Tiểu Lạc ở dưới lầu chơi di động, đột nhiên nhận được một tin nhắn thông báo của ngân hàng gửi đến, tài khoản của cô được chuyển vào 140 vạn, số dư hiện tại là 140 vạn lẻ 8925.
Tiểu Lạc đọc lại cẩn thận xác nhận bản thân không có nhìn sai, cô hiện tại là phú bà trăm vạn hàng thật giá thật.
Phú bà phải có dáng vẻ của phú bà, Tiểu Lạc gọi đám người hầu đến, xếp thành 1 hàng, phát cho mỗi người một đại hồng bao giá trị một trăm: “Làm việc thật tốt, về sau tiếp tục phát bao lì xì cho mọi người”
Đám người hầu liên tục gật đầu.
Lúc này, An Đức đã đi tới, Tiểu Lạc nghĩ những người khác đều cho, không thể cô đơn vắng vẻ quản gia An Đức, vì thế hào phóng phát cho quản gia An Đức bao lì xì trị giá hai trăm.
Phát xong bao lì xì, Tiểu Lạc hỏi: “Quản gia, chú lương một năm nhiều ít, nếu không đủ cháu lại tặng chú một bao lì xì lớn.”
“Thiếu gia hào phóng, tiền lương đã đủ tiêu”
“Nhiều ít vậy chú?.” Tiểu Lạc tò mò hỏi.
“ Hơn 500 vạn.”
Tiểu Lạc:!!!
Tiểu Lạc che ngực, lại tiếp tục hỏi : “Vậy …… Những người khác thì sao?”
“Phần lớn lương một năm bảy con số.”
(Truyện chỉ được đăng duy nhất tại w a tt pad.com, tài khoản lovebichbong123
Các bạn ghé trang để cập nhật chương mới nhất và ủng hộ mình nhé. Thanks!)
Đầu bếp cùng mấy người thợ làm bánh ngọt mà Tiểu Lạc thích, đầu bếp Michelin tiền lương đều rất cao, ngay cả Phỉ Phỉ cũng là từ nhỏ luyện võ thuật, đai đen Tae Kwon Do, chiến thắng rất nhiều giải lớn, đi ra ngoài có thể nhẹ nhàng đánh ngã mấy tên thanh niên, hiện tại lại là trợ lý sinh hoạt cá nhân của Tiểu Lạc.
Tiểu Lạc:!!!
Hoá ra cô mới là người nghèo nhất ở đây, cô vừa nãy còn rất “Hào phóng” mà phát bao lì xì lớn 100 cho mọi người.
Tiểu Lạc tự bế.
Lâm Ngạn Sơ từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Tiểu Lạc ủ rũ nằm trên sô pha chọc chọc di động.
Lâm Ngạn Sơ duỗi tay ở trên trán kiểm tra một chút: “Không thoải mái sao?”
Tiểu Lạc lắc đầu, ủy khuất mà nói: “Lâm Ngạn Sơ, tôi thật nghèo.”
“Cô đây là ám chỉ tôi cho cô tiền lương ít?”
“Cũng không phải.”
Cô cũng không phải người có lòng tham không đáy, Lâm Ngạn Sơ cho cô tiền lương đã rất cao.
Bất quá……
Tiểu Lạc chậm rãi dịch qua: “Tôi có thể kiêm chức vệ sĩ của anh được không? Tôi đánh nhau rất lợi hại.”
Thấy Lâm Ngạn Sơ không dao động, Tiểu Lạc tiếp tục nói: “Tôi nói thật, anh nếu không tin tôi có thể biểu diễn một chút?”
Lâm Ngạn Sơ: “……”
“Tôi không thiếu vệ sĩ, trước mắt chỉ thiếu……”
“Thiếu cái gì?” Tiểu Lạc chớp chớp đôi mắt, chờ hắn nói ra.
Tiểu Lạc đôi mắt trong suốt sáng ngời, giống một nguồn suối sạch sẽ, không bị bất cứ thứ gì ô nhiễm qua, Lâm Ngạn Sơ bị cô nhìn đến không nhịn được, duỗi tay che lại đôi mắt của cô: “Chờ về sau lại nói cho cô.”
Tiểu Lạc nhìn thân ảnh Lâm Ngạn Sơ đột nhiên đi lên lầu, tổng cảm thấy hắn nơi nào quái quái.
Hai ngày sau, người được phái đi ra ngoài điều tra về dược liệu đã quay lại đưa tin.
Người bán dược liệu kia tên là Vương Tráng, vốn dĩ đã trốn chạy, lại bị bọn họ bắt trở về.
Vương Tráng này là kẻ đầu cơ giả, cái gì cũng bán, hôm nay bán dược liệu, ngày mai bán rượu, mỗi lần kiếm xong một đống tiền liền bỏ chạy, không ở một chỗ lâu. Đồ vật đem bán đều là hắn thu mua giá thấp ở nhiều nơi, sau đó đóng gói, lại bán giá cao, trong đó không thiếu hàng giả.
Căn cứ vào tin tức bọn họ thẩm vấn được, lô dược liệu này là hắn thu mua từ trong tay người khác, đối phương là một cậu thanh niên ở nông thôn vùng núi, mấy thứ này là cậu ta lên núi trong lúc vô ý đào được, bởi vì nghe người ta nói đây là dược liệu đáng giá, liền đem đi bán trong thành, bị Vương Tráng thu mua giá thấp, sau đó bán lại cho Lâm mẫu.
Thoạt nhìn tựa hồ chỉ là một việc ngoài ý muốn.
Họ Vương này vẫn luôn mua bán không hợp pháp, lần này bị bọn họ bắt về rất sợ bị tống vào tù, sợ đến mức tè ra quần cái gì cũng nói, vốn dĩ cho rằng hỏi không ra tin tức gì có thể dùng được, hắn đột nhiên nhớ tới: “Đúng rồi, tôi nhớ rồi, lúc ấy người kia nói một câu, hắn nghe nói Lâm gia ở Giang Thành thích thu mua dược liệu, nhưng Giang Thành quá xa, hắn chỉ nghĩ kiếm chút đỉnh tiền, cho nên mới bày quán ở nơi đó. Tôi chính là nghe xong những lời này, lại đi hỏi thăm một chút, biết Lâm gia có tiền, muốn kiếm nhiều một chút, mới đánh chủ ý lên Lâm phu nhân.”
Hiện tại ngẫm lại, đối phương một tên nghèo ở núi lớn như thế nào sẽ biết sự tình Lâm gia.
Tuy nói Lâm Ngạn Sơ vẫn luôn rất nổi danh, trên mạng thường thường sẽ có một ít tin tức bóng gió về hắn, mọi người tuy rằng cũng chưa gặp qua hắn, nhưng đều biết Lâm gia có tiền. Nhưng biết Lâm gia không hiếm lạ, biết Lâm gia thích thu mua dược liệu liền không hợp lý.
Ngay cả hắn cũng phải hỏi thăm nhiều người mới chứng thực được, cái tên nghèo ở vùng núi kia làm sao biết được. Đối phương ngay từ đầu chính là đánh chủ ý lên Lâm gia, lại cố ý mượn tay hắn. Việc xuất hiện ở đó, để hắn gặp được, hết thảy đều là thiết kế.
Hắn chỉ muốn kiếm chút tiền, cho nên báo giá cao, hơn nữa mọi người cũng không thiếu tiền, giá cao cũng mua, nhưng bản thân tuyệt đối không có tâm tư khác, cũng không biết dược liệu này có vấn đề. Hại Lâm Ngạn Sơ, hắn là ngại mạng mình quá dài hay sao?
Vương Tráng bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, đem toàn bộ những gì biết được nói ra. Lâm Ngạn Sơ nghe cấp dưới báo cáo, sắc mặt trầm trọng.
“Người có thể tìm được sao?”
“Việc này hơi khó, Vương Tráng nói tên kia sắc mặt ngăm đen, trên 1m7, bởi vì diện mạo bình thường, hắn cũng không chú ý, không phát hiện được đặc điểm đặc thù nào, con phố kia cũng không có camera theo dõi, gần đó cũng không có, không tìm được người khả nghi.”
“Hơn nữa, chúng tôi hoài nghi hắn đang ngụy trang.”
Người kia tâm tư kín đáo, mỗi lần lưu lại manh mối đều không nhiều lắm, dưới tình huống thiếu manh mối mấu chốt, muốn tìm một người bình thường, quả thực như mò kim đáy biển.
Bất quá nếu đánh chủ ý trên người Lâm Ngạn Sơ, phạm vi liền được thu nhỏ rất nhiều.
Lâm Ngạn Sơ tuy rằng không thiếu đối thủ cạnh tranh, nhưng quan hệ của những người này với hắn còn chưa tới nông nỗi cá chết lưới rách, dưới tình hình ở trong vòng lại truyền đi hắn sống không được lâu, bọn họ sẽ không nguyện ý làm việc mạo hiểm như vậy.
“Lâm Kiệt cùng cậu, trong khoảng thời gian này có gì bất thường không?”
“Không có.” Cấp dưới chần chờ một lúc, tựa hồ nghĩ tới cái gì, đột nhiên nói, “Bất quá bọn họ đều đi đến thành phố C.”
Lâm Kiệt không lâu trước đây đi qua thành phố C vẽ tranh, Liễu Chính cứ hai ba tháng sẽ đi thăm em gái, cũng chính là mẹ của Lâm Ngạn Sơ, cũng vừa lúc đi qua thành phố C.
Lâm Ngạn Sơ trầm mặc một lúc, nói: “Còn có người nào đi qua thành phố C, điều tra một chút. Còn có, mẹ tôi làm sao biết Vương Tráng, tra một chút người trung gian, cho tôi hồ sơ về hành trình của Lâm Kiệt cùng cậu ở thành phố C.”
Nhân viên cấp dưới nghe lệnh rời đi, đi được một nửa lại trở về, hỏi: “Vương Tráng kia……”
“Nên làm cái gì bây giờ ?.”
Ý tứ chính là giao cho cảnh sát.
“Đúng vậy.”
Lâm Ngạn Sơ xuống lầu, Tiểu Lạc cầm hai cái cần câu, mang theo mũ không biết bận việc gì, thấy hắn đi xuống, liền hướng hắn cười một cái: “Lâm Ngạn Sơ, đi câu cá không?”
“Hôm nay như thế nào đột nhiên muốn đi câu cá?”
Cô đối với câu cá từ trước đến nay không có kiên nhẫn.
“Hôm nay hoàng hôn rất đẹp, thích hợp câu cá nhất.”
Hai người xách theo hai cái thùng, đi đến bên hồ cách đó không xa câu cá.
Thật trùng hợp, bác sĩ Phạm cũng ở đây. Bác sĩ Phạm chuẩn bị chào hỏi, Lâm Ngạn Sơ lại lôi kéo Tiểu Lạc đi chỗ khác: “Tìm nơi nào an tĩnh không có người, cá tương đối nhiều.”
Bác sĩ Phạm: “……”
Tìm vị trí xong, Tiểu Lạc thả cần câu xuống, Lâm Ngạn Sơ đang không chút cẩu thả mà thả cần câu xuống, lệch về một bên, phát hiện Tiểu Lạc đang nhìn hắn.
Tim đập rối loạn một lúc, Lâm Ngạn Sơ tận lực bình tĩnh hỏi: “Làm sao vậy?”
Tiểu Lạc duỗi tay, ở trước mắt Lâm Ngạn Sơ nhẹ nhàng chạm một cái, một trận cảm giác quen thuộc truyền đến, vốn dĩ mệt mỏi lại dần tan biến, thân thể cũng nhẹ nhàng theo.
“Con người các anh thật vất vả.” Tiểu Lạc thu hồi tay.
Lâm Ngạn Sơ sửng sốt một chút, đến hô hấp đều ngừng, những nơi bị cô chạm qua có cảm giác ngứa ngứa, còn có một loại cảm giác khác khó có thể miêu tả. Nghiêng đầu, Tiểu Lạc đã dọn xong cần câu, cũng không đem chuyện vừa rồi để ở trong lòng.
Trước kia Lâm Ngạn Sơ thân thể không tốt, loại vận động khác không thể làm, thời điểm tâm phiền ý loạn đều thích tìm một chỗ an tĩnh câu cá. Tiểu Lạc là loại người không thể ngồi ngốc một chỗ, hôm nay khó được không lấy thiết bị điện tử ra dùng, vừa cầm cần câu vừa ngáp liên tục.
Lâm Ngạn Sơ nghiêng đầu đối Tiểu Lạc nói: “Nơi này tôi giúp cô nhìn, cô nếu muốn chơi di động có thể trở về.”
“Không cần, tôi ngắm phong cảnh.”
Bác sĩ Phạm không ngốc bao lâu liền rời đi, nơi này là tài sản riêng của Lâm Ngạn Sơ, cả một mảnh hồ, chỉ còn lại hai người Lâm Ngạn Sơ cùng Tiểu Lạc. Mặt trời chiều ngã về tây, vốn dĩ vẫn là một mảnh trời màu cam rất nhanh tối sầm, Tiểu Lạc đầu mỗi lúc một thấp , thiếu chút nữa rơi xuống, Lâm Ngạn Sơ duỗi tay, nửa bên mặt cô vừa lúc chạm vào lòng bàn tay hắn.
Tiểu Lạc mặt rất nhỏ, làn da vừa trắng vừa mềm, một chút tỳ vết cũng không có, cảm xúc tinh tế từ lòng bàn tay truyền đến làm Lâm Ngạn Sơ lỗ tai đều đỏ. Lâm Ngạn Sơ có chút tâm động, nhích người qua, tiểu tâm mà làm Tiểu Lạc dựa đầu vào vai mình.
Hoàng hôn một mảnh ánh chiều tà ở phía sau kéo xuống thật dài bóng dáng hai người, Lâm Ngạn Sơ vẫn không nhúc nhích ngồi yên, chỉ cảm thấy mọi thứ đều xa xôi, chỉ còn lại người bên cạnh.
Lâm Ngạn Sơ nghiêng đầu, sợi tóc của Tiểu Lạc nhẹ nhàng cào qua cằm hắn, cảm xúc rất nhỏ, nhưng dễ dàng đả động đến tâm hắn.
Quản gia vốn dĩ nghĩ tới việc kêu hai người trở về ăn cơm, xa xa lại thấy một màn như vậy, lại vui mừng dừng bước chân, quay trở về.
Lại một lát sau, sắc trời đã không nhìn thấy, Lâm Ngạn Sơ ôm Tiểu Lạc lên, bỏ cần câu xuống tại chỗ chờ những người khác tới cất.
Thời điểm Tiểu Lạc tỉnh lại, Lâm Ngạn Sơ đã đem cô ôm trở về, đang khom lưng chuẩn bị đặt xuống giường. Tiểu Lạc đột nhiên mở mắt đối diện khuôn mặt Lâm Ngạn Sơ gần trong gang tấc.
Lâm Ngạn Sơ cũng sửng sốt một chút, duy trì động tác này một hồi lâu, mới thả cô xuống.
“Tôi ngủ quên sao?” Tiểu Lạc xoa đôi mắt ngồi dậy.
“Ừm.” Lâm Ngạn Sơ đứng lên, bên tai hơi nóng, “Tỉnh thì xuống ăn cơm đi.”
“Được.” Tiểu Lạc đứng dậy, nhìn đến mép giường vắng vẻ một mảnh, vội gọi Lâm Ngạn Sơ lại, “Dép tôi đâu”
Lâm Ngạn Sơ ôm cô lên lầu, dép đã cởi dưới lầu.
Lâm Ngạn Sơ quay lại, ôm cô từ trên giường lên.
“A.” Tiểu Lạc không nghĩ tới Lâm Ngạn Sơ sẽ đột nhiên ôm mình, hoảng sợ, “Anh, anh làm gì?”
“Không phải không có dép? Dép ở dưới lầu.” Lâm Ngạn Sơ ôm cô liền đi.
“Anh bảo Phỉ Phỉ mang lên không phải tốt sao?”
“Phiền toái, dù sao cô vừa nãy cũng là tôi bế lên, không nặng.”
Hừ, anh trước kia cũng không phải là nói như vậy.
Khi nói chuyện, Lâm Ngạn Sơ đã ôm cô đi đến cửa cầu thang, lại rối rắm chuyện này giống như có chút làm ra vẻ, Tiểu Lạc đơn giản ngoan ngoãn mặc hắn ôm. Lâm Ngạn Sơ mấy hôm nay đều luyện quyền, ngực rộng lớn thật, Tiểu Lạc dựa vào trên người hắn, có thể cảm giác được có chút khác biệt với cơ thể của phái nữ, trong đầu đột nhiên hiện lên mấy chữ “Nam nữ thụ thụ bất thân”, cám giác nóng cháy lập tức từ gương mặt lan tràn đến bên tai.
Trước kia ở Thiên Đình, Tiểu Lạc quan hệ tốt nhất chính là Hành Mộc cùng Văn Cùng, hai người đều là nam, đều là anh em tốt, dẫn tới thời điểm cô cùng nam sinh ở chung so với những cô gái bình thường thiếu đi một loại cảm giác biệt nữu, không được tự nhiên. Chúng tiên ở Thiên Đình phổ biến sống được lâu, sống lâu nên rất nhiều quy củ đều không giống nhân gian, bằng không cuộc sống sẽ rất mệt.
Rõ ràng thời điểm ở cùng bọn Hành Mộc sẽ rất ít khi có cảm giác ý thức về giới tính, cùng Lâm Ngạn Sơ ngốc cùng nhau, lại thường xuyên có thể nhớ tới. Giờ phút này, bị Lâm Ngạn Sơ ôm vào trong ngực, quanh thân đều là hơi thở của hắn, vừa nhấc đầu còn có thể nhìn thấy trên cằm hắn đã được cạo sạch sẽ, hết thảy đều làm Tiểu Lạc ý thức được chính mình cùng Lâm Ngạn Sơ không giống nhau —— hắn là nam, cô là nữ.
Dường như phảng phất đáp lại cô, trái tim vốn dĩ đang an tĩnh đột nhiên thùng thùng nhảy dựng lên.
Lâm Ngạn Sơ phát hiện, Tiểu Lạc vừa mới nãy còn làm ầm ĩ không thôi đột nhiên an tĩnh lại, hắn cúi đầu, Tiểu Lạc đem mặt chôn trong lòng ngực hắn, giống như không muốn bị hắn thấy.
Chẳng lẽ thẹn thùng?
Lâm Ngạn Sơ cảm thấy khả năng này không lớn, lại bởi vì cái suy đoán này mà trong lòng mềm mại một chút.
Hắn đem Tiểu Lạc thả xuống ghế sô pha, không đợi Lâm Ngạn Sơ đem dép cô đến. Tiểu Lạc tự mình nhảy qua vài bước, mang dép vào, lập tức chạy hướng về phía bàn ăn, thúc giục phòng bếp mang đồ ăn lên, “Buổi tối ăn cái gì vậy, bụng tôi thật đói.”
Nói xong cũng không thèm nhìn Lâm Ngạn Sơ một chút.
Lâm Ngạn Sơ đối với suy đoán tâm tư Tiểu Lạc đã không ôm bất luận hy vọng gì, ngồi xuống vị trí đối diện với cô, phân phó phòng bếp bắt đầu dọn đồ ăn.
Tiểu Lạc lúc này mới ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lại rất nhanh cúi đầu, bắt đầu nhìn chằm chằm cái bàn nhìn lên.