01.
Ngày đầu tiên trùng sinh.
Tôi bị mẹ ruột bán cho Đại công tử Tề gia để kết duyên sinh tử.
Hay lắm.
Người khác trùng sinh thì là《Phượng hoàng cửu thiên trùng sinh》, mịa nó đến lượt tôi lại là 《Ta trùng sinh làm người giữ quan tài》?
Thế này còn không phải là ức hiếp trắng trợn hả!
Tuy nói lúc còn sống vị công tử Tề gia này cũng là một nhân vật phong lưu, mặt tựa Phan An, tài trí hơn người.
Nhưng vậy thì liên quan gì đến tôi?
Không lẽ hắn chết rồi thì sọ sau gáy mượt mà hơn người khác hay gì?
Càng huống chi, theo lời cụ già ở cửa thôn, Tề gia này cũng chẳng phải là một nơi yên bình.
Bởi vì vào ban đêm chỗ đó sẽ bị quỷ ám!
“Tề gia Đại công tử là bỗng dưng mắc bệnh nan y nên chết bất đắc kì tử. Lúc hắn chết vẫn chưa thành hôn, trong lòng không cam tâm, nên đã biến thành lệ quỷ, phá cho Tề gia gà chó không yên, tai họa không ngừng!”
“Chỉ có tìm được cô gái có bát tự thuần âm để kết duyên sinh tử, biến cô gái đó thành vật chứa, thì mới có thể tiêu trừ triệt để oán khí của ác quỷ.”
“Có điều, nếu ác quỷ hài lòng thì thôi, còn nếu không hài lòng với hôn sự này thì……”
Tiếng cụ già dừng một lát, cố ý đè thấp giọng.
Càng khiến cho xung quanh trở nên đáng sợ hơn.
“Thì chỉ có một chữ chết mà thôi……”
02.
May mắn quá cơ.
Tôi chính là cái đứa xui xẻo sắp gả qua đó đấy.
Thẳng thắng mà nói, là một người kiên định ủng hộ thuyết duy vật, tôi hơi rén rồi.
Sống đã không dễ dàng, lại còn gặp phải loại chuyện này nữa.
Đúng là đen đủi mà.
Chạy thì chạy không thoát rồi.
Chưa nói tới Tề gia vừa có tiền vừa có thế, tiền bán thân của tôi đã sớm đổi hết thành lương thực, bây giờ có lẽ tôi đang bước đi trên con đường đầu thai rồi.
Lẽ nào tôi cứ chết như vậy sao?
Tôi nhớ lại khoảnh khắc mình cận kề cái chết ở kiếp trước……
Không, tôi không cam tâm.
Tôi không cam lòng cứ chết đi như vậy.
Mặc kệ phải đối mặt với quỷ hay người, một đời này, tôi nhất định phải cố gắng sống sót.
03.
Lúc nửa đêm, tôi được người dìu lên kiệu hoa.
Đến đón dâu là vú nuôi của Tề Gia Trinh, sau khi lên kiệu bà nắm tay tôi lau nước mắt.
“Tiểu nương tử con hãy nghĩ thoáng lên, Gia Trinh là một đứa trẻ tốt, chắc chắn nó sẽ thích con thôi.”
Lúc đó tôi đang bị ép bồi dưỡng tình cảm với đầu lâu.
Nghe thấy câu này tôi cẩn thận nhìn kĩ càng.
Được rồi.
Hắn có phải đứa trẻ tốt hay không thì tôi không biết, nhưng đúng là hắn có cái đầu đẹp.
Xương sọ nhẵn nhụi tựa như được đắp nặn ra, mang theo xúc cảm bất giác khiến người vui vẻ.
Tôi rộng lượng xua xua tay.
“Công tử là nhân vật như trích tiên, gả cho chàng là ta trèo cao mới phải.”
Ngoài kiệu đột nhiên truyền tới tiếng cười khẩy.
Giống như có người đang cười nhạo tôi khẩu thị tâm phi.
* khẩu thị tâm phi: nói một đằng nghĩ một nẻo
Tôi bĩu bĩu môi, không thèm để ý.
Dù sao những lời này cũng không phải để lấy lòng quỷ.
Lời ngon tiếng ngọt của tôi đã có tác dụng với vú nuôi.
Tiếp đó vú nuôi rất săn sóc tôi, nên sau khi làm một loạt nghi lễ tôi cũng không mệt lắm.
Nhưng khi người đối diện đưa tới một chén rượu giao bôi, tôi vẫn giữ cảnh giác trong lòng.
Mượn tay áo che giấu, tôi đổ hết rượu vào trong quần áo.
Sau khi kết thúc nghi lễ, tôi ngoan ngoãn ôm bài vị nằm vào trong quan tài.
Cửa bị khoá lại từ bên ngoài.
Ngoài đó còn có người canh gác, đề phòng tân nương đào hôn.
*đào hôn: chạy trốn khỏi cuộc hôn nhân bị ép buộc, trước ngày cưới bỏ nhà trốn đi.
Xung quanh không có ai, tôi len lén mở nắp quan tài ngồi dậy.
“Tề Gia Trinh.”
Tôi đọc ra ba chữ trên bài vị.
Tên thì nghe rất hay, thế mà lại chết sớm.
Tôi ngồi trong quan tài thêm một lát, chờ xác định không có gì bất thường, thì mới dần dần yên tâm.
Tôi đã bảo mà, trên thế giới này làm gì có quỷ?
Bụng kêu mấy tiếng, tôi với tay mò lấy một nắm đậu phụng, vừa nhai vừa lải nhải.
“Ván quan tài này cứng quá rồi đấy, trông giống cho người ngủ chỗ nào hả?”
Trong phòng bất ngờ vang lên giọng của một người đàn ông.
“Ừm, bởi vì nó là dành cho ta ngủ.”