Thời gian qua đi một tháng lần thứ hai nhìn thấy Tiểu Điềm Điềm đáng yêu login, biểu hiện của những người hâm mộ hết sức kích động.
Điều này dẫn đến weibo của An Vô Dạng rất náo nhiệt, bình luận đặc biệt nhiều, hơn nữa thỉnh thoảng còn có fan mới gia nhập vào đội ngũ vì bị sức hút của Tiểu Điềm Điềm thu phục.
"Tiểu Điềm Điềm chụp ảnh chung với lão công, thật sự rất ngọt rất ngọt, nha nha nha..."
Hai gương mặt dựa sát vào nhau như vậy, một người tuấn lãng trưởng thành, một người tràn ngập thanh xuân, càng quan trọng hơn là, ánh mắt của bọn họ đều rất ấm áp, thoạt nhìn vô cùng hạnh phúc.
Hóa ra fan nhìn thấy ảnh mình và ba ba Đôn Đôn sẽ cao hứng như thế, An Vô Dạng nghĩ thầm, vậy sau này sẽ thường xuyên đăng lên.
Chính mình có thể làm một việc dễ như ăn cháo, lại khiến cho người khác cảm thấy vui vẻ, không thể nghi ngờ là một chuyện tốt.
"Dạng Dạng, con và Vân Xuyên lúc nào về nhà?" Hiếm khi cuối tuần, ông cụ Hoắc ở nhà đợi một ngày, cũng không đợi được cháu dâu mang chắt trai bảo bối trở về thăm, vì vậy liền trực tiếp gọi điện thoại đến số di động của An Vô Dạng tìm người.
"Thật ngại quá ông nội, trưa hôm nay Vân Xuyên mang con ra ngoài" An Vô Dạng vội vàng xin lỗi, hẹn thời gian: "Chạng vạng chúng con sẽ mang Đôn Đôn trở về, để bác đầu bếp chuẩn bị bữa tối cho chúng con nha."
"Được được được, ha ha..." Ông cụ Hoắc nhất thời vui vẻ giống một đứa nhỏ, vẫn luôn nói: "Trở về là tốt rồi, tốt a, ông lập tức dặn dò nhà bếp, để cho bọn họ làm món các con thích ăn."
"Ừm!" An Vô Dạng vô cùng yêu thích ông nội, nghe vậy khanh khách nở nụ cười, nói nhiều thêm hai câu với đối phương, mới nói tạm biệt.
Để điện thoại di động xuống, cậu lại phiền muộn mà thở dài.
Nam nhân ở một bên từng giây phút đều chú ý cậu, cau mày quan tâm hỏi: "Làm sao vậy?"
An Vô Dạng lắc đầu một cái, cảm xúc từ trong đầu trở lại hiện thực, hé miệng cười nói: "Không có gì, chúng ta cuối tuần sau trở về nhà ba mẹ em một chuyến, có được hay không?"
Thì ra là chuyện này.
Hoắc tổng đối với chuyện gia đình thiên sứ đã nguôi ngoai, gật đầu đáp một tiếng: "Được." Nửa năm gần đây, An gia rất biết điều, số lần bọn họ chủ động liên hệ Hoắc gia cũng không nhiều, loại thái độ này làm mềm hóa trái tim sốt ruột muốn che chở vợ của Hoắc Vân Xuyên.
Con trai bảo bối của bọn họ Đôn Đôn, hiện tại đã hơn năm tháng.
Đứa bé mấy tháng đầu, có chút béo.
Dùng móc treo rắn chắc cõng lên, đã chiếm cứ toàn bộ trước ngực của An Vô Dạng.
Thật sự hơicnặng, thế nhưng thân là ba ba, An Vô Dạng rất hưởng thụ cân nặng của bé, không chỉ cảm thấy không có mệt chút nào, hơn nữa còn rất thích thú.
Dù sao cũng đang ôm cục cưng, cậu liền ngồi xuống ghế sau, ngồi chung một chỗ với dì Trương, bà vẫn luôn lo lắng cậu sẽ bị Đôn Đôn đè bẹp.
Đôn Đôn tỉnh dậy, sau khi lên xe, con mắt to tròn xoay loạn khắp nơi: "Nha nha..." Có thể là hoàn cảnh xa lạ làm cho bé cảm thấy thú vị, bé ở trong lồng ngực An Vô Dạng nhúc nhích rất lợi hại.
An Vô Dạng thật sự cố hết sức, thằng nhóc thúi này một ngày ăn năm lần sữa cùng cháo dinh dưỡng, ăn đến thân thể nhỏ bé chắc nịch vững vàng, khí lực vô cùng lớn.
Dì Trương thấy thế nói: "Cậu cánh tay nhỏ cẳng chân nhỏ nhắn, có nặng hay không a? Nếu không... Hay là để dì ôm cho?"
Thiếu niên quật cường ôm bảo bảo xoay người đi, chỉ lo có người cướp bé con của cậu: "Không có nặng lắm, con ôm được."
Nhưng mà, trên mặt cậu rất nhanh nổi lên thần sắc vất vả, bởi vì chơi tennis bắp thịt cánh tay rất mỏi.
Dì Trương mặt lộ vẻ đau lòng: "Ai nha, Hoắc tiên sinh, ngài nhanh quản cậu ấy đi."
Bà lo lắng cho đứa nhỏ này, thực sự là...
"Dạng Dạng." Hoắc Vân Xuyên kêu lên một tiếng, trong giọng nói ẩn chứa nhàn nhạt nhắc nhở.
Hai phút sau, bạn nhỏ ngồi ở ghế sau còn không nghe lời vẫn ôm đứa nhỏ, một bộ ba ngày không đánh đã nhảy lên mái nhà lật ngói, hắn liền dừng xe lại ở ven đường, mở cửa xuống xe.
Nam nhân nghiêm túc sau khi mở ra cửa xe thì sắp xếp, nói: "Đưa con cho dì Trương, sau đó em đi xuống xe."
Thiên sứ: "..." Tội nghiệp mà mếu mếu cái miệng, không dám kháng nghị mà nghe theo.
Hoắc Vân Xuyên khe khẽ thở dài, sau khi đưa cậu lên ghế phụ, nịt giây an toàn cho cậu: "Vừa đánh tennis cả một buổi sáng, không mệt mỏi sao?"
Phải biết, Đôn Đôn nhà bọn họ gần đây béo chìm, Hoắc Vân Xuyên thực sự là không hiểu, thiên sứ tại sao phải ôm con trai không buông tay chứ.
"Há, vậy anh lái xe đi." An Vô Dạng thu hồi không vui trong mắt, nói ra.
"Không cho sinh hờn dỗi." Hoắc Vân Xuyên đứng đắn dặn dò một câu, sau đó cúi người hôn nhẹ cái trán của nhóc con, thuận tiện gảy một chút sợi tóc trên đầu cậu: "Buổi tối ngày mai dẫn em đi cắt ngắn."
An Vô Dạng cố ý nói: "Không hớt tóc, em muốn cột bím tóc."
Dì Trương ở phía sau mang bảo bảo "Phốc phốc" một tiếng, nín cười sắp đau bụng: "Ôi, Dạng Dạng muốn tết bím tóc nhỏ sao?"
Ngữ khí hoàn toàn là cười nhạo!
Trong nhất thời, thiếu niên do giận hờn nói càn nói bậy mặt liền đỏ, mím môi không mở miệng nói chuyện.
"Hừ." Hoắc ba ba khẽ hừ một tiếng, mắt mang ý cười đóng lại cửa xe, trở lại ghế lái lái xe.
Lúc về đến nhà, mẹ chồng lại bên cạnh xe đón người, rất vui vẻ mà ôm cháu đích tôn đã lâu không thấy hôn hôn: "Đôn Đôn a, con đã trở về rồi, bà nội rất nhớ con, con có muốn bà nội nữa hay không nha?"
Bà hiếm lạ liên tiếp mà hôn Đôn Đôn.
"Ê a..." Hoắc tiểu thiếu gia bị hôn đến nha nha thét lên, quơ hai cánh tay nhỏ thịt thịt, khước từ khuôn mặt được bảo dưỡng tinh tế của bà nội.
"Đứa nhỏ này..." Hoắc phu nhân cười nói, hôn xong cháu nội bảo bối, lúc này mới cười chào hỏi con dâu: "Dạng Dạng, đi, chúng ta nhanh lên đi vào, bên ngoài rất nóng."
Sau đó liền ôm cháu nội quay người đi vào: "Đi, chúng ta tìm ông nội con thôi."
Hình ảnh như vậy thật ấm áp vui vẻ.
Kỳ thực An Vô Dạng thật cao hứng, bất quá cậu ghen tị a, níu cánh tay rắn chắc của Hoắc tổng than thở: "Anh xem đi, mẹ có Đôn Đôn đã không thương em nữa."
Hoắc tổng có lúc rất thẳng thắn, nghe vậy thật sự cho rằng thiên sứ chịu ủy khuất, lập tức ôm vào trong lòng dụ dỗ nói: "Quay về anh sẽ nói với bà ấy."
"!!" Vậy cũng được sao!
An Vô Dạng vội vã làm sáng tỏ: "Không không không, em chỉ giỡn thôi."
Giải thích tốt xấu một hồi, rốt cục làm cho đối phương tin tưởng, chính mình thật sự không có cảm thấy bất cứ ủy khuất gì.
Sau đó An Vô Dạng liền âm thầm quyết định, sau này đừng bao giờ có ý nghĩ nói chuyện cười tương tự với người không có tinh thần hài hước như ba ba Đôn Đôn, bởi vì đối phương dù sao cũng là người thế hệ 8x tính cách rất nghiêm túc.
Trên thực tế, An Vô Dạng trở về ở một đêm, ba chồng mẹ chồng rất cao hứng.
Lúc trước trong nhà chính nhiều người như vậy, mỗi ngày đều rất náo nhiệt, còn có bảo bảo đáng yêu sẽ cười sẽ nháo, trong chớp mắt mang đi ba miệng ăn nhà bọn họ, lưu lại ba người lớn, tuổi tác gộp lại cũng vượt quá hai trăm, không khỏi cô quạnh tẻ nhạt.
Nói dễ hiểu chính là người đã già, chỉ hi vọng con cháu bên gối, hưởng thụ ấm áp gia đình.
Nhớ lại lúc trước, Hoắc phu nhân ôm hi vọng nho nhỏ thương lượng với con trai: "Nếu không... Để chúng ta chăm Đôn Đôn cho?"
Hoắc Vân Xuyên lúc đó một câu từ chối thẳng: "Không được, Dạng Dạng sẽ nhớ bé con."
Làm bà nội Hoắc phu nhân liền trầm mặc, dù sao bọn họ không có tư cách cướp đi đứa nhỏ từ bên người An Vô Dạng, cho dù là ông nội bà nội ruột thịt, cũng không thể.
Trước mắt, Hoắc Vân Xuyên và An Vô Dạng mỗi tuần đều mang đứa nhỏ trở về ở một hai hôm, trong nhà đã rất thỏa mãn.
Chạng vạng chủ nhật, bọn họ trở về chung cư bên này.
Hoắc đại thiếu nỗ lực duy trì sự nghiêm túc của thế hệ 8x, đùa bỡn sợi tóc trên đầu người yêu, dò hỏi: "Có đi cắt ngắn hay không?"
Thực sự rất lúng túng.
An Vô Dạng gật đầu nói: "Đi."
Bất kể nói thế nào, tóc của con trai nên gọn gàng khoan khái sẽ tốt hơn.
"Ừm." Hoắc ba ba đưa nhóc con về đến nhà không lâu, liền dẫn nhóc đi ra ngoài cắt tóc, mãi đến tận đêm khuya... Hai người ăn khuya xong mới trở về.
Đáng thương Đôn Đôn, hai ba ba kia rón rén trở về một lát, bé đã ngủ thành heo con.
Hoắc tổng tắm xong đi ra, nhìn thấy thiên sứ đứng ở trước gương, trái phải tường tận ngắm nghía kiểu tóc mới của mình, giữa hai lông mày có thể thấy rõ ràng thần sắc duy mĩ.
"Đẹp trai chứ?" An Vô Dạng quay đầu lại cười híp mắt hỏi.
Người kia gật gật đầu, nghĩ thầm, xác thực vô cùng ngoan vô cùng đáng yêu. Cơ hồ phút chốc đã làm hắn nhớ tới, lần đầu ở cùng một chỗ ngày ấy, lúc sấy tóc cho đối phương, lòng bàn tay truyền đến phần cảm giác mềm mại kia...
"Đi, lại đây ngủ." Hoắc Vân Xuyên nuốt xuống hầu kết một cái, nhớ tới chuyện cũ trong lòng lửa nóng, vì vậy thấp giọng kêu một câu.
Sau đó hắn kéo rơi khăn tắm bên hông, động tác này nói cho thiên sứ biết, đối phương không hề muốn ngủ.
"..." An Vô Dạng lập tức mặt đỏ hồng, chắp tay sau lưng ở đằng kia do dự không bước lên.
Hoắc ba ba kiên trì kêu câu nữa: "Cục cưng ngoan."
Thiên sứ làm xong kiến thiết tâm linh, rốt cục chậm rãi cọ đến trong lồng ngực của hắn, treo trên cổ dùng sức cọ: "...Ba ba Đôn Đôn."
Hô hấp nam nhân ồ ồ nghiêng đầu, ngậm vành tai mỏng: "Có mong muốn không cần thêm thêm hai chữ Đôn Đôn..."
"Bảo bảo ngoan" tim nhảy ầm ầm ầm: "Hừ hừ, em không phải..."
"Ha ha..." Bên tai cậu nhất thời truyền đến tiếng cười trầm thấp của Hoắc Vân Xuyên, làm cho lỗ tai cậu rất ngứa, da mặt đặc biệt nóng lên, hô hấp rất khó chịu!
"Anh còn như vậy... Em, em sẽ muốn mang thai mất..."
Âm thanh dễ nghe, chỉ là cười cũng làm người ta khó quên.
"Không vội" Hoắc Vân Xuyên ôn nhu như muốn đem cậu tiến vào bên trong cốt tủy, ôm hôn không buông tay: "Chờ sau khi em tốt nghiệp đại học rồi nói sau đi."
Dù sao không xác định được trình độ chấp nhất của thiên sứ đối với việc mang bảo bảo, Hoắc Vân Xuyên cứ như vậy trước tiên dụ dỗ cậu.
An Vô Dạng đầu óc mơ màng, rất nhanh đã không thể suy nghĩ bất cứ vấn đề gì: "Ừm... A..."
Đầu mùa thu khí trời Bắc Kinh vẫn nóng như vậy, mỗi lần lăn giường, Hoắc Vân Xuyên luôn ra mồ hôi nhiều nhất, dính khắp nơi lên trên người của cậu...
Ngày kế, thiếu niên mặt mày lười biếng ở trước gương, kiểm tra rõ ràng trên cổ mình có cá lọt lưới hay không.
"Thật là, mỗi lần nói đều không nghe!" Cậu tức giận phồng lên hai má, sau đó tìm ra băng cá nhân, xé ra một cái dán lên điểm đỏ.
"Em ra ngoài." An Vô Dạng mang theo mũ, xem qua con trai, cùng ông xã trong nhà lên tiếng chào hỏi, liền mang theo ba lô cùng vợt tennis ra cửa.
Hoắc ba ba đang ở trên bàn ăn sáng uống cà phê, liếc mắt nhìn thiếu niên ngày hôm nay ăn mặc trêu hoa ghẹo nguyệt, ánh mắt hơi trầm xuống: "Được, tan học lập tức trở về nhà, không nên chạy loạn biết không?"
An Vô Dạng tức giận lén lút mắt trợn trắng, ở trong lòng nói nhại lại, không nên chạy loạn, biết không?
Trong miệng của cậu lại ngọt ngào làm chết người không đền mạng nói: "Em biết rồi, ba, ba."
Thiếu niên thật vui vẻ mà ra cửa, lưu lại cho lão nam nhân đang dùng khăn giấy lau bàn một vạt áo lạnh lùng...
Nói thật, còn tiếp tục như vậy sớm muộn gì dinh dưỡng cũng bổ sung không kịp.