Ra khỏi thang máy, Tiểu Lạc trở lại vị trí công việc của mình. Uông Tuyết thò đầu qua, nhìn chằm chằm vào cô.
Tiểu Lạc nghi hoặc: “Làm sao vậy?”
“Tôi ngửi được một cỗ hương vị tình yêu.”
Tiểu Lạc:???
Một ngày không gặp, cô ấy không phải phát điên rồi đi.
“Chẳng lẽ cô không phát hiện sao? Lâm tổng trước khi đi công tác cùng Lâm tổng trở về hoàn toàn là hai người khác nhau.”
“Vậy cô nhất định là hoa mắt.”
Đừng tưởng rằng cô không biết, Uông Tuyết trộm viết truyện đồng nhân về cô và Lâm Ngạn Sơ. Có một lần nộp tài liệu trở về, cách thật xa cô liền nhìn thấy cô ấy trộm đánh chữ trên di động, nhãn lực của Tiểu Lạc người bình không thể so sánh, nội dung cô nhìn được vô cùng rõ ràng. Thời điểm đến gần, Uông Tuyết mới vội vội vàng vàng tắt điện thoại đi.
Hiện tại lại muốn từ trên người cô tìm được linh cảm, cô mới không bị mắc lừa.
Uông Tuyết thấy không thể đào ra cái gì, lại rụt đầu trở về.
Giữa trưa Tiểu Lạc cùng Lâm Ngạn Sơ ăn cơm, quản gia gọi điện thoại tới: “Tôi đã tìm được huấn luyện viên quyền anh, là đệ tử của vua quyền anh Griffin, Dương Khải Bang, đợt này hắn vừa vặn ở Giang Thành.”
Lâm Ngạn Sơ định lên tiếng, quản gia lại nói thêm: “Nghe hắn nói ngày hôm qua hắn còn nhận được một lời mời khác, đối phương cũng là người mới, hẹn hôm nay gặp mặt. Hắn nghĩ hai người cùng nhau học có thể có cùng trình độ huấn luyện, cho nên tôi muốn hỏi một chút ý tứ của thiếu gia, có muốn học cùng một người khác không, hay là chọn thời gian khác.”
Đối phương cũng là người mới, có thể dùng để kiểm tra đo lường trình độ bản thân không thể tốt hơn.
Lâm Ngạn Sơ nói: “Hôm nay bảo hắn an bài cùng nhau tập luyện thử xem, nhìn không thuận mắt lại đổi.”
An Đức đồng ý, cúp điện thoại.
“Anh muốn học quyền?” Tiểu Lạc hỏi.
Lâm Ngạn Sơ gật đầu: “Tan tầm cô về trước cùng tài xế, tôi sẽ về muộn một chút.”
“Vừa lúc tôi muốn cùng đồng nghiệp ra ngoài chơi, tôi còn chưa cùng bọn họ ra ngoài chơi lần nào.”
Mọi người tan làm có đôi khi sẽ hẹn đi ăn cơm hoặc xem phim chiếu rạp, Tiểu Lạc mỗi ngày đều đi cùng Lâm Ngạn Sơ, mọi người cũng không dám hẹn cô, đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội.
Nếu hôm nay Lâm Ngạn Sơ muốn đi luyện quyền, vừa lúc cô cũng có thể đi ra ngoài chơi.
Tiểu Lạc sau khi trở về liền hẹn Uông Tuyết cùng nhau đi phố đồ ăn nổi danh ở Giang Thành.
Uông Tuyết tan làm đều ngồi tàu điện ngầm, Tiểu Lạc vừa mới bắt đầu ở thế giới này là không có tiền ngồi tàu điện ngầm, đi đâu đều là đi bộ, sau lại đến Lâm gia, mỗi lần đi ra ngoài đều là quản gia an bài xe, cũng không có cơ hội ngồi tàu điện ngầm, bởi vậy tan làm liền trực tiếp đi theo Uông Tuyết, tính toán thử một chút phương tiện giao thông khác.
(Truyện chỉ được đăng duy nhất tại truyenwiki1.com, tài khoản lovebichbong123
Các bạn ghé trang để cập nhật chương mới nhất và ủng hộ mình nhé. Thanks!)
Uông Tuyết có cảm giác Alexander, trong công ty ai không biết Tiểu Lạc là người của Lâm tổng, trên người tùy tiện một kiện quần áo chính là năm tới sáu con số, hiện tại cô mang theo người của Lâm tổng đi tàu điện ngầm, tự cảm thấy bát cơm khó giữ được.
Bất quá Tiểu Lạc hứng thú bừng bừng, Uông Tuyết cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Lạc như vậy không có dáng vẻ của kẻ có tiền, liền to gan dẫn cô đi.
Tàu điện ngầm ở Giang Thành phi thường chen chúc, đặc biệt là giờ tan làm. Uông Tuyết ngày thường ở văn phòng thoạt nhìn nhu nhu nhược nhược, tới trạm tàu điện ngầm quả thực nháy mắt hóa thân thành Đấu Sĩ, mang theo Tiểu Lạc chen chúc vào, ở trong hoàn cảnh người đông như kiến chen lấn xô đẩy nhau nhưng cô ấy lại cướp được hai chỗ ngồi.
Tiểu Lạc nhìn chung quanh lại dựng ngón tay cái với Uông Tuyết, thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Uông Tuyết từ trong bao lấy ra một bộ tai nghe, cắm vào di động, đưa một bên cho Tiểu Lạc, “Muốn nghe không?”
Tiểu Lạc gật đầu.
“Cô thích nghe ai hát?” Mang tai nghe xong, Uông Tuyết click mở playlist nhạc.
“Đều được, tôi không biết được nhiều bài hát lắm…… Bất quá lúc trước tôi có xem《 bá đạo đế quân yêu ta 》, cảm thấy nhạc dạo đầu của bộ phim rất êm tai.”
“Phim này tôi cũng có xem!” Uông Tuyết click mở album của ca sĩ Cam Ninh, “Vậy chúng ta nghe nhạc của Cam Ninh đi, bài hát kia chính là anh ấy hát, những bài khác của anh ấy cũng rất dễ nghe, gần đây còn vừa phát hành một bài hát mới, tôi cho cô nghe thử.”
“Được.”
Cam Ninh là ca sĩ chuyên hát nhạc trữ tình, bài hát mới cũng là ca khúc trữ tình, bất quá so với những bài hát mang tâm trạng bi thương trong quá khứ, bài hát này mang tiết tấu vui sướng, hơn nữa phi thường tẩy não, Tiểu Lạc mới nghe một lần, đã bị giai điệu bên trong hoàn toàn tẩy não.
Thời điểm Lâm Ngạn Sơ gọi điện thoại, Tiểu Lạc đang cùng Uông Tuyết song ca ở trạm tàu điện ngầm.
Điện thoại reo một hồi Lâm Ngạn Sơ liền nghe được phía đầu dây bên kia nhẹ nhàng vang lên thanh âm: “Tôi vô cùng vui sướng, là lúc tiến vào trái tim em, ở bên trong cùng em nhảy một điệu Waltz……”
Lâm Ngạn Sơ: “……”
“Cô hiện tại đang ở đâu?”
“Mới ra tàu điện ngầm, đang muốn đi trạch phố, buổi tối không cần chờ tôi ăn cơm.”
“Trên đường cái không được loạn hát tình ca.” Lâm Ngạn Sơ da mặt hơi nóng, che giấu cảm xúc mà khụ khụ, “Như thế nào không bảo tài xế đưa cô đi.”
“Không cần phiền toái…… Tôi chuẩn bị đến nơi rồi, không nói chuyện với anh nữa, về nhà lại nói sau.”
“Đô” cúp điện thoại.
Lâm Ngạn Sơ nhìn chằm chằm điện thoại, hắn lớn như vậy, trước giờ vẫn luôn là hắn cup điện thoại trước, còn chưa có người nào dám cup điện thoại hắn trước. Lâm Ngạn Sơ ngốc một hồi lâu, sau đó lại duỗi tay sờ soạng mặt, vẫn rất nóng.
“Lâm tiên sinh, mời đi bên này.” Nhân viên công tác đến tiếp hắn từ trên xe xuống.
Lâm Ngạn Sơ đi theo người dẫn đường vào bên trong, sau đó đi thang máy đến lầu 3, lại đi qua một hành lang, rốt cuộc cũng đến phòng khách bên cạnh phòng tập quyền anh.
“Tôi chỉ đưa ngài lên đến đây.” Người nhân viên nói, “Dương Khải Bang tiên sinh đã ở bên trong, ngoài ra còn có một vị tiên sinh khác cũng vừa đến.”
“Cậu biết đó là ai không?” Lâm Ngạn Sơ hỏi.
“Vị kia mang khẩu trang, che kín mít, tôi cũng không thấy rõ.”
Lâm Ngạn Sơ gật đầu, vệ sĩ giúp hắn đẩy cửa ra, Lâm Ngạn Sơ đi vào.
Cửa vừa mở ra liền nghe được một giọng nam truyền đến: “Lâm đại thiếu gia hẹn tôi đánh quyền, thời gian còn chưa định, đoán chừng là mấy ngày nữa. Anh xem tôi, da thịt non mịn, còn chưa đánh nhau bao giờ, tôi yêu cầu cũng không quá cao, có thể cùng Lâm Ngạn Sơ đánh ngang tay là được…… Đúng vậy, hắn tìm huấn luyện viên khẳng định không phải là hạng người vô danh, anh có mối quan hệ trong vòng rộng lớn, nếu không giúp tôi hỏi thăm trình độ của hắn thế nào, học quyền từ ai.”
“Đều nói biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, như vậy đi, anh giúp tôi đi hỏi thăm, nếu tôi thắng, tôi sẽ phát đại hồng bao cho anh.”
Cửa phòng khách đột ngột bị đẩy ra, Nhiếp Thành vừa ngẩng đầu liền đối diện ánh mắt cao thâm khó đoán của Lâm đại thiếu gia, lời nói trong miệng tức khắc mắc kẹt.
Nhiếp Thành miệng há to có thể nhét vừa cái trứng gà: “Lâm…… Lâm Ngạn Sơ?”
Dương Khải Bang lập tức đứng lên: “Vừa mới nãy tôi chưa kịp nói, vị học viên còn lại chính là Lâm tiên sinh.”
Lâm Ngạn Sơ mặt mày lạnh lùng, không biết nghe được nhiều ít.
Nhiếp Thành nhìn mình thế lực đơn mỏng chỉ có trợ lý, lại nhìn về phía đằng sau Lâm Ngạn Sơ là một đoàn vệ sĩ, tự động yên lặng nhích về phía Dương Khải Bang vài bước.
Hỏi: Sau lưng nghị luận đại lão bị chính chủ bắt quả tang nên làm gì bây giờ, online chờ gấp, thực sốt ruột.
Tác giả có lời muốn nói: Lâm. Bình dấm chua. Ngạn sơ đã sẵn sàng.