“Là sao?”
“Anh không biết.”
Ở vùng đất khô cằn văn hóa, một người và một tòa thành mắt to trừng mắt nhỏ, suy nghĩ mãi cũng không đoán ra được ý nghĩa trọn vẹn, bọn họ chỉ đành ra ngoài cầu cứu người có văn hóa.
Dư Triều Gia rất có tinh thần là một người chủ nhà, anh ta dọn bàn ghế rồi rót nước, phục vụ nhóm người của Trà Phủ rất tận tình.
Anh ta đang rót nước cho Tần Hảo Hảo.
Nhìn thấy cô gái và dây leo đi ra khỏi nhà, anh ta đặt bình nước vào tay Tần Hảo Hảo rồi hỏi: “Tài năng tòa thành của Hoa Đình là gì vậy?”
“Phiêu bạt.”
Nghe xong hai chữ này thì không có câu giải thích nào khác.
Chị em nhà họ Dư nhớ lại một chuyện, khi Trà Phủ vừa mới xuất hiện tài năng tòa thành, bọn họ chỉ ném cho chị em anh ta ba chữ “Rồng gặp mây”.
Mới nghe tên, họ cứ tưởng đây là chức năng thời tiết như “Mây, mưa, sương mù”, nhưng không ngờ cuối cùng lại là chức năng liên lạc và ngăn chặn liên lạc.
Tài năng tòa thành không thể sử dụng khi vừa xuất hiện, nó cần ý thức tòa thành tìm hiểu, làm quen và nắm bắt đến khi có thể sử dụng nó một cách thuần thục.
Dư Triều Gia nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Vân Sâm, anh ta xua tay nói: “Đừng nhìn tôi, văn học thì tôi chỉ biết tứ đại danh tác, tôi cũng chỉ biết lịch sử kiến trúc ở phía Đông của Cửu Châu và những câu chuyện đằng sau đó mà thôi.”
Vân Sâm và Tòa Thành Nát bị sốc.
Dư Triều Gia là người có hiểu biết sâu rộng nhất mà họ quen, anh ta cũng không biết sao?
“Nghĩ về ngày hôm đó mà thấy hận vô cùng, gia đình loạn lạc, sản nghiệp cũng không còn, phiêu bạt đây đó không có điểm đến, nước ở nơi xa, núi muôn trùng khơi, trích từ tác phẩm Ngô Đồng Vũ*. Đại khái ý nghĩa của phiêu bạt là rong ruổi đây đó, hành tung luôn bất định.”
(*Ngô Đồng Vũ là vở tạp kịch tiêu biểu của Bạch Phác. Bạch Phác là một nhà thơ, soạn tạp kịch, từ và khúc đời Nguyên, Trung Quốc, người được xem là một trong bốn tác gia tạp kịch nổi tiếng thời bấy giờ. Bạch Phác là tác giả vở Chúc Anh Đài tử giá Lương Sơn Bá về sau được phỏng tác thành một trong những vở cải lương nổi tiếng ở Việt Nam nhưng ít ai biết đến nguyên tác.)
Người nói là Tần Hảo Hảo, cô ấy cao, làn da rám nắng. Khi mọi người nhìn về phía cô ấy, mặt cô ấy ửng đỏ: “Tôi đã từng đọc qua khi tôi đọc sách ngoại khóa hồi cấp hai.”
Vân Sâm chân thành cảm ơn cô ấy.
Tần Hảo Hảo xua tay nói không cần.
Vân Sâm và Tòa Thành Nát suy nghĩ, tài năng tòa thành như thế thì rốt cuộc sẽ là gì, Dư Triều Gia cũng vui vẻ thảo luận với hai người họ.
Dư Thanh Hà liếc nhìn bầu trời rồi ngắt lời họ và nói: “Không ngờ thời gian tới giúp đỡ Hoa Đình lại trôi qua nhanh như vậy. Nếu Hoa Đình đã trở thành tòa thành trung bình, trong hang động tạm thời cũng không có động tĩnh gì khác, vậy thì bọn chị sẽ quay về trước đây.”
Trà Phủ đến để giúp đỡ, chỉ vì để Hoa Đình trở thành tòa thành trung bình.
Vân Sâm hỏi: “Em nên báo đáp mọi người thế nào đây?”
Cô nhớ trong tay không có đá năng lượng mới, cũng không biết có thể tặng Trà Phủ cái gì, cho nên nói sơ qua về tình huống hiện tại của Hoa Đình.
Khóe mắt Dư Thanh Hà hơi nhướng lên, cô ấy thế này khiến cho sự dịu dàng của mình bớt đi vài phần, có chút thông minh lanh lợi: “Chị không cần báo đáp bằng vật chất, hứa với chị một chuyện là được.”
Lời hứa? Về mặt vật chất cụ thể mà nói thì thứ nhìn không thấy, sờ không được này cũng có thể coi là báo đáp à?
Vân Sâm và Tòa Thành Nát rất ngạc nhiên.
Dư Thanh Hà dường như nhìn ra suy nghĩ của cô và nói: “Lời hứa có đáng giá hay không còn tùy thuộc vào người đã hứa… Trái tim của em rất trong sáng và đơn thuần, chị nghĩ một lời hứa của em cũng đủ để báo đáp sự giúp đỡ này.”
Vân Sâm hỏi: “Chị cần em hứa gì?”
“Nếu Trà Phủ gặp khó khăn thì Hoa Đình phải đến giúp đỡ.”
Đây không phải là chuyện đương nhiên à, chuyện này cũng đáng để hứa sao?
Tuy Vân Sâm khó hiểu nhưng vẫn hứa, cô nghĩ bất cứ ý thức tòa thành nào cũng cần giúp đỡ. Chỉ cần cô và Tòa Thành Nát có thể giúp thì nhất định sẽ giúp đỡ lẫn nhau mà không chút do dự.
Tòa Thành Nát đã từng nói rằng ý thức tòa thành phải giúp đỡ lẫn nhau.
Dư Thanh Hà nhận được lời hứa, cô ấy hài lòng dẫn mọi người của Trà Phủ rời khỏi đây.
Hoa Đình xuất hiện hang động quá nguy hiểm, Dư Thanh Hà đích thân đến đây để đưa Dư Triều Gia trở về Trà Phủ.
Dư Triều Gia dừng lại trước xe tải và nói: “Em không muốn về.”
“Tại sao?” Dư Thanh Hạ nhìn anh ta: “Trước kia không có hang động cho nên chị mới yên tâm để em ở lại đây. Bây giờ em phải đưa ra một lý do có thể thuyết phục chị, bằng không cho dù là trói thì chị cũng sẽ trói em lại rồi đưa em về.”
Dư Triều Gia nói: “Em không thể chịu nổi khi thấy chỉ có hai người họ ở đây, giống như chúng ta ngày trước vậy. Nếu có người bằng lòng giúp đỡ thì chị cũng không phải cực khổ như thế này.”
Dư Thanh Hà im lặng một lúc, cô ấy nói: “Hoa Đình không giống với Trà Phủ, điểm khó khăn trong quá trình phát triển của anh ấy là không có con người may mắn sống sót ở đây. Cứ cho là có thêm một người là em giúp đỡ thì thế nào, hay em muốn gọi tất cả mọi người ở Trà Phủ đến giúp?”
Hai con người của Dư Triều Gia đảo qua đảo lại, đột nhiên trong cái khó ló cái khôn, anh ta kéo Vân Sâm hỏi: “Hoa Đình còn phân nửa vẫn chưa khám phá mà đúng không, chính là phần bên sông Hoàng Yết đó. Tôi nhớ em nói rằng ý thức tòa thành vẫn không thể cảm nhận được bên đấy.”
Vân Sâm gật đầu, cô vừa định nói cô đã đến thư viện ở đó thì Dư Triều Gia đã tiếp tục: “Vẫn có những khu vực còn sót lại, không thể hoàn toàn chắc chắn rằng tất cả những người Hoa Đình đều đã rời khỏi Hoa Đình, nói không chừng còn có người lợi hại như chị Đỗ Quyên đấy.”
Vân Sâm nói: “Chị Đỗ Quyên đã đề cập trong nhật ký rằng có thể chị ấy là người duy nhất còn sống sót ở Hoa Đình.”
Dư Triều Gia trừng mắt nhìn cô, anh ta quay đầu lại nói với Dư Thanh Hà: “Chị ơi, em có thể giúp Vân Sâm và Hoa Đình cùng tìm kiếm những người may mắn còn sống được không? Khi nào có thêm người ở đây, em sẽ lập tức trở về Trà Phủ.”
Vân Sâm và Tòa Thành Nát – những người nghĩ về năng lực phối hợp tay chân của Dư Triều Gia: “…”
Giúp đỡ hay là phá hoại?
Tất nhiên Dư Thanh Hà cũng nghĩ đến chuyện này, cô ấy thấy thái độ của Dư Triều Gia thực sự kiên định, giống như khi anh ta chủ động xin đến Hoa Đình để thăm dò, cô ấy không thể kìm lòng được.
“Được rồi, đúng lúc Trà Phủ cũng không có việc gì, nhân lực cũng không thiếu, em muốn thì cứ ở lại đây. Nhưng chị không yên tâm khi để một mình em ở lại đây, chị sẽ tìm thêm vài người tới để thăm em.”
“Để tôi ở lại đi.”
Hai người đồng thời lên tiếng.
Chú Mạnh và Tần Hảo Hảo ngạc nhiên nhìn nhau.
Chú Mạnh là người đầu tiên nói lý do muốn ở lại: “Nếu chú thực sự là Thành Quyến Giả của Trung Châu, có lẽ chú sẽ biết tình hình cụ thể của vụ việc đó. Chú muốn tìm hiểu thêm về những chuyện trước đó từ cô bé, tốt nhất là có thể hồi phục trí nhớ.”
“Việc đó” mà ông ấy nói là ám chỉ đến Vô Danh.
Dư Thanh Hà bày tỏ rằng cô ấy đã hiểu, chuyện này rất quan trọng. Cô ấy lại nhìn Tần Hảo Hảo.
“Thanh Hà…” Tần Hảo Hảo vỗ vai bố mình là Tần Trung Vĩ, sau đó cô ấy nói: “Trở về nơi chôn nhau cắt rốn, gia đình ba người chúng tôi đều đến từ Chi Giang, nhưng tôi lại lớn lên ở Hoa Đình. Tôi muốn học hỏi từ bố tôi, ông ấy từng là công nhân dọn vệ sinh khiến Hoa Đình có vẻ ngoài sạch sẽ nhất. Tôi muốn giúp Hoa Đình trở lại hình dáng ban đầu.”
Khi cô ấy nói điều này, cảm thấy rất xấu hổ.
Dư Thanh Hà nắm tay lại đấm vào vai Tần Hảo Hảo, cười khúc khích nói: “Không có gì đâu, chỉ là tôi không ngờ cô lại ngại ngùng như vậy. Nhìn dáng vẻ chú Tần hình như sẽ không ở lại, vậy thì tôi sẽ giúp cô chăm sóc chú Tần và dì Tần.”
Tần Hảo Hảo cảm ơn cô ấy.
Vân Sâm và Tòa Thành Nát nhìn chằm chằm vào cảnh tượng này, gãi đầu tự hỏi không biết đây là chuyện tốt hay xấu nữa…
Chắc là chuyện tốt mà ha?
Dư Thanh Hà thực sự không biết nên bày ra vẻ mặt gì, trước khi nói lời tạm biệt, cô ấy nhớ ra điều gì đó, hỏi Vân Sâm: “Chị phát hiện mỗi lần khi chị nói chuyện thì em cứ nhìn chằm chằm vào chị, tại sao thế?”
Vân Sâm cho rằng biểu hiện của mình không rõ ràng, nhưng không ngờ lại bị Dư Thanh Hà phát hiện.
Cô nói với Dư Thanh Hà rằng giọng nói của cô ấy gần giống với Vân Trung Thư, cũng chính là mẹ cô.
Bố mẹ cô là bạn của Mạnh Nhiên Lâm.
Vẻ mặt của Dư Thanh Hà hơi ngạc nhiên: “Chị nhớ lúc chú Mạnh vừa bị thương, chú ấy nói giọng của chị nghe rất quen, hóa ra là như vậy.”
Người ở Trà Phủ vội vàng đến cũng vội vàng đi.
Dư Triều Gia nói: “Dạy cho hai người một kiến thức mới, em có biết nên miêu tả chị em tôi và những người tình nguyện giúp đỡ thế nào cho phù hợp không?”
Vân Sâm và Tòa Thành Nát nhìn anh ta, mong đợi được biết.
Dư Triều Gia nói: “Đây gọi là Bồ Tát sống trong ngày tận thế.”
*
Với sự xuất hiện của Tần Hảo Hảo và chú Mạnh, Vân Sâm dứt khoát sử dụng những vật liệu thừa để xây hai căn phòng mới bên cạnh phòng của Dư Triều Gia.
Ở đây không gần hang động, việc sử dụng năng lượng thành phố vẫn giống như trước đây.
Tất cả đều thức trắng đêm, mỗi người về phòng nghỉ ngơi, đợi đến khi tràn đầy năng lượng rồi lại chào hỏi nhau sau.
Ngoại trừ tiếng chim hót ríu rít, bên trong bức tường rất yên tĩnh.
Vân Sâm ngồi xếp bằng ở bên cạnh tượng thành, đầu hơi nghiêng về bên trái, tay trái chống cằm suy nghĩ: “Phiêu bạt, rong ruổi bên ngoài, hành tung bất định.”
Cô cụp mắt nhìn dây leo dày đặc trên mặt đất, đột nhiên hiểu ra: “Chẳng lẽ đúng như suy đoán lúc trước của tôi, anh có thể dùng dây leo nâng đỡ cả tòa thành, sau đó chạy khắp nơi.”
Hoa Đình: “Thật không?”
Anh và Vân Sâm đồng thời thử tưởng tượng ra cảnh tượng đó.
Một mảnh đất giống như hòn đảo di chuyển trên mặt đất.
Bên dưới hòn đảo đều là dây leo lộ ra bên ngoài, rất nhiều dây leo cứng cáp tạo thành một cái khay xanh khổng lồ nâng đỡ hòn đảo.
Dây leo giống như con giun đất ngoe nguẩy chạy nhanh, từ đó khiến hòn đảo cũng bắt đầu chuyển động theo, giống như con rết đang khiêng tảng đá.
Không chỉ khó coi, mà còn hơi kinh tởm.
Vân Sâm: “…”
Hoa Đình: “… Anh muốn nôn.”
Sau khi trở thành tòa thành trung bình, Tòa Thành Nát càng quan tâm đến hình tượng của mình hơn, anh sẽ không bao giờ cho phép tài năng tòa thành của mình là cái loại quỷ quái đó… Nếu thực sự là như vậy, anh thà không sử dụng tài năng tòa thành còn hơn.
Nghe được vẻ kiên quyết trong giọng điệu của Hoa Đình, Vân Sâm đưa tay lên che mắt: “Ừ, chắc không phải là kiểu di chuyển này đâu.”
Cô cũng không thể chấp nhận loại tài năng tòa thành này.
Hai người suy nghĩ một lát, Hoa Đình nói: “Hành tung bên ngoài bất định, sẽ là kỹ năng dịch chuyển như Trung Châu à, anh cũng có thể dịch chuyển người hay đồ vật đi nơi khác sao?”
Vân Sâm nói: “Anh lấy thứ gì đó thử xem sao.”
Nhánh cây nâng một hòn đá lên, sau đó sử dụng năng lượng tòa thành.
Không có bất cứ phản ứng nào, hòn đá rơi xuống đất.
Vân Sâm thở dài, xem ra có lẽ không có khả năng dịch chuyển rồi, cô nhìn cành cây vẫn đang vươn cao nói: “Anh còn giơ lên làm gì nữa, có thể thả xuống rồi.”
Hoa Đình hoảng sợ nói: “Anh không nhấc nó lên, nó tự trôi nổi ở đó!”
Ngay cả khi Hoa Đình chủ động bẻ gãy dây leo, nó vẫn bất động lơ lửng trên không trung.
Hoa Đình có thể điều khiển dây leo lơ lửng trên không lên xuống, nhưng dây leo luôn giữ một khoảng cách nhất định với mặt đất.
Vân Sâm kinh ngạc, cô đè mạnh dây leo.
Dây leo hoàn toàn không bị đè xuống, như thể nó được cố định trên không trung rồi có một cái bàn bên dưới nó mà cô không thể nhìn thấy vậy.
Cô và Tòa Thành Nát cùng nhau dùng sức đè nó xuống.
Đột nhiên, dây leo bị họ đè trở nên lỏng lẻo.
Vân Sâm nghiêng người về phía trước, cô lập tức ổn định cơ thể mình, dây leo rơi xuống đất, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Vân Sâm nói: “Anh thử lại xem.”
Hoa Đình một lần nữa sử dụng năng lượng tòa thành.
Dây leo trên mặt đất lại lơ lửng giữa không trung.