Thái Tuệ Linh đưa cả ba người bọn họ lên lầu cũng không có quá nhiều người chú ý đến, hầu hết xung quanh đều là đám người nói nói cười đùa đông đến phải chen lấn nhau. Nhã Thanh nhìn từ chỗ này còn thấy chính giữa Nguyệt Xuân viện là một khán đài lớn đang có tiết mục ca vũ, cái làm y có chút không nghĩ tới chính là bên dưới người vây xem, có đứng có ngồi nam nữ lẫn lộn, bọn họ cười đùa ca ngợi điệu vũ của mấy thiếu niên có tướng người thanh mảnh như nữ tử phía trên.
Nhã Thanh chưa từng đến những nơi mua vui thế này lần nào chứ đừng nói là xem nam kỹ nhảy múa, tuy vũ điệu rất đẹp cũng bắt mắt, nhưng y cứ cảm thấy chẳng thể nào đồng tình được với tiếng ca ngợi cùng đùa giỡn cợt nhã bên dưới. Ở Thiên Lang quốc kỹ viên cũng có nhưng cũng chưa nghe đến nam kỹ viện, y tuy không cảm thấy quá mức phản cảm nhưng cũng không tán thành việc bọn họ đang làm.
Hướng mắt lại chuyển thẳng không nhìn đến vũ đài hoa lệ bên dưới nữa, Nhã Thanh cùng Vong Âm và Thẫm Ngụy lên đến lầu trên thì nhận ra người xung quanh cũng vắng hơn nhiều.
“ Đây là phòng đặc biệt của Nguyệt Xuân viện chúng ta, bình thường không dùng để tiếp khách thế nên các huynh đừng lo lắng gì cả, chắc chắn sẽ không có kẻ đến làm phiền.” Đưa mọi người đến dãy phòng phía nam có vẻ vắng lặng hơn cũng không còn người qua lại, Thái Tuệ Linh vừa mở cửa một phòng cho ba người xem cũng nói tiếp: “ Hai gian bên cạnh cũng để các huynh sử dụng, có việc gì đều có thể nói với ta.”
Nhã Thanh nhìn căn phòng rộng rãi xa hoa mà không dám tin, cộng thêm cả cách bài trí rèm che lụa phủ khắp nơi rườm rà, thế nhưng màu sắc chỉ được hài hòa màu vàng cam nhã cũng không đến nỗi nào.
Lúc ban đầu chỉ nghĩ là ở tạm để có chỗ ngủ nên Vong Âm tùy miệng nói: “ Không cần rắc rối như vậy, căn phòng này khá rộng, ba người chúng ra ở cùng với nhau là được rồi.”
“ Mấy gian phòng bên này đều không có người sử dụng, các huynh mỗi người một phòng vẫn có thể thoải mái hơn.” Thái Tuệ Linh trên đường đi đoán già đoán non cũng biết quan hệ giữa ba người này có vấn đề, nàng cũng vì vậy ngại ngùng nói: “ Nguyệt Xuân viện này của chúng ta không giống mấy nơi khác, các huynh ở chung một phòng không sợ bị hiểu lầm sao?"
“ Khụ…” Nhã Thanh đột nhiên giật mình ho khan một tiếng, y mặt vẫn tỏ vẻ chẳng có gì nghiêm trọng mới nói: “ Có chỗ ở thì cần gì chen nhau trong một phòng chứ, các ngươi lo việc của mình, đừng quan tâm đến ta.”
Thái Tuệ Linh mỉm cười: “ Vậy ta đi trước, một lát cũng sẽ có người mang thức ăn lên. Mọi người mệt mỏi có thể nghỉ ngơi sớm, nếu không cũng có thể xuống bên dưới xem náo nhiệt, Nguyệt Xuân viện chúng ta mỗi một đêm đều sẽ có những tiết mục đáng để thưởng thức.”
“ Ta lúc này chỉ muốn nghỉ một lúc." Nhã Thanh nói.
“ Vậy ta không làm phiền mọi người nữa.” Thái Tuệ Linh gật đầu nói rồi cũng đi ra khỏi cửa phòng.
Nhã Thanh có chút mệt mỏi, y ngồi xuống ghế rồi tiện tay muốn rót một ly trà. Thế nhưng lúc cầm lấy ấm trà trên bàn mới phát hiện bên trong không có gì, vừa rồi Thái Tuệ Linh cũng nói mấy gian phòng này không dùng để tiếp khách, thế nên không chuẩn bị mấy thứ trà nước này cũng không có gì lạ. Y thở dài một hơi: “ Ta cảm thấy không thích ứng được với không khí ở đây, vẫn là muốn đi xem mấy vườn trồng thảo mộc của mấy nhà dân bên ngoài hơn.”
“ Nếu ngươi không thích thì ngày mai chúng ta rời khỏi hoàng thành Bạch Miên.” Vong Âm nhìn dáng vẻ của Nhã Thanh lại nói: “ Ngươi cảm thấy mệt rồi thì nghỉ ngơi sớm đi.”
Nhã Thanh sau đó không nói gì cũng chỉ gật nhẹ đầu, không phải tìm lý do đuổi khéo Thái Tuệ Linh, y đúng thật cảm thấy mệt nên chỉ muốn đi ngủ một lát. Thẫm Ngụy cùng Vong Âm nhìn ra được thế nên cũng không nói gì nữa mà ra ngoài rồi đóng cửa lại, hai người họ thể lực so với nam tử bình thường đã là một trời một vực chứ đừng nói gì tới Nhã Thanh, thế nên bản thân cũng không vội lập tức trở về phòng nghỉ mà xem xét xung quanh một hồi.
“ Ngươi nói thử xem Thái Tuệ Linh kia thật ra có ý đồ gì?”
Cả hai đứng từ trên lầu phía bên này nhìn xuống có thể thấy hầu hết khung cảnh náo nhiệt bên dưới của Nguyệt Xuân viện, Vong Âm suy nghĩ lại lời của Thẫm Ngụy mới lên tiếng: “ Tuy không biết nguyên do và mục đích của cô ta là gì, nhưng bắt đầu từ lúc Thái Tuệ Linh xuất hiện ở nhà dân bên ngoài Thủy Liêm thôn, điều duy nhất chính là muốn kéo bằng được chúng ta đến Bạch Miên quốc.”
“ Ta còn cho rằng ngươi vẫn chưa nhận ra.”
“ Ngươi đang xem thường ta?” Vong Âm giọng nói tỏ rõ khó chịu: “ Tuy rằng thực lực của ta không bằng ngươi, nhưng trong tướng lãnh mười ba doanh Thảo Đường quân ngoài ngươi và Sát Âm, thì tiếp theo chính là ta.”
“ Chú ý một chút, đừng để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.” Thẫm Ngụy không quan tâm lắm tới mấy lời bực tức của Vong Âm, hắn nói hai câu chú ý xong rồi cũng xoay người mở cửa vào một trong hai căn phòng bên cạnh phòng Nhã Thanh.
Vong Âm không cần để ý đến Thẫm Ngụy mà vẫn đứng đó chăm chú xem mấy bài ca vũ cùng tiếng tung hô dưới khán đài, tuy vậy nhưng suy nghĩ của Vong Âm lúc này lại không hề đặt ở đó.
Hắn tự hỏi mục đích chuyến đi lần này của mình là gì, câu trả lời cũng không khác chính là vì Nhã Thanh. Vong Âm đã nhận ra mình vì sao muốn ở gần một chỗ với y, cũng biết Thẫm Ngụy mục đích so với hắn không khác. Vậy thì tại sao cả hai người bọn họ thời gian qua cứ tiếp tục dây dưa cùng Nhã Thanh như vậy, lại không ai chịu thừa nhận tình cảm của bản thân?
Trước kia Vong Âm chỉ biết trung thành và làm việc theo lệnh của Duật Ngôn Phong, cùng với mười hai tướng lĩnh khác cũng đã thân thiết cũng chẳng khác huynh đệ. Sát Âm thì không cần phải nói, người còn lại thường xuyên cùng hắn được phân chia nhiệm vụ dưới mệnh lệnh của Ngôn Phong chắc chắn là Thẫm Ngụy. Hơn nữa Vong Âm và Thẫm Ngụy cũng cùng nhau dẫn binh chinh chiến trên mặt trận bắc địa lần đó, hai người cũng đã xem như huynh đệ sinh tử.
Vong Âm tự mình đã rõ, nếu là người khác cũng có ý với Nhã Thanh hắn chắc chắn khó chịu, lập tức mang người đi xa. Tựa như Thái Tuệ Linh kia, không biết nàng ta thế nào mục đích nhất định muốn kéo được họ tới mà làm thân với Nhã Thanh, điều đó khiến hắn vô cùng tức giận cũng không vui. Trái lại là nhìn Thẫm Ngụy gần Nhã Thanh, hắn đương nhiên không vui nhưng tức giận và muốn cản trở lại không có.
Vong Âm tin chắc Thẫm Ngụy cũng không khác gì mình, thế nên hai người từ lúc bắt đầu chuyến đi này cho dù lời qua tiếng lại không ít, nhưng chưa ai thật sự muốn biểu đạt tâm ý với Nhã Thanh. Hắn và Thẫm Ngụy chính là tôn trọng đối phương, không hề muốn chiếm lợi thế cũng sẽ không vì giao tình với người còn lại mà hạ mình rút lui.
Nhã Thanh bên này khi nhìn Vong Âm cùng Thẫm Ngụy ra ngoài cũng đóng lại cửa phòng, y thật sự mệt mỏi mới liền tìm đến giường đặt lưng xuống muốn ngủ, thế nhưng nằm một hồi lại có đủ loại suy nghĩ trong đầu.
“ Có nên dứt khoát hay không?” Nhã Thanh thầm nghĩ, y thừa biết tình huống lúc này của mình là gì. Hai người kia rõ ràng không tiến cũng không lui chính là muốn chờ câu trả lời của y, thế nhưng phải trả lời ra sao?
Nhã Thanh đã quen lối sống tự do của mình không muốn bó buộc, cuối cùng lại như hiện tại cứ kéo dài việc phải tự buộc mình lại với hai người kia. Bảo y lựa chọn, y chính là đối với Thẫm Ngụy và Vong Âm không thể chọn.
Chỉ vừa nghĩ đến loại tình cảm không thể lựa chọn này thôi, đã đủ khiến Nhã Thanh tự khinh thường loại tình cảm nhạc nhẽo của chính mình. Y thà rằng nói không có chút tình cảm nào với họ, thế nhưng Nhã Thanh càng không muốn lừa mình dối người, làm ra cái tình cảnh đáng để người khác cảm thông. Bảo y tự dối lòng, nói không thích hay không có chút tình cảm lại càng đáng khinh thường hơn.
Thế nên lựa chọn duy nhất là tránh Thẫm Ngụy và Vong Âm càng xa càng tốt, thế nhưng hai tên kia sống chết đi bên cạnh thì y lại chẳng có cách nào xua đuổi. Nhã Thanh thật nhớ những ngày tháng trước kia, có thể không vì bất cứ ai mà phải nhọc lòng suy nghĩ như vậy.
“ Yêu sao?” Nhã Thanh suy nghĩ một hồi, còn ngửi được mùi hương dễ chịu của Thùy Quyên hương thường được dùng để khiến người dễ ngủ hơn. Y từ từ nhắm mắt lại, miệng cũng lẩm bẩm: “ Tại sao nhất định phải có cảm giác với các ngươi… lại muốn để cho ta một mình quyết định...”
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Nguyệt Xuân lầu đến khuya vẫn không hề giảm bớt tiếng đàn hát cùng cười nói, nơi này dù ngày hay đêm so ra cũng không khác nhau, chính là để mọi người mua vui hưởng lạc. Thế nhưng ở dãy phòng ngủ của ba người Nhã Thanh, Thẫm Ngụy và Vong Âm thật sự chưa từng có người qua lại cũng như quấy rối, sau khi dọn thức ăn lên hỏi họ có cần gì nữa không thì cũng chẳng thấy ai quay trở lại.
Thẫm Ngụy một đêm này không hề có dự định sẽ chợp mắt, hắn không nhận ra xung quanh có vấn đề nhưng cũng chưa từng thôi đề phòng. Đến khi quá nửa đêm đột nhiên có bóng người trước cửa phòng liền bị Thẫm Ngụy nhìn ra, hắn vẫn chưa động tay đã nghe thấy tiếng nói cố ý hạ nhỏ từ bên ngoài của nữ tử.
“ Thẫm đại nhân đúng chứ?”
Thẩm Ngụy là người có trí nhớ cực tốt, đối với gương mặt và cả giọng nói người từng quen biết tiếp cận không rõ ràng nhưng nghe lại vẫn có thể nhận ra. Hắn đứng lên khỏi ghế đi ra mở cửa, quả nhiên thật sự là người quen: “ Là ngươi?”
“ Xem ra đại nhân vẫn còn nhớ mặt ta.” Vị cô nương tóc bới lên cột cao gọn gàn, trên người y phục kín bó xác đường nét cơ thể, bên người còn đeo bội kiếm sắc lạnh nhìn Thẫm Ngụy: “ Chủ tử của ta muốn gặp ngài.”
Vừa nhìn thấy vị cô nương có phong thái nữ hiệp trước mặt Thẫm Ngụy liền sáng tỏ, chủ tử của cô ta chắc cũng là chủ tử của Thái Tuệ Linh đi. Chẳng trách Thái Tuệ Linh khi đó nhìn hắn như vậy, còn nhất định muốn kéo ba người họ hộ tống mình trở về. Thẫm Ngụy trầm giọng: “ Thân phận thật của các ngươi là gì.”
“ Lần trước vẫn không cho đại nhân biết, bây giờ ngài theo ta đi gặp chủ tử liền sẽ rõ.” Nữ tử còn cố ý nói thêm: “ Ta cũng đảm bảo không hề có ý đồ gì với hai vị bằng hữu của Thẫm đại nhân, xin cứ an tâm.”
Thẫm Ngụy đối với lời này của cô ta lại tin là thật, hắn biết Thái Tuệ Linh lôi kéo cả Nhã Thanh chẳng qua vì muốn hắn theo đến. Thẫm Ngụy mắt liếc sang căn phòng ngủ bên cạnh, đây là vấn đề cá nhân hắn vẫn là không nên khiến bọn họ cũng bị kéo vào. Nhã Thanh ở đây còn có Vong Âm, tên kia chắc chắn có đủ khả năng lo cho y.
Nghĩ vậy Thẫm Ngụy mới nghiêm mặt nói: “ Được.”