Gả Cho Lão Công Nhà Giàu

Chương 41



An Vô Ngu được bản thân đối phương thừa nhận, kinh ngạc mà nói một câu: “Nhìn ngài thật trẻ tuổi.”

Nếu là ba ba bạn học của em trai, đó chính là trưởng bối, cô tự giác liền xưng hô bằng kính ngữ.

“Như vậy, cùng chúng tôi đi lên ăn cơm thôi?” An Vô Ngu nhanh chóng nói: “Hơn nữa bữa cơm này là do ngài mời, thật vô cùng cảm ơn.”

“Không cần khách sáo,” Hoắc Vân Xuyên nói: “Ăn cơm thì không cần, buổi tối tôi còn có chút việc gấp.”

Thân là người làm ăn như hắn, tự nhiên là trăm công ngàn việc, công việc bận rộn.

An Vô Ngu không dám miễn cưỡng, thậm chí cả danh thiếp cùng số điện thoại cũng không dám xin: “Vâng, vậy ngài vội vàng, nếu lần sau có cơ hội, lại cùng nhau ăn cơm”

Hoắc Vân Xuyên nói: “Chăm sóc tốt Vô Dạng, cậu ấy là người đặc biệt quan trọng của con tôi.”

An Vô Ngu tự cho là nghe rõ ràng, lộ ra tươi cười hiểu rõ nói: “Hoắc tiên sinh nói đùa, nó là em trai tôi, tôi dĩ nhiên sẽ chăm sóc nó thật tốt.”

“Vậy được.” Hoắc Vân Xuyên nói.

“Tạm biệt Hoắc tiên sinh.” An Vô Dạng gấp không chờ nổi mà phất tay, không hy vọng lại nhìn thấy bọn họ tiếp tục tán gẫu với nhau.

“Ừm.” Hoắc Vân Xuyên thật sâu mà nhìn vào mắt thiên sứ của hắn, sau đó xoay người lên xe.

“Tạm biệt!” An Vô Ngu vẫn luôn nhìn theo siêu xe của đối phương đến khi lái ra đường, lúc này mới thu hồi ánh mắt tán thưởng, than thở nói: “A, kẻ có tiền chính là không giống nhau.”

Trên người Hoắc tiên sinh có một loại khí chất ngạo mạn, những người bình thường như bọn họ suốt cuộc đời cũng học không được.

“Ba mẹ đợi lâu, chúng ta nhanh qua đi thôi.” An Vô Dạng đối với lời của chị không phát biểu ý kiến, chỉ là nhàn nhạt mà nhắc nhở.

An Vô Ngu nhìn chằm chằm em trai nói: “Em lần trước không phải nói với chị, hắn không làm gì sao?”

Rõ ràng chính là một ông chủ lớn rất có tiền.

“Mỗi ngày đi ký tên, mở họp coi như là làm việc đi, chính là vậy.” An Vô Dạng ôm cánh tay nói, chân mang một đôi giày thể thao thoải mái, đó là thứ mới duy nhất trên người cậu do Hoắc Vân Xuyên mua, nếu không tính "quần lót".

An Vô Ngu mắt sáng như đuốc mà chạy theo em trai: “Hắn chính là ba ba của cô gái đang theo đuổi em đúng hay không? Nhưng không phải em nói con nhà hắn là con trai sao? Chẳng lẽ có hai đứa con?”

Chị gái nhiệt tình quá mức, vừa thấy đã biết là đối với Hoắc tiên sinh tràn ngập hứng thú.

“Không có chuyện đí, nhà hắn chỉ có một đứa con.” Đang còn trong bụng mình đây, An Vô Dạng nghĩ thầm.

Sau đó liền đến đại sảnh khách sạn, gặp mặt người trong nhà.

“Ba, mẹ, em trai.” An Vô Dạng nói.

“Đây là chị Diệp.” An Vô Ngu giới thiệu nói: “Kiều Kiều, đây là em trai thứ hai của tớ, tên An Vô Dạng.”

“Xin chào.” Diệp Kiều Kiều vươn tay với An Vô Dạng, một dáng vẻ vui vẻ cười tủm tỉm.

“Chị Diệp.” An Vô Dạng hào phóng bắt tay với cô.

“Quả nhiên lớn lên rất tuấn tú nha.” Diệp Kiều Kiều trên dưới đánh giá cậu, sau đó khen ngợi, trách không được An Vô Ngu nói có con gái hao tâm tốn sức theo đuổi em trai cô ấy.

Nếu như trưởng thành như vậy cũng không kỳ quái.

“Cảm ơn.” An Vô Dạng hơi cười mỉm nói, hoàn toàn không được đắc ý như khi nghe Hoắc tiên sinh khen, cũng không biết vì cái gì.

Bên này An Vô Ngu nhanh nhẹn lôi kéo Đinh Vi nói: “Mẹ, con vừa rồi gặp ba ba bạn học của Vô Dạng, hắn lái một chiếc xe thể thao đưa Vô Dạng đến đây, lớn lên rất trẻ tuổi, vô cùng soái.”

Đinh Vi kinh ngạc nói: “Phải không, làm sao không mời người ta cùng nhau ăn cơm?”

An Vô Ngu nói: “Con mời, nhưng hắn nói có việc gấp liền đi rồi.”

Đinh Vi hơi nhíu nhíu mày, không tán đồng mà nhìn con thứ: “Con tại sao không nói sớm người ta cũng đến đây chứ, còn để cho ba ba người ta đưa đến đây rồi đi mất, không biết lễ phép gì cả?”

An Vô Dạng nói dối mẹ: “Hắn thuận đường đưa con mà thôi, cũng không phải chỉ chuyên đưa con lại đây.”

An Vô Ngu giảng hòa mà nói: “Hoắc tiên sinh người ta thật sự bận bịu, tối nay xác thật không rảnh cùng chúng ta ăn cơm, lần sau rồi nói, kêu em trai hẹn hắn trước một chút.”

Đinh Vi lúc này sắc mặt mới dịu lại, nói với mọi người: “Chúng ta đi lên rồi nói sau, Kiều Kiều, đi thôi.”

An Vô Dạng đi một cách chậm rì rì, lúc ba ba đi qua sờ sờ đầu của cậu: “Lần trước không nói với ba ba, làm sao quen được bạn học có tiền như vậy?”

Ông cười cười, đầy mặt là dáng vẻ trêu ghẹo.

Kỳ thật An Thành đi vào thành phố càng lâu, càng thêm phát hiện cái chỗ này khắp nơi đều là kẻ có tiền.

Tiện tay vứt ra mấy ngàn tệ chỉ là bố thí, đối với người khác mà nói căn bản không đáng giá nhắc tới, có thể người ta chỉ là nhất thời cao hứng, tiền muốn cho ai cũng như nhau.

An Vô Dạng cũng xấu hổ, há miệng nhưng không nói chuyện, chỉ là kêu một tiếng ba.

“Anh.” Em trai níu tay áo cậu: “Chị sắp khai giảng, anh chừng nào thì về nhà ở?”

Từ sau khi anh đi rồi, chỉ có một mình nó ngủ, rất là tịch mịch.

An Vô Dạng nói: “Chỉ sợ không trở về, trực tiếp đến trường học.”

Mọi người nói chuyện với nhau, được người phục vụ dắt vào, vào phòng ngồi xuống.

Đinh Vi một lần nữa nói tới chuyện Hoắc tiên sinh, hướng về con thứ nhà mình dò hỏi: “Vô Dạng, ba ba bạn học con làm gì vậy?”

An Vô Dạng nói: “Mở công ty.”

Đinh Vi lại hỏi: “Kinh doanh trong ngành gì?”

An Vô Dạng lắc đầu: “Con cũng không biết, không có cố tình đi tìm hiểu.”

Đinh Vi tức khắc rất thất vọng, nếu như con gái quen được nhân vật như con thứ, cũng sẽ không giống như con thứ vô tâm vô phế, đã 18 tuổi còn không chịu lớn lên.

“Vậy quên đi.” Bà đổi chủ đề, nói đến chuyện khai giảng: “Trường học con bên kia cũng sắp khai giảng, vừa rồi nghe con nói, con muốn trực tiếp đến trường học?”

“Vâng,” An Vô Dạng nói: “Con trực tiếp đến trường học.”

Đinh Vi nói: “Vậy con trước khi đến trường học, thì nói với mẹ một tiếng, mẹ đưa học phí cùng sinh hoạt phí cho con.”

An Vô Dạng lắc đầu: “Con không cần phí sinh hoạt, mẹ cho con học phí là được.”

Người An gia cũng không kỳ quái, bởi vì con thứ học cao trung đã bắt đầu làm thêm, nói không chừng chính mình còn có tiền dư.

“Vậy mẹ không đưa, gần đây tiền bạc trong nhà cũng tương đối gấp rút.” Đinh Vi dừng một chút, nhiều ít cảm thấy có chút áy náy: “Hứa mua máy tính cho con mẹ nhất định sẽ mua, đến lúc đó mua cho con notebook Apple, hiện tại sinh viên đều dùng cái đó.”

An Vô Dạng hơi kinh ngạc, không nghĩ tới mẹ sẽ mua notebook Apple cho mình, vậy cần phải mất mấy vạn tệ: “Vẫn là không cần đâu, đến lúc đó xem tình huống rồi tính.”

Cậu trong lòng nghĩ chính là, mua máy tính, mẹ có thể càng thêm đối với mình hận sắt không thành thép hay không? Cứ cả ngày nhắc mãi?

Nếu như vậy, notebook Apple vẫn không cần thì tốt hơn.

An Vô Dạng từ nhỏ đến lớn, trong nhà mua cho đồ rẻ tiền, cậu mới có thể yên tâm thoải mái.

Nếu như mắc một chút, trong lòng liền bắt đầu không yên ổn, đây cũng là nguyên do cậu nỗ lực làm thêm kiếm tiền.

“Cũng được, vậy về sau lại nói.” Đinh Vi gật gật đầu.

Bà là một người hiếu thắng, đồng thời cũng rất quý trọng mặt mũi.

Cho dù biết con thứ kết giao với bạn bè có tiền, cũng sẽ không truy hỏi nguyên nhân rõ ràng, càng không định lôi kéo làm quen.

Nếu người ta có ý tốt mời nhà mình ăn cơm, vậy yên lặng mà tiếp nhận đi.

Bởi vì mình chiếm giữ quyền chủ động, trước nay chính mình đều không phải tầng lớp cần tranh đấu mới sinh sống nổi.

“Khai giảng thật sự không cần ba ba đi cùng chứ?” An Thành ngồi ở bên trái An Vô Dạng, nhỏ giọng hỏi một câu.

An Vô Dạng lắc đầu: “Nếu như trong thời gian làm việc, ba cũng không thể xin nghỉ đi với con? Mỗi lần nghĩ lại mất vài trăm tệ.”

An Thành liền hiền hòa mà cười cười: “Con cái đứa quỷ tham tiền, cũng biết suy xét những thứ đó.”

Con gái nhà ông trước nay chưa từng suy nghĩ qua.

Gần đây phải cho con gái một số tiền lớn, còn con thứ chỉ cần tiền học phí, cả sinh hoạt phí cũng không cần.

An Thành làm ba, thỉnh thoảng sẽ cảm thấy không dễ chịu, nhưng cũng chỉ là thỉnh thoảng mà thôi.

Theo suy nghĩ chung, ông cảm thấy tỉ mỉ bồi dưỡng đứa con có tiềm lực hơn, không phải là một lựa chọn sai lầm.

Năm đó An ba ba cũng có hai anh em, cha mẹ cũng đem tiền bạc tài nguyên đặt ở trên người đứa con có thành tích tốt hơn.

An Thành sau khi ra xã hội, không quan tâm trong nhà không tiền hay giàu có, dù sao mỗi năm đều đưa tiền về trong nhà.

Cho nên nói tới chuyện này, ông có cảm nhận rất sâu sắc.

Sống đến 40 tuổi ông đã sớm rõ ràng, trên đời này mặc kệ là cái gì, đều phải dựa vào chính mình nỗ lực đi giành lấy.

Cưng chiều đứa trẻ không bằng làm đứa trẻ sớm hiểu rõ đạo lý này, đây mới là cách giáo dục chính xác nhất.

An Vô Dạng tâm đều đặt ở trên cơm chiều, cậu muốn biết Hoắc tiên sinh sẽ cho cậu ăn những gì?

Cậu nghĩ thầm, nếu như chính mình không thể ăn, liền tìm cớ rời khỏi sớm một chút.

Kết quả còn tốt, cậu phát hiện có vài món ăn mình vẫn có thể dùng ha ha.

Bất quá nếu đáp ứng Hoắc tiên sinh rồi, cho dù ăn ngon, cũng phải quản cái miệng mình.

Ăn ít thôi.

An Vô Ngu thấy em trai đông chọn chọn tây nhặt nhặt, cuối cùng chọn rau xanh bỏ vào trong chén, cô liền buồn bực: “Đồ ăn ngon như vậy, em lại kén cá chọn canh?”

Làm người không khỏi suy đoán, em trai ở nhà bạn học mỗi ngày đều ăn đồ ăn ngon như vầy suốt sao?

Khó trách chơi vui đến quên cả trời đất, cả nhà cũng không muốn về.

“Thịt có chút dầu mỡ, em ăn rau xanh là được.” An Vô Dạng trung thực mà nói.

Làm cho An Vô Ngu bĩu môi, trong lòng có chút khó chịu, bởi vì An Vô Dạng làm cho mấy người bọn họ đang vùi đầu ăn, dường như có vẻ rất đói khát.

Diệp Kiều Kiều làm tiểu thư nhà giàu, đồ ăn cô đều ăn qua, nhưng khi ăn một miếng vây cá, cô đầy mặt kinh hỉ ngoài ý muốn: “Oa, Ngu Ngu, cái này mùi vị rất ngon, vừa vào miệng liền biết là hàng cao cấp.”

Giá hẳn là không rẻ đâu.

An gia mọi người nghe vậy, cũng lập tức buông đôi đũa trong tay, ăn trước một ngụm vây cá.

Bao gồm An Vô Dạng, cậu theo nguyên tắc ăn một miếng, sau khi nếm qua liền buông cái muỗng không ăn.

An Vô Ngu thấy thế, căn bản lười phản ứng đứa em trai giống như thiếu gia nhà giàu này.

Thật là, cả vây cá đều chướng mắt, cậu đến tột cùng muốn ăn cái gì?

Cứ như vậy, An Vô Dạng ngồi ở chỗ đó chậm rì rì mà cùng người trong nhà ăn xong một bữa cơm chiều.

Lúc tính tiền, người phục vụ cầm hóa đơn đi tới, mỉm cười với cậu nói: “An tiên sinh, mời ký tên.”

Tuy rằng do Hoắc Vân Xuyên đặt phòng, nhưng ăn xong rồi dù sao cũng phải có người ký tên.

“Tốt.” An Vô Dạng thực bình tĩnh, lấy lại đây ký vào tên của mình, chữ ký đại khái cũng giống như cậu viết trên bài thi đại học, từng nét bút, ngay ngắn chỉnh tề.

An Vô Ngu thật lâu về sau bắt đầu nhớ lại một màn hôm nay, phát hiện này có lẽ là lần cô cảm nhận được sớm nhất, trên người em trai có thứ gì đó đã không giống trước.

Bất quá lúc cô tỉnh ngộ, giữa lẫn nhau đã bởi vì đủ loại lý do mà kéo ra khoảng cách thật lớn, căn bản không cách nào tới gần.

“Vậy mọi người trở về đi, trên đường cẩn thận một chút.” An Vô Dạng cười tủm tỉm mà nói: “Còn con, Hoắc tiên sinh xong xuôi công việc, lập tức sẽ lại đây đón con.”

“Đang ở chỗ nào?” Đinh Vi hỏi.

An Vô Dạng trả lời nói: “Ở tại Giang Loan bên kia.”

Mọi người liền dừng miệng, có chút ý tứ không hẹn mà ngầm hiểu.

Đột nhiên di động An Vô Dạng vang lên, là Hoắc Vân Xuyên tìm cậu.

Cậu ở trước mặt ba mẹ tiếp điện thoại: “Alo, Hoắc tiên sinh? Đúng, chúng tôi ăn xong rồi, anh ở đâu? Giao lộ phía trước, nga, tốt tốt, tôi lập tức lại đó.”

An Vô Dạng cúp điện thoại, lập tức nói với ba mẹ: “Hoắc tiên sinh đang ở trên đường, con hiện tại liền đi qua tìm hắn, mọi người cũng trở về đi.”

Thuận tiện lộ ra răng nanh, vẫy vẫy tay.

Cậu chạy về phía trước hai bước, lại lập tức nhớ ra Hoắc tiên sinh nói qua, không được chạy, phải chậm rãi đi.

Không thể không nói, gương mặt lạnh của Hoắc Vân Xuyên đối với An Vô Dạng tràn ngập lực uy hiếp.

Cậu lập tức không dám chạy nữa.

An Vô Dạng đành phải chậm rì rì mà từ cửa khách sạn một đường đi đến chỗ Hoắc tiên sinh dừng xe.

Trong lòng cậu có chút tò mò, chẳng lẽ Hoắc tiên sinh vẫn luôn ở chỗ này chờ sao?

Hoắc Vân Xuyên đã sớm xuống xe chờ An Vô Dạng, khi xa xa thấy thân ảnh mảnh khảnh kia tới gần, hắn lập tức ném mẩu thuốc lá trong tay, đi nhanh qua hướng đối phương.

“Hoắc tiên sinh?” An Vô Dạng kêu hắn, trên mặt lộ ra tươi cười cao hứng.

Bởi vì rất cao hứng, cậu đã quên tuân thủ quy định ‘ không được chạy ’, thế nhưng chạy lên.

Hoắc Vân Xuyên phát hiện thiên sứ chạy nhảy, trái tim kinh hoàng.

“……” Biểu tình nghiêm túc của hắn vào một ngày phải vỡ nát hai lần, sau đó lập tức ba bước thành hai bước mà chạy qua, vớt thiên sứ ôm vào trong ngực.

“A, thực xin lỗi.” An Vô Dạng xin lỗi nói, phát hiện chính mình cao hứng giống như dọa Hoắc tiên sinh choáng váng: “Tôi chỉ là thấy anh nên rất cao hứng.”

Đột nhiên phát hiện nhìn thấy Hoắc tiên sinh so với cùng người trong nhà ăn cơm càng nhẹ nhàng hơn, không hề có áp lực gì cả.

Một câu âu yếm không mang theo tính toán làm tâm tình Hoắc tổng từ địa ngục kéo về thiên đường, so với bất cứ thứ gì đều hữu dụng hơn.

“…… Lần sau không được làm tôi sợ như vậy nữa.” Hoắc Vân Xuyên nói: “Tôi tuổi tác không nhỏ.”

An Vô Dạng ngẩn người: “Phụt!” Lúm đồng tiền như hoa, không có một chút ổn trọng như vừa rồi ở trên bàn cơm.

Hoắc ba ba ánh mắt âm thầm thưởng thức: “……” Không sai, đây là con người thật của thiên sứ.

“Cơm chiều ăn no không?” Hoắc Vân Xuyên đè lại tâm thần, ôm thiên sứ đến bên xe.

“Không ăn no.” An Vô Dạng nói: “Nhưng đồ ăn tối nay đều ăn rất ngon, tất cả mọi người đều thực vừa lòng.”

Chị cùng bạn chị đều ăn đến khen không dứt miệng, ba mẹ tuy rằng không nói cái gì, nhưng hẳn là cũng ăn uống rất ngon.

Hoắc tổng tài ừ một tiếng, một bàn tay vuốt ve phía sau lưng thiên sứ, cùng đối phương cảm nhận gió đêm mát mẻ: “Tôi không ăn cơm.”

An Vô Dạng lập tức chớp chớp đôi mắt mà nói: “Tôi cũng không ăn no, chúng ta đi ăn thôi?”

Hoắc ba ba lặng lẽ thở dài, vô luận cảnh tượng mờ ám cỡ nào, đối phương cũng có thể tán gẫu như bình thường.

“Lên xe đi.” Hắn giúp An Vô Dạng mở cửa xe.

An Vô Dạng ngồi vào trong, lấy ra di động quẹt quẹt nói: “Chúng ta đi tụ hương các ăn phần ăn tình nhân được không? Nhà đó gần đây có khuyến mãi, đi hai người giảm được 50%.”

Thật sự rất có lời!

“……”

Ba ba Hoắc cần phải bình tĩnh một chút mới có thể trả lời vấn đề của nhãi con.

“Tôi không muốn đi.” Hoắc Vân Xuyên tự hỏi một lát, đưa ra đáp án cự tuyệt.

An Vô Dạng sửng sốt nói: “Vì sao?” Tụ hương các ăn rất ngon, bọn họ lúc trước đã ăn qua.

“Không vì sao cả.” Hoắc đại thiếu đơ mặt.

Hắn lần đầu tiên ăn cơm tình nhân từ lúc sinh ra, sao có thể vì ‘ giảm giá 50% ’ lý do vớ vẩn như vậy cũng đi được sao.

An Vô Dạng bị cự tuyệt sau có có hơi ngốc, Hoắc tiên sinh như vậy giống như không thấy nhiều lắm.

Cậu là một người biết nhìn sắc mặt người khác, nếu đối phương tâm trạng không tốt, vậy mình sẽ không tiếp tục kiên trì nữa.

“Vậy anh muốn đi chỗ nào ăn?” Thiên sứ dịu dàng hỏi.

Hoắc Vân Xuyên nói: “Tôi dẫn cậu đi một chỗ mới.” Sau đó lái xe lên đường, đi đến địa điểm đã định.

“Chị của tôi hôm nay mang theo một người bạn, lớn lên thập phần xinh đẹp.” An Vô Dạng cảm thấy trong xe qua yên tĩnh, vì thế thuận miệng nói ra.

“Cô ta rất nóng bỏng sao?” Hoắc Vân Xuyên nhàn nhạt hỏi.

“Ai? Tôi không biết,” An Vô Dạng lập tức đã bị hai chữ nóng bỏng rượt chạy: “Đúng rồi, tôi liệt kê một số công cụ ra giấy, anh nhìn xem khi nào rãnh kêu anh Trần mua giúp tôi một chút?”

Hoắc tổng lại hỏi: “Có những công cụ gì?”

An Vô Dạng mang ra tờ ghi nhớ của mình, một đầu chui vào những dụng cụ mình muốn, rốt cuộc nghĩ không ra bạn của chị trông như thế nào.

Tới nơi ăn cơm, không khí giữa bọn họ đã khôi phục vui vẻ như ngày thường.

An Vô Dạng rốt cuộc nói xong sự tình lò nướng, cảm thấy mỹ mãn mà uống vào một ngụm nước ấm: “Hoắc tiên sinh, anh vừa rồi vì sao tâm tình không tốt?”

Hoắc Vân Xuyên nói: “Có chuyện khó giải quyết.”

An Vô Dạng kinh ngạc mà chớp chớp mắt: “A, là chuyện công việc sao?”

Cậu nghĩ thầm, Hoắc tiên sinh là một người có năng lực như vậy, thế nhưng cũng sẽ gặp phải chuyện khó giải quyết?

“Ngược lại không phải.” Hoắc Vân Xuyên nhìn cậu nói: “Là chuyện về bảo bảo, cậu biết sinh bảo bảo phải làm giấy khai sinh sao?”

An Vô Dạng gật gật đầu: “Tôi có nghe nói qua.”

“Không có giấy khai sinh khi bảo bảo sinh ra sẽ không có hộ khẩu, không có hộ khẩu, cũng làm không được chứng nhận thân phận.”

Hoắc tổng thực sự dựa theo sự thật mà khẳng định, tiếp tục nói: “Để làm giấy khai sinh cần có giấy kết hôn, nếu không bảo bảo không chỉ không có hộ khẩu, mà còn là con ngoài giá thú, tôi không hy vọng bé con đeo trên lưng thân phận là một đứa con riêng.”

An Vô Dạng lập tức nói: “Tôi dĩ nhiên cũng không hy vọng.”

Cậu cùng Hoắc Vân Xuyên giống nhau đều yêu đứa nhỏ này, mang càng lâu, cảm tình càng sâu, ước gì mang cho bảo bảo những thứ tốt nhất.

Hoắc Vân Xuyên đầu ngón tay ở trên mặt bàn gõ nhẹ, không nhanh không chậm nói: “Cho nên tôi muốn thương lượng với cậu, chúng ta ít nhất phải cho bảo bảo sinh ra trong một mối hôn nhân một gia đình bình thường, còn lại hết thảy hãy tính sau, cậu cảm thấy thế nào?”

Hắn bình thản nhìn thiên sứ đầy mặt ngây ngô.

“……” Thiên sứ lộ ra biểu tình cân nhắc, một bên uống nước, một bên nắm chặt khăn trang trí trên bàn.

Hoắc tổng đối mặt với đối tượng đàm phán đặc biệt, rất thiếu kiên nhẫn, không còn bình tĩnh như ngày xưa nữa, hắn thay đổi một tư thế ngồi nói: “Nếu cậu sợ bị người lớn phát hiện, chúng ta có thể bí mật làm thủ tục, trừ tôi và cậu, chỉ có Cục Dân Chính biết.”

An Vô Dạng cau mày nói: “Nhưng là hộ khẩu không ở trong tay tôi, ba mẹ tôi cất ở trong ngăn kéo, bình thường không mở ra.”

Hoắc tổng lặng lẽ nuốt nuốt nước miếng nói: “Chuyện đó tôi sẽ mở khóa.”

Chuyện tới bây giờ, không muốn cũng phải đến thôi.

--.....

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv