Những đám mây đen như những vết mực bắn tung tóe trên bầu trời, mây đen đã ngăn cản ánh sáng mặt trời chiếu xuống mặt đất.
Tại ngã ba đường, trong nhật ký của Lý Đỗ Quyên thì nơi này được gọi được gọi là đường Hồng Giang Phố ở quận Tống Giang và tòa chung cư có tên là chung cư Hải Cầm.
Quận Tống Giang ban đầu là khu vực trung tâm của thành phố, trước khi tận thế đến thì nơi này đã chuẩn bị phá dỡ với quy mô lớn.
Chung cư Hải Cầm là chung cư dành cho thanh niên được xây dựng sau khi phá dỡ lô nhà cũ đầu tiên, mọi căn hộ đều có đầy đủ ánh sáng.
Quỷ Dại đặc biệt không thích chỗ “Đầy đủ ánh sáng” này, may là hôm nay trời nhiều mây.
Bàn tay còn nguyên vẹn của nó cầm chiếc kim bấm lớn ở trên bàn lên khâu lại vết thương bị dây leo đâm ở bả vai, sau đó đặt viên đá đỏ có kích thước bằng móng tay vào chất lỏng đen đặc sệt trên mặt đất.
Viên đá đỏ dường như đang hấp thụ khí đen trong chất lỏng.
Quỷ Dại vùng dậy, cho dù nó không thích cứ điểm này nhưng nó cũng không thể rời đi.
Cơ thể mà nó nhập vào gắn liền với nơi này, nếu rời khỏi nơi này càng lâu thì tốc độ phân hủy của cơ thể càng nhanh.
Viên đá đỏ trong vắt trở nên đục ngầu, Quỷ Dại cầm lấy bỏ vào miệng, vẻ mặt u ám.
Con mồi làm nó khó chịu, nó sẽ lên kế hoạch giết con mồi vào đêm nay.
Phải xé nát cô ta thành từng mảnh!
Đột nhiên đôi tai bị khuyết của Quỷ Dại vểnh lên, nó nghe thấy âm thanh.
Tiếng răng va vào nhau giòn tan nghe rất quen thuộc, đó là chuỗi vòng đeo tay bằng răng người, là chiến lợi phẩm yêu thích của nó…
Ngày hôm đó do nó bị mắc bẫy nên chiến lợi phẩm rớt lại. Người duy nhất có thể lấy được chiến lợi phẩm, không ai khác ngoài người đã đặt bẫy nó.
Con mồi còn dám bén mảng tới đây.
Quỷ Dại cười hả hê, nó xé sợi dây sắt trên cánh tay phải xuống, tách cung tên ra khỏi cánh tay phải, mùi máu thịt xộc lên, nó cắm một con dao chặt thịt vào cánh tay và cố định nó lại.
Nó muốn chặt nát con người đó thành một đống thịt vụn.
Quỷ Dại khập khiễng bước ra khỏi cửa, còn cô gái tóc ngắn đang ở trong góc giữa tầng ba và bốn.
Cô mặc một chiếc áo khoác dã ngoại, eo đeo thắt lưng, trên đó treo hai con dao và một túi dụng cụ căng phồng chứa rất nhiều thứ.
Cô giơ tay trái lên, một chuỗi vòng tay hình răng người đung đưa giữa các ngón tay cô.
Cô lấy con dao ở thắt lưng chém mạnh vào chiếc vòng tay, chiếc vòng răng người đứt ngay lập tức, từng chiếc răng lăn xuống cầu thang.
Một chiếc răng rơi xuống chân cô gái, cô lạnh lùng lấy chân dẫm nát nó.
Một loạt hành động này xảy ra trong chớp nhoáng, lý trí trong đầu Quỷ Dại lập tức bị đứt đoạn.
Chiến… Chiến lợi phẩm của nó…
Đó là chiến lợi phẩm mà nó tự hào!
Nó sải bước đuổi theo.
Cô gái nhanh chóng bỏ chạy lên lầu.
Quỷ Dại cười chế nhạo, đây là đang tự tìm đường chết, nó đuổi theo con mồi lên đến tận tầng sáu.
Mái nhà rất lớn nhưng không trống trải lắm, chỗ nào cũng có chướng ngại vật.
Bồn nước đổ nát, giàn phơi quần áo hoen gỉ, tấm ni lông treo lủng lẳng trên giàn phơi, chậu cây bị lật úp…
Đối với tên Quỷ Dại bị thiếu một chân, điều này không có lợi cho hành động của nó.
Dây phơi của giàn phơi quần áo bị tuột xuống đất và bị vùi lấp bởi những đồ vật khác, nó không cẩn thận thì chân sẽ vướng vào dây phơi.
Lúc này, cô gái đang bỏ trốn sẽ quay lại và dùng con dao màu đen cầm trên tay để rạch lên người nó.
Cảm giác khó chịu giống như bị kiến cắn, nó không thấy đau hay ngứa khi bị tấn công nhưng nó rất khó chịu.
Quỷ Dại cảm thấy nhục nhã.
Là một kẻ săn mồi, vậy mà giờ đây nó lại bị con mồi trêu chọc!
Không thể chấp nhận được.
Nó dùng dao cắt đứt dây phơi, chậu hoa bên cạnh lăn về phía nó.
Nó vốn không để ý đến điều đó, nhưng chiếc sào phơi quần áo bất ngờ ngã xuống khiến nó vô cùng cảnh giác… Đó là một cái bẫy!
Nó nhanh chóng né tránh.
“Rầm.”
Không phải chỉ là giá treo quần áo, mà một bức tường nguy hiểm đang lung lay sắp đổ ở kế bên, nếu bị thứ đó va phải thì tiêu đời!
Con mồi này đã giăng sẵn một cái bẫy trên nóc tòa nhà.
Ánh mắt Quỷ Dại trở nên u ám.
Đáng tiếc bây giờ là ban ngày, nếu như là ban đêm thì nó có thể giải quyết đối thủ bằng nhiều cách hơn.
Nó hành động một cách thận trọng, định quay trở lại tầng ba.
…
Vân Sâm thấy bức tường sụp đổ chẳng những không đánh trúng Quỷ Dại, ngược lại còn khiến nó cảnh giác muốn rút lui, cô thầm nói như vậy không ổn.
Phải tìm cách khơi gợi lại cơn giận của nó.
Có chỉ số IQ, ghi thù, thích sưu tầm chiến lợi phẩm…
“Mười năm trước…” Vân Sâm đột nhiên dừng lại: “Cái chân của thể xác con người này của mày là bị mất vào lúc đó chứ gì, chính là lúc mày muốn giết con người nhưng lại thất bại, ngược lại còn bị mất một chân.”
Vân Sâm đang đánh cược.
Cô đang cược cái chân của tên Quỷ Dại này đã bị mất khi đấu với Lý Đỗ Quyên.
Quỷ Dại đang định bỏ đi thì đột ngột dừng động tác lại, hai mắt hung ác nhìn Vân Sâm, giòi bọ ở bên mặt lúc nhúc, cổ họng phát ra tiếng “Ô ô” đứt quãng.
“Tao vẫn… nhớ… cô gái… kia.” Quỷ Dại nói chuyện dần dần trở nên lưu loát hơn, nó nói rõ ràng: “Cô ta lấy đi một cái chân của tao, tao lấy đi hai ngón tay của cô ta, mày cũng phải chết.”
Trái tim Vân Sâm thắt lại, vẻ mặt cô bình tĩnh, giọng nói châm chọc: “Chỉ với cái dáng vẻ này của mày mà muốn tao chết thì đúng là suy nghĩ hão huyền. Từ trước đến nay mày có làm được gì tao chưa, ngược lại còn bị tao lấy đi một cánh tay.”
“Xoảng.”
Quỷ Dại vung dao chém vào lọ hoa bên cạnh, đôi mắt hằn lên tơ máu nhìn chằm chằm Vân Sâm, nói: “Loài người ở trong sự bảo hộ của thứ đó, loài người ẩn náu khắp nơi, trong tương lai tất cả bọn mày đều sẽ trở thành thức ăn của bọn tao mà thôi.”
Nó gầm lên với Vân Sâm.
Vân Sâm dẫm lên tường, cô dùng hai tay để nhảy lên bồn nước.
Cô chạy đến cạnh bể nước, Quỷ Dại ở bên dưới đang đuổi theo.
Quỷ Dại lấy mũi tên thổi ra khỏi túi áo, nó nhắm vào cô gái đang chạy, phi tiêu nhanh chóng phóng ra.
Khi phi tiêu bay tới, Vân Sâm đã nhảy xuống bể nước, phi tiêu đâm vào tóc cô, cô chống tay xuống đất lấy đà. Trước khi Quỷ Dại đuổi kịp, cô đã lao ra bên ngoài.
Để quấy nhiễu khả năng tư duy của Quỷ Dại, Vân Sâm vừa chạy vừa nói với giọng cực kỳ giễu cợt: “Lý Đỗ Quyên có thói quen viết nhật ký. Chị ấy đã nhắc đến mày trong nhật ký, chị ấy rất ấn tượng về mày…”
Quỷ Dại nở một nụ cười xấu xa.
Có thể để lại cái bóng tâm lý cho con mồi là điều mà mọi kẻ săn mồi muốn nghe.
Nó vẫn không dời sự chú ý của mình, đang bổ sung phi tiêu vào mũi tên thổi để tiếp tục tấn công Vân Sâm.
Vân Sâm nhặt tấm ván gỗ trên mặt đất lên, vừa hay phi tiêu bay đến trúng ngay vào tấm ván gỗ, cô nói: “Lý Đỗ Quyên nói rằng chị ấy chưa bao giờ nhìn thấy một tên ma quỷ nào mà vừa phèn và vô dụng như vậy. Chị ấy chia ma quỷ thành nhiều loại khác nhau, mày là một trong số những tên ma quỷ mà chị ấy từng gặp qua, cũng là loại có sức mạnh phèn nhất.”
Vừa dứt lời, cô cảm nhận được tốc độ của mũi tên thổi đang chậm lại, điều này rất có ích.
Quỷ Dại: “Hai ngón tay của cô ta ở chỗ tao! Tao đã lấy đi hai ngón tay của cô ta! Chỉ có tao mới làm được như vậy!”
Vân Sâm chế nhạo: “Mày bị chị ấy lấy đi một cái chân, hơn nữa, lợi thế của mày chỉ có cái thể xác con người đó thôi. Bây giờ thể xác mày đã thối rữa, ngay cả một đứa trẻ như tao cũng phải xử lý lâu như vậy. Nếu Lý Đỗ Quyên ở đây, sợ rằng chỉ hai ba chiêu là có thể nghiền nát mày thành đống thịt vụn luôn rồi.”
Nghe thấy lời nói của Vân Sâm, cơ thể Quỷ Dại run lên.
Nó có khí đen khắp người, nhưng vì đang là ban ngày nên nó không thể thu khí đen lại, nó lại giận dữ đuổi theo Vân Sâm.
Đối phương chạy ra mép mái nhà, có vẻ định nhảy xuống tẩu thoát. Xem ra vừa rồi thấy cái bẫy duy nhất mình đặt trên mái nhà không làm được gì cho nên định bỏ trốn. Chẳng trách cô ta cố ý dùng lời nói để chọc tức mình.
Nó liền chặn hướng đi xuống lầu.
Quỷ Dại tự cho mình đã nhìn ra hết chiến thuật của Vân Sâm, nó phải đuổi theo và chặn đối phương lại trước.
Quỷ Dại lấy cơ thể mình để chặn đường đi lại, nó nhìn thấy khuôn mặt cô gái toát lên vẻ sợ hãi, nó vung con dao lên.
Con dao màu đen chặn đòn tấn công của nó, âm thanh chói tai của lưỡi dao cọ xát vang lên, cô gái lao tới và lướt qua nách nó để bỏ chạy.
Khi nó quay lại thì không còn thấy bóng dáng của cô gái nữa.
Chỉ có âm thanh của những tấm nhựa vỡ bị gió thổi.
Đang trốn phải không?
Đang trốn sau tấm nhựa chứ gì?
Quỷ Dại vung dao đập vỡ hết tấm nhựa này đến tấm nhựa khác, tấm ni lông rơi trên mặt đất, cô gái vẫn không thấy đâu.
Vừa rồi, vị trí của họ đang ở trên mép nhà…
Cô ta không chạy ra phía sau mà đổi hướng trốn xuống lầu rồi?
Quỷ Dại để ý đến lan can trên mép mái nhà, người với hai tay buông thõng rất thích hợp để núp ở đó.
Nó nhìn thấy thấp thoáng có bàn tay con người.
Nó từ từ tiến lại gần, cánh tay phải giơ lên cao, lưỡi dao ánh lên tia sắc bén.
Khi con dao vẫn chưa chặt xuống thì có cánh tay giơ lên cầm lấy cán dao và dùng tay còn lại đập mạnh xuống đất.
Quỷ Dại lập tức cảm thấy mặt đất dưới chân mình rung chuyển.
Tại sao có thể như thế được? Cô ta chỉ là một con người, sao có thể gây ảnh hưởng đến tòa nhà?
Ngay sau đó, nó bàng hoàng khi phát hiện ra nơi mình đang đứng có rất nhiều vết nứt, đây là khu vực cực kỳ nguy hiểm.
Do bị đồ vật để loạn xạ cố tình chặn lại nên nó không nhận ra sự bất thường.
Cái bóng của bàn tay con người mà nó nhìn thấy, tất cả nội dung nó nghĩ ra và đoán được đều nằm trong tính toán của đối phương!
Ngay từ đầu cô ta đã cố tình dụ nó đến đây.
Mặt đất rung chuyển, Quỷ Dại đứng không vững nữa liền ngã hẳn xuống đất, sau đó rơi xuống cầu thang.
Nhưng nó đã nắm lấy lan can, cánh tay duy nhất còn nguyên vẹn đang nắm chặt lấy lan can.
Nó không muốn mất đi thể xác này.
Vân Sâm lợi dụng địa hình rồi lách người đến gần Quỷ Dại, chuẩn bị giúp nó một tay.
“Trên đời này không có thứ gì đáng để mày luyến tiếc đâu, xuống địa ngục đi!”
Cô vung con dao chiến đấu lên, lưỡi dao sắc bén cắt đứt cánh tay thịt thối một cách dễ dàng, xương trong thịt thối cũng giòn đến nỗi chém một cái là đứt.
Đôi mắt Vân Sâm phản chiếu hình ảnh Quỷ Dại đang rơi xuống.
Khí đen hiện ra, hai cánh tay ma quỷ còn nguyên vẹn đột nhiên xuất hiện.
Cánh tay ma quỷ không thể chống lại ánh sáng ban ngày nên chỉ xuất hiện trong một giây.
Nhưng chính trong một giây này, nó đầy hận thù mà nắm lấy cánh tay cô kéo mạnh.
Sức mạnh to lớn và nỗi sợ hãi khiến Vân Sâm không kịp phản kháng lại, cả người cô ngã ra ngoài lan can…
Tòa Thành Nát nhìn Quỷ Dại ăn thịt người nắm lấy cánh tay Vân Sâm, định cùng cô từ tầng sáu rơi xuống.
“Ầm.” Tiếng vang rất lớn.
Thể xác con người bị tên Quỷ Dại chiếm hữu rơi nát thành vũng thịt thối rữa, máu bắn tung tóe, giòi bọ lúc nhúc trông thật khủng khiếp.
Cơ thể ma quỷ hoàn toàn không thể đối diện trực tiếp với ánh sáng ban ngày, ngay cả trong một ngày nhiều mây.
Quỷ Dại hét lên một tiếng chói tai, khí đen tản đi, sau đó biến mất vào không khí, không biết đã đi đâu.
Trên mặt đất chỉ có tên Quỷ Dại…
Vân Sâm không ngã xuống cùng với nó!
Tòa Thành Nát ngay lập tức ngẩng đầu nhìn lên.
Mặt trời xuyên qua đám mây đen, cô gái treo mình trên bức tường thạch cao, phất phơ trong gió.
Cô đã buộc dây thừng ở đó từ lâu, phòng hờ trong trường hợp cô cần đến nó.
Vân Sâm lắc lư dây thừng, nhảy xuống ban công, sợ hãi nói: “Cũng may là lúc sau mình đã chuẩn bị một sợi dây, Quỷ Dại này thật sự quá nham hiểm.”
Cô nhoài người ra khỏi lan can và vẫy tay với dây leo bên dưới, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp.
Cô đã thành công rồi!
Tòa Thành Nát gần như không còn sức lực, những nhánh dây leo ngả sang màu vàng khô héo vì cú sốc vừa rồi.
Anh nhìn chằm chằm vào nụ cười rạng rỡ của cô gái, tâm trạng vui vẻ.
Tượng thành duy nhất đứng thẳng giữa đống đổ nát được nhuộm một màu cam ấm, dường như có những mảnh vụn sáng bóng bay lơ lửng trong không khí.
Những cây củ cải khô héo được tái sinh trở lại, cây cối xanh tươi.
Ở ngã ba đường, Tòa Thành Nát đung đưa dây leo, ra hiệu cho Vân Sâm nhanh chóng xuống lầu.
Nguy hiểm đã được giải quyết, bọn họ nên về nhà thôi.