Gả Cho Một Tòa Thành Hoàng

Quyển 2 - Chương 72



Chiếc xe Jeep cuốn theo khói bụi mù mịt, phóng nhanh trên con đường ngập nắng.

Lốp xe lăn trên mặt đất không bằng phẳng, thân xe lắc lư dữ dội, người ngồi trên xe thì rất vững vàng.

Một cánh tay giơ lên và điều chỉnh lại gương chiếu hậu.

Trong gương, người thanh niên mặt trắng bệch ngồi ở ghế phụ phía trước nghiêng đầu, tay trái chạm vào miếng thạch cao đeo trên cổ, anh ta nghiêm túc nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tần Hảo Hảo thở dài: “Cậu còn khó chịu à?”

Dư Triều Gia ậm ừ một tiếng từ trong mũi, rõ ràng vẫn còn đang buồn bực, anh ta nghịch cái radio trong xe rồi nói: “Tôi không hiểu, tại sao không đuổi mấy người xấu đó ra khỏi Trà Phủ? Bọn họ đã gây náo loạn đến thế, vậy mà còn mặt dày tiếp tục ở lại bàn bạc công chuyện với chị tôi nữa chứ.”

Tần Hảo Hảo cười nói: “Thanh Hà vẫn là bảo vệ cậu quá kỹ, làm gì có người nào là người tốt và người xấu hoàn toàn đâu chứ, lợi ích mọi người hướng đến đều không giống nhau.”

Dư Triều Gia tiếp tục nghịch radio, hiển nhiên không đồng ý với câu nói của Tần Hảo Hảo.

Điều khiến anh ta khó chịu nhất không phải là những người đó, mà là thái độ của anh em Trà Phủ.

Có một hang động trong Trà Phủ, không giống như hang động ở Hoa Đình, hang động ở Trà Phủ giống một hầm mỏ hơn, không cần phải đi xuống dưới để khám phá, đứng ở lối vào cũng có thể thấy rất nhiều đá năng lượng ở bên trong.

Điều này khiến mọi người cảm thấy rất vui, nhiều đá năng lượng như vậy thì có thể khiến ý thức Trà Phủ nâng cao biết bao nhiêu.

Anh ta và chị mình biết rõ về tình hình của Trung Châu, họ nghĩ rằng hang động này rất nguy hiểm và tuyệt đối không được phép khám phá nó một cách tùy tiện.

Nhưng một bộ phận khác lại cho rằng giàu sang phú quý là quan trọng nhất. Bài học rút ra từ Trung Châu không phải để họ dậm chân tại chỗ, mà là nâng cao kinh nghiệm thành công cho họ.

Khi hai bên xảy ra tranh chấp, anh em Trà Phủ lại chần chừ đứng dậy sát cánh cùng hai chị em họ.

Ý thức tòa thành nên công bằng, sự tồn tại của ý thức tòa thành là để bảo vệ con người, giúp đỡ cho sự tồn tại và phát triển của con người, chứ không phải là can thiệp vào công việc của con người, càng không thể đối xử thiên vị với con người được.

Những đạo lý này anh ta đều hiểu cả, nhưng về mặt tình cảm thì anh ta không thể nào chấp nhận được.

Vì vậy, Dư Triều Gia có phần xa lánh anh em Trà Phủ.

Anh ta là Thành Quyến Giả, vậy mà lại chống lại ý thức tòa thành, cho nên khi anh ta sử dụng năng lượng tòa thành và tài năng tòa thành sẽ tiêu hao nhiều năng lượng hơn, việc liên lạc với Hoa Đình cũng có chút khó khăn đối với anh ta.

Tần Hảo Hảo thấy anh ta vẫn mặt nhăn mày nhó thì bất lực nói: “Sắp gặp Hoa Đình và Vân Sâm rồi, cậu muốn nhìn thấy bọn họ bằng vẻ mặt này à?”

Dư Triều Gia thu lại vẻ mặt nhăn nhó của mình, anh ta đưa tay lên vỗ mạnh vào mặt để thả lỏng cơ mặt, sau đó lại nở một nụ cười vô tâm.

Chiếc xe jeep đang phóng nhanh trên đường.

Đột nhiên chiếc xe phanh gấp!

Nơi trước mặt đáng lẽ là Hoa Đình thì giờ đã biến thành vực sâu với bóng tối vô tận khiến người ta run sợ.

Hoa Đình đâu rồi?

Qua kính cửa sổ trước của chiếc xe, Tần Hảo Hảo và Dư Triều Gia nhìn thấy một cảnh tượng khó tin.

Hai người nhìn nhau rồi bước xuống xe, hy vọng có thể nhìn rõ hơn.

Trên bầu trời phía trước có một thứ khổng lồ đang lơ lửng trên không trung.

Giống như một khu rừng khổng lồ mọc trên bầu trời, những dây leo rủ xuống như những dải lụa, từ từ đung đưa theo gió.

Trong chớp mắt, dường như có thể nhìn thấy một con cá voi xanh trưởng thành đang bơi gần bên cạnh mình dưới đáy biển sâu…

Không, không, còn khoa trương hơn thế nhiều. Kinh ngạc, bất ngờ và không thể tin được!

Dư Triều Gia há to miệng, há to đến nỗi có thể nhét vừa một quả trứng.

Anh ta nhớ đến tài năng tòa thành của Hoa Đình là có thể khiến tòa thành lơ lửng.

Thật không ngờ tòa thành đã thật sự lơ lửng rồi!

Bao ngầu!

Dư Triều Gia bỏ hết những chuyện không vui ra sau đầu, trong đầu anh ta giờ chỉ có tòa thành cool ngầu đang lơ lửng trên bầu trời này, anh ta muốn lập tức đến để xem Hoa Đình.

Con đường bằng phẳng ban đầu đã không còn nữa, bọn họ phải đi đường vòng.

Tần Hảo Hảo tiếp tục lái xe, chiếc xe jeep lao vào bóng tối dưới lòng đất, nếu so sánh với tòa thành phía trên đầu thì họ giống như con kiến ​​và con voi vậy.

Khi Dư Triều Gia lo lắng không biết làm thế nào để nói với Vân Sâm rằng họ đã đến thì tòa thành trên đầu đột nhiên chậm rãi yên ổn lại, cho đến khi dây leo lan rộng đến mức có thể bắt được bọn họ.

Cả chiếc xe bị dây leo quấn vào, sau đó hòa vào lòng đất, trong nháy mắt đã xuất hiện trên mặt đất rồi.

Dư Triều Gia hét lên: “Như đang đóng phim vậy!”

Anh ta và Tần Hảo Hảo xuống xe, Vân Sâm và dây leo đã đợi sẵn ở bên ngoài.

Dư Triều Gia nhiệt tình ôm Vân Sâm và dây leo: “Thật tốt khi hai người không sao cả, không ngờ còn có thể khiến tòa thành trở nên cool ngầu như vậy, quá lợi hại!”

Vân Sâm và Hoa Đình mỉm cười chào Tần Hảo Hảo.

Dư Triều Gia ôm xong thì lùi về phía sau, anh ta hơi nghi ngờ nhìn Vân Sâm rồi nói: “Mới có một tháng mà em đã cao như vậy rồi à?”

Vân Sâm trợn mắt nói dối: “Trong khoảng thời gian này em ăn uống rất ngon, đúng lúc đang ở lứa tuổi phát triển mà. Trẻ con mỗi ngày đều cao lên chút ít không phải là chuyện bình thường à?”

Dư Triều Gia cảm thấy cũng có lý, anh ta không nghiên cứu chi tiết sự thay đổi về chiều cao của Vân Sâm nữa.

Anh ta nhìn xung quanh, thấy có một mảnh ruộng vừa được khai hoang đang chờ trồng trọt, cách đó không xa có một vài nhà kho để thu hoạch hoa màu, dụng cụ và máy cào đất đặt bên ngoài nhà kho.

Đi theo Vân Sâm và Hoa Đình thì có thể nhìn thấy các khu dân cư được ngăn cách rõ ràng, quần áo, ga trải giường và một số thịt khô được phơi ngoài trời.

Góc tường có bồn nước, bốn con chó lớn ba đen một trắng đang nằm trên mặt đất, chúng dời tầm mắt theo bước chân của họ.

Chúng không sủa hay gây khó dễ gì hết, chúng chỉ ngoan ngoãn nằm ở đó.

Dư Triều Gia đã nhìn thấy hình dáng ban đầu của Hoa Đình, mặc dù thứ gì cũng có nhưng luôn có cảm giác hỗn loạn khi lũ trẻ giấu báu vật của mình hơn là cảm giác trật tự hiện tại với các chức năng rõ ràng bây giờ.

Anh ta không khỏi thốt lên: “Chỗ này của hai người thay đổi nhiều quá!”

Tần Hảo Hảo cũng có cảm giác như vậy, cô ấy để ý thấy có rất nhiều quần áo không phải kích cỡ của Vân Sâm thì liền hỏi: “Hai người đã tìm được những người may mắn sống sót khác rồi à?”

Vân Sâm gật đầu rồi dẫn hai người đến gặp những người đang sửa xe.

“Chú, đây là Dư Triều Gia và Tần Hảo Hảo đến từ Trà Phủ. Trước đây họ đã giúp Hoa Đình rất nhiều, đều là những người rất tốt.”

Dư Triều Gia hớn hở nghĩ rằng mình có thể gặp rất nhiều người, nhưng không ngờ chỉ có năm người mà thôi, còn là năm người khuyết tật.

Dư Triều Gia không ghét những người này, chỉ cảm thấy Hoa Đình thực sự không dễ dàng gì, muốn có nhân lực hữu ích mà cũng khó như vậy.

Anh ta lại nghĩ ngay đến mấy tên khốn nạn tay chân lành lặn chỉ biết tranh giành quyền lực ở Trà Phủ. Nhìn những người đàn ông chính trực tay chân chăm chỉ này, anh ta cảm thấy phẩm chất càng quan trọng hơn.

Năm người Trương Vĩnh Phúc im hơi lặng tiếng đánh giá Dư Triều Gia và Tần Hảo Hảo, bọn họ chỉ chào hỏi đơn giản, sau đó cúi đầu tiếp tục làm việc.

Dư Triều Gia giơ cánh tay phải lên, không hề cảm thấy bị đối xử lạnh nhạt rồi nói: “Các anh đã vất vả rồi, tôi là Dư Triều Gia, mọi người có thể gọi tôi là Tiểu Dư. Tôi và Hảo Hảo sẽ ở lại đây một khoảng thời gian… Đm, sao… sao lại có gấu ở chỗ này vậy?”

Bất ngờ nhìn thấy hai con gấu đang giơ móng vuốt lên chào đón mình, Dư Triều Gia sợ hãi nhảy dựng lên, sau đó túm lấy dây leo bên cạnh không buông.

Trương Vĩnh Phúc đứng dậy khỏi chiếc ghế nhỏ, ông ta kéo Tư Quy và Lam Quế lại và nói: “Đây là con chó con mà tôi nuôi.”

Dư Triều Gia nhìn Trương Vĩnh Phúc đầy ngưỡng mộ, nuôi con gấu như một chú cún con, đúng là một chiến binh thực thụ!

Vân Sâm nói với Trương Vĩnh Phúc: “Chú Vĩnh Phúc, bọn cháu vào nhà trò chuyện đây, lát nữa sẽ tới giúp chú sau.”

Trương Vĩnh Phúc “Ừ” một tiếng.

Trước khi Dư Triều Gia bị dây leo kéo đi, anh ta nhìn thấy Trương Vĩnh Phúc ngồi xuống chiếc bàn đá, co hai chiếc bàn đá, trên mỗi bàn đá có một bàn cờ.

Bàn cờ vây và bàn cờ vua.

Ngồi đối diện với ông ta là hai chú gấu ngây ngô.

Dư Triều Gia ngơ ra, dạy hai con gấu chơi cờ hả?

Đây là một người điên trong thời kỳ tận thế, hay là một nhà sư quét dọn* trong truyền thuyết đây?

Trên thực tế, Tư Quy và Lam Quế chỉ ngồi và không làm gì cả, đó là do Dư Triều Gia tưởng tượng quá mức.

(*Nhà sư quét dọn là một nhân vật trong tiểu thuyết võ hiệp “Thiên long bát bộ” của Kim Dung. Một nhà sư già vô danh, người chịu trách nhiệm quét dọn Tàng kinh điển Tây Tạng ở chùa Thiếu Lâm có võ công bất phàm và trí tuệ tuyệt vời. “Nhà sư quét dọn” giờ đã trở thành đồng nghĩa với những người có kỹ năng cực cao nhưng lại ở ẩn.)

*

“Anh Dư, chuyện anh nói Trà Phủ xuất hiện hang động là sao vậy?”

Vân Sâm và Hoa Đình ngồi xuống chiếc bàn dài, họ chú ý đến cánh tay trái bị thương của Dư Triều Gia, không biết có liên quan đến sự xuất hiện của hang động hay không.

Dư Triều Gia và Tần Hảo Hảo cùng bước vào một chỗ của phòng họp, có rất nhiều khung ảnh treo trên bức tường trắng, trên khung viết những phông chữ trang nhã.

Nội dung là những đặc điểm và điểm yếu của các loại ma quỷ khác nhau, cuối mỗi khung đều viết dòng chữ “Do Lý Đỗ Quyên phát hiện ra”.

Dư Triều Gia một lần nữa kinh ngạc nhìn những thay đổi ở đây, anh ta kéo ghế ngồi xuống đối diện với Vân Sâm, Tần Hảo Hảo ngồi xuống bên cạnh anh ta.

Dây leo mang hai cốc nước từ ngoài nhà vào, anh đánh bóng những chiếc cốc bằng đá đẹp đẽ và mang một đĩa với nhiều loại trái cây trên đó đặt trước mặt bọn họ.

Chu đáo hơn cô nghĩ nhiều.

Vân Sâm xoa cành cây của Tòa Thành Nát để khen thưởng anh, sau đó bị anh cọ lại.

Dư Triều Gia quan sát họ chung sống hòa hợp với nhau, trong mắt anh ta xẹt qua tia hâm mộ, sau đó nói: “Chính xác thì là vầy…”

“Một tuần trước khi chúng tôi từ Hoa Đình trở về Trà Phủ thì chúng tôi đã cố gắng liên lạc với hai người, nhưng không biết tại sao lại không thể liên lạc được. Vào ngày thứ sáu, khi đội vật tư của chúng tôi đang ở rìa hơi thở tòa thành để khám phá bên ngoài thì đã phát hiện một hang động, nhưng không giống với hang động xuất hiện ở Hoa Đình.”

Vân Sâm và Hoa Đình nghiêm túc lắng nghe.

“Bên trong hang động xuất hiện ở Trà Phủ đều là đá năng lượng.”



Trà Phủ cách đây vài tháng trước.

Em trai Trà Phủ: “Đồ ngốc nhà cậu, chuyện đơn giản như vậy cũng không nhớ được. Thật là, sao ban đầu mình lại chọn một người ngu ngốc như vậy làm Thành Quyến Giả được chứ?”

Dư Triều Gia: “Dựa theo mức độ “Người thông minh” mà anh muốn chọn, thì e rằng sẽ không chọn được con người làm Thành Quyến Giả của mình đâu.”

Em trai Trà Phủ cười nhếch mép.

Dư Triều Gia vừa ở trong nhà đọc sách vừa cãi nhau với em trai Trà Phủ, anh ta đã quen với việc làm hai việc cùng một lúc này rồi.

Có một đĩa điểm tâm bên cạnh cuốn sách, anh ta pha một tách trà nóng, ăn và đọc sách, sống những ngày vô cùng nhàn nhã.

Em trai Trà Phủ đột nhiên nghiêm túc: “Gia Gia, đã xảy ra chuyện rồi.”

Dư Triều Gia đang nhai bánh quy trong miệng, nghe thấy lời nói liền phun ra vụn bánh: “Chuyện gì, đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Em trai Trà Phủ không lên tiếng, Dư Triều Gia lo lắng hỏi: “Sao vậy? Anh nói nhanh đi chứ…” Cùng lúc đó vội vàng chạy ra ngoài.

Em trai Trà Phủ: “Ha ha ha ha ha ha! Gạt được cậu rồi! Dáng vẻ vừa rồi của cậu nhìn chẳng ra làm sao cả! Ha ha ha ha! Tôi có thể nhớ suốt một năm luôn!”

Mặt Dư Triều Gia không cảm xúc ngồi trở lại chỗ của mình. Tính tình anh em Trà Phủ xấu xa thế nào anh ta còn không biết à?

Dư Triều Gia: “Anh không phải người.”

Em trai Trà Phủ trà nhàn nhạt nói: “Tôi không phải con người, tôi là ý thức tòa thành.”

Dư Triều Gia cười chế nhạo.

Một lúc sau, em trai Trà Phủ vội vàng nói: “Gia Gia, thật sự đã xảy ra chuyện rồi, cậu mau đi đến chỗ chị cậu đi.”

Dư Triều Gia: “Tôi tin anh mới là lạ đó.”

Em trai Trà Phủ nói: “Lần này là thật đó! Nhanh lên, đừng làm chậm trễ mọi việc!”

Dư Triều Gia nghi ngờ đi ra ngoài, mặt trời lặn xuống, mặt đất bê tông rộng rãi, người từ những ngôi nhà hai bên đường không ngừng đi ra ngoài, sau đó đi về hướng mà em trai Trà Phủ dặn dò.

Dư Triều Gia lập tức tăng tốc độ, dưới sự thúc giục của em trai Trà Phủ, anh ta cuối cùng cũng tụ họp với Dư Thanh Hà.

Đây đã là ranh giới của hơi thở tòa thành, trời sắp tối rồi, nhiều người đứng ở đây như vậy không sợ ma quỷ sẽ xuất hiện và làm tổn thương mọi người sao?

Dư Triều Gia đứng bên cạnh Dư Thanh Hà: “Chị.”

Dư Thanh Hà cau mày, cô ấy nhìn thấy Dư Triều Gia xuất hiện thì vẻ mặt đã dịu đi một chút, nhưng cô ấy nhanh chóng nghiêm túc trở lại.

Theo tầm mắt của cô ấy, Dư Triều Gia nhìn thấy một hang động quen thuộc trên mặt đất.

Thoạt nhìn nó giống hệt hang động ở Hoa Đình.

Dư Triều Gia và em trai Trà Phủ đồng thanh nói: “Tại sao Trà Phủ chúng ta cũng xảy ra chuyện xui xẻo như này vậy?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv