Nếu Bùi Trác không chịu nói, hoặc là nói dối, Lê Ngưng có thể tìm Đông Tuyết để xác minh.
Bởi vì đồ đạc trong rương sáng nay Đông Tuyết đều đã xem qua.
Bùi Trác nhìn Lê Ngưng một lát, rồi mới lần lượt giới thiệu những vật phẩm trong rương: "Bên trong có mấy chiếc hộp nhỏ, trước kia dùng để đựng đá thạch anh tím. Còn có một số tờ giấy, đều là những lời chúc mừng mà đồng nghiệp trước đây viết cho ta. Còn có... còn có một chiếc khăn tay."
Lê Ngưng kinh ngạc: "Chỉ có vậy thôi sao?"
"Chỉ có vậy thôi."
Lê Ngưng lẩm bẩm kỳ quái: "Có gì mà phải làm ầm ĩ lên, cần gì phải lo lắng ta nhìn thấy chứ."
Bùi Trác cười, giải thích: "Chiếc khăn tay đó ta luôn mang theo bên mình khi ở Tây Bắc, ngay cả khi ra chiến trường cũng không ngoại lệ, trên đó dính một chút m.á.u chưa giặt sạch, quận chúa nhìn thấy e là sẽ bị dọa."
Hóa ra là vậy, Lê Ngưng bừng tỉnh.
Nghe hắn nhẹ nhàng lướt qua sự nguy hiểm trên chiến trường như vậy, Lê Ngưng cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi thay hắn.
Nàng nhỏ giọng phản bác: "Ta nào có nhát gan như vậy."
Chiếc khăn tay luôn mang theo bên người chắc hẳn là rất quan trọng, Lê Ngưng nhắc nhở: "Đã là vật quan trọng của chàng, sau này phải cất kỹ, nếu có những vật khác không cho phép ta động vào, sau này cũng phải báo trước cho ta biết."
"Đồ của ta, quận chúa không có gì là không được động vào."
Giọng nói thong dong bình tĩnh nhẹ nhàng rơi vào tai Lê Ngưng, khiến vành tai nàng nóng lên. Nàng ngước mắt nhìn, chăm chú nhìn vào mắt Bùi Trác, muốn tìm ra chút cảm xúc từ đó.
Ý này, sao cứ như đang nói đồ của hắn chính là của nàng vậy...
Hơn nữa hắn lại nói chắc như đinh đóng cột, vẻ mặt không giống như đang nói đùa.
Lê Ngưng khẽ ho khan một tiếng, có chút không được tự nhiên, quay người phân phó với Đông Tuyết: "Có thể chuẩn bị bữa tối rồi."
*
Ngày mai là ngày nghỉ, có nghĩa là Bùi Trác sẽ có cả ngày rảnh rỗi, đêm nay, hai người đều có tâm tư riêng.
Nằm trên giường, Lê Ngưng đang tính toán làm sao để Bùi Trác đồng ý đánh cờ với nàng, mà không để hắn phát hiện ra ý đồ của nàng, đang miên man suy nghĩ thì nghe Bùi Trác hỏi: "Quận chúa, đêm nay muốn thử không?"
Đêm nay?
Lời hẹn "ngày khác" của bọn họ, Lê Ngưng đã đồng ý là trong vòng mười ngày, có phải hơi nhanh rồi không...
Lê Ngưng nói: "Mới chỉ qua một ngày, còn lâu mà..."
Đây là ý từ chối.
Bùi Trác im lặng.
Nhớ tới bộ cờ ngọc trắng đó, Lê Ngưng quay đầu nhìn hắn.
"Ngày mai chàng có việc gấp cần xử lý không?"
Bùi Trác: "Có."
Ban đầu còn tưởng rằng ngày nghỉ hắn cũng sẽ rảnh rỗi, không ngờ lại thật sự có việc cần xử lý.
"Việc gì vậy?" Lê Ngưng không khỏi tò mò.
"Ngày mai muốn hỏi quận chúa, có bằng lòng thử lại với ta một lần nữa hay không." Bùi Trác trịnh trọng nói.
Lê Ngưng: "..."
Nàng tức giận nói: "Đây mà gọi là việc gấp gì!"
Bùi Trác ra vẻ nghiêm túc nói: "Liên quan đến tình cảm vợ chồng, sao có thể không coi là việc gấp."
Lê Ngưng: "..."
Hắn toàn một bụng lý lẽ!
Lê Ngưng xấu hổ và tức giận nắm chặt tay, dùng sức đ.ấ.m vào vai hắn để trừng phạt sự bất chính của hắn.
Nhưng sức lực đó của nàng, đối với Bùi Trác mà nói chẳng khác nào gãi ngứa. Hắn thuận thế nắm lấy nắm tay mềm mại của nàng, kéo nàng vào lòng ôm lấy, một tay đặt lên eo nàng, cằm đặt lên đỉnh đầu nàng.
Lê Ngưng vùng vẫy hai cái, nghe thấy giọng nói của Bùi Trác truyền đến từ đỉnh đầu.
"Ta sẽ không làm gì đâu, chỉ là nếu quận chúa còn cựa quậy nữa, ta cũng không dám chắc chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo."
Hắn cố ý vuốt ve eo nàng hai cái.
Lê Ngưng quả nhiên ngoan ngoãn không động đậy nữa.
Nàng an phận nằm im, Bùi Trác lúc này mới lên tiếng: "Quận chúa có chuyện gì muốn tìm ta."
Lê Ngưng nhất định là có chuyện muốn tìm hắn, mới chủ động hỏi hắn ngày mai có rảnh không.
Lê Ngưng ngẩng đầu lên khỏi lòng hắn, dùng giọng điệu thoải mái bình thường nói: "Hôm nay ta được một bộ cờ ngọc trắng, rất tinh xảo đẹp mắt, muốn ngày mai dùng thử xem sao, nếu chàng rảnh thì đánh với ta vài ván."
Bùi Trác thậm chí còn không mở mắt, giọng nói lười biếng: "Đánh cờ chán c.h.ế.t đi được, một ván phải mất mấy canh giờ, ta cần suy nghĩ thêm."
Ý tứ trong lời nói của Bùi Trác, không gì khác chính là ngày mai hắn rảnh, nhưng chưa chắc đã chọn đánh cờ với nàng. Nói là để hắn suy nghĩ, thực chất là muốn Lê Ngưng hứa hẹn cho hắn chút lợi ích.
Hiện tại khó khăn lắm mới có cơ hội được so tài cao thấp với Bùi Trác, Lê Ngưng làm sao có thể bỏ qua.
Cho dù là vì muốn dùng thử bộ cờ đó, Lê Ngưng cũng nên nghĩ cách để Bùi Trác đồng ý.
Lê Ngưng ôn tồn nói: "Lần trước nhị điện hạ cho ta rất nhiều đồ vật quý hiếm, nếu chàng thắng ta, chàng muốn gì cứ việc chọn."
Bùi Trác cũng đã từng thấy qua không ít bảo vật, cũng không thấy hiếm lạ: "Đều là vật ngoài thân."
Cái này không muốn, cái kia cũng không muốn, Lê Ngưng nghĩ mãi không ra còn thứ gì là nàng có mà Bùi Trác không có.
"Vậy rốt cuộc chàng muốn gì?"
Bùi Trác cúi đầu nhìn nàng, chậm rãi nói: "Nếu ta thắng, quận chúa hãy đổi thời hạn 'mười ngày' thành ngày mai."
Lê Ngưng cau mày suy nghĩ xem giao dịch này có đáng giá hay không, vì vậy không chú ý tới ý cười toại nguyện trong mắt Bùi Trác.
"Thế nào, quận chúa có đồng ý không?" Bùi Trác không cho nàng thời gian suy nghĩ quá lâu, chợt nhớ ra điều gì, "Ồ" một tiếng: "Ngày mai Thẩm Thanh Ý rủ ta đi uống rượu, ta còn chưa đồng ý, ta thấy ngày mai chi bằng—"
"Chờ đã!" Lê Ngưng vội vàng cắt ngang, "Ta đồng ý vậy."
Chỉ cần Bùi Trác thắng, thời hạn mới cần phải đổi, nếu thực lực của Lê Ngưng không bằng hắn mà không thể thắng, vậy nàng sẽ cố gắng hết sức đánh hòa là được.
Bùi Trác khẽ cười một tiếng.
"Vậy cứ quyết định như vậy đi."
"Vậy còn ta thì sao?" Lê Ngưng sẽ không để mình chịu thiệt, hỏi hắn, "Nếu ta thắng, chàng phải cho ta cái gì?"
Bùi Trác suy nghĩ một chút, nói: "Bình rượu mơ kia thì sao?"
Bình rượu mơ mà Bùi Trác thắng được từ lão nhân kia vẫn chưa mở nắp.
Tuy rượu hơi nặng, nhưng dù sao hương vị cũng không tệ, bị hắn nhắc tới, Lê Ngưng liền có chút nhớ nhung.
"Được."
Thế là, chuyện hai người đánh cờ vào ngày mai đã được bàn bạc xong xuôi, chỉ còn chờ xem ai thua ai thắng.
*
Sáng sớm Lê Ngưng tỉnh dậy, lúc duỗi lưng cảm thấy có gì đó không đúng, nhìn xuống dưới, lập tức gạt tay Bùi Trác đang đặt trên bụng nhỏ nàng ra, rồi kéo vạt áo đang trượt khỏi vai xuống khuỷu tay lên.
Đêm qua hắn lại làm nàng tỉnh giấc, Lê Ngưng chỉ có thể cố gắng giả vờ ngủ say, nếu không phải hôm nay còn phải đánh cờ với hắn, Lê Ngưng thật sự sẽ nhịn không được chất vấn hắn.
Nhìn Bùi Trác bên cạnh, hắn vẫn nhắm mắt, rõ ràng là còn đang ngủ say.
Lê Ngưng nổi hứng nhất thời, muốn thử đưa tay ra, định véo mũi Bùi Trác đánh thức hắn.
Nhưng tay vừa mới đến gần, còn chưa kịp chạm vào, đã bị Bùi Trác nắm chặt cổ tay.
Hắn đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt trong trẻo, nào giống dáng vẻ vừa mới tỉnh ngủ.
Lê Ngưng giật mình, cho rằng mình bị lừa: "Chàng vậy mà lại tỉnh rồi."
"Ta tỉnh rồi có phải khiến quận chúa thất vọng rồi không." Bùi Trác khẽ nhướng mày, chợt hiểu ra, "Khó trách quận chúa lại bị giật mình, hóa ra là chột dạ."
"Chột dạ cái gì?" Lê Ngưng cau mày không hiểu.
Bùi Trác ra vẻ hiểu rõ mọi chuyện: "Chẳng lẽ vừa rồi quận chúa không phải là muốn nhân lúc ta còn đang ngủ mà làm chuyện bất chính với ta sao?"
Lê Ngưng trừng lớn mắt không thể tin được.
Hắn vậy mà còn dám đổ oan cho nàng.
Rốt cuộc là ai nhân lúc ai ngủ mà làm chuyện bất chính?
"Ta..." Lê Ngưng định biện minh cho mình, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lời nói của Bùi Trác, lại cảm thấy không phải là không có lý.
Hành động vừa rồi của nàng quả thực dễ gây hiểu lầm.
Bùi Trác đã hiểu lầm nàng rồi, nếu nàng không thừa nhận "tội danh" này chẳng phải là quá thiệt thòi sao?
Tiếp đó, với tâm trạng muốn trả thù, Lê Ngưng xoay nhẹ đầu ngón tay đang bị Bùi Trác nắm lấy cổ tay, khẽ nâng cằm hắn lên.
Nàng cúi người, ghé sát tai hắn, hơi thở phả như lan.
"Ta thấy chàng có chút tư sắc nên mới làm vậy, chàng nên cảm thấy vinh hạnh mới phải."
Dù là đầu ngón tay mềm mại hay hơi thở ấm áp, đều mang ý tứ khinh bạc.
Bùi Trác toàn thân cứng đờ, bàn tay nắm lấy cổ tay nàng càng thêm dùng sức, Lê Ngưng phải rất khó khăn mới rút tay về được.
Nàng hài lòng nhìn Bùi Trác ngây người ra đó, trong lòng thầm đắc ý.
Lúc này Bùi Trác chắc hẳn tức đến nỗi không nói nên lời rồi.
Gần đây Lê Ngưng có xem mấy cuốn thoại bản, trong đó cũng có tình tiết như vậy, mấy tên công tử bột kia nhìn trúng tiểu nương tử xinh đẹp, nhưng tiểu nương tử không vừa mắt họ, bọn họ liền nói mấy lời khiếm nhã, chọc cho tiểu nương tử càng thêm tức giận.
Lê Ngưng nghĩ, thoại bản quả nhiên không gạt nàng.
Không phải sao, tai Bùi Trác đều đỏ lên vì tức giận rồi kìa.
Những hành động này vốn dĩ Lê Ngưng cũng không tán thành, nhưng lúc này có thể dùng để đối phó với Bùi Trác, giúp nàng xả giận, trong lòng nàng cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Lê Ngưng khiêu khích nhìn Bùi Trác, sau đó với dáng vẻ của kẻ chiến thắng, thừa dịp Bùi Trác chưa kịp phản ứng, trực tiếp bước qua người hắn xuống giường.
Mãi đến khi Lê Ngưng vào gian trong, Bùi Trác mới hoàn hồn, đưa tay lên che trán, nhắm mắt, thở dài một hơi.
Rốt cuộc nàng học mấy chiêu trò ve vãn này ở đâu ra vậy…
*
Sau khi dùng xong bữa sáng, hai người quyết định đến thư phòng chơi cờ, vừa yên tĩnh lại không sợ bị người khác quấy rầy, có thể chơi cả ngày.
Hai người ngồi đối diện nhau, không ai nhắc đến chuyện sáng nay.
Trước khi bắt đầu, Bùi Trác ngẩng đầu lên, nhắc nhở: "Quận chúa nếu thua thì phải giữ lời."
Lê Ngưng không ngẩng đầu, chăm chú nhìn bàn cờ trước mặt, đã toàn tâm toàn ý tập trung, đáp: "Chàng cứ yên tâm, hãy thắng ta trước đã rồi nói."
Ván đầu, Lê Ngưng cầm quân trắng, Bùi Trác cầm quân xanh.
Hai người đều muốn thắng đối phương, trước khi đặt quân đều suy nghĩ cẩn thận, mỗi bước đi đều rất thận trọng, không ai nhường ai.
Một canh giờ sau, ván đầu kết thúc, hòa nhau.
Lê Ngưng nhân lúc Bùi Trác thu dọn bàn cờ, lén lau mồ hôi trên tay.
Nàng đã nghĩ Bùi Trác hẳn là rất lợi hại, chỉ là không ngờ còn lợi hại hơn trong tưởng tượng rất nhiều.
Nàng phải rất vất vả mới có thể hòa, còn Bùi Trác thì thong dong tự tại, ngay cả hơi thở cũng không hề rối loạn.
Bùi Trác đẩy bàn cờ đã được thu dọn sang một bên, cầm lấy chén trà.
Thản nhiên nói: "Ta mệt rồi, chúng ta nghỉ ngơi một lát đã."
Lê Ngưng cũng có chút mệt mỏi, chống tay lên má nhìn Bùi Trác pha trà.
Bên ngoài trời nắng ấm, còn có chim hót líu lo trên cành, hai người cứ ngồi cùng nhau như vậy, cho dù không nói chuyện thì trông cũng rất yên bình.
Nếu là trước đây, Lê Ngưng dù thế nào cũng không tin nàng và Bùi Trác có thể hòa thuận như bây giờ, vậy mà lại có thể ngồi cùng nhau uống trà, chứ không phải giễu cợt lẫn nhau.
Ánh mắt Lê Ngưng dừng lại trên tay Bùi Trác đang pha trà.
Ngón tay hắn thon dài đều đặn, khớp xương rõ ràng nhưng không hề yếu ớt.
Lê Ngưng còn nhớ rõ, đầu ngón tay hắn có vết chai mỏng.
Lê Ngưng nhìn đến ngẩn người, không khỏi nghĩ, tay của nam nhân có phải đều to rộng và ấm áp như hắn không? Hay chỉ có tay của hắn mới như vậy?
"Quận chúa?"
Mãi đến khi Bùi Trác gọi, Lê Ngưng hoàn hồn mới phát hiện trước mặt đã có một chén trà.
Nàng bưng lên nhấp một ngụm, ôn hòa lễ phép nói: "Đa tạ."
"Quận chúa không cần khách sáo với ta." Bùi Trác mỉm cười nói, "Đây là vinh hạnh của ta."