Bất người trả tiền chính là lão đại, Tiểu Lạc lộ ra chiêu thức bán manh tươi cười.
Trở lại trên xe, Tiểu Lạc mới nhớ đến mục đích đi siêu thị lần này: “ Thôi xong, đã quên mua gà.”
Tiểu Lạc muốn xuống xe lại bị Lâm Ngạn Sơ túm chặt: “Tôi đã mua.”
Tiểu Lạc ngượng ngùng cười một cái.
Về đến nhà, vì để báo đáp Lâm Ngạn Sơ đã chi tiền mua ba xe đồ ăn vặt, Tiểu Lạc lấy ra sức của chín trâu hai hổ, từng quyền chân thành tha thiết bắt đầu xử lý gà trong tay.
Suy xét đến dạ dày mảnh mai của Lâm Ngạn Sơ, Tiểu Lạc đầu tiên dùng linh khí làm sạch gà một lần, đem toàn bộ tạp chất loại bỏ, lúc này mới bắt đầu làm món gà ăn mày mà trước kia đã học được. Tẩm lên gia vị, nhét nguyên liệu vào bụng con gà, bọc lại bằng lá sen, sau đó chôn gà trong đất sét rồi bắt đầu nướng.
Cách làm của Tiểu Lạc vô cùng nguyên thủy, ở bên ngoài đốt lửa, đến bếp lò cũng không có dùng.
Lâm Ngạn Sơ đối với trù nghệ của Tiểu Lạc nửa tin nửa ngờ, bất quá nửa giờ sau, con gà Tiểu Lạc nướng bắt đầu phát ra mùi thơm, Tiểu Lạc mở gà ra, ngoài ý muốn hương thơm bay mười dặm, Lâm Ngạn Sơ ngửi thấy ngón trỏ đều muốn cử động.
Tiểu Lạc đem bộ vị ăn ngon nhất chia cho Lâm Ngạn Sơ: “Nếm thử.”
Lâm Ngạn Sơ cắn một ngụm, thịt gà vô cùng vừa miệng, dù đã nuốt xuống nhưng trong miệng vẫn còn lưu lại hương vị, hơn nữa con gà này đã được Tiểu Lạc đặc biệt xử lý, ăn xong thân thể có một cảm giác thoải mái không nói nên lời, Lâm Ngạn Sơ bình luận: “Không tồi.”
Tiểu Lạc đắc ý mà ngửa đầu, nếu phía sau có cái đuôi, nói không chừng hiện tại đã vểnh lên trời.
Lâm Ngạn Sơ cong môi cười.
Cơm trưa lần này cả khách lẫn chủ đều thỏa mãn.
Nơi này là Lâm Ngạn Sơ ra giá cao mua được từ trong tay những người khác, bởi vì cách bố trí vô cùng phù hợp với miêu tả của Tiểu Lạc, mua xong lại tiến hành thay đổi một ít, cuối cùng mới có thể trở thành như hiện tại.
(Truyện chỉ được đăng duy nhất tại truyenwiki1.com, tài khoản lovebichbong123
Các bạn ghé trang để cập nhật chương mới nhất và ủng hộ mình nhé. Thanks!)
Tuy rằng nơi này thật xinh đẹp, cùng với sân viện trước kia của Tiểu Lạc mặc dù không thể nói giống nhau như đúc nhưng ít nhất cũng giống đến tám phần. Tuy nhiên nơi này lại không có wifi cũng không có TV, lúc ban đầu còn cảm thấy mới mẻ nhưng sau đó, Tiểu Lạc vẫn đi theo Lâm Ngạn Sơ trở về —— cô đến với nhân gian, là một người hiện đại, nơi này ngẫu nhiên đến một lúc cũng rất tốt……
Hai người không có trực tiếp về nhà. Cả hai đi đến trại nuôi ngựa thăm tiểu bạch mà Tiểu Lạc sủng ái.
Tiểu bạch được nhân viên công tác của trại nuôi ngựa nuôi đến lực lưỡng, chân vừa nhấc liền tràn ngập khí thế, là một con ngựa cực kỳ soái khí.
Tiểu Lạc cưỡi tiểu bạch ở trại nuôi ngựa chạy vài vòng, sau đó chậm rì rì trở về, đôi tay gối lên sau đầu, sau đó nằm trên lưng ngựa, nghiêng đầu nhìn Lâm Ngạn Sơ: “Anh đang xem cái gì?”
Lâm Ngạn Sơ tìm nơi có bóng râm, bên cạnh là cái dù to tướng được căng ra để che nắng, vô cùng nhàn nhã uống trà đọc sách.
“Đang xem 《 tập chuyện lạ 》.”
“Trong đó nói cái gì?”
Lâm Ngạn Sơ lật sang trang: “Nói về các sự việc kỳ lạ phát sinh ở nhiều nơi.”
Nghe Lâm Ngạn Sơ nói như vậy, Tiểu Lạc cũng có chút hứng thú: “ Kỳ lạ thế nào?”
Lâm Ngạn Sơ nói: “Tiền triều có người ăn nhầm một viên tiên đan, bay ở trên trời hai mươi ngày, không biết như thế nào rơi xuống đất, cuối cùng chết đói.”
“Chắc là ăn trúng thiên đan, cho nên nói thuốc không thể uống bậy, hắn thật xui xẻo.”
Lâm Ngạn Sơ lại lật một tờ khác: “Còn có người tương đối may mắn, một đứa trẻ vì mẹ phát bệnh đã lên núi hái thuốc, sau đó đào được một gốc cây tiên thảo phát sáng, người mẹ ăn xong bệnh nặng khỏi hẳn, hơn nữa nhan sắc cũng như được tu sửa, trẻ lại mấy chục tuổi.”
“Oa, bách linh thảo, ngay cả tôi cũng chỉ được đọc qua trong sách.” Tiểu Lạc hâm mộ nói.
Lâm Ngạn Sơ khép lại sách: “Có lẽ trên thế giới thật sự từng có thần tiên.”
“Trước mặt anh không phải có một vị hay sao?” Tiểu Lạc ở trước mặt hắn dạo qua một vòng.
“Ừm.” Lâm Ngạn Sơ cầm lấy một quyển sách khác, đột nhiên cười nói, “Biết quyển sách này nói về cái gì không?”
“Cái gì?”
Lâm Ngạn Sơ ý vị thâm trường nhìn cô một cái, chỉ vào chuyện xưa đầu tiên sách: “Một thư sinh lên kinh thi cử trên đường gặp được một hồ tiên, cuối cùng hai người trải qua trắc trở ở bên nhau.”
Lật đến câu chuyện tiếp theo, “Đan thanh đại sư vẽ một bộ tranh mỹ nữ, mỹ nữ từ bức họa đi ra, hai người chung thành quyến lữ.”
“Còn có cái này…… Một nam tử si mê hoa sen, mỗi ngày vắt óc tìm mưu kế dốc lòng chăm sóc một hồ hạ hà, sau đó hoa sen hóa thành một cô nương, hai người kết làm phu thê.”
Lâm Ngạn Sơ đưa ra kết luận: “Phát hiện không? Trong những câu chuyện xưa, một nam tử gặp được một vị tiên nữ đều chỉ có một kết cục.”
Tiểu Lạc: “Chung thành quyến lữ?”
Lâm Ngạn Sơ gật đầu, nghĩ kỹ rồi nói với Tiểu Lạc: “Cùng cô chung thành quyến lữ, tôi có phải hay không có chút mệt?”
“Anh có ý gì?” Tiểu Lạc dậm chân, “Bổn tiên nữ thiên sinh lệ chất, hoạt bát đáng yêu, anh nơi nào mệt?”
“Cô nói đúng.” Lâm Ngạn Sơ thở dài, “Tôi đây liền mặc cho số phận đi.”
Tiểu Lạc: “……”
Tổng cảm thấy những lời này không đúng chỗ nào, cô có phải hay không bị đùa giỡn?