Lâm Ngạn Sơ dẫn người đến phòng Lâm Kiệt.
Lâm Kiệt không thích náo nhiệt, một mình đọc sách trong phòng nghỉ, nhìn thấy Lâm Ngạn Sơ đến, lộ ra một vẻ mặt ngoài ý muốn: “Anh Ngạn sơ, anh tìm em có việc sao?”
“Xác thật có chút việc.” Lâm Ngạn Sơ nhìn về phía bên cạnh, Cung quản gia áp giải Trình Vĩnh đến.
“Cậu nhìn cậu ta, có quen không?”
Lâm Kiệt buông sách trong tay, vô cùng nghiêm túc mà nhìn lại vài lần, lắc đầu: “Không quen biết.”
“Cậu nhìn lại lần nữa xem?” Lâm Ngạn Sơ nói, “Cậu ta nói rằng có quen cậu.”
“ Quen em?” Lâm Kiệt một vẻ mặt vô tội, “Em năm nay xác thật có tổ chức một buổi triển lãm tranh, cũng có tham gia phỏng vấn của một trang tạp chí Giang Thành, chẳng lẽ em có fans?”
Lâm Ngạn Sơ ngồi xuống ghế, nói với Trình Vĩnh: “Cậu nói đi.”
“Chính là anh ta, là anh ta sai tôi hạ độc vào rượu của anh, anh ta mới là đầu sỏ gây tội.”
“Nghe rõ?” Lâm Ngạn Sơ hỏi.
“Cái gì, có người hạ độc vào rượu của anh sao?” Lâm Kiệt vội vàng nói, “Anh, anh không sao chứ?”
Lâm Ngạn Sơ duỗi tay, đội trưởng đội vệ sĩ đem một chồng tài liệu đưa qua, Lâm Ngạn Sơ đưa cho Lâm Kiệt: “Chứng cứ vô cùng xác thực, Lâm Kiệt, đi tự thú đi.”
Lâm Kiệt vô cùng hốt hoảng.
Tài liệu này viết cô cùng kỹ càng tỉ mỉ.
Từ kế hoạch lần đầu tiên Lâm Kiệt đẩy Tiểu Lạc, đến sự tình dược liệu, lại đến việc hắn liên hệ với Trình Vĩnh, thậm chí ngay cả việc hắn ở nước ngoài thiếu nợ trốn về nước cũng được trình bày hết sức rõ ràng.
Lâm Kiệt lúc bắt đầu còn bình tĩnh sau lại đến khiếp sợ cuối cùng sắc mặt trắng bệch.
“Thế nào?” Lâm Ngạn Sơ nói, “Cậu còn nói không quen biết cậu ta sao?”
Tài liệu điều tra quá kỹ càng tỉ mỉ, Lâm Kiệt cảm thấy bản thân như bị người khác lột trần, vỗn dĩ còn đang cố gắng giữ bình tĩnh lại ngay lập tức bị đá bay tinh thần, rốt cuộc diễn không nổi nữa.
Gương mặt trắng như tờ giấy, cả người nhịn không được mà run rẩy.
“Nhìn dáng vẻ cậu xem như làbđã nhận, Lâm Kiệt, cho dù tôi có chết cậu cũng không nhất định có thể lấy được tài sản, tôi rất tò mò, cậu tìm đường chết như vậy là vì cái gì.”
“Như thế nào lấy không được.” Lâm Kiệt kích động nói, “Gia gia trước khi qua đời đã lập di chúc, bên trong có phần của tôi, không phải sao?”
Lần này đến phiên Lâm Ngạn Sơ chấn kinh rồi, gia gia trước khi qua đời xác thật đã lập được một phần di chúc, nhưng chuyện này sao cậu ta có thể biết.
Sự tình đã bại lộ, không cần nể nang gì nữa, Lâm Kiệt cái gì cũng có thể nói.
Lâm Kiệt lúc trước bỏ nhà trốn đi, ở nước ngoài mấy năm quen biết một đám người, thời điểm vừa đến vùng trời đất xa lạ, đi theo bọn họ hỗn loạn, kết quả nhiễm cái thói đánh bạc.
Những người đó rất biết cách lừa gạt, trước tiên cho hắn thắng tiền, Lâm Kiệt ngay từ đầu thắng rất nhiều tiền, hắn vẫn luôn cảm thấy bản thân thông minh, tính toán tinh chuẩn mới có thể thắng tiền, ai biết sau đó toàn thua không nói, ngay cả toàn bộ gia sản cũng phải lấy ra hết.
Đã đến bước đó, Lâm Kiệt nào còn không biết bản thân bị lừa, hắn không muốn ăn mệt, đối phương cũng đã ôm tiền rời đi. Hắn ở nước ngoài vẫn luôn dùng tên giả, Lâm Kiệt sau đó tự nhiên thoát xác dưới danh nghĩa thật, ngồi máy bay trốn về nước.
Vốn tưởng rằng sự tình cứ như vậy qua đi, hắn yên lòng, thậm chí bởi vì trải qua thời gian này lại có cảm hứng, ở Giang Thành tổ chức một buổi triển lãm tranh, cuộc sống bắt đầu một lần nữa đi vào quỹ đạo.
Nhưng mấy tháng trước, hắn lại nhận được chuyển phát của đối phương, trên đó viết hắn không còn tiền bên kia sẽ làm hắn trả giá đắt. Lâm Kiệt ngay từ đầu cũng không để trong lòng, ai biết không chỉ có chuyển phát, điện thoại, địa chỉ, thậm chí thông tin gia đình của hắn đều bị đối phương biết, Lâm Kiệt lúc này mới cảm giác được sự sợ hãi.
Dưới sự uy hiếp của đối phương, Lâm Kiệt theo yêu cầu đem toàn bộ tiền bạc chuyển cho bọn họ, nhưng bất quá lại như muối bỏ biển, theo như bọn họ tính toán, lãi sinh lãi, món nợ mà hắn thiếu đã đội lên thành giá trên trời, hắn tìm mọi lý do mượn tiền cha mẹ, ông nội, tìm tất cả những người có thể vay tiền, nhưng chừng đó vẫn không đủ.
Hắn bị uy hiếp quá nhiều lần, hắn cố gắng tăng cường bảo an, đoạn thời gian này làm bộ mỗi ngày đắm chìm vẽ tranh ở nhà, nhưng vẫn không cản được bọn họ thần không biết quỷ không hay đưa những tờ giấy máu me vào trong.
Lâm Kiệt sợ hãi, vốn dĩ còn có suy nghĩ muốn báo nguy, hiện tại hoàn toàn không dám. Biết tránh ở trong nhà cũng không an toàn, Lâm Kiệt đơn giản đi quán bar mua say, ở quán bar gặp Trần Gia Nhân, Trần Gia Nhân trước kia là luật sư Lâm thị, sau đó lại không biết là vì nguyên nhân gì mà bị Lâm Ngạn Sơ đuổi đi.
Trần Gia Nhân cũng ở quán bar uống rượu, hai người đàn ông uống say liền bắt đầu tâm sự, kể khổ cho nhau, Lâm Kiệt nói bản thân không có tiền, Trần Gia Nhân đánh một cái ở trên người Lâm Kiệt: “Cậu như thế nào lại không có tiền, chờ Lâm Ngạn Sơ chết đi, cậu đã có thể có một đống tiền, để tôi nói cho cậu nghe……”
Trần Gia Nhân uống một ngụm rượu, “Lâm lão gia tử trước khi chết đã lập di chúc cùng Lâm Ngạn Sơ, để lại một đống tài sản rất lớn, dù sao Lâm Ngạn Sơ sống cũng không lâu, hắn vừa chết, tài sản không phải sẽ vào túi của mọi người”
Trần Gia Nhân uống say, nói chuyện có chút lộn xộn, nhưng sự tình về cơ bản vẫn nói rất rõ ràng. Trần Gia Nhân lúc ấy còn làm việc ở Lâm thị, di chúc tuy rằng không qua tay hắn, nhưng trong lúc vô ý đã nghe được Lâm lão gia tử cùng một luật sư nói chuyện, nghe ý tứ của Lâm lão gia tử, vì sự ổn định của Lâm thị, toàn bộ cổ phần trên danh nghĩa của ông ấy đều sẽ để lại cho Lâm Ngạn Sơ, nhưng là ông ấy biết Lâm Ngạn Sơ cùng những người khác ở Lâm gia không có cảm tình thâm sâu, sợ bản thân đi rồi Lâm Ngạn Sơ sẽ không nhớ tới tình cũ mặc kệ sống chết của những người khác ở Lâm gia, cho để Lâm Ngạn Sơ cũng lập di chúc cùng ông ấy, để lại tài sản xa xỉ cho những người khác ở Lâm gia.
Lâm Kiệt hiện tại cấp bách cần tiền, nghe xong tin tức này, rượu cũng tỉnh hơn phân nửa, sau khi về nhà lại trằn trọc, nghĩ lại Lâm Ngạn Sơ ngày thường một bộ dáng cao cao tại thượng, hạt giống tà niệm liền nảy giống ở trong lòng.