*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mối duyên ngang trái giữa Đỗ Hoằng Đình và tôi bắt đầu từ năm 1998.
“Mạnh Kỳ Kỳ qua chào hỏi đi nào, chào anh đi, anh Khéo Khéo nhé.”
Từ lúc sinh ra, Đỗ Hoằng Đình đã là thằng con vàng con bạc.
Người nhà kỳ vọng vào anh ta rất nhiều, đặt tên ở nhà cho anh ta là ——
Bé Khéo.
Ai dè tôi lại nghễnh ngãng: “Chào anh Béo……”
Mặt Đỗ Hoằng Đình đen thui đi ngay.
Bố mẹ tôi vội vàng sửa lại, “Khéo!”
Tôi: “Béo!”
Đỗ Hoằng Đình đã hạ quyết tâm, không bao giờ gặp đứa con gái ngốc nghếch là tôi nữa.
Năm đấy, anh ta tám tuổi.
Ba năm sau, ông nội của tôi qua đời, người nhà họ Đỗ đến phúng viếng.
Đỗ Hoằng Đình không thể không tới.
Tôi khóc sướt mướt cầu nguyện: “Người chết rồi sẽ được lên thiên đường anh nhỉ?”
Đỗ Hoằng Đình: “Sẽ bị đốt xác.”
Tôi khóc lóc thảm thiết, hận cái đứa con trai xấu xa này thấu xương.
Năm đó, tôi tám tuổi.
Học kỳ 1 năm lớp 9, hôm công bố điểm thi thử cấp 3, nhà tôi có khách tới.
Đỗ Hoằng Đình chuyển trường từ nơi khác đến đây, học lớp 12 ở trường điểm trâu bò nhất chỗ này, muốn thuê nhà tôi ở một năm.
Tôi buột miệng thốt ra từ “Béo” kia.
Không ngờ tính tình anh ta vẫn tồi tệ như xưa, anh ta đốp chát lại tôi ngay ——
“Lần này em thi toán thế nào?”
Đúng là đánh trúng chỗ thốn, anh gì ơi, anh đã tra tấn tận linh hồn tôi rồi.
Lần này bố mày thi toán được 37 điểm.
Mẹ tôi nghe xong thì quẳng ngay cái thìa vào mặt tôi.
Úi, nóng quá.
Ngày hôm sau, chủ nhiệm lớp gọi phụ huynh tôi lên nói chuyện, bảo rằng tôi mà còn không tỉnh ngộ thì hết cứu nổi luôn đấy.
Mẹ tôi nói: “Không sao, thi không đậu cấp 3 thì tự ra đường mà kiếm sống.”
Một khi đã tuyệt vọng thì kiểu gì cũng chơi, tôi bèn tính chuyện nhờ vả Đỗ Hoằng Đình.
Anh ta có thể chuyển ngay tới trường cấp 3 trọng điểm của thành phố này từ nơi khác, thực lực chắc chắn không thể khinh thường.
Đáng tiếc là anh ta rất khó làm thân.
Anh ta thuê nhà tôi đã ngót nghét nửa tháng mà còn chẳng nói được lời nào với tôi dù rằng gặp nhau sớm chiều.
Tôi gom dũng khí hết ba tháng mới dám lân la làm quen với anh ta trên đường đến trường.
Nhiều năm sau, tôi xem gameshow, host hỏi khách mời: Chị còn nhớ câu đầu tiên chị nói với chồng mình không?
Khách mời bảo không nhớ nữa, còn tôi đương ngồi trước TV thì nhớ cực kỳ rõ ràng ——
“Này, anh có thích ăn bánh bao nhân thịt không?”
Chắc là nhờ công cái bánh bao nhân thịt đấy.
Để đốc thúc tôi tập trung học hành, mẹ tôi đã gỡ hết goods của idol tôi xuống, đóng gói lại tính đốt luôn.
Đỗ Hoằng Đình luôn kiệm lời đột nhiên lại nói với mẹ tôi: “Đốt trong nhà cẩn thận lửa lan đấy dì.”
Lúc ấy lòng tôi ấm áp xiết bao.
Nhưng Đỗ Hoằng Đình lại nói tiếp: “Dì cầm ra ngoài mà đốt, an toàn hơn ạ.”
Xấu bụng vãiiii.
Ban đầu, Đỗ Hoằng Đình đi sớm về trễ, toàn giải quyết ba bữa một ngày ở bên ngoài.
Mẹ tôi thấy anh ta một thân một mình, chẳng có gia đình bên cạnh, ngày nào cũng đi ăn quán nên thấy hơi thương.
Vì thế mẹ phái tôi đi làm thuyết khách, mời Đỗ Hoằng Đình cùng ăn bữa cơm.
Anh ta đáng ghét như thế, đương nhiên tôi không muốn đi.
Nhưng nghe nói thành công sẽ được thưởng 10 đồng tiền, thế là tôi đi ngay.
Quả nhiên, Đỗ Hoằng Đình từ chối thẳng thừng.
Tôi thấy cũng may thật, còn lầm bầm lầu bầu: “Không tới là tốt nhất, ngày mai nhà mình nấu món sườn heo chua ngọt, mình có thể ăn hết cả đĩa!”
Ai dè lúc tan học về nhà vào trưa hôm sau, tôi phát hiện Đỗ Hoằng Đình lại còn xuất hiện trong phòng khách nhà tôi, còn món sườn heo chua ngọt tôi thích nhất trên bàn cơm thì đặt trước mặt anh ta!
Lúc ăn cơm, tên béo chết tiệt này còn giả mù sa mưa khách sáo: “Đừng gắp cho con nữa ạ. Dì, chẳng phải con gái dì cũng thích ăn sao ạ?”
“Nó không thích ăn đâu, cháu ăn nhiều chút đi.” Tôi trơ mắt nhìn mẹ tôi trút hết cả đĩa sườn heo chua ngọt vào trong bát của Đỗ Hoằng Đình!
Lão béo chết đi!
Lúc Đỗ Hoằng Đình giao tiền thuê nhà tháng thứ hai, còn có thêm cả phí ăn uống nữa.
Thi thoảng mẹ tôi sẽ dọn dẹp phòng giúp anh ta, thấy quần áo bẩn thì tiện tay giặt sạch.
Về sau có lần mẹ tôi đi công tác mấy bữa không về, Đỗ Hoằng Đình về nhà thấy quần áo của anh ta được phơi trong sân, bèn hỏi tôi: “Ai giặt quần áo của anh đấy?”
Tôi: “Em.”
Mặt Đỗ Hoằng Đình biến sắc: “Em đã giặt những gì rồi?”
“Đồng phục trường, áo thun, quần jean, tất, quần lót.” Tôi cảm thán từ tận đáy lòng: “Quần lót của anh to ghê á, còn to hơn của bố em mấy lần!”
Không ngờ Đỗ Hoằng Đình nghe xong lại nổi sùng, ra lệnh cho tôi không được đụng vào quần áo của anh ta nữa.
“Như vậy sao được?”
Kiếm được công việc có thù lao thế này đâu phải dễ!
“Giặt quần lót cho bố em, 5 hào một cái.” Tôi lớn tiếng cường điệu: “Giặt cho anh em lấy 1 tệ một cái!”
Về sau anh toàn tự giặt quần áo của mình, kể cả lúc lấy nhau rồi vẫn vậy.
Quan hệ giữa tôi với Đỗ Hoằng Đình có thể tiến thêm một bước là nhờ kiểu đầu đinh.
Lúc ấy, idol đã đổi tạo hình mới, tôi bèn bắt trend đi cắt cùng một kiểu tóc.
Bây giờ nhìn lại, quả thực đã HKT lại còn emo, không biết lúc ấy thẩm mỹ của tôi là kiểu gì luôn.
(Từ gốc là đã so smart lại còn non-mainstream: trào lưu Smart, ý là thời thượng, thông minh. Bắt đầu từ năm 2008, các bạn Tàu bắt chước rock and roll của Mỹ với Nhật, từ quần áo, tóc tai đến trang sức linh tinh. Non-mainstream là kiểu emo, phản trào lưu, mình phải là độc nhất. Nói chung đây là 2 trào lưu trẻ trâu, rất giống phong cách nhóm HKT bên mình, bên Tàu còn để hình HKT để làm ví dụ cho trào lưu này.)
Sau khi về đến nhà, bố tôi bị dọa nhảy dựng, mẹ tôi thì kéo thẳng tôi tới tiệm uốn tóc ở phố cũ cạo đầu luôn.
Quả đầu đinh này thê thảm đến độ tới cả Đỗ Hoằng Đình cũng hết hồn: “Trọc lông lốc thế này, em còn dũng khí tới trường không hở sư cô?”
Tôi không cho là đúng: “Đầu đinh là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm vẻ đẹp trai đấy, nhất định là anh GATO vì em đẹp trai quá!”
Anh ta khịt mũi coi thường: “Tại sao anh lại phải GATO với một quả trứng kho chứ?”
Tuy là nói vậy, nhưng tôi cạo đầu xong quả là cũng bô giai ra phết, hơn nữa tôi còn cố ý ăn vận thật trung tính, cho nên tôi được tụi con gái ở trường “để ý” lắm, thậm chí có người nhìn thấy tôi còn gào tướng lên ——
Khi tôi đi vào WC nữ.
“Thấy hay hớm lắm à?” Đỗ Hoằng Đình thật sự không thể chịu nổi vẻ mặt huênh hoang của tôi, “Đồ trẻ con.”
Sau này ăn sáng chung với Đỗ Hoằng Đình, có hai tên côn đồ ngồi đối diện. Chúng cứ đùa giỡn về giới tính của tôi mãi, càng nói càng quá quắt, lại còn còn hỏi rốt cuộc tôi là nam hay nữ.
Tuy rằng tôi sắp cú điên lên, nhưng lại nhát gan. Lòng tôi rất muốn cho bọn nó biết thế nào là lễ độ, nhưng ngoài mặt chỉ có thể im thin thít vùi đầu vào ăn.
Thân hình đồ sộ như núi Thái sơn cực kì có sức đe dọa, hai tên côn đồ ồn ào lập tức câm miệng, giống y như tôi vậy, vùi đầu vào ăn.
Đương lúc tôi yên lặng cảm kích ở trong lòng, thì lại nghe thấy Đỗ Hoằng Đình ra lệnh cho đối phương ——
“Còn không mau xin lỗi em trai tao đi?”
Hừ.
Ai trẻ con hơn ai ạ?
Nhưng trong lòng tôi vẫn còn xíu cảm động ngọt ngào.
Để đáp lại, tôi mua cho anh ta một phần Big Mac mang vào phòng anh ta, ai dè lại quên gõ cửa, xấu hổ ghê.
Mặt anh ta giàn giụa nước mắt.
Tôi không khỏi nhớ tới hoàn cảnh nhà anh ta: Cha mẹ ly dị, cơ cực khổ sở, không có nhà để về.
Trong tình huống vô cùng xấu hổ, tôi bèn vụng về an ủi anh ta bằng một mớ lời khuyên siêu xúc động đậy, chưa an ủi được anh ta tôi đã suýt bật khóc vì cảm động trước lời nói của mình.
Mãi đến khi vài giọt nước lạnh chẳng hiểu đâu ra nhỏ lên mặt tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên. Ô, “Trần nhà bị dột à?”
Những giọt mưa lạnh rơi lộp bộp lung tung trên mặt tôi……
Khóe miệng Đỗ Hoằng Đình kéo lên thành nụ cười, “Đúng vậy, ngố tàu ạ.”
Mùa đông năm ấy đúng ra phải rét mướt khó lòng chịu nổi, đến cả đài cũng dự báo đó là mùa đông lạnh nhất trong vòng 10 năm qua.
Nhưng chuyện kỳ quái là rất nhiều năm về sau, trong trí nhớ của anh, năm ấy lại là một mùa đông ấm áp.
Cũng phải rất nhiều năm sau, tôi mới biết năm đấy anh ta giận dỗi trốn nhà đi chứ không phải không có nhà để về. Nguyên nhân thì là ——
Sau khi bố mẹ ly hôn, tiền tiêu vặt của anh ta bị cắt bớt, 100 nghìn tệ một tháng giờ chỉ còn 80 nghìn tệ/tháng thôi.
Còn lúc ấy tiền tiêu vặt của tôi chỉ có 80, đồng.
Ngẫm lại khi đó Đỗ Hoằng Đình kín như bưng thật, biết giả vờ đứng đắn ghê, vờ vịt giỏi đáo để.
Áp lực thi vào cấp 3 khá lớn, mấy thằng con trai cùng lớp hay kể mấy mẩu truyện cười bậy bạ để xả xì trét. Tôi bị mưa dầm thấm đất, dần hình thành thói quen xấu thích đùa giỡn người khác, thậm chí còn có thể thu trò đùa người lớn thành 8 chữ như sau ——
“Anh là chìa khóa, em là ổ khóa.”
Đỗ Hoằng Đình không ngờ tôi lại đen tối đến nông nỗi này, nghe xong anh ta mắng luôn: “Dơ dáy!”
Lần nào tôi cũng nhờn, trêu anh ta rất nhiều lần, cuối cùng cũng chạm nọc anh ta.
Ngày đó, tôi lại kể anh ta nghe một truyện cười người lớn.
“Vợ đang hú hí với bồ thì bị chồng bắt quả tang tại giường. Quá căng. Tên bồ bị bắt tại trận lo lắng giải thích mình là bác sĩ gia đình, đang khám cho vợ anh ta. Anh chồng bèn nói với bác sĩ, rút cái nhiệt kế của mày ra cho tao xem, nếu trên đấy không khắc độ thì mày chết chắc!”
Đỗ Hoằng Đình khinh bỉ nhìn tôi đang cười ha ha.
Tôi còn hỏi anh ta: “Không biết có khắc độ thật không nhỉ? Ha ha ha ha!”
Anh ta cười khẩy hỏi tôi: “Em muốn biết như thế thì có muốn nhìn nhiệt kế của anh không?”
Sau đấy, tôi cũng không dám kể truyện bậy trước mặt anh ta nữa.
Là một thí sinh lớp 12, lúc về nhà Đỗ Hoằng Đình chẳng học hành gì bao giờ, thế nhưng anh ta lại học siêu giỏi các môn tự nhiên, giành được giải quán quân.
Còn tôi ấy à, sách chẳng rời tay lúc nào mà vẫn là một đứa học dốt, lệch hết các môn Toán Lý Hóa.
Có một lần, anh ta tự dưng tốt tính dạy kèm tôi một chút, ai dè hiệu quả kinh người, cứ y như một cái máy chữa đề biết đi vậy.
Tôi vui mừng quá đỗi, thường xuyên lấy đồ ăn ngon ra hối lộ anh ta, còn đê tiện vô sỉ ton hót anh ta——
“Nói thật, anh đẹp trai vãi cả chó mèo lợn gà.”
“Đua gầy để đẹp thì làm sao mà khỏe được. Anh thế này mới là dáng người chuẩn chứ lị!”
“Mặt anh nét nào ra nét đấy, may mà anh béo nên bọn hotboy toàn quốc mới còn đường sống đấy.”
“Nào, ăn bát mì đùi gà này đi!”
Ha ha, bọn con trai đơn thuần thế đấy.
Giờ ngẫm lại, hồi đấy tôi còn dại dột quá.
Đỗ Hoằng Đình đúng là một kẻ rất nghiêm túc.
Trên phương diện học tập, anh ta có yêu cầu cực kì khắc nghiệt.
Khiến tôi chỉ cần nghe tới cái từ ‘học kèm’ là đã nhũn cả chân, đi vào phòng Đỗ Hoằng Đình mà tựa như tiến vào pháp trường.
Anh ta luôn ngồi một bên chỉ đạo rất ác ôn, cứ cáu lên là cầm bút dí vào đầu tôi, độc mồm đến độ khiến người ta tức sôi máu——
“Đề này không phải anh đã dạy em rồi sao? Lúc anh nói tai em bị phân bịt kín hết à!”
“Nếu như lợn hiểu được tiếng người, chắc hẳn nó còn giải được đề này ngon hơn em!”
“Anh tức đến độ cồn hết cả ruột. Mau làm cho anh bát mì thịt xắt, chần 4 quả trứng nữa nhé!”
“Bỏ bút xuống, có thấy bức tường kia không? Đâm đầu vào đấy đi. Biết đâu lại thấy linh cảm.”
“Đừng viết nữa, hai ta cùng nốc thuốc sâu chết quách đi cho rồi! Giảng ba lần rồi mà vẫn không biết làm!”
“Hay là em đổi thầy đi. Anh còn trẻ, muốn sống lâu thêm mấy năm nữa.”
Một đêm trước ngày thi vào cấp 3, tôi nói với Đỗ Hoằng Đình: “Chúc phúc em một câu cái coi.”
Lời chúc của anh ta lại là: “Đừng quên mang não vào.”
Hồi cấp 2, chủ nhiệm lớp chúng tôi đã từng nói, với thành tích của tôi, có thể tôi sẽ không vào nổi cấp 3.
Nhưng dưới sự kèm cặp như địa ngục của Đỗ Hoằng Đình, một đứa dốt nát như tôi lại còn có thể vượt qua điểm chuẩn, lăn vào được trường cấp 3 tốt nhất thành phố đầy suýt soát.
Sau đấy, Đỗ Hoằng Đình thi đại học xong thì điền nguyện vọng. Chả hiểu sao, rõ ràng anh ta thi được điểm cao như thế, mà lại điền một trường đại học ở gần nhà.
Tôi hỏi anh tại sao lại thế?
Anh ta không nói.
Tôi hiểu mà.
Sau đó tôi mua một cây đèn pin phòng yêu râu xanh tặng anh ta.
Lúc anh ta nhận được quà cũng chẳng mảy may vui vẻ, còn hỏi tại sao tôi lại tặng anh ta cái của nợ này?
Tôi đành phải vạch trần anh ta: “Anh không dám học đại học ở xa, chẳng lẽ không phải vì lo lắng tình hình trật tự an toàn ở nước ngoài không ra gì, sợ rời nhà xa quá thì không an toàn sao?”
Anh ta nghe xong thì trưng ra vẻ mặt như bị giật một cú điện 10 nghìn Vôn.
Sau đó anh ta sửa hết nguyện vọng, đến một trường đại học trọng điểm cả nước xa lắc xa lơ, cứ như đang giận dỗi ai vậy.
Anh ta còn nói, ở một số phương diện, tôi chậm tiêu khủng khiếp.