Vì thế sự tình cứ như vậy nói xong, cảm xúc hai người lấy vận tốc ánh sáng khôi phục bình thường.
"Như vậy, anh về đến nhà sao?" An Vô Dạng thở dài một hơi nhẹ nhõm, sau đó hỏi, trên thực tế cậu đối với chuyện gia đình của Hoắc Vân Xuyên hoàn toàn không biết gì cả.
Cậu không rõ ràng lắm nhà Hoắc tiên sinh có mấy người, cũng không rõ ràng lắm khoảng cách từ nhà Hoắc tiên sinh đến bên này có xa lắm không.
Chỉ là đột nhiên nghĩ đến, người nhà Hoắc tiên sinh, không phải là người nhà bảo bảo sao?
"Ngô......" An Vô Dạng ẩn ẩn lo lắng mà nghĩ, bọn họ sẽ là một đám người dễ ở chung sao?
"Tới rồi, vừa rồi đang cùng ông nội của tôi uống trà." Hoắc Vân Xuyên nói: "Sau đó nhận được tin nhắn của cậu, liền ra ngoài gọi điện thoại cho cậu."
Hắn nói những lời này không có ý lên án cậu.
Nhưng mà, sắc mặt An Vô Dạng đỏ hồng, đặc biệt ngượng ngùng chính mình quấy rầy người khác gặp nhau: "Thực xin lỗi, tôi không nên quấy rầy anh."
Tuy rằng Hoắc tiên sinh nói không sao hết, nhưng là nghĩ kỹ lại vẫn sẽ tạo thành bối rối cho người khác đi.
"Làm sao đột nhiên trở nên khách khí như vậy?" Hoắc Vân Xuyên một trận khó chịu, trầm giọng dạy bảo nói: "Về sau lại nói những lời thế này, tôi liền trừng phạt cậu."
"Hả, a?" An Vô Dạng ngây ngốc nói: "Sao, làm sao trừng phạt?"
Chẳng lẽ Hoắc tiên sinh ngoài miệng nói không sao cả, kỳ thật trong lòng đã tức giận đến muốn đánh người?
"......" Lão đàn ông lạnh lùng khuôn mặt già đỏ lên, cách điện thoại hàm hồ mà nói: "Đến lúc đó cậu sẽ biết."
Dù sao cũng là một ít trừng phạt nhỏ, để cho đối phương biết lợi hại là được.
An Vô Dạng: "Này, như vậy sao......" Cậu cảm thấy rất sợ hãi.
"Cứ như vậy đi, cậu ngoan ngoãn ăn cơm." Hoắc Vân Xuyên kéo kéo cổ áo, tránh cho lại tiếp tục cùng thiên sứ tán gẫu chính mình sẽ thất thố, bởi vậy lựa chọn chủ động cúp điện thoại.
"Tốt." An Vô Dạng dừng một chút: "Hoắc tiên sinh cũng phải ăn cơm thật ngon."
Chỉ nghe bên kia truyền đến thanh âm so với ngày thường rất không giống nhau, sau đó thực nhanh liền cắt đứt, Hoắc tiên sinh hỉ nộ thật là không bình thường.
"Khụ......" Hoắc Vân Xuyên ở lầu ba bình phục lại một lát, tự mình sửa sang lại tốt dung nhan cùng biểu tình, lúc này mới mở cửa đi ra ngoài.
Trở lại bên trong phòng trà, ông nội Hoắc nhìn hắn nói: "Gần đây rất bận sao?"
Hoắc Vân Xuyên gật đầu: "Quả thật có một chút." Sau đó một lần nữa ngồi xuống đối diện ông nội.
"Nhà chồng cô út của con giới thiệu đối tượng, buổi tối ngày mốt về nước, con muốn cùng người ta ăn một bữa cơm hay không?" ông cụ Hoắc chống quải trượng nói, ngón tay ở trên đầu rồng gõ nhẹ mấy cái.
Ông một bên nhàn nhã mà uống trà, một bên quan sát phản ứng của cháu nội.
Mỗi lần chỉ cần nhắc tới vấn đề đối tượng, đối phương quả nhiên mặt đen thui, so với thứ gì đều hiệu quả hơn.
"Ông nội, con thật sự không thích phụ nữ." Hoắc Vân Xuyên uống ngụm trà rồi nói, vừa rồi bởi vì An Vô Dạng mà yết hầu khô khốc: "Đặc biệt là gần đây, con rất rõ ràng mà biết được con không có khả năng cùng phụ nữ kết hôn."
Trong nhà tương đối hiểu rõ hắn chính là ông nội, nhưng khi nghe thấy hắn nói như vậy, vẫn thở ngắn than dài không ngừng.
"Con biết ông nội không đồng ý chuyện mang thai hộ." Ông cụ Hoắc cố chấp nói.
"Đúng vậy." Hoắc Vân Xuyên gật gật đầu, ánh mắt tràn ngập giãy giụa, bởi vì ông nội già rồi.
"Ai......" Ông cụ Hoắc khép mí mắt, đầy mặt ưu sầu.
"Ông nội." Hoắc Vân Xuyên rót cho ông một ly trà, hù chết người không đền mạng mà nói: "Con tìm được người mình thích rồi, em ấy hiện tại đang mang bảo bảo của con, đã hai tháng."
Ông cụ Hoắc: "......" Khóe mắt nhắm lại lập tức mở to ra, hai mắt sáng rực mà trừng mắt với cháu nội.
"Suỵt." Hoắc Vân Xuyên nhắc nhở, hắn không định nói với ba mẹ sớm như vậy.
Chuyện này càng ít người nhúng tay càng tốt, bởi vì hắn gánh vác không nổi bất luận nguy hiểm ngoài ý muốn nào xuất hiện.
Bất cứ loại nào.
"Chắt chắt chắt chắt trai...... Hai tháng?" Ông cụ Hoắc choáng váng, hướng cháu nội dựng thẳng lên hai ngón tay che kín nếp nhăn, biểu tình không thể tin tưởng.
Hoắc Vân Xuyên bị nhìn chằm chằm, căng da đầu gật đầu: "Ở trong bụng hai tháng, không phải sinh ra được hai tháng."
"......" Ông cụ Hoắc tiếp tục ngốc, ước chừng qua một phút đồng hồ, ông mở miệng to như một trái lựu, cười không khép miệng được: "Tốt, tốt, thằng nhóc con, ha ha ha, ông liền biết con không phải đứa thành thật."
Thế nhưng không rên một tiếng đã có, thật là!
Hoắc Vân Xuyên chịu đựng bàn tay to hữu lực của ông nội vỗ bùm bụp ở trên vai mình, mặt vô biểu tình.
"Không đúng." Ông cụ Hoắc đột nhiên dừng lại ý cười: "Con không phải nói con không thích phụ nữ sao? Đâu ra người thích còn có bảo bảo của con?"
Thằng nhóc lại muốn lừa ông già này!
Hoắc Vân Xuyên một tay nắm quải trượng của ông nội đang giơ lên, giải thích nói: "Thiên thần nhỏ có bảo bảo của con là nam."
Ông cụ Hoắc rút ra quải trượng, lại quơ lại đây: "Con đừng có lừa ông!"
Hoắc tổng tài đột ngột bị ăn vài gậy, trong đầu vừa động, hắn đem Tưởng Thiếu Phi dọn ra, ông nội hắn đối với trình độ của Tưởng Thiếu Phi rất tán thưởng, còn hơn cả ba người còn lại của bọn họ: "Ngài nếu như không tin, có thể hỏi Thiếu Phi một chút, hắn có thể làm chứng."
Ông cụ Hoắc nói: "Vậy con lập tức gọi điện thoại cho nó ngay bây giờ."
Ông cụ trên lý trí không tin, nhưng trên cảm tình so với ai khác đều hy vọng đây là sự thật, cháu nội không có lừa ông.
"Được." Hoắc Vân Xuyên lấy ra di động, lập tức gọi tới số điện thoại của Tưởng Thiếu Phi: "Ngài cầm, để tránh nghi ngờ chúng con thông đồng."
Ông cụ Hoắc nhận lấy di động, nói thầm: "Muốn thông đồng đã sớm thông đồng rồi, còn cần ở trước mặt ông mới bố trí sao." Ông nghi ngờ lớn nhất, chính là sợ Hoắc Vân Xuyên lấy chuyện này trốn tránh nghĩa vụ kết hôn sinh con, dĩ nhiên ông không hy vọng như thế.
Mấy giây sau điện thoại chuyển được, ông cụ Hoắc thật cao hứng: "Thiếu Phi?"
Tưởng Thiếu Phi nhìn rõ ràng là số của Hoắc Vân Xuyên, lại nghe giọng của ông cụ Hoắc, sợ ngây người: "Ông Hoắc?"
"Ai, là ông, con khỏe sao?" Ông cụ Hoắc là một người ưu nhã, không có thói quen đi thẳng vào chủ đề.
"Con rất tốt." Tưởng Thiếu Phi dở khóc dở cười, vội nói: "Ngài gần đây vẫn khỏe chứ?"
Hắn nghĩ, Hoắc Vân Xuyên khẳng định ở bên cạnh chờ, không phải là bị ông cụ Hoắc tóm được, rồi bắt đi xem mắt chứ?
Ông cụ Hoắc ôn nhu nói: "Ông cũng rất khỏe." Ông cùng đứa nhỏ mình thích hàn huyên một hồi, rốt cuộc tiến vào chủ đề: "Thiếu Phi, kỳ thật ông Hoắc có một chuyện muốn hỏi con, là về chuyện của Vân Xuyên."
Tưởng Thiếu Phi: "Ngài nói đi."
Ông cụ Hoắc: "Nó hôm nay về nhà, đột nhiên nói với ông, nó có người thích, còn có bảo bảo...... Là thật vậy chăng?"
Cái trán ông cụ thấm mồ hôi, thoạt nhìn rất là khẩn trương.
Tưởng Thiếu Phi trầm mặc một lát, nghĩ nếu như Hoắc Vân Xuyên chính miệng nói, cũng đã nói lên đối phương không có ý dấu diếm ông cụ Hoắc: "Đúng, ông Hoắc chuyện này là thật." Hắn nói: "Chúc mừng ngài, qua bảy tám tháng là có cháu chắt bế rồi."
"......" Ông cụ Hoắc không theo dự kiến mà ngốc một hồi lâu, qua một lát mới nói: "Có bảo bảo chính là con trai?"
Tưởng Thiếu Phi nói: "Tuy là hiếm thấy, nhưng cũng có tiền lệ rồi, ông Hoắc không cần quá lo lắng."
Từ khi nghe xong tin tức này, ông cụ Hoắc không chỉ một lần biểu tình hoảng hốt, có lẽ chỉ có " vui sướng không gì sánh kịp" mới có thể biểu đạt tâm tình hiện tại của ông.
"Đối phương là người ở đâu? Bao lớn rồi?" Ông cụ Hoắc nói: "Lớn lên đẹp không? Tính cách thế nào?"
Tưởng Thiếu Phi nói: "Tình huống cụ thể, ngài hỏi Vân Xuyên là được, con chỉ có thể nói với ngài, bảo bảo rất khỏe mạnh, trước mắt hết thảy đều bình thường."
Ông cụ Hoắc: "Được, ông hỏi nó."
Sau đó liền cúp điện thoại, biểu tình cười tủm tỉm.
"Thật sự là quá tốt, không tồi." Ông đưa điện thoại lại cho cháu nội: "Đây, của con."
"Vâng." Lúc Hoắc Vân Xuyên nhận máy, phát hiện ngón tay ông nội đang run......
"Nó là người ở chỗ nào?" Ông cụ Hoắc hỏi.
"Người địa phương." Hoắc Vân Xuyên trả lời.
"Mấy tuổi?" Ông cụ Hoắc lại hỏi
"......" Vẻ mặt cháu nội nghẹn lời, không nói chuyện.
"Quên đi." Ông cụ Hoắc xua xua tay nói: "Con trực tiếp sắp xếp ông và nó gặp nhau một lần, ông muốn gặp nó."
Hoắc tổng sốt ruột không được tự nhiên, biểu tình nghiêm túc mà nói: "Chuyện này ngài phải giữ bí mật, tạm thời con không muốn nói với bất luận kẻ nào."
Hắn phát hiện ông nội giống như không hiểu, vì thế nói thẳng: "Không được, ông như vậy sẽ dọa đến cậu ấy."
Nghe nói không cho gặp, ông cụ Hoắc liền nóng nảy: "Ông đây lén nhìn, đừng cho nó biết ông tới gặp nó." Ông cụ thương lượng nói: "Ông chỉ lén lút nhìn một chút."
Hoắc Vân Xuyên là không có khả năng đáp ứng: "Không được, khi tới rồi ngài lại đòi gặp."
Ông cụ Hoắc tức giận đến vểnh râu trừng mắt, lại thấy hắn không lùi bước: "......" Đành phải nói: "Dù sao cũng phải cho ông thấy, nó trông như thế nào? Có ảnh chụp không?"
Hoắc Vân Xuyên nhìn ông nội, dưới ánh mắt mãnh liệt yêu cầu của đối phương, rốt cuộc cầm lấy di động, từ bên trong tìm ra ảnh chụp bản thân mình chụp trộm.
Hắn không tình nguyện mà đưa qua: "Chỉ có một tấm."
Ông cụ Hoắc nhận di động, có hơi hoa mắt, tìm ra mắt kính mang lên, cẩn thận nhìn kỹ.
Ông nhìn thoáng qua, sắc mặt tối xuống, rồi nói: "Vân Xuyên, đây vẫn là một đứa nhỏ."
Hoắc Vân Xuyên rũ mi mắt, hơi né tránh tầm mắt ông nội.
"Con thật là không thể nói nổi......" Ông cụ Hoắc mắng xong, tiếp tục nhìn: "......" Mặt mày, mắt hạnh nhân, khóe miệng mỉm cười, hai mắt có thần.
Là một đứa nhỏ ngoan.
"Tên gọi là gì?" Hoắc lão gia tử không giận tự uy hỏi.
"An Vô Dạng." Hoắc Vân Xuyên nói ra cái tên ở đầu quả tim, yết hầu khô khốc.
"An Vô Dạng? Nghĩa là bình yên?" Ông cụ Hoắc càng thêm thích mà nói: "Thật là tên hay, rất hợp với khí chất của đứa nhỏ này."
Ông đoán, đứa nhỏ này chắc chắn tính tình rất ngoan.
"Ừm." Hoắc Vân Xuyên lấy lại di động, không dấu vết mà nhìn hai mắt, đáy mắt tràn đầy nhớ nhung: "Hiện tại không còn sớm, chúng ta xuống ăn cơm thôi?"
Hắn đứng lên, dìu ông nội cùng xuống.
"Từ từ, share ảnh chụp cho ông một tấm." Ông cụ Hoắc yêu cầu nói.
"Không được." Hoắc ba ba lấy ra uy nghiêm đại tổng tài của bản thân, chém đinh chặt sắt mà cự tuyệt nói: "Để ngừa vạn nhất, xin ngài thứ lỗi."
"......" Ông cụ Hoắc lại một lần nữa tức giận đến vểnh râu trừng mắt, nghĩ thầm, cái gì là ngừa vạn nhất, rõ ràng chính là keo kiệt.
Bất quá tuy rằng bị cháu ngoan cự tuyệt, ông cụ Hoắc vẫn đầy mặt vui mừng, đối với cháu ngoan của nhà họ Hoắc bọn họ vô cùng vừa lòng.
Ba mẹ Hoắc Vân Xuyên thấy thế, cười trêu ghẹo nói: "Ông xem, mỗi lần Vân Xuyên trở về nhà, ba liền cười đến không khép miệng được."
"Nói tôi cái gì chứ?" Ông cụ Hoắc nói: "Cháu ngoan của tôi đã trở lại, còn không cho tôi cười một cái sao?"
Hai vợ chồng Hoắc Kiêu cùng Chương Nhược Kỳ biểu tình: "......" Bọn họ hình như còn nhớ rõ, từ sau khi Hoắc Vân Xuyên thành niên, ông cụ rất ít kêu cái xưng hô "cháu ngoan" buồn nôn như vậy.
Hôm nay như thế nào đột nhiên kêu lên......
"Ông nội, ngài ngồi chỗ này." Hoắc Vân Xuyên nói, giúp ông nội kéo ra ghế dựa.
Trong lòng ông cụ Hoắc ấm áp mà nói: "Con cũng ngồi." Ông nghĩ thầm, có bảo bảo chuyện quan trọng như vậy, Hoắc Vân Xuyên ai cũng không nói, chỉ nói với người ông nội là mình.
Ngưỡng mộ không cần nói cũng biết.
Ông mắt nhìn hai vợ chồng đối diện, biểu tình không cần nói có bao nhiêu vi diệu.
"Vân Xuyên, buổi tối ngày mốt con có rảnh không?" Chương Nhược Kỳ nói: "Cô con giới thiệu cho con một cô gái......"
Ông cụ Hoắc nói: "Ngừng, ăn cơm thì lo ăn cơm đi, nói chuyện đó làm gì?"
Chương Nhược Kỳ nghẹn ở trong miệng, giật mình: "Ba, chúng ta không phải đã nói......" Dùng danh nghĩa ông cụ kêu đứa nhỏ trở về, cùng nhau thúc giục hắn xem mắt sao?
"Ăn cơm đi." Hoắc Kiêu nói: "Nếu Vân Xuyên là trở về gặp ba, chuyện xem mắt lần sau lại nói."
Chồng mình đã lên tiếng, Chương Nhược Kỳ gật gật đầu: "Được, các người không nóng nảy, tôi còn sốt ruột làm gì." Vì thế vùi đầu ăn cơm.
"Ai." Hoắc Kiêu thở dài, nhưng thật ra chưa nói cái gì.
Hoắc Vân Xuyên cảm kích mà nhìn thoáng qua ông nội, cảm tạ đối phương giúp hắn tránh thoát một kiếp.
Ông cụ Hoắc cười hiền lành, dùng khẩu hình miệng lặng lẽ nói với cháu nội: "Ảnh chụp."
"......" Hoắc tổng vừa rồi còn tràn ngập cảm kích, tức khắc mặt vô biểu tình, xoay đầu đi ăn cơm.
Xa xa ở chung cư, An Vô Dạng lúc này cũng chuẩn bị ăn cơm, biểu tình có chút ũ rũ, không có tinh thần.
Dì Trương quan tâm hỏi: "Vô Dạng làm sao vậy? Nói với dì một chút, không thoải mái chỗ nào sao?"
An Vô Dạng nhíu đôi lông mày, sờ sờ dạ dày nói: "Có thể là buổi sáng ăn nhiều, con cảm giác dạ dày có chút không thoải mái......"
"A?" Dì Trương mắt nhìn phòng bếp, lập tức phải ăn cơm: "Vậy làm sao bây giờ?"
Thuốc trị ăn không tiêu, trong nhà thật ra có.
Mấu chốt là đứa nhỏ này trong bụng có một bé con, không thể uống thuốc bừa bãi.
Dì Trương có hơi hoảng hốt, nhất thời gấp đến độ xoay lòng vòng.
"Ai nha, dì gọi điện thoại cho Hoắc tiên sinh." Bà móc di động ra, đi đến bên cạnh gọi.
Thiếu niên bơ phờ không kịp ngăn cản, đành phải nằm ở trên mặt bàn giả chết.
Cậu dựng thẳng lỗ tai lên nghe dì Trương nói: "Hoắc tiên sinh, không xong rồi, Vô Dạng nói dạ dày đau, ngài chừng nào thì trở về nha?"
An Vô Dạng khóe miệng nhếch lên, mắt một nhắm một mở, sau đó bên kia không biết nói gì, dì Trương liên tục đáp ứng: "Vâng vâng vâng."
Bà cúp điện thoại, quay đầu vỗ vỗ vai An Vô Dạng: "Vô Dạng, Hoắc tiên sinh lập tức trở về, cậu nhịn một chút a." Lại nói: "Dì nấu cho cậu ly sữa bò nóng, uống vào sẽ không đau nữa."
An Vô Dạng không hiểu, chẳng lẽ Hoắc tiên sinh trở về dạ dày mình đang đau là có thể hết sao?
"Vâng." Bất quá cậu vẫn ngoan ngoãn gật đầu đáp lời.
Sau đó uống một ly sữa bò nóng, lại đi toilet một chuyến, An Vô Dạng thần kỳ phát hiện, chính mình tốt hơn rồi.
Bụng hết khó chịu không quan trọng, còn bắt đầu muốn ăn cơm......
An Vô Dạng mặt đỏ hồng nói: "Dì Trương, con muốn ăn cơm."
Dì Trương ngẩn người nói: "Được được được, lập tức ăn cơm, ăn cơm."
Mười lăm phút trước Hoắc Vân Xuyên nhận được điện thoại, nghe dì Trương nói An Vô Dạng dạ dày đau, dạ dày hắn cũng co rút theo một chút.
Ngày thường không sai mà, làm sao đột nhiên lại đau dạ dày......
Sau đó không màng chính mình vừa mới bắt đầu ăn, liền nói với dì Trương sẽ lập tức trở về.
Hoắc Vân Xuyên cúp thoại, đầy mặt nghiêm túc mà đi đến bên người ông nội, khom lưng thì thầm với đối phương một câu: "Vô Dạng đau dạ dày, con phải lập tức trở về nhìn xem."
Ông cụ Hoắc biểu tình hoảng sợ, lại cố tình thu liễm, gật đầu nói: "Ừm, con mau đi đi."
Ba mẹ nghe nói hắn phải đi, dĩ nhiên không hiểu gì: "Làm sao lại vội vàng như vậy?"
Cơm mới ăn một nửa, vậy cũng quá kỳ cục.
Bọn họ nghĩ thầm, trên thế giới này còn có chuyện gì so với người nhà càng quan trọng hơn?
Ông cụ Hoắc bĩu môi nói: "Đứa nhỏ có việc thì cho nó đi, quản nhiều như vậy làm gì?"
"......" Hai vợ chồng bị răn dạy quả thực không thể tin được, bọn họ như phảng phất thấy được một người không phải ba mình.
"Ba, mẹ, con về trước đây." Hoắc Vân Xuyên nói: "Ông nội, lần sau con lại trở về thăm ngài."
"Đi đi, đừng trì hoãn." Ông cụ Hoắc.
"Vâng." Hoắc Vân Xuyên giống như một trận gió, từ trong nhà rời đi.
Sau khi hắn đi rồi, hai vợ chồng Hoắc Kiêu nói với cha già một câu: "Ba, ba đã quá dung túng Vân Xuyên rồi."
Nhưng mà, đối phương căn bản không nghe: "Ăn cơm ăn cơm."
Hoắc Vân Xuyên trong lòng không yên ổn, vì thế tốc độ lái xe thật sự rất nhanh.
Trên đường dì Trương gọi điện thoại tới, hắn cũng không có thời gian nhận.
"Ai nha, Hoắc tiên sinh không nghe điện thoại......" Dì Trương nói thầm, đôi mắt nhìn An Vô Dạng đang ăn đến ngon lành.
Đứa nhỏ này cơm đã ăn no, đang dùng tay gỡ thịt trên xương cốt......
Hoắc Vân Xuyên mở cửa, như một cơn gió lốc, không đổi giày, trực tiếp bước vào trong nhà: "Dì Trương?"
Dì Trương lại đây đón: "Hoắc tiên sinh?"
"Cậu ấy đâu?" Hoắc Vân Xuyên hai hàng lông mày nhíu chặt, trên người sát khí bốc ra, mãi đến khi hắn đi đến gần bàn ăn cơm...
"Hoắc tiên sinh?" An Vô Dạng đầy miệng bóng mẩy mà nhìn hắn, trong tay cầm một khối thịt xương: "Anh làm sao nhanh như vậy đã trở lại?"
Cậu quay đầu mắt nhìn đồng hồ treo tường, nga, hóa ra đã sắp một giờ.
"......" Hoắc Vân Xuyên sững sờ ngay tại chỗ, không dám chắc chắn mà nói: "Dạ dày đau? Không đau nữa?"
"A, ừm......" An Vô Dạng rốt cuộc nghĩ tới, chẳng lẽ Hoắc tiên sinh không có nhận được điện thoại của dì Trương?
"Không sao là tốt rồi." Hoắc Vân Xuyên nói, trong lòng lặng lẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Nếu An Vô Dạng thật sự bị bệnh, là một chuyện rất rất nghiêm trọng.
Hoắc tiên sinh thoạt nhìn không có để ý, vậy thật tốt quá.
An Vô Dạng chớp chớp mắt, nâng nâng thịt xương nói: "Tôi tiếp tục ăn đây?"
Dáng vẻ tinh thần mười phần, biểu tình Hoắc tổng còn đang hoảng hốt, qua một lát mới hoàn hồn.
Hắn ngồi ở bên cạnh thiên sứ, yên ổn* mà gật đầu nói: "Cậu ăn đi."
(*) Tứ bình bát ổn: Bốn bề yên tĩnh; sóng yên biển lặng。形容说话、做事
--Chương sau Hoắc ba ba tỏ tình