Thật đáng kinh ngạc!
Không thể tin được!
Vân Sâm nhìn ngôi nhà xây bằng đá không có chút hư hỏng nào, trong đầu chỉ toàn xuất hiện bốn chữ “Không thể tin được”.
“Chuyện… Chuyện này là điều bất ngờ mà anh dành cho tôi sao?”
Cô ngạc nhiên đến mức không thể nói năng lưu loát được.
Tòa Thành Nát chống nạnh tự hào. Em có thích điều bất ngờ này không?
Vân Sâm thích quá trời quá đất, đồng thời cô cũng thấy rất cảm động.
Trong những ngày tận thế, loài người có thể nhận được sự trợ giúp của ý thức tòa thành như thế này, đây có phải là hy vọng mà Chúa ban cho bọn họ không?
Cô vui vẻ kéo dây leo đi xem một vòng.
“Tòa Thành Nát đúng là lợi hại, chỉ cần một cái phất tay là nhà cửa đều trở nên mới cóng.”
Vân Sâm đang ngâm nga một giai điệu tự biên soạn, đột nhiên cô dừng lại, những cảnh tượng cô từng thấy khi còn nhỏ bất ngờ hiện lên trong đầu cô. Nếu không phải do bị cảnh tượng trước mắt tác động thì cô vẫn cứ đứng đó không nhúc nhích.
Cô hỏi: “Ý thức tòa thành đều có khả năng này sao?”
Vân Sâm nhớ đến chuyện khi cô còn rất nhỏ, các tòa nhà đột ngột sụp đổ ở Trung Châu.
Sau khi tòa nhà sụp đổ, người lớn sẽ rào lại để ngăn đám nhỏ ra vào, đồng thời di dời rất nhiều vật liệu xây dựng, không mất nhiều thời gian để một tòa nhà mới mọc lên.
Trong số đó có một tòa nhà hai mươi tầng, hiện là trung tâm thương mại ở Trung Châu.
Ngoài việc phân phối cố định vé đồ ăn có thể đổi ở trung tâm thành phố thì Trung Châu không có lưu hành tiền tệ, về cơ bản chỉ là hàng đổi lấy hàng.
Mọi người có vật liệu nào để đó không dùng đến cũng sẽ đến tòa nhà thương mại để tiến hành buôn bán, muốn mua thứ gì đó thì cũng đến đó mua.
Tòa nhà thương mại là tòa nhà cao nhất Trung Châu, đối với cô khi còn bé mà nói thì nơi đó giống như một người khổng lồ có thể nắm giữ cả thế giới.
Khi đó cô đã thấy ngưỡng mộ những người lớn có chân tay nhanh nhẹn, một tòa nhà cao như vậy lại có thể hoàn thành trong nửa ngày.
Bây giờ nghĩ lại, đó không phải là một tòa nhà có thể xây dựng nhanh chóng khi chỉ dựa vào nhân lực mà không có công cụ nào cả…
Chẳng lẽ cũng là do ý thức tòa thành làm sao?
Dây leo của Tòa Thành Nát khẽ động, đây là một trong những khả năng cơ bản của ý thức tòa thành, không có gì đặc biệt cả.
Anh có chút chán nản mà ôm lấy cánh tay của Vân Sâm. Bây giờ anh có thể cảm nhận rõ ràng rằng bản thân có rất nhiều ký ức mà mình không thể nhớ ra, anh thực sự muốn trưởng thành thật nhanh mà…
Đợi đến khi anh lớn lên rồi, những ký ức này sẽ hiện về từng chút một.
Vân Sâm hỏi: “Anh biết tên của mình là gì chưa?”
Tòa Thành Nát lắc cành cây để chứng tỏ rằng anh không biết, nhưng dường như ban đầu anh là một tòa thành ở phía Đông Cửu Châu.
“Phía Đông à…” Vân Sâm hơi suy tư, Trung Châu nằm giữa Cửu Châu, trước khi tận thế đã từng là một thành phố gần trung tâm Cửu Châu.
Tại sao cô lại từ Trung Châu ở giữa Cửu Châu mà đến được phía Đông Cửu Châu rồi?
Khi ma quỷ đến thế giới, phần phía Đông của Cửu Châu là nơi đầu tiên bị thất thủ. Ma quỷ tập trung thành bầy, người may mắn sống sót có rất ít, tất cả đều đã chạy trốn đến các vùng khác nhau.
Bây giờ có vẻ đúng là như vậy, số lượng ma quỷ ở đây còn nhiều hơn Cửu Châu, cũng nguy hiểm hơn rất nhiều.
Vân Sâm nắm chặt tay lại, ở phía Đông thì đã sao, cuộc sống của cô bây giờ cũng rất thoải mái, trong lòng lại cảm thấy biết ơn Tòa Thành Nát và chị Đỗ Quyên.
Tòa Thành Nát muốn kéo Vân Sâm vào nhà để xem.
Khi Vân Sâm đến gần, cô nhận thấy hình dạng ngôi nhà đá có chút kỳ lạ.
“Có phải tầng hai này… thiếu mất một nửa không?”
Tòa Thành Nát: “… A.”
Anh nâng những nhánh dây leo lên để giải thích rằng đó là do lượng vật liệu mà Vân Sâm mang về để xây nhà không đủ, anh chỉ có thể sử dụng năng lượng của tòa thành để xử lý vật liệu ban đầu chứ không thể tự tạo ra vật liệu được.
Khi ý thức tòa thành giúp xây dựng thì cũng phải tuân theo nguyên tắc trao đổi tương đương.
So với việc tạo ra thì những gì họ có thể làm giống với việc lắp ráp hơn.
“Như vậy cũng rất lợi hại rồi.” Vân Sâm bước vào phòng, cô cảm động nhìn mái nhà có thể che mưa chắn gió, sau đó liền chạy từ đầu góc phòng này sang đầu góc phòng kia.
Tòa Thành Nát chạy cùng với cô, hai người phấn khích như hai con chó Husky khi không có chủ ở nhà.
“Cửa sổ ơi…” Vân Sâm mở cửa sổ, cô gõ vào tấm kính rắn chắc: “Vẫn còn có tấm kính, đúng là một cuộc sống xa hoa.”
Cô chạy vào căn phòng đặt bức tượng tòa thành, cầu thang hỏng đã được sửa lại, nền móng mới ở tầng hai cũng có thể dùng hàng ngày.
Tầng hai bây giờ chỉ mới sửa được phân nửa, có hai phòng trống không có cửa, khung cửa vốn là cửa gỗ, gỗ hôm nay cô mang về không đủ, Tòa Thành Nát không thể lắp đặt cửa gỗ được.
“Bây giờ chúng ta có nhiều phòng như vậy, đã đến lúc phân chia các khu vực khác nhau. Tòa Thành Nát nghe lệnh chỉ huy của tôi nhé.”
Vân Sâm đứng trên cầu thang ra sức chỉ trỏ, dây leo lập tức đứng thẳng giống như một học sinh trong khóa huấn luyện quân sự.
“Tầng hai được sử dụng làm phòng ngủ để chứa đồ dùng quan trọng, tầng một thì để nấu ăn và tập luyện hàng ngày. Chúng ta hãy chuyển tượng thành lên tầng hai trước, bắt đầu thôi!”
Một kế hoạch hoàn hảo luôn thất bại ngay từ bước đầu tiên.
Tượng thành không thể di chuyển, dây leo bên dưới tượng đá đã đâm sâu vào lòng đất, lan dần xuống dưới, không biết sâu bao nhiêu.
Hai người im lặng hồi lâu, Vân Sâm mới chậm rãi nói: “Con người không thất bại, mà chỉ đang đi trên con đường thất bại thôi. Không phải chuyện gì lớn cả, vậy thì chuyển giường của tôi lên lầu trước đi.”
Nói là giường nhưng thực ra chỉ là vài chiếc lá to cộng với chăn ga gối đệm.
Tòa Thành Nát đứng yên không nhúc nhích.
Vân Sâm quay đầu lại hỏi: “Sao vậy?”
Tòa Thành Nát ưỡn ẹo, Vân Sâm ngủ ở bên cạnh, dường như mỗi ngày tượng thành đều có thể nhìn thấy cô, nhưng nếu cô ngủ trên lầu rồi thì anh sẽ không nhìn thấy được nữa.
Vân Sâm thấy Tòa Thành Nát không đáp lại, còn dây leo đã xoắn lại thành bánh quai chèo, cô hỏi: “Rốt cuộc là sao thế? Chúng ta phải thẳng thắn nói ra mọi chuyện, không được che giấu đối phương.”
Tòa Thành Nát nói ra suy nghĩ của mình.
Vân Sâm thở dài: “Đúng thật là bó tay với anh luôn.”
Cô đang vác chăn bông thì định ném nó trở lại chỗ cũ, nhưng Tòa Thành Nát bất ngờ ngăn cô lại.
Dây leo đứng trước mặt cô gái, cô ngạc nhiên nhìn ra bên ngoài, chỉ nhìn thấy những cành cây đang bay lượn và thêu dệt trong không khí, không lâu sau xuất hiện một chiếc võng dây leo ở bên cạnh cái kén xanh.
Khác với những chiếc võng nhỏ hẹp thông thường, đây là chiếc giường có kích thước bình thường, giống như một chiếc xích đu lớn được treo trong nhà. Chiếc võng cũng giống như cái kén, phần đầu được chạm rỗng như một tấm rèm xanh, phần dây leo làm mặt chính của chiếc võng thì được bện rất chắc và có độ đàn hồi, tốt gấp nhiều lần so với lá cứng ở trên mặt đất.
“Đây cũng là một bất ngờ dành cho tôi sao?” Vân Sân ngồi trên chiếc võng dây leo, trên bề mặt chiếc giường chạm rỗng có những bông hoa nhỏ nở rộ, xung quanh cô đều là những đám lá và khóm hoa, chiếc võng bên dưới cũng từ từ đung đưa.
Cô vui vẻ cười khúc khích.
Trong truyện cổ tích mẹ kể, công chúa để báo đáp ân tình mà kết hôn với hoàng tử chỉ mới gặp có một lần. Để có được sự yêu thương của hoàng tử, cho nên nàng đã nhờ những người bạn pháp sư thi triển phép thuật, cho dù đó là những bộ váy lộng lẫy khiến hoàng tử ngạc nhiên hay là những loại trang sức độc nhất trên thế giới…
Từ nhỏ cô đã cho rằng công chúa và hoàng tử là hai kẻ ngốc, một người chỉ biết nhìn mặt, một người chỉ tham lam tiền bạc, tính lý thú kém xa so với phép thuật ảo diệu của những người bạn pháp sư.
Cô chưa từng nghĩ đến rồi có một ngày, cô có thể tận mắt nhìn thấy “Phép thuật”.
Cô nhìn tượng thành bên trong kén xanh, cười đến nỗi hai mắt cong lại.
Tòa Thành Nát hơi sững sờ, đôi mắt đậu chuyển thành đôi mắt đường ngang. Mỗi món quà gửi đi đều có thể nhận được sự đáp lại nồng nhiệt như vậy khiến anh cảm thấy rất hạnh phúc.
Tượng thành phát ra ánh sáng óng ánh, ánh sáng dường như đã mạnh hơn rất nhiều.
*
Vân Sâm dậy sớm, đối mặt với cảnh tượng ma quỷ gớm ghiếc, cô thản nhiên xới đất để chuẩn bị trồng rau.
Sau khi đất được trộn với “Phân bón tự nhiên” ủ trong hai ngày thì có thể gieo hạt.
Vân Sâm dự định trồng củ cải để kiểm tra nước trước. Cô chưa từng trồng trọt, nên trong ấn tượng của cô chỉ có một số kiến thức lý thuyết.
Cô nhớ rằng so với các loại cây khác thì củ cải sau khi trồng không cần bảo dưỡng nhiều, có thể thu hoạch sau năm đến mười tuần, nhìn chung thích hợp trồng vào mùa xuân hoặc mùa thu.
Vân Sâm chọn mảnh đất nằm bên phải cửa sau của ngôi nhà đá, ngày thường có đầy đủ ánh sáng, cô đào rãnh để làm viền, gieo hạt củ cải cho đều, sau đó phủ một lớp đất mỏng lên trên.
“Khoảng một cen-ti-mét là được rồi.” Vân Sâm lẩm bẩm, bỏ bớt đất đi, lần đầu lấp đất không cần tưới nước, không nên để đất quá dày nếu không hạt sẽ rất khó nảy mầm.
Sau khi hoàn thành những việc này, cô quay trở lại căn nhà và bắt đầu các bài tập rèn luyện buổi sáng với các dụng cụ tự chế.
Một thanh gỗ được buộc đá ở hai đầu làm thành thanh tạ, bên trong những bộ quần áo rách nhét đầy đá và lấy dây thừng buộc vào chân để chịu trọng lượng. Cô mang nặng thế này hàng ngày để có thể nhanh chóng tăng cường sức mạnh của mình.
Bất cứ khi nào cơ bắp của cô bị đau vì tập luyện quá mệt mỏi, cô sẽ xem nhật ký của chị Đỗ Quyên.
Luôn nhớ kỹ câu châm ngôn: “Sống an ổn cũng nên nghĩ đến những ngày an nguy và phải tích cực đối mặt.”
Sau bữa sáng bằng hoa quả, trời vừa rạng sáng, đám ma quỷ cũng đã biến mất.
Vân Sâm thay đổi kế hoạch, nhiệm vụ chính của cô hôm nay là di chuyển phế liệu về nhà, để Tòa Thành Nát xây phần còn lại ở tầng hai của ngôi nhà đá, nhân tiện xây thêm một bức tường đá khác.
Cô cần gỗ, khối bê tông trộn thép, gạch, vật liệu sắt, v.v.
Đó phải là những khối xi măng trộn thép hoặc những viên gạch được tẩm vôi. Những viên đá thông thường thiếu những vật liệu phụ cần thiết để xây nhà nên không thể sử dụng được, trừ khi Vân Sâm đi ra ngoài trộn một bao xi măng khác cho Tòa Thành Nát.
Cô nhặt tất cả những thứ có thể nhặt được trong đống đổ nát gần đó, nơi có nhiều tòa nhà đổ nát nhất là ở con đường ngã ba kia.
Vân Sâm do dự, dây leo quấn quanh cổ tay cô, cô hít sâu rồi nhìn trời, quyết định ngày mai sẽ đến nơi đó.
Các vật liệu tìm thấy hôm nay đã xây được một phần bức tường.
Bức tường cao hai mét rưỡi, nhìn rất có cảm giác an toàn.
Khi màn đêm buông xuống, ma quỷ lại đúng giờ xuất hiện, phạm vi bao trùm hơi thở của tòa thành vừa tới được bức tường, lớn hơn một chút so với ban đầu.
Ma quỷ luôn xuất hiện trong không khí, mọi người không khỏi nghĩ rằng chúng sẽ ở đó vào ban ngày.
Vân Sâm đang nướng thịt nai, chính là con nai mà lúc trước đám động vật đã mang đến làm quà cúng. Cô nói: “Tôi nghe đội vật tư nói rằng, vào ban ngày sẽ nhìn thấy đám ma quỷ ngủ ở các góc phòng trong một số tòa nhà. Nếu đánh thức chúng thì sẽ bị chúng tiêu diệt hoàn toàn.”
Tòa Thành Nát đang nằm trên đầu gối Vân Sâm, việc xây dựng tòa nhà tiêu hao năng lượng từ tòa thành nên khiến anh cảm thấy mệt mỏi. Ở bên cạnh Vân Sâm thế này sẽ giúp anh từ từ hồi phục năng lượng.
Nghe thấy câu nói của Vân Sâm, anh đung đưa dây leo.
Lúc trước khi đi nhặt đồ vật của con người, anh chưa từng nhìn thấy ma quỷ vào ban ngày, chỉ có ban đêm anh mới nhìn thấy ma quỷ mà thôi, bọn nó hoạt động đặc biệt sôi nổi trong tòa nhà.
Vân Sâm chống hai má: “Chẳng lẽ ma quỷ ở mỗi nơi khác nhau thì phương thức hành động cũng sẽ khác luôn à?”
Cô nhớ tới ngày đầu tiên đến đây, cô nói: “Anh có nhớ lần đầu tiên tôi đến đây không? Trời chưa tối hẳn mà ma quỷ đã xuất hiện rồi…”
Tòa Thành Nát cũng khó hiểu, quả thật là ngày hôm đó rất kỳ lạ, ma quỷ bồn chồn hơn bình thường, nhưng anh không thể nghĩ ra được nguyên nhân nào cả.
Bị ảnh hưởng về các loại ma quỷ trong cuốn nhật ký của Lý Đỗ Quyên, Vân Sâm thường vô thức nghĩ về lý do hành động của đám ma quỷ này.
Những ngày này, cô thường ở trong ngôi nhà đá quan sát ma quỷ. Trông chúng gần như giống hệt nhau, dù là Vũ Kích biết bay hay ở trạng thái lang thang thì cũng không khác mấy so với ma quỷ bình thường.
Cô càng ngày càng ngưỡng mộ Lý Đỗ Quyên, chỉ có những người từng tiếp xúc gần gũi với ma quỷ mới có thể tóm tắt được đặc điểm của chúng nó mà thôi.
Chỉ có rất ít người tiếp xúc gần với ma quỷ mà còn sống sót, có thể đếm trên đầu ngón tay.
Sau mẹ cô, Lý Đỗ Quyên trở thành người phụ nữ kiểu mẫu trong lòng Vân Sâm.
Nghĩ đến mẹ, Vân Sâm cầm lấy sợi dây chuyền bên trong lớp áo, lần đầu tiên trong những ngày này, cô lấy sợi dây chuyền ra trước mặt Tòa Thành Nát.
Một chiếc nhẫn cùng màu được treo trên sợi dây chuyền bạc, chiếc nhẫn xoay vòng, những viên đá quý màu đỏ lấp lánh dưới ánh lửa.
Tòa Thành Nát đột nhiên trở nên hăng hái, cành cây tò mò muốn chạm vào chiếc nhẫn, nhưng nghĩ rằng đó là thứ rất quan trọng với cô gái, anh lại rút cành cây ra không chạm vào nữa.
Vân Sâm cầm sợi dây chuyền rồi xoay chiếc nhẫn, cô hỏi: “Anh có muốn nghe chuyện về ba mẹ tôi không?”
Tòa Thành Nát biết rằng ba mẹ có ý nghĩa khác nhau đối với con người, nhưng Vân Sâm chỉ thỉnh thoảng nhắc đến mẹ cô, hiếm khi nhắc đến ba cô.
Anh vẫn nhớ về nỗi buồn của Vân Sâm ngày hôm đó.
Anh do dự, muốn biết nhưng sợ Vân Sâm sẽ lại không vui.
Tuy nhiên, Vân Sâm đã bắt đầu kể rồi, cô dường như chỉ muốn dốc bầu tâm sự.
“Ba mẹ tôi gặp nhau ở trường đại học, họ đều là sinh viên của trường đại học Thanh Luật ở Thần Kinh. Đó là một trường đại học rất nổi tiếng, xếp hạng nhất ở Cửu Châu. Theo như câu nói trước thời kỳ tận thế thì họ là những sinh viên ưu tú.
Mẹ tôi bị tai nạn xe hơi khi còn nhỏ, bà bị cụt hai chân và phải ngồi xe lăn từ khi học tiểu học. Mọi người đều gọi bà là “Quái vật nhỏ”. Khi trưởng thành bà mới đỡ hơn, nhưng bà luôn được đối xử đặc biệt, ngay cả khi lên đại học.
Khi đó, cơ thể có vấn đề, ngày nào bà cũng phải đến phòng y tế và gặp được người đó. Bà nói rằng người đó là người duy nhất xem bà là người bình thường, cho dù là ai thì người đó cũng nhìn nhận như nhau, đối phương cũng thích bà lắm.
Họ kết hôn trước khi tốt nghiệp, nhưng không bao lâu sau khi kết hôn thì ngày tận thế đã đến. Họ chạy trốn khỏi Thần Kinh, chạy đến Lỗ Nhĩ, trốn đến Vũ Nguyên rồi lại chạy đến Thiên Hồ… Cuối cùng thì dừng lại ở Trung Châu. Mẹ nói người đó luôn bảo vệ bà rất tốt, họ như đang đi thám hiểm vậy, cuối cùng đành phải dừng chân ở Trung Châu vì bà đang mang thai.
Năm 2014, năm thứ hai của thời kỳ tận thế, bà đã mang thai tôi. Việc bà mang thai là một phép màu, và sự ra đời của tôi cũng là một phép màu. Anh có biết tại sao không?”
Tòa Thành Nát mong chờ lý do, nhưng cô gái đột nhiên không nói nữa.
Vân Sâm đặt lại chiếc vòng cổ vào trong áo và dùng cành cây để nhóm lửa lên. Phải mất vài phút sau, cô mới nói: “Tôi sinh ra năm 16 tuổi.”
Tòa Thành Nát không hiểu.
*
Ngày mới đã đến, Vân Sâm trang bị đầy đủ vũ khí và đi về phía ngã ba.
Cô nhớ hướng ngã ba. Cô rất có tài nhìn đường, chỉ cần nhìn một lần thì có thể nhớ hầu hết các địa hình và con đường.
Có một khoảng cách giữa ngã ba và ngôi nhà đá.
Khi họ đến đó, Vân Sâm rất ngạc nhiên, cô nhớ rằng ở đây không có một đống đổ nát lớn như vậy.
Tòa Thành Nát chống nạnh đầy kiêu ngạo.
Vân Sâm càng thêm kinh ngạc: “Hóa ra lúc tôi chạy trốn nghe được tiếng động ầm ĩ đó là do anh làm à?”
Cô ôm chặt lấy dây leo và không ngần ngại khen ngợi: “Anh thật tốt bụng à nha.”
Tòa Thành Nát ngượng ngùng, anh chủ động vẫy dây leo tạo thành một tấm thảm khổng lồ, yêu cầu Vân Sâm chất tất cả những viên đá lớn lên, sau đó cùng kéo chúng đi về.
Phía sau đống đổ nát, một bên ngã ba đường là tòa nhà sáu tầng khiến cô thót tim khi chạy trốn.
Lúc đó, trên tường của tòa nhà có treo một lá cờ xanh, cô nghĩ là có người sống trong tòa nhà.
Cô đưa mắt nhìn vào bên trong, động tác di chuyển đột ngột dừng lại.
Có người ở tầng ba.
Ngay cả khi tòa nhà cách nơi này một khoảng khá xa và được bao phủ bởi cây cối xanh tươi, cũng không thể ngăn cản cô nhìn thấy một bóng người trên cửa sổ bên trái tầng ba.
Có lẽ do tầm mắt cô phóng đến, nên bóng dáng đó liền biến mất.
Trực giác mách bảo cô rằng đó là con Quỷ Dại ăn thịt người kia.
Cánh tay Vân Sâm nổi da gà, cô tự nhủ rằng ở đây không có bẫy, với khoảng cách này thì tên quỷ đó không thể nào nào tấn công cô…
“Vút.” Âm thanh phá vỡ không trung.
Vân Sâm lập tức né tránh, một mũi tên bay vụt qua quần áo của cô và cắm xéo xuống vùng đất phía sau cô.
Tên Quỷ Dại ăn thịt người có cung tên có thể bắn xa.
Nó bị mất một cánh tay, đây có phải là cây cung tự động không?
May mắn là cô đã rèn luyện cơ thể, tốc độ phản ứng và tứ chi của cô có thể theo kịp.
Tòa Thành Nát hoảng sợ.
Anh nhanh chóng kiểm tra xem Vân Sâm có bị thương hay không.
“Nó rất cố chấp với con mồi, cũng rất hay ghi thù.”
Nội dung cuốn nhật ký của Lý Đỗ Quyên như hiện ra trước mắt.
Cô đã sử dụng cái bẫy để loại bỏ cánh tay của tên Quỷ Dại ăn thịt người và con dao chặt xương, còn có chiếc vòng đeo tay bằng răng người trên cổ tay của nó, 80% đó là chiến tích của nó.
Nó rất ghét cô.
Vân Sâm hít sâu, nếu muốn tiếp tục sống sót trong khu vực này, cô và tên Quỷ Dại ăn thịt người chỉ có thể một mất một còn mà thôi.
“Tôi không sao, tôi né được rồi, chúng ta tiếp tục nhặt thôi.” Vân Sâm bình tĩnh nói, càng như vậy, cô càng phải tăng cường phòng thủ nơi ở của mình.
Quỷ Dại ăn thịt người không chỉ là ma quỷ, nó có IQ và vũ khí tấn công tầm xa, nói không chừng có thể trốn tránh hơi thở của tòa thành mà làm hại đến cô dù cho cô có ở trong nhà đi chăng nữa.
Chỉ bắn ra có một mũi tên, chắc chắn đó là lời cảnh báo của tên Quỷ Dại ăn thịt người dành cho Vân Sâm, không thể loại trừ khả năng nó có ít cung tên.
Vân Sâm và Tòa Thành Nát mang một lượng gạch vụn đáng kể của tòa nhà đổ nát quay trở lại lãnh thổ của họ.
“Trước tiên hãy xây một bức tường.”
Vân Sâm cung kính, gió thổi trên mặt đất.
Năng lượng tòa thành bao bọc đống vật liệu đổ nát, gió thổi mạnh hơn, hai bên cửa sắt bắt đầu đập mạnh vào tường đá.
Trong tích tắc, một bức tường đá cao bao quanh ngôi nhà xây, được chế tác như một bàn tay to vô hình, kết nối liền mạch với bức tường đá trước đó.
Cánh cổng sắt cũng được sửa lại, chỉ cần một thanh gỗ cắm vào phía sau là có thể khóa lại được.
Vân Sâm suy nghĩ, rồi từ trong đống đổ nát lôi ra rất nhiều vật liệu sắt.
Cô yêu cầu Tòa Thành Nát biến chúng thành những chiếc gai cách đều nhau trên tường.
Tòa Thành Nát làm theo lời cô, gai sắt lần lượt xuất hiện, khi tiến độ được nửa đường thì đột ngột dừng lại.
Dây leo tủi thân quấn chặt lấy cánh tay của Vân Sâm, anh không còn sức lực nữa rồi, cần phải nghỉ ngơi để tiếp tục xây dựng.
Ý thức tòa thành xây dựng nhà không chỉ đòi hỏi nguyên liệu thô, mà còn cần cả năng lượng của chính tòa thành. Các tòa nhà có độ khó khác nhau sẽ tiêu tốn năng lượng khác nhau…
Về phần bổ sung năng lượng như thế nào, Tòa Thành Nát chỉ biết mỗi ngày sẽ tăng thêm một ít năng lượng.
Anh đúng là vẫn còn quá yếu, chỉ xây một bức tường mà anh cũng không thể xây xong trong một lần nữa.
Vân Sâm đã rất hài lòng, cô nhìn những bức tường cao xung quanh và nơi an toàn được phân chia ở giữa thì ôm lấy dây leo, thân mật nói: “Như vầy đã rất tốt rồi, giờ chúng ta học nói nhé.”
Tòa Thành Nát: “!!!”
Đúng rồi, anh vẫn cần phải học nói nữa.
Trước bức tượng tòa thành, Vân Sâm mở miệng: “A”
Tòa Thành Nát: “A”
Vân Sâm: “O”
Tòa Thành Nát: “A”
Vân Sâm: “E”
Tòa Thành Nát: “A”
Vân Sâm: “I”
Tòa Thành Nát: “A”
Vân Sâm: “U”
Tòa Thành Nát: “A”
Vân Sâm: “…”
Tòa Thành Nát: “QAQ”
Vân Sâm không hề nản lòng mà bắt đầu lại từ đầu. Nhưng dù cô có phát âm chuẩn như thế nào đi nữa, Tòa Thành Nát dường như chỉ có thể thốt ra một âm tiết “A”, và nhiều nhất là bốn âm thay đổi dựa trên âm tiết “A”.
Tòa Thành Nát cảm thấy rất thất vọng.
Vân Sâm động viên anh: “Nếu không tích lũy từng bước, thì anh không thể đi được ngàn dặm. Nếu không tích lũy từng dòng chảy, thì anh sẽ không thể trở thành biển. Làm việc thì cần phải làm đến nơi đến chốn, làm từng bước một, không cần vội.”
Giọng nói nhẹ nhàng đã an ủi Tòa Thành Nát.
“A O E I U”
“A A A A A”
“A, O, E, I, U!!!”
“A, A, A, A, A!!!”
*
Những con vật sống gần đây rất đau khổ, bọn nó biết rằng khi nghe được tiếng của tòa thành thì phải đến cúng bái.
Nhưng tiếng của tòa thành xuất hiện vài lần trong ngày thì con vật nào có thể chịu đựng được chứ.
Bản thân không ăn uống gì, còn phải lo đi tìm lễ vật.
Nếu không tìm thì cũng không được, sau này lỡ tòa thành mở rộng thì sao, như bậc cha chú đã nói, đến lúc đó không chừa cho bọn nó một chỗ để tồn tại thì biết phải làm thế nào bây giờ.
Bọn nó tuân thủ theo luật rừng, ai có nắm đấm lớn thì sẽ nghe theo người đó.
Tòa thành có nắm đấm lớn, bọn nó chỉ biết nghe lời nắm đấm.
Ngay cả con rắn không chịu dậy trong lần đầu tiên khi nghe thấy giọng nói của tòa thành, cũng bị giọng nói của tòa thành đánh thức khỏi trạng thái ngủ đông, suy nghĩ đến mức muốn trọc đầu xem nên gửi gì đến đó.
Nếu động vật có quầng thâm, khi xuất hiện trước ngôi nhà đá thì quầng thâm của chúng còn lớn hơn nữa.
May mắn là chỉ có một con người duy nhất trong tòa thành này, có vẻ như sẽ không có con người nào khác xuất hiện gần đó nữa.
Khi những con vật chờ đợi trước ngôi nhà đá, chúng hạ quyết tâm trong lòng: Tòa thành sẽ chỉ mở rộng khi có con người ở đó, chừng nào con người này bị giết thì tòa thành sẽ không mở rộng nữa.
Khi Vân Sâm mở cánh cổng sắt ra, cô bị một mảng màu đen bên ngoài làm cho kinh ngạc.
Cô sững sờ lúc lâu rồi hét lên với Tòa Thành Nát: “Chuyện này là sao vậy, sao gần đây bọn nó lại cứ đến đây thế?”
Sau khi Tòa Thành Nát giải thích, Vân Sâm do dự một lúc rồi nói: “Tôi nghe nói sau tận thế, rất nhiều loài động vật sắp tuyệt chủng trước ngày tận thế đang sống rất tốt. Bọn nó có giống ma quỷ, đều hy vọng loài người sẽ biến mất không?”
Tòa Thành Nát không nhận được phản hồi từ những con vật, anh chỉ nói với chúng rằng sau này không cần đến nữa, anh không cần những lễ vật của chúng.
Các con vật nhìn nhau, cuối cùng lấy lễ vật của mình rồi bỏ đi, sau đó khi giọng nói của tòa thành lại vang lên, chúng chỉ đứng từ xa quan sát.
Vân Sâm lại đến ngã ba để lấy vật liệu xây dựng.
Vật liệu của đống tòa nhà đổ nát ở ngã ba đường là tốt nhất, Tòa Thành Nát dùng những vật liệu này để xây nhà thì càng chắc chắn hơn.
Vân Sâm đoán rằng ngã ba đường này ngày trước vốn là một khu vực phồn hoa trong tòa thành, khu vực này có rất nhiều nhà cao tầng, bây giờ không còn con người gìn giữ nữa nên hầu hết đều đã sụp đổ.
Những bức tường cao chắn rất nhiều ánh sáng chiếu đến cánh đồng củ cải, dù vậy những hạt giống cũng đã từ từ nảy mầm.
Mầm xanh đâm thủng đất, một nửa hạt hướng lên trên đã nảy mầm, trời vừa mưa mấy ngày trước cho nên ruộng củ cải không cần tưới thêm nước.
Sáng sớm, dây leo của Tòa Thành Nát đã được nhân cách hóa ngồi xổm xuống bên cạnh ruộng củ cải, cứ “A” mãi không ngừng, như đang hát một bài dân ca vậy.
Vân Sâm nhìn anh cười, cô vừa súc miệng vừa nói: “Anh cứ ngồi đó hát cho nó nghe thì có thể làm nó lớn nhanh hơn không?”
Tòa Thành Nát gật gù đắc ý.
Củ cải ơi củ cải à, mau lớn nhé. Để Vân Sâm ăn nhiều hơn và trở nên mạnh mẽ sẽ có thể tự bảo vệ mình. Để cô ấy cao lên, tốt nhất là cao bằng bức tường ấy.
Khi Tòa Thành Nát hát “Bài hát dân gian”, Vân Sâm tháo chốt sau cánh cửa sắt và mở cửa ra, một mùi máu tanh phả vào mặt.
Cô cúi đầu, một con nai bị xé toạc, bên trong là một mảnh giấy thấm đẫm máu.
Các ký tự trên mảnh giấy đều là ký tự in được cắt ra từ báo chí hoặc từ những thứ khác.
“Ăn nhiều thịt hơn và béo hơn một chút thì ăn mới ngon.”
Con nai đó chính là con nai mà cô thường chào mỗi khi vào rừng tre lấy nước. Cô nhận ra hoa văn đặc biệt trên cơ thể của con nai.
Cô đã chờ đợi tên Quỷ Dại ăn thịt người ra tay, bây giờ cuối cùng thì nó cũng đã hành động rồi.
Dây leo tòa thành di chuyển đến bên cạnh cô gái, đúng lúc nghe thấy giọng nói bình tĩnh của cô đang chế giễu: “Bây giờ ma quỷ không biết được bao nhiêu chữ, không thể gửi thư đe dọa cho con người được. Xem ra ma quỷ cũng có văn hóa ghê.”
Tòa Thành Nát nhận ra đôi chân của cô gái đang run.
Vân Sâm nhận thấy dây leo đang chú ý đến đôi chân đang run rẩy của cô, nỗi sợ hãi trong tiềm thức này mang đến phản ứng vật lý mà cô không thể kiểm soát được, cô nói: “Tôi không sợ đâu.”
Tòa Thành Nát lo lắng muốn nói, một lúc lâu mới thốt ra được một chữ: “Ha”
Vân Sâm: “?”
Cô có suy nghĩ nát óc cũng không thể ngờ rằng, âm thanh thứ hai do Tòa Thành Nát phát ra lại là “Ha”.
Kết hợp với ngữ cảnh trước sau, nghĩ đến việc cô đã vất vả dạy dỗ Tòa Thành Nát lâu như thế cũng không thấy anh thốt ra lời thứ hai…
Cô gái tóc ngắn nói một cách khó tin: “Thì ra anh học nói là để chế giễu tôi đấy à?”
Chân cô không còn run, người cũng không thấy sợ hãi nữa, khí thế cao hơn ba mét.
Tòa Thành Nát: “…”
Sau này anh phải trở nên nói nhiều hơn mới được.
Anh thề.