Căn cứ theo miêu tả của tiểu mập mạp, thời điểm hắn đứng ở cửa WC chờ mẹ, một người mặc bộ đồ con gấu đến tìm hắn, nói với hắn chỉ cần làm theo lời hắn nói, liền sẽ mua cho hắn nguyên bộ Transformers mà mẹ hắn vừa không chịu mua, tiểu mập mạp không chịu đựng được dụ hoặc đã đáp ứng.
Cửa WC không có camera theo dõi, đối phương lúc ấy cũng ở trong trung tâm thương mại, nhưng camera cũng không quay được người nào mặc đồ con gấu, hơn nữa tiểu mập mạp thường xuyên nhìn xung quanh, kẻ đó ắt hẳn đang đứng ở một góc chết không quay được, làm xong việc liền cởi bộ đồ con gấu ra. Trung tâm thương mại nhiều người như vậy, cũng không thể xem cận mặt từng người, cho nên căn bản không biết là ai.
Đối phương rất thông minh, lựa chọn ra tay từ một đứa trẻ. Trẻ con không suy nghĩ nhiều, cho chút dụ hoặc, muốn hắn làm cái gì sẽ làm cái đó, hơn nữa lại mau quên, chi tiết gì đó đều không chú ý, cũng không để lại chút manh mối.
Lần này nếu Tiểu Lạc thật sự mang thai, lại chỉ là người thường, nhìn từ trong video, bụng Tiểu Lạc có thể đã bị đụng mạnh vào thang cuốn, hơn nữa vô cùng có khả năng trực tiếp ngã từ thang cuốn đi xuống. Người đâm phải là trẻ con, cho dù Tiểu Lạc thật sự xảy ra chuyện, tiểu mập mạp cũng không chịu nhiều trách nhiệm pháp luật.
Cũng may phái người đi điều tra cũng không phải không thu hoạch được gì, bọn họ ở trong WC tìm được bộ trang phục con gấu, từ độ dài của bộ đồ này có thể xác định đối người kia đại khái cao tầm 1m82.
Đối phương rõ ràng là hướng về phía “hài tử” trong bụng Tiểu Lạc, đối tượng khả nghi nhất không phải người Lâm gia thì chính là người Liễu gia. Mà người Lâm gia cùng Liễu gia với chiều cao như vậy có hai người, một là Lâm Thạc, người còn lại là Lâm Kiệt.
Tiểu Lạc buổi sáng mới đáp ứng Liễu Song Song tới trung tâm thương mại, chuyện sai sử tiểu mập mạp đâm người không có khả năng mưu tính trước, càng như là sau khi nhìn thấy tiểu mập mạp liền nảy lòng tham, cho nên khả năng hắn tự đến hiện trường là rất cao.
(Truyện chỉ được đăng duy nhất tại truyenwiki1.com, tài khoản lovebichbong123
Các bạn ghé trang để cập nhật chương mới nhất và ủng hộ mình nhé. Thanks!)
Lâm Thạc hôm nay ở nhà ngủ cả ngày, căn bản không ra cửa, có thể loại trừ, Lâm Kiệt buổi sáng đã đi ra ngoài, nói là ra ngoài vẽ tranh, vẫn luôn không trở về, hơn nữa hai phe này luôn ngầm đối phó nhau, hắn là cố ý giá họa Đường Gia Di cùng Lâm Ti Uẩn.
Tra được tin tức này, lại cho người theo dõi bọn họ, tìm được một thân ảnh đội mũ khả nghi, tuy rằng không nhìn được chính diện, nhưng nhìn từ chiều cao cùng hình dáng, xác thật rất giống Lâm Kiệt.
“Nói như vậy là Lâm Kiệt?” Tiểu Lạc hỏi.
Lâm Ngạn Sơ lắc đầu: “Thoạt nhìn là như vậy, nhưng hôm nay người của tôi ở ngoại ô gặp Lâm Kiệt, hắn bị hỏng xe, ở ven đường đón xe, tính toán thời gian, Lâm Kiệt không thể làm được chuyện này.”
“Đó là ai?” Tiểu Lạc đã hỗn loạn.
Người này cũng thật thông minh, đầu tiên là giá họa Đường Gia Di cùng Lâm Ti Uẩn, nếu là bọn họ không nghiêm túc tra, hai người này liền phải lĩnh trách nhiệm. Sau đó lại cố ý để lại bộ đồ con gấu, nói không chừng cũng cố ý để lại dấu vết ngoại hình tương tự Lâm Kiệt, nếu bọn họ tiếp tục tra xuống, liền sẽ hoài nghi Lâm Kiệt, nếu không phải hôm nay người của Lâm Ngạn Sơ vừa vặn gặp Lâm Kiệt, hiện tại đối tượng tình nghi lớn nhất chính là Lâm Kiệt.
Đang nói chuyện, đội trưởng đội vệ sĩ của Lâm Ngạn Sơ đi đến, hai người cùng đi thư phòng.
“Cậu tôi hôm nay làm cái gì?”
“Buổi sáng hẹn người chơi bóng, chơi bóng về nhà xong ở nhà nghỉ ngơi một thời gian, buổi chiều đi câu cá, thoạt nhìn cũng không có gì khác thường.”
“Tìm người nhìn một chút, cả Lâm Kiệt nữa, có vấn đề gì liền báo tôi.”
Lâm Kiệt bị hỏng xe đúng lúc như vậy, không thể loại trừ khả năng hắn tự đạo diễn.
“Đúng vậy.”
“Cho thêm nhiều người bảo vệ Tiểu Lạc, ngày thường lặng lẽ đi theo là được.”
Đội trưởng nghe lệnh liền đi ra ngoài an bài.
Sau khi Lâm Ngạn Sơ lên lầu, Tiểu Lạc cũng chìm đắm vào suy nghĩ của bản thân.
Lâm Ngạn Sơ tuy rằng có rất nhiều vệ sĩ, nhưng có đôi khi có một số việc ngoài ý muốn phát sinh quá nhanh, giống như lần này, cô cũng mang theo vệ sĩ ra cửa, nhưng thời điểm chân chính xảy ra chuyện bọn họ không nhất định có thể kịp thời bảo vệ cô, cho nên vẫn phải dựa vào bản thân.
Cô có tiên lực hộ thân, thời khắc mấu chốt cùng lắm thì hy sinh một chút căn nguyên linh khí, nhưng Lâm Ngạn Sơ lại khác, hắn chỉ là người phàm, vạn nhất nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn……
Tiểu Lạc hít sâu một ngụm, hạ quyết tâm rồi đi tìm Lâm Ngạn Sơ: “Nhà anh có phải hay không có kho thuốc, dẫn tôi đi nhìn xem một chút.”
Lâm Ngạn Sơ nghi hoặc: “Cô đi đến đó làm gì?”
Tiểu Lạc sâu kín nhìn trời: “Đã lâu không uống thuốc, có chút nhớ.”
Lâm Ngạn Sơ: “……”
Hắn có phải hay không nên tìm bác sĩ khám lại vị giác cho cô.
Theo yêu cầu mãnh liệt của Tiểu Lạc, Lâm Ngạn Sơ vẫn phải mang cô đến kho thuốc.
Kho thuốc ở chỗ của bác sĩ Phạm, toàn bộ dược liệu sỡ hữu đều dựa theo dược tính quy phạm bảo tồn, bác sĩ Phạm cầm chìa khóa mở cửa ra, Tiểu Lạc giữ chặt hắn: “Chú ở bên ngoài chờ cháu là được.”
Tiểu Lạc chui vào kho thuốc, mới vừa đi vào liền cảm giác cả người thoải mái, dược liệu ở đây đều là những loại trân quý trên toàn thế giới, chất lượng thượng thừa.
Tiểu Lạc hít mũi, cũng không biết Lâm Ngạn Sơ lấy từ đâu ra, đều là linh khí hàm lượng rất cao. Ví dụ như linh chi trước mặt cô, thoạt nhìn ít nhất là vạn năm tuổi, so với cô còn lớn tuổi hơn, là linh chi vạn năm thật sự, hơn nữa có thể là vì nguyên nhân sinh trưởng trong thời đại thần ma, bên trong linh khí dư thừa, tạp chất lại ít, cho dù ở vạn năm trước, cũng là hiếm có khó tìm.
Tiểu Lạc xem đến đôi mắt tỏa sáng, đối với linh chi này yêu thích không buông tay, thời khắc mấu chốt có thể cứu một mạng người, không thể không duyên cớ lãng phí. Tiểu Lạc thật cẩn thận nhìn, lại cảm thấy đặt trong kho thuốc này không yên tâm, nếu bị người khác lấy đi dùng hết thì không tốt, quyết định lấy về cất trong phòng, tìm một chỗ giấu kỹ, ngày ngày kiểm tra, như vậy mới có thể an tâm một chút.
Còn có những cái khác, tuy rằng so ra kém viên linh chi vạn năm này, nhưng cũng đều là dược liệu quý giá, quả nhiên ôm đùi Lâm Ngạn Sơ là chính xác.( bình thường mọi người thường thấy trong sách viết là “cây” linh chi nhưng ở đây tác giả để “viên” nên mình cũng để như vậy nha)
Tiểu Lạc chọn vài loại dược liệu, thuận tiện đem theo viên linh chi, lại trang bị che giấu nó một chút rồi cầm đi ra ngoài.
Bác sĩ Phạm chờ ở bên ngoài, đôi mắt thỉnh thoảng nhìn xung quanh bên trong, nơi này chứa đựng những loại dược liệu tốt nhất, tùy tiện hủy hoại một viên hắn cũng sẽ đau lòng chết mất, tuy rằng không hiểu thiếu gia vì cái gì muốn cho một cô gái vào đó, nhưng mệnh lệnh của thiếu gia không thể làm trái. Người là hắn dẫn vào, nhưng hắn vẫn không dám đi, liền đứng ở cửa canh giữ.
Một lát sau, Tiểu Lạc đi ra, bác sĩ Phạm liếc mắt một cái liền thấy linh chi trong tay Tiểu Lạc.
Tiểu Lạc dọn đồ vật đang định đi, bị bác sĩ Phạm ngăn cản.
“Không biết…… Tiểu Lạc cháu lấy dược liệu này là muốn làm gì?”
“Ăn.” Tiểu Lạc nói.
Bác sĩ Phạm vô cùng đau đớn: “Là dược ba phần độc, dược liệu là không thể tùy tiện ăn, không bằng cháu nói một chút bệnh của cháu, chú bảo đảm sẽ đem thuốc tốt đến cho cháu.”
“Không cần, cháu chỉ thích những cái này.” Tiểu Lạc cầm đồ vật muốn đi, bác sĩ Phạm liều mạng ngăn cản.
Tiểu Lạc sang phải, bác sĩ Phạm cũng sang phải, Tiểu Lạc qua trái, bác sĩ Phạm cũng qua trái.
“Bác sĩ Phạm, chú làm gì vậy?”
“Tiểu Lạc.” Bác sĩ Phạm thấm thía mà nói, “Trong tay cháu chính là viên linh chi ngàn năm, dược hiệu rất mạnh, không thể tùy tiện ăn.”
Tiểu Lạc: “Cháu biết, cho nên cháu cầm cả bình theo, không tính toán ăn nó.”
Hơn nữa cái này không phải linh chi ngàn năm, này là linh chi ít nhất vạn năm, nó còn có thể tồn tại sau trận đại chiến thần ma, tuyệt đối không phải vật phàm, không có người nào so với cô càng có thể phát huy giá trị chân chính của viên linh chi này.
“Nếu cháu không ăn……”
“Nhưng cháu nhìn trúng nó.” Tiểu Lạc vỗ vỗ bả vai bác sĩ Phạm, “Chú cứ yên tâm, cháu sẽ đối với nó thật tốt.”
Trở về cô liền làm một trận pháp bảo vệ linh chi, tuyệt đối sẽ không xảy ra sơ xuất gì với nó.
Hai người giằng ở cửa đã lâu, Lâm Ngạn Sơ đi đến: “Hai người đang làm gì?”
Bác sĩ Phạm bày ra một khuôn mặt đau khổ: “Tiểu Lạc muốn đem viên linh chi ngàn năm này đi, đây chính là dược liệu tốt nhất trong kho, không thể lãng phí.”
“Cho cô ấy.” Lâm Ngạn Sơ nói.