Nhận được tin báo từ Thừa Viên Chức khiến Bất Triết nổi nóng, hắn xé luôn thư được gửi đến rồi ném đi: " Bọn khốn, còn dám dùng đến loại mưu kế này."
" Xảy ra chuyện gì vậy?" Lục Ngạc không biết vì sao hắn khó chịu như thế, cô nhặt lại mấy mảnh giấy bị xé định ghép lại xem thì lại nghe Bất Triết lớn tiếng.
" Không cần xem nữa, tên khốn Hoàn Lãng đó lúc nào cũng bảo mình không bao giờ chơi trò tiểu nhân. Thế nhưng phía sau lại có thể để người của hắn lén lút tấn công Thừa Viên Chức, nghe nói bị hủy hoại rất nặng, mọi người không biết đã xảy ra chuyện gì rồi."
" Ngươi nói cái gì?" Lục Ngạn lo lắng muốn xem lại tin trên giấy một lần nữa, cô hoảng sợ: " Thừa Viên Chức hiện tại chỉ còn lại người của Nghi Tuyết trấn thủ, còn lại chỉ là người dân bình thường, phụ nữ và trẻ nhỏ. Nếu thật sự bị tấn công chỉ sợ không thể chống đỡ, ta cũng nhìn thấy trong thư nói người chết và bị thương nhiều."
" Rầm!" Bất triết một chưởng nện xuống bàn khiến giấy bút và bản đồ trên đó đều bị rơi rớt lung tung, hắn cố nén lại cơn giận nói: " Bất kể là kẻ nào gây ra, ta cũng nhất định sẽ không tha thứ cho bọn chúng."
" Chúng ta có nên báo chuyện này lại cho vương gia hay không?"
" Việc này..."
Lục Ngạn khó xử: " Bây giờ tình trạng của vương gia đang như vậy, chúng ta lại không biết tình hình cụ thể ở Thừa Viên Chức ra sao, trong thư cũng không hề nhắc đến Nghi Tuyết hay Phiên Vân công tử. Ta nghĩ hay là tạm thời không nên nói ra, tự mình nghĩ cách giải quyết, hay là đợi Sát Âm trở về rồi bàn qua với hắn..."
" Không được." Bất Triết dứt khoát nói: " Chuyện này liên quan đến Phiên Vân, nếu bây giờ chúng ta giấu vương gia một khi người biết được thì không hay."
" Nhưng một khi vương gia biết được người chắc chắn sẽ không ngồi yên, vì muốn Phiên Vân được an toàn Vương gia mới quyết định để y lại Thừa Viên Chức... nhưng làm thế nào bọn chúng có thể thoát khỏi vòng vây của chúng ta để đến đó?" Lục Ngạn nghi ngờ nói: " Có khi nào là do..."
Duật Ngôn Phong bị bắn lén bởi chính thuộc hạ dưới trướng của hắn, Bất Triết có thể nào lại chưa từng nghi ngờ được chứ? Chỉ là hắn không nghĩ tới mỗi người trong doanh hiện tại đều là tướng sĩ nhập doanh từ rất lâu, không ngờ vẫn có nội gián trà trộn vào được.
Lục Ngạn lại nói: " Nếu là vậy cũng không cần phải khiến vương gia phải lo lắng, chỉ cần một trong số chúng ta bí mật trở về Thừa Viên Chức xem xét tình hình..."
" Ta biết báo lại với vương gia chỉ khiến tình hình tệ thêm, nhưng bất kỳ lý do gì cũng không được phép giấu diếm tin tức." Bất Triết quyết định nói rồi cứ thể bỏ đi. Vừa vén màn ra bên ngoài đã nhìn thấy mấy linh lính đi lại phía này, hắn gắt giọng: " Các ngươi làm gì ở đây, tại sao không lo làm việc của mình đi?"
" Bất Triết tướng quân." Một trong số mấy quân lính kia lên tiếng: " Chúng ta vừa rồi đi tuần tra xung quanh thì phát hiện một đám quân của triều đình ở bên suối, tất cả đều đã được xử lý sạch sẽ cả rồi."
" Vậy sao? Làm rất tốt..." Bất Triết lại còn đang lo lắng việc Thừa Viên Chức xảy ra chuyện, còn có không biết Phiên Vân bây giờ ra sao nên cũng chẳng muốn để tâm đến bọn họ mà đơn giản nói vài câu đã muốn đi: " Được rồi, cứ tiếp tục đi."
" Khoan đã tướng quân, chúng ta có người truyền tin từ Nham Kính đại nhân ở Minh Chương thành, hắn nói muốn gặp trực tiếp tướng quân để nói chuyện." Tên lính vừa nói vừa chỉ tiểu tử che mặt đi sau mình.
Bất Triết nóng giận lớn tiếng: " Có gì thì cứ để sau rồi nói, ta hiện tại đang rất bận, nhanh đưa hắn..."
" Bất Triết tướng quân, là ta."
Bất Triết vừa nghe giọng nói thì giật mình, hắn xoay đầu nhìn tiểu tử mà mấy tên lính đưa tới. Giọng nói có thể lầm lẫn, nhưng sau khi nhìn thấy đôi mắt linh động xinh đẹp cùng dáng người chẳng thay đổi bao nhiêu của y thì liền phải nhận ra.
Bất Triết bản thân ngạc nhiên đến độ suýt nữa kêu thành tiếng, người mà bọn họ còn vừa mới nói đến lo sợ không biết xảy ra chuyện gì lại đang ở ngay trong doanh: " Ngươi... ngươi tại sao lại..."
" Tướng quân." Phiên Vân hiện giờ đang nôn nóng muốn biết tình hình của Duật Ngôn Phong, y túm lấy cánh tay Bất Triết nói vội: " Bây giờ không tiện nói chuyện, ta rất muốn gặp vương gia, như vậy sẽ không sao chứ?"
" Không..." Bất Triết sau đó bình tĩnh lại mới nói: " Không có vấn đề gì, ngươi ở đây thì thật tốt quá, để ta đưa ngươi đến gặp vương gia."
Phiên Vân vừa nghe đã giống như bỏ được một phần nào lo sợ trong lòng, ít nhất y cũng biết được Duật Ngôn Phong hiện tại vẫn ổn. Phiên Vân thở phào một hơi nói: " Vậy phải làm phiền tướng quân rồi."
Mấy tên lính ngơ ngác đứng đó không biết chuyện gì vừa xảy ra, không phải nói hiện giờ không cho phép bất cứ ai gặp vương gia sao? Hơn nữa xem tên tiểu tử kia nói chuyện với Bất Triết tướng quân còn không đầu không đuôi, vậy mà tướng quân lại giống như chẳng để ý nói muốn gặp là dẫn luôn người thẳng tới lều trại của vương gia.
Đợi khi thấy xung quanh chỉ còn có hai người, Phiên Vân lúc này mới lên tiếng hỏi: " Bất Triết tướng quân, ta nghe nói vương gia bị trúng tên, thương tích rất trầm trọng?"
" Cái này..." Bất Triết ngạc nhiên, hắn nghĩ nghĩ rồi mới nói: " Đúng là như vậy, nhưng đây đã là tin bảo mật trong doanh chỉ có mấy người chúng ta biết, vì sao công tử nhận được tin lại còn chạy đến đây?"
" Chờ ta gặp vương gia rồi mới nói sau đi, vương gia hiện giờ sao rồi, vết thương của người sẽ không có gì chứ?"
" Đến nơi rồi, chính là bên trong." Bất Triết dẫn Phiên Vân đến lều trại của Ngôn Phong, xung quanh còn có rất nhiều người canh giữ. Hắn nói: " Vương gia lúc nảy chỉ vừa uống thuốc chắc bây giờ còn đang ngủ, ta không tiện vào trong làm phiền, công tử hay là tự mình vào đi."
" Được." Phiên Vân ngắn gọn trả lời xong liền vụt chạy vào bên trong, mấy tên lính canh nhìn thấy người đến đi cùng với Bất Triết nên không hề có hành động ngăn cản.
Nhìn thấy người đã vào trong rồi, Bất Triết liền lên tiếng căn dặn với lính canh lều trại bên ngoài nói: " Từ giờ cho dù bên trong có xảy ra chuyện gì, hay các ngươi có tình cờ nghe thấy thấy thứ gì cũng không được phép vào trong. Còn nữa, nếu kẻ nào dám nhiều chuyện đều xử theo quân pháp tội nặng nhất đã biết chưa?"
"..."
Phiên Vân vừa vén màn đi vào đã ngửi thấy mùi thuốc nồng đậm, bên trong lều khá rộng lại nhìn thấy Duật Ngôn Phong đang nằm trên giường.
" Vương gia." Phiên Vân khẽ gọi một tiếng, từ ngày hắn dẫn binh xuất trận đến giờ cũng đã qua hết một năm mới lại nhìn thấy. Rõ ràng không giống nhưng y lại mang cảm giác như đang nhìn thấy một Nhật Minh vương gia tiều tụy không thể nói, cũng không thể cử động đang nằm trên giường bệnh như lần đầu tiên gặp được hắn.
Phiên Vân kéo bỏ đi vải che trên mặt mình mới chậm đi lại bên giường ngồi xuống, Ngôn Phong hai mắt vẫn nhắm lại như vậy, nhìn trên ngực hắn quấn băng trắng vẫn phập phồng lên xuống mà y không biết nên vui hay buồn.
" Vương gia..." Phiên Vân đưa tay nhẹ nhàng sờ lên băng trắng ở ngực Ngôn Phong, giọng y rất nhỏ nói: " Người thật là, ta cực nhọc thế nào mới dưỡng được một Nhật Minh vương gia trở nên tuấn tú uy dũng như vậy chứ, người lại làm cho mình bị thương ra như vầy cũng thật quá đáng."
\( Ta viết khúc này mà cũng thấy em buồn cười nhỉ, em là mami của anh hay sao mà đòi nuôi với dưỡng. Còn anh có đẹp trai thì cũng đẹp từ trong trứng nước, đẹp từ câu văn ca ngợi của tác giả mà ra nhé, đừng có tranh công với ta.《\>▪︎\<》\)
Phiên Vân cứ im lặng ngồi bên cạnh một thời gian rất lâu, nhìn thấy hắn say ngủ như vậy không hiểu vì sao y cứ cảm thấy sợ hãi, Phiên Vân lại dùng hai tay ôm lấy gương mặt của Ngôn Phong, muốn đánh thức hắn dậy mà lên tiếng gọi: " Vương gia, ta đến rồi... ngươi nói gì đi được không?"
Ngôn Phong vẫn chẳng có chút động tĩnh gì, Phiên Vân di chuyển hai tay mình chống xuống giường ở hai bên đầu hắn. Y nhẹ cúi người hôn lên môi Ngôn Phong, đây dường như là lần đầu tiên y chủ động hôn hắn mà lại không được đáp trả.
Cứ giữ môi mình áp trên bờ môi vẫn còn hơi ấm của hắn, Phiên Vân cảm thấy trong lòng mình bây giờ vô cùng khó chịu, nhưng bản thân lại không cách nào giải bày.
Rời đi môi Ngôn Phong, nhìn gương mặt hắn thật gần. Phiên Vân cắn răng, hai tay chống trên giường cũng siết chặt lại.
Không ngờ đột nhiên gương mặt Duật Ngôn Phong bây giờ lại có chút động, Phiên Vân còn chưa kịp lên tiếng thì đã thấy xung quanh đảo lộn. Duật Ngôn Phong vung tay thô bạo, bàn tay có thể tóm lấy ôm hết được chiếc cổ nhỏ của Phiên Vân, hắn tay còn lại cũng nắm lấy bả vai y trở mình đè Phiên Vân xuống giường.
Bất ngờ như vậy Phiên Vân còn chưa từng nghĩ đến Ngôn Phong sẽ có hành động như vậy với mình, cổ bị siết đến đau. Sức lực của hắn không hề nương tay mà giống như đang muốn bóp chết y, Phiên Vân gương mặt hoảng sợ nhìn Ngôn Phong, ngay cả thở cũng khó khăn mà cố gắng kêu lên: " Vương... vương gia!"
Ngôn Phong ánh mắt sắc lạnh đến dọa người lập tức thay đổi khi hắn nhìn rõ người bên dưới, tay nới lỏng rồi buông ra Phiên Vân. Hắn không dám tin nhìn y ôm lấy cổ thở nặng nề, Ngôn Phong trầm giọng gọi: " Phiên nhi?"
" Khụ..." Phiên Vân vẫn chưa thể trả lời hắn, y ôm lấy cổ mình hít thở lấy lại khí rồi ho nhẹ một hai tiếng.
Ngôn Phong thấy y như vậy liền không quan tâm tới cái gì khác, hắn kéo lấy hai cổ tay Phiên Vân ra, lo lắng hỏi: " Phiên nhi, ngươi không sao chứ... nhìn ta..."
" Không..." Cảm thấy mình đã ổn, Phiên Vân hai mắt có chút đỏ nhìn thẳng vào gương mặt của Ngôn Phong phía trên. Y mỉm cười: " Vương gia, ta không sao."
Ngôn Phong bây giờ mới có thể bình tĩnh lại, nhìn thấy dấu vết trên cổ Phiên Vân hắn mới nhận ra mình vừa rồi vô tình còn muốn giết chết y. Sức nặng cả cơ thể đều ngã xuống trên người Phiên Vân, Ngôn Phong ôm chặt lấy y: " Phiên nhi, xin lỗi."
" Không sao." Phiên Vân vòng tay qua người ôm trên lưng hắn, y bây giờ mới thật sự cảm thấy an tâm: " Ta cuối cùng cũng có thể gặp được người rồi."