Hạ Uyên nhìn xuống tên đầu lĩnh thổ phỉ, lạnh lùng nói: "Có thể thả người ra được chưa?"
Đầu lĩnh thổ phỉ hết nhìn Tiết Vân Thanh lại nhìn Hạ Uyên, trong lòng thầm kêu không ổn, hắn chưa từng nghĩ mình đụng phải tảng đá cứng có thiên quân vạn mã làm hậu thuẫn thế này. Uổng công vừa rồi hắn còn tự cho là thông minh đổi trắng thay đen, chưa đầy một giây sau liền phát hiện người ta là người một nhà, thế này còn có thể thoát thân được không?
Hạ Uyên thấy hắn nửa ngày không có phản ứng gì liền nhíu mày, hơi nghiêng đầu nói với người bên cạnh: "Chuẩn bị cung tiễn."
Cờ tung bay trong gió, một loạt mũi tên đồng thời nhắm vào đám thổ phỉ.
Đầu lĩnh thổ phỉ trừng mắt, giữ Tiết Vân Thanh càng chặt hơn, lưỡi đao đã kề sát cổ: "Đừng có xằng bậy! Nếu không ta giết Vương phi của ngươi!"
Tiết Vân Thanh nghe xong mặt mày đen thui, nhưng hiện giờ không phải lúc so đo vấn đề này, chỉ có thể âm thầm nghiến răng.
Tiết Vân Chu bên này cảm thấy đao trên cổ mình hơi buông lỏng, nhìn đầu lĩnh thổ phỉ một cái. Tuy rằng thấy hành vi của tên thổ phỉ này không đúng lắm nhưng mưu kế như vậy cũng chẳng phải người đơn giản, không chừng chọc hắn tức giận sẽ hạ thủ ngoan độc. Cậu có chút lo lắng cho Tiết Vân Thanh, không đành lòng để hắn chịu tội thay mình, vội vàng nói: "Vị đại ca này, ngươi nhận lầm người rồi, ta mới là Vương phi."
Đầu lĩnh thổ phỉ nhìn qua, không kiêng nể gì đánh giá Tiết Vân Chu từ trên xuống dưới, ánh mắt có chút ghét bỏ: "Ngươi định lừa ai?"
Tiết Vân Chu suýt nữa hộc máu, vừa nãy muốn nướng thỏ nên mới chọn bộ quần áo thô ráp mặc ở bên ngoài, hơn nữa cậu đúng là không phải kiểu hình thế gia công tử, nhìn qua... quả thực giống gã sai vặt.
Tiết Vân Chu cạn lời nhìn về phía Hạ Uyên, hi vọng anh có thể nghĩ cách gì đó.
Hạ Uyên cho cậu một ánh mắt an tâm, nói với đầu lĩnh thổ phỉ: "Ngươi muốn đối nghịch với thiên quân vạn mã sao? Nếu ngươi dám động đến một sợi tóc của bọn họ bổn vương sẽ san bằng núi này, mấy người các ngươi một kẻ cũng đừng mong thoát được."
Ánh mắt tên đầu lĩnh thổ phỉ căng chặt, đẩy xe lăn của Tiết Vân Thanh lùi lại phía sau: "Ta không đối nghịch với các ngươi, chuyện vừa rồi coi như hiểu lầm, cho Vương phi của ngươi đi cùng chúng ta một đoạn, để bày tỏ thành ý ta sẽ thả những người khác trước."
Đao trên cổ Tiết Vân Chu lập tức rút khỏi, cậu thấy Tiết Vân Thanh bị kéo đi một đoạn xa trong lòng căng thẳng, nói với đầu lĩnh thổ phỉ: "Ngươi bị mù hả? Vương gia từ đầu tới cuối chỉ nhìn ta, sao ngươi dám khẳng định mình không nhận sai người?"
Đối phương rõ ràng chỉ nhận người đầu tiên là chủ, tùy tiện cười: "Ai biết được, có khi Vương gia thấy bộ dáng ngươi không tồi muốn nạp ngươi làm thiếp thì sao?"
Tiết Vân Chu trong lòng phun một ngụm máu, cả giận nói: "Ngươi tốt nhất thành thật một chút, mau thả người ra!"
Tiết Vân Thanh lạnh nhạt: "Không sao, hắn không dám."
Đầu lĩnh thổ phỉ không muốn phí lời, lui về phía sau hất cằm với đám thổ phỉ: "Đưa bọn họ đi."
Những tên khác lập tức hành động, chỉ là bọn họ có ít người hơn những lưu dân kia, nhất thời luống cuống tay chân.
Cổ tay Tiết Vân Thanh khẽ nhúc nhích nhìn về phía Hạ Uyên.
Hạ Uyên vẫn chú ý tình hình bên này tất nhiên thấy ánh mắt của Tiết Vân Thanh, bình tĩnh nhìn lại hắn.
Tiết Vân Thanh nâng một bàn tay lên, đầu ngón tay đâm mạnh vào người phía sau.
Một cây châm bạc xuất hiện trong chớp mắt, đầu lĩnh thổ phỉ chấn động muốn tránh nhưng sự việc xảy ra quá mức đột ngột, hắn đã lui về sau một bước nhưng vẫn cảm thấy cần cổ đau nhức, sau đó bắt đầu run lên, cả người tê dại mất đi tri giác.
Tiết Vân Thanh cười xùy một tiếng nhẹ nhàng đẩy đao trên cổ mình ra, châm chọc nói: "Tặng ngươi một câu thật lòng, sống trên đời không thể không phòng bị người khác."
Đầu lĩnh thổ phỉ không thể tin được nhìn đao trong tay 'keng' một tiếng rơi xuống đất, sau đó cơ thể cũng ngã về phía sau, trong khoảnh khắc ấy hắn vẫn nghĩ: Vừa rồi là ngân châm đúng không? Đây là loại độc gì?
Dị biến xuất hiện, Hạ Uyên vẫn nhìn chằm chằm bên này lập tức hạ lệnh xông lên đánh.
Tình thế nghịch chuyển, có tên thổ phỉ muốn đi tới bắt Tiết Vân Thanh lần nữa nhưng bị mũi tên chặn lại, một khắc chần chừ lập tức mất đi cơ hội hoàn toàn không còn lợi thế, rất nhanh tất cả đã bị bao vây. Dây thừng đang trói đám người Tiết Vân Chu bị gỡ bỏ trói ngược trở lại bọn chúng.
Tiết Vân Chu thấy Tiết Vân Thanh không sao mới thở phào một hơi, nhìn sang Hạ Uyên.
Hạ Uyên cũng nhìn cậu, trên mặt không có nhiều thay đổi, chỉ là ánh mắt lộ ra ôn hòa và thân thiết: "Châu Châu, em lại đây."
Tiết Vân Chu đã lâu rồi không gặp Hạ Uyên, nói ngày nhớ đêm mong cũng không khoa trương chút nào, bây giờ không còn nguy hiểm nữa mới nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn Hạ Uyên thật sự hận không thể dính vào người anh, vừa nghe gọi chính mình lập tức kích động chạy tới.
Hạ Uyên xoay người xuống ngựa, vừa vươn tay định kéo Tiết Vân Chu thì cậu đã vọt tới dang hai tay bổ nhào vào lòng mình, sau đó ghìm cổ anh xuống ôm thật chặt.
"Anh hai! Anh hai!" Tiết Vân Chu nhẹ giọng gọi, cả người đều toát ra vui vẻ.
Trái tim Hạ Uyên trống rỗng một tháng không gặp dường như bị hành động này lấp đầy, suýt nữa không để ý tình cảnh xung quanh định hôn cậu, vội vàng lấy lại bình tĩnh nâng mặt Tiết Vân Chu lên cẩn thận nhìn: "Em không sao chứ?"
"Không sao không sao cả. Không ngờ anh đuổi theo nhanh như vậy, rất kích động." Tiết Vân Chu hưng phấn cọ cọ mặt anh.
Phía sau Hạ Uyên, chúng tướng sĩ há hốc mồm nhìn hai người bọn họ, vẻ mặt kia đúng kiểu gặp quỷ giữa ban ngày.
Tiết Vân Chu kích động một hồi cuối cùng cũng ý thức được không khí xung quanh vô cùng yên tĩnh, vội nhảy từ trên người Hạ Uyên xuống, cười cười với anh rồi nhìn bốn phía: "Những người đó xử trí thế nào bây giờ?
"Trước tiên cứ bắt lại đã, em nói cho anh biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Hạ Uyên hạ lệnh nghỉ ngơi tại chỗ, đám người Hà Lương Tài và Tống Toàn lập tức tiến lên chào hỏi, Tiết Vân Chu kể hết những gì vừa trải qua, sau đó hỏi Tống Toàn: "Trên xe ngựa không thiếu thứ gì chứ?"
"Không thiếu ạ." Tống Toàn lắc đầu, "Bọn chúng dùng kế điệu hổ ly sơn, lúc ấy thuộc hạ không suy nghĩ chu toàn để bọn chúng thực hiện được âm mưu."
Ánh mắt Hạ Uyên rơi xuống bọn thổ phỉ bị trói cách đó không xa, nói với vị Điền tướng quân bên người: "Điền tướng quân, việc này giao cho ngươi đi tra, có kết quả liền báo cho ta biết."
Điền tướng quân vẫn còn khiếp sợ 'Vương gia sao lại dịu dàng như vậy', nghe thế ngây ngốc một lát mới hoàn hồn, vội vàng đáp ứng 'Vâng', sau đó dẫn theo vài thân tín đi đến chỗ đám thổ phỉ.
Những lưu dân bị ngất xỉu được xếp ở cạnh đó bây giờ đã tỉnh gần hết, sắc mặt mê mang, sau khi thấy rõ đại quân đóng quân ở đây mới khiếp sợ.
Dù sao bọn họ cũng là dân chúng bình thường, trước đó còn tưởng Tiết Vân Chu chỉ là thương nhân qua đường nên mới không hề sợ hãi. Nhưng giờ phải đối mặt với đại quân, đối mặt với Hạ Uyên và tướng lãnh khí thế ngất trời, quan niệm về cấp bậc trong lòng bọn họ phóng đại hơn bao giờ hết, nháy mắt sợ tới mức run người.
Hạ Uyên nhíu mày nhìn bọn họ, cảm thấy có chút khó giải quyết.
Tiết Vân Chu nói: "Những người này giúp đỡ thổ phỉ ăn cướp hẳn cũng là do cuộc sống nghèo đói bức bách không sống nổi nữa."
Hạ Uyên gật đầu, những dân chúng này không phạm sai lầm to tát gì, nếu thật sự bị dồn vào đường cùng bị thổ phỉ lợi dụng thì không cần truy cứu việc vừa rồi. Nhưng với thân phận của anh ở đây thì gặp phải người bần cùng khốn khổ như vậy không thể làm như không biết.
Nghĩ vậy, Hạ Uyên giao việc này cho một vị tướng lãnh họ Quách, dặn dò: "Tra rõ lai lịch của bọn họ, tra xem bọn họ với đám thổ phỉ kia có quan hệ gì."
Sau khi Quách tướng quân lĩnh mệnh rời đi thì nơi này chỉ còn hai người họ và mấy người cùng theo Tiết Vân Chu.
Hạ Uyên nhìn một lượt: "Các ngươi cũng không sao chứ?"
Mọi người đồng loạt lắc đầu, Khang thị nhìn Hạ Uyên và Tiết Vân Chu thân thiết như vậy tuy là cảm thấy không đúng lắm nhưng yên tâm hơn không ít, nhìn Hạ Uyên thuận mắt hơn nhiều.
Tiết Vân Chu bắt lấy cổ tay Tiết Vân Thanh giơ lên trước mặt, tò mò hỏi: "Vừa rồi ngươi đối phó với tên đầu lĩnh thổ phỉ kia thế nào vậy? Trong tay giấu cái gì đây?"
Ngón tay Tiết Vân Thanh hơi động, một chiếc ngân châm lóe sáng.
Tiết Vân Chu trợn mắt: "Ngươi giấu kĩ thật nha! Trên châm có độc sao?"
"Cũng không hẳn là độc, là thuốc tê."
Tiết Vân Chu có chút không thể tin, tiến đến nói nhỏ bên tai Hạ Uyên: "Sao nghe cứ sai sai nhỉ? Chế thuốc tê dễ thế sao? Chẳng lẽ y học hiện đại lạc hậu vậy à?"
Hạ Uyên nghĩ một chút, cũng thấp giọng trả lời: "Thành phần thuốc tê không phải chỉ có một, nói không chừng còn có thành phần độc hại, không thể so với y học hiện đại được."
"À..." Tiết Vân Chu gật đầu.
Người bên cạnh chỉ thấy hai người nói nhỏ với nhau, tuy không nghe thấy gì nhưng vẫn cảm thấy bọn họ rất xứng đôi, hòa hợp tựa như cách ly hoàn toàn với bên ngoài, ai nấy cũng tự giác rời đi để lại không gian riêng cho hai người.
Mọi việc bên này xử lý khá ổn thỏa rồi Tiết Vân Chu mới hỏi tình huống chỗ Hạ Uyên: "Sao nhanh như vậy anh đã tới đây? Đánh xong rồi hay Đột Lợi chạy rồi?"
"Đi được nửa đường thì anh lui quân." Hạ Uyên kể lại tình huống lúc đó cho Tiết Vân Chu: "Đột Lợi không bại nhưng bỗng nhiên lui binh, điều này rất không bình thường. Anh đã phái người đi điều tra, nếu không phải phía Đột Lợi có vấn đề thì là phía chúng ta có vấn đề, lần này bọn chúng lui binh hẳn là đã có kế hoạch từ trước."
"Có kế hoạch từ trước? Tại sao?"
"Giả bộ muốn xâm lấn trung nguyên dụ anh xuất binh." Hạ Uyên lấy tờ cáo thị trong ngực ra: "Cũng vì cái này."
Tiết Vân Chu nghi hoặc cầm lấy, càng đọc mày nhíu càng chặt, cuối cùng chuyển thành cực kì phẫn nộ: "Khốn kiếp! Tên tiểu hoàng đế kia lại giở trò quỷ gì? Chúng ta chủ động rời đi với bị hắn gài bẫy buộc phải rời đi hoàn toàn khác biệt. Em nuốt không trôi cục tức này!"
Hạ Uyên thản nhiên nói: "Không sao, lòng dạ hắn không sâu, sẽ không đắc ý được lâu."
Tiết Vân Chu hiểu ý của anh nhưng vẫn không nén được tức giận.
Hạ Uyên sờ sờ đầu Tiết Vân Chu, hôn lên môi cậu thấp giọng nói: "Được rồi, chỉ cần chúng ta sống tốt thì mọi thứ đều không thành vấn đề."
Tiết Vân Chu giữ mặt Hạ Uyên hôn chụt một cái lên môi, khóe miệng cong cong.
Hạ Uyên cúi đầu nhìn cậu, trong mắt nhàn nhạt ý cười.
Tiết Vân Chu bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: "Đã giết chết Tiết Trùng chưa?"
Hạ Uyên gật đầu: "Giết rồi."
Tiết Vân Chu thấy sắc mặt lạnh nhạt của Hạ Uyên, đoán là do người của Vương phủ phái đi: "Xem ra người của Tiết Vân Thanh phái đi không gặp được Cao Tử Minh. Hắn nói phải lấy đầu Tiết Trùng và Cao Tử Minh để trả thù cho phụ thân đã chết thảm, có điều lần này sợ là uổng công."
Hạ Uyên nói: "Anh đã cho người báo cho Tiết Vân Thanh rồi, sau khi Tiết Trùng chết thì chôn tại chỗ, muốn tìm cũng không khó. Còn về Cao Tử Minh thì phải xem vận may của hắn thế nào."
"Vậy cũng báo cho Cao Tử Minh đi, em thấy chấp niệm của hắn rất sâu."
Hạ Uyên nhanh chóng phân phó xuống dưới.
Tiết Vân Chu ngồi dưới đất, hai tay vòng ra sau gáy: "Anh hai, anh không cảm thấy rất kì lạ à..."
"Cái gì kì lạ?"
"Sau khi Tiết Trùng bị bắt không ai đến cướp ngục, chúng ta giải quyết lão trên đường lưu đày cũng rất thuận lợi, nhưng em vẫn cảm thấy bất an. Anh nói xem, chẳng lẽ thuộc hạ dưới tay Tiết Trùng không ai muốn cứu lão à? Càng lạ hơn là khi Tiết Trùng bị bắt rồi bọn chúng còn giăng một cái bẫy hoàn hảo để tính kế anh, chẳng lẽ Tiết Trùng không phải lão đại của bọn họ?"
"Tiết Trùng chắc chắn phải." Hạ Uyên nói: "Nhưng chuyện này còn có ẩn tình, có điều nhất thời anh vẫn chưa rõ lắm, chỉ có thể xếp người theo dõi nhất cử nhất động của kinh thành."
Tiết Vân Chu sợ nhất là suy nghĩ mấy âm mưu quỷ kế thế này, nghe xong đầu óc choáng váng: "Thôi bỏ đi bỏ đi, dù sao chúng ta cũng phải tới Thanh Châu, cũng không biết Thanh Châu trông thế nào."
"Khá là hoang vu." Hạ Uyên cúi đầu nhìn cậu: "Nhưng không thiếu cái ăn cái mặc."
Tiết Vân Chu vừa nghe hai chữ 'hoang vu' đã ngồi sụp xuống đất: "Ăn mặc không phải vấn đề, nhưng hoang vắng như vậy thì dân chúng có đủ ăn không? Có đủ để nuôi binh không?"
"Hẳn là được, nơi hoang vu có chỗ lợi cũng có chỗ hại, ít nhất binh lực Thanh Châu sẽ không phải thứ bỏ đi. Trước đây Thái tổ hoàng đế lập nghiệp ở Tây Bắc, phụ thân là Tĩnh Tây Vương tiền triều. Tây Bắc hẻo lánh có Đột Lợi như hổ rình mồi, cũng không khác lắm tình hình của chúng ta hiện giờ."
Tiết Vân Chu đi đến ôm đùi Hạ Uyên cười: "Anh hai có lòng tin thì em cũng có lòng tin, dù sao em chỉ cần ôm đùi là được rồi. Cơ mà hình như em ngửi thấy mùi dã tâm... Hê hê..."
"Cái gì mà dã tâm?" Hạ Uyên sờ cằm cậu: "Anh chỉ muốn sống thật tốt với em thôi."
Tiết Vân Chu ngẩng đầu nhìn anh, tiếp tục cười: "Dã tâm được quyết định bởi từ 'sống tốt' này đó."
Hạ Uyên cong môi, nhẹ nhàng vòng xuống dưới tay cậu thọc lét.
"Á ha ha ha!" Tiết Vân Chu bị chọc đúng chỗ ngứa không nhịn cười được, vội vàng tránh đi ma trảo của Hạ Uyên, sau đó rất nhanh lại quay về ôm đùi tiếp.
Đáy mắt Hạ Uyên lộ ra dung túng, nhìn Tiết Vân Chu cười như vậy hai tay theo bản năng xoa đầu cậu, sau đó nhìn về phía phương bắc xa xa, chỉ cảm thấy trước mặt một mảnh mênh mang, tâm tình thả lỏng trước nay chưa từng có.
Mặc kệ tương lai sẽ thế nào, giờ phút này anh cảm nhận được rời kinh thành là quyết định rất đúng đắn.
Không lâu sau Điền tướng quân và Quách tướng quân đã trở lại, Hạ Uyên lập tức thu hồi tâm trạng vui vẻ nghe hai người báo cáo kết quả thẩm vấn.
Lần này tuy nói là gặp phải thổ phỉ nhưng thực tế không có tổn thất thương vong gì, bọn họ cũng vội đi nên không định truy cứu. Đầu lĩnh thổ phỉ kia chắc cũng đoán được nên rất phối hợp, hỏi câu nào đáp câu đó.
Điền tướng quân nói: "Tên cầm đầu nhóm thổ phỉ là Nghiêm Quan Ngọc, bọn họ chiếm núi này xưng vương, mấy thương hội đi qua đây đều bị cướp sạch, lần này gặp chúng ta coi như là lần đầu bọn chúng thất thủ."
Tiết Vân Chu phụt cười: "Nghiêm Quan Ngọc? Tên thật là nhã nhặn."
Điền tướng quân sửng sốt một chút, nhớ lại Nghiêm Quan Ngọc ăn mặc thành hán tử thô thiển cũng cười theo, lắc đầu đáp: "Hắn là thế gia công tử không sai, sau này gặp nạn mới phải vào núi làm thổ phỉ. Lần này bọn họ theo dõi xe ngựa của Vương phi lâu rồi, thấy Vương phi tuy rằng ăn vận đơn giản nhưng trên mặt không giống người phải chịu gian nan vất vả gì, hiển nhiên là quen sống an nhàn sung sướng, hơn nữa vừa nhìn đám người Tống Toàn đã biết là người tập võ, cho nên đoán được thân phận người trong xe không đơn giản, lúc này mới quyết định cướp của người giàu chia cho người nghèo."
Hạ Uyên hơi nhíu mi: "Cướp của người giàu chia cho người nghèo?"
Điền tướng quân gật đầu: "Những lưu dân này đều do bọn họ nuôi sống, chẳng qua là làm thổ phỉ thì được ăn no hơn một chút, nuôi nhiều người như vậy cũng rất tốn kém nên mới tính kế mất nhiều công sức như vậy để chặn đường Vương phi cướp của."
Tiết Vân Chu hơi kinh ngạc: "Những lời này đều là thật?"
"Chưa xác nhận được." Điền tướng quân lắc đầu nhìn về phía Quách tướng quân: "Phải xem những lưu dân này nói thế nào."
Quách tướng quân nói: "Lưu dân đều từ thôn trang nhỏ quanh Bình Thành đến, có một số người do chiến loạn, một số là do nộp thuế xong không còn gì để ăn, tóm lại đều do không sống nổi nữa mới vào Bình Thành kiếm đường sống. Nhưng Bình Thành canh giữ nghiêm ngặt, bọn họ làm đủ cách vẫn không vào được, rơi vào đường cùng gặp được Nghiêm Quan Ngọc, chịu ân của hắn, lâu dần hai bên ở chung với nhau luôn, một ít trai tráng trong đám lưu dân cũng gia nhập thổ phỉ, dần dần trở thành như bây giờ."
Hạ Uyên nghe xong trầm ngâm: "Tất cả bọn họ đều ở đây?"
"Đều ở đây."
"Có một ít vẫn còn trên núi."
Điền tướng quân và Quách tướng quân đồng thời mở miệng, nói xong ngạc nhiên nhìn nhau.
Hạ Uyên giương mắt: "Xem gia Nghiêm Quan Ngọc cũng không nói thật."
Điền tướng quân hỏi: "Vương gia muốn xử trí hắn?"
"Không cần. Ngươi đi tra thử xem chuyện này có đúng như bọn họ nói không, nếu đúng thì bọn họ cũng chỉ bất đắc dĩ, chuyện này cứ thế bỏ qua đi. Còn nếu có ẩn tình khác phải lập tức báo lên. Tóm lại là không thể không đề phòng, phải điều tra rõ ràng trước."
Điền tướng quân và Quách tướng quân đều kinh ngạc không thôi. Mặc dù ở kinh thành đã sớm nghe nói Hạ Uyên thay đổi, một đường này đi tới đây họ cũng cảm nhận được một ít, nhưng giống như bây giờ đúng là lần đầu thấy. Dựa theo tính cách trước đây của Hạ Uyên thì những người này đã sớm bị phanh thây rồi, chân tướng dù thế nào thì Hạ Uyên cũng sẽ không hạ lệnh điều tra rõ ràng.
Vương gia sao lại trở nên... giống người bình thường như thế?
Hạ Uyên lại hạ lệnh cho Quách tướng quân: "Phái người đi thăm dò xem xung quanh Bình Thành còn bao nhiêu lưu dân, mau chóng liên lạc với tri phủ Bình Thành, bảo hắn mở kho lương."
Quách tướng quân vội vàng tuân mệnh, chỉ là trong lòng hai vị tướng quân càng giật mình, ánh mắt đồng thời nhìn sang Tiết Vân Chu ở bên cạnh, trong lòng âm thầm suy đoán. Hình như từ khi thành thân Vương gia bắt đầu thay đổi, chẳng lẽ có liên quan đến Vương phi?
Tiết Vân Chu nhìn bọn họ, ánh mắt mờ mịt không hiểu gì.
Nhớ tới một màn ân ái vừa rồi của Vương gia và Vương phi, hai người càng thêm khẳng định suy đoán của mình là đúng, phục Tiết Vân Chu sát đất.
Tiết Vân Chu bị bọn họ nhìn chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, vô thức sờ mặt rồi lại sờ tay, không phát hiện trên mặt bị bẩn gì cả, khó hiểu hỏi: "Ta có vấn đề gì à?"
"Không có ạ." Hai vị tướng quân đồng thanh nói, sau đó vội vàng lui xuống.
Về cơ bản là đã điều tra xong rồi, mắt thấy trời cũng bắt đầu tối, Hạ Uyên hạ lệnh đại quân dựng trại nghỉ ở đây, lúc đang bận rộn đột nhiên nghe thấy Tống Toàn vào bẩm báo: "Khởi bẩm Vương gia, tri phủ Bình Thành Đào đại nhân cầu kiến."
Tiết Vân Chu nghe xong cười cười: "Tri phủ Bình Thành à? Thế mà hắn lại tìm tới tận cửa."
Bởi vì chuyện lưu dân nên Hạ Uyên đối với Đào đại nhân này chẳng còn chút thiện cảm nào, ánh mắt lạnh đi vài phần: "Mười vạn đại quân đóng ở ngoài thành, nếu hắn không tới nghe ngóng thì chức quan này cũng không cần làm nữa. Người đâu rồi?"
"Ở bên ngoài ạ."
"Cho vào."
Một lát sau một nam tử trung niên có vóc dáng tương tự Hà Lương Tài nhưng tướng mạo lại không phúc hậu cho lắm đi vào doanh trướng. Hắn đi vào liếc một vòng rồi mới nhanh chóng quỳ xuống dập đầu: "Tri phủ Bình Thành Đào Tân Tri tham kiến Vương gia Vương phi."
Hạ Uyên lạnh nhạt nói: "Đứng lên đi."
Đào Tân Tri đứng dậy cung kính nói: "Hạ quan nghe nói Vương gia đi ngang qua đây cảm thấy vô cùng vinh hạnh, đặc biệt đến mời Vương gia vào thành làm khách. Hạ quan đã chuẩn bị rượu ngon cả rồi, rất hoan nghênh Vương gia và chư vị vào thành."
Đúng lúc Hạ Uyên đang muốn biết tình hình Bình Thành thế nào, vì thế không từ chối: "Làm phiền Đào đại nhân."
Đào Tân Tri mừng rỡ: "Hiện giờ trời đông giá rét, ban đêm lại lạnh, chư vị ở bên ngoài lâu như vậy không ngại đến Bình Thành nghỉ ngơi một đêm chứ? Như vậy mới có sức để tiếp tục đi."
Hạ Uyên giương mắt.
Ý cười trên mặt Đào Tân Tri cứng ngắc, hơi căng thẳng nhưng không có chút chột dạ nào, chỉ thuần túy là sợ hãi, chắc hẳn đã nghe qua ác danh của Nhiếp chính vương nên đối mặt với Hạ Uyên trong lòng run sợ.
Hạ Uyên nhìn Tiết Vân Chu: "Em muốn đi không?"
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Đào Tân Tri, Tiết Vân Chu tùy ý nói: "Cũng được."
Bọn họ không lo lắng vị tri phủ đại nhân này có âm mưu gì, dù sao mười vạn đại quân ở bên cạnh như hổ rình mồi, cho hắn mười lá gan cũng không dám làm chuyện quá giới hạn nào.
Đào Tân Tri lại hỏi thăm một chút rồi đi, sau đó Hạ Uyên thu xếp ổn thỏa chuyện ở doanh trướng mới cùng Tiết Vân Chu và thị vệ thiếp thân vào thành, vừa tới cổng thành đã thấy Đào Tân Tri mang một đội nhân mã ra nghênh đón.
Đến giờ dùng bữa, Tiết Vân Chu nhìn một bàn đồ ăn mà nuốt nướng miếng, không thể không bội phục, nói nhỏ bên tai Hạ Uyên: "Vị tri phủ đại nhân này đúng là người tài, đón tiếp quả thực không chê vào đâu được."
Hạ Uyên 'Ừ' một tiếng: "Bữa cơm thì phải tập trung ăn, đừng nghĩ vớ vẩn nữa."
Tiết Vân Chu ngoan ngoãn cúi đầu đáp một tiếng, ánh mắt dừng trên bình rượu, tham lam nói: "Thật muốn uống rượu."
Hạ Uyên khinh thường: "Em uống một ly đã gục."
Tiết Vân Chu: "..."
Hạ Uyên gắp cho cậu một đũa thức ăn: "Muốn thì đợi đến Thanh Châu anh cho em uống đủ luôn."
Khát vọng trong lòng Tiết Vân Chu hóa thành bi phẫn, hung hăng nhai nát miếng thịt trong miệng. Thịt vừa nuốt xuống dạ dày đã cuồn cuộn dâng trào, còn chưa kịp phản ứng thì cơ thể đã nôn ra theo bản năng.
Hạ Uyên bị dọa sợ, vội đỡ lấy cậu: "Em sao vậy?"
Tiết Vân Chu nôn xong hai cái mới giơ tay chùi miệng, lắc đầu nói: "Không sao, một tháng gần đây em không ăn được thịt cá."