Gả Cho Kẻ Thù Không Đội Trời Chung

Chương 69: Quận chúa dám nói, ta dám tin.



Năm Lục Tiêu mười bảy tuổi, hắn dẫn quân nam chinh bình định một cuộc bạo loạn lớn, khi khải hoàn trở về, người dân hai bên đường đều ra chào đón, Lục tiểu tướng quân từ đó nổi danh, lại thêm dung mạo tuấn tú, khiến biết bao cô nương trong hoàng thành phải lòng.

Lục Tiêu và muội muội Lục Chỉ Du tình cảm rất sâu đậm, ai ai cũng đều ngưỡng mộ.

Những cô nương có chút giao tình với Lục Chỉ Du thường xuyên nhờ nàng mang chút đồ cho Lục Tiêu, hoặc là tìm mọi cách lấy lòng Lục Chỉ Du, mong có thể gặp mặt Lục Tiêu vài lần.

Sau khi Lục Tiêu khải hoàn trở về, các cô nương trong học đường của Lục Chỉ Du càng thêm xao xuyến, lại nghe nói học đường của Lục Tiêu sắp tổ chức thi đấu cưỡi ngựa b.ắ.n cung, liền năn nỉ Lục Chỉ Du dẫn các nàng đi xem thử.

Lục Chỉ Du thường xuyên đến học đường của Lục Tiêu tìm huynh ấy, đây là chuyện ai cũng biết, học đường cũng không có quy định không cho người ngoài xem thi đấu, vì vậy các cô nương vui vẻ đi theo Lục Chỉ Du xem Lục Tiêu thi đấu.

Cuộc thi cưỡi ngựa b.ắ.n cung được tổ chức ở thao trường, bụi bay mù mịt, các cô nương yếu đuối liền ở trên lầu hai, dựa lan can mà nhìn.

Trên sân, các chàng trai trẻ tuổi phi ngựa như bay, giương cung b.ắ.n tên dứt khoát, lưu loát. Biết rằng có không ít tiểu thư khuê các đang xem, bọn họ đều lấy hết khí thế, muốn thể hiện thật tốt, để các nàng chứng kiến phong thái của mình.

Thiếu nữ mười ba, mười bốn tuổi, tuổi xuân vừa chớm, trong lòng thầm ngưỡng mộ chuyện tình yêu nam nữ. Lúc này tụ tập cùng một chỗ, càng thêm hứng thú bàn luận chàng trai nhà nào xuất sắc hơn.

"Trên sân này, nào có ai lợi hại hơn Lục tiểu tướng quân." Một nữ lang nói với vẻ khâm phục, "Chưa đến hai mươi tuổi đã nổi danh hiển hách, phẩm hạnh, gia thế, dung mạo đều không tầm thường, nếu có thể kết duyên cùng Lục tiểu tướng quân, vậy thật là..."

Nữ lang nói đến đây mới nhận ra không ổn, e lệ cắn môi, khiến mấy tiểu thư bên cạnh trêu chọc.

Bị bạn đồng hành trêu chọc, nàng cũng không giận, không chịu thua tiếp tục nói: "Cho dù ta yêu thích Lục tiểu tướng quân thì đã sao? Hắn có điểm nào không đáng khen ngợi chứ?"

"Nếu là ta, ta vẫn thích công tử ôn nhu như ngọc, người như vậy mới biết thương hoa tiếc ngọc."

Người nói lời này chính là Lý Dung Yên, nàng ta hào phóng chia sẻ sở thích của mình với mọi người, rồi lại khuyên nhủ: "Nam tử ôn nhu, săn sóc mới tốt, những kẻ thô lỗ thì biết cái gì là phong tình..."

Nữ lang vừa lên tiếng nhỏ giọng phản bác: "Lục tiểu tướng quân cũng chưa chắc không biết thương hoa tiếc ngọc..."

Mấy người liền bàn luận về chuyện này, chia sẻ với nhau về hình mẫu nam tử mà mình yêu thích.

"A Ngưng đang tìm gì vậy?"

Mọi người thảo luận sôi nổi, Lê Ngưng vịn lan can nhìn xuống dưới, ánh mắt tìm kiếm không thấy, nghe thấy giọng nói của Lục Chỉ Du mới quay đầu lại.

"Không có gì." Lê Ngưng lắc đầu, "Chỉ là cảm thấy tỷ thí của Tiêu ca ca bọn họ thật thú vị, nếu ta là nam nhi, nói không chừng cũng có thể lợi hại như bọn họ."

Lục Chỉ Du mỉm cười, tiếp lời nàng: "Tỷ bây giờ đã có nhiều mặt lợi hại hơn bọn họ rồi."

Lời này không phải nịnh hót, về mặt tài trí, Lê Ngưng quả thật không thua kém nam tử.

Lê Ngưng nghe xong, đương nhiên lộ ra nụ cười đắc ý.

"Vĩnh Lạc quận chúa thì sao? Thích nam tử như thế nào?" Một nữ lang chuyển chủ đề sang Lê Ngưng.

Lê Ngưng vừa rồi không nghe rõ bọn họ đang thảo luận gì, đột nhiên bị hỏi, nhất thời ngẩn người không biết nên nói gì.

"Theo ta thấy, Vĩnh Lạc quận chúa nhất định cũng sẽ thích nam tử ôn văn nho nhã, dù sao ai mà không biết phong thái của Lê đại nhân, khiêm tốn, ôn nhu như ngọc." Lý Dung Yên ra vẻ tự hào nói.

"Quận chúa còn chưa lên tiếng mà." Nữ lang vừa hỏi có thái độ trái ngược với Lý Dung Yên, hai người tranh luận, đều muốn biết đáp án của Lê Ngưng, để chứng minh suy nghĩ của mình là đúng.

Nàng ta lại hỏi lần nữa: "Quận chúa, người thích nam tử như thế nào?"

Thích như thế nào...

Lê Ngưng vốn không hứng thú lắm với những chuyện này, thuận miệng đáp: "Tài trí hơn người, thân thể cường tráng."

Nàng nói xong liền dừng lại, nghĩ ngợi một hồi lâu mới bổ sung: "Không cần tốt lắm, chỉ cần đừng kém cỏi hơn ta là được. Nếu có chí lớn, có thể làm nên chuyện gì đó thì càng tốt."

"Thân thể cường tráng..." Lý Dung Yên lặp lại lời Lê Ngưng, trầm ngâm suy nghĩ, "Nói như vậy... hóa ra quận chúa thích nam tử cường tráng, cao lớn."



Nữ lang vừa hỏi lập tức đắc ý ngẩng đầu, đầy tự tin nói: "Thấy chưa, quận chúa cũng cảm thấy vậy."

Lý Dung Yên có chút bất ngờ: "Ta còn tưởng quận chúa sẽ thích nam tử ôn nhu như Lê đại nhân."

Dù sao nam tử mà nữ tử tiếp xúc nhiều nhất chính là phụ thân của mình, đôi khi cũng sẽ ảo tưởng sau này mình cũng phải tìm một người đối xử tốt với mình như phụ thân.

Lê Ngưng trầm tư.

Phụ thân đương nhiên rất tốt, nhưng phụ thân ốm yếu, hễ có gió thổi là cảm lạnh, quanh năm nằm trên giường bệnh, nếu người có thân thể cường tráng...

Nghĩ vậy, trong lòng Lê Ngưng càng thêm kiên định, coi như khẳng định lời Lý Dung Yên: "Bản quận chúa đương nhiên càng thưởng thức nam tử cường tráng, cao lớn."

"Tài trí hơn người, thân thể cường tráng, có thể làm nên chuyện..." Một nữ lang lặp lại lời Lê Ngưng, trêu chọc nói: "Quận chúa nói rõ ràng như vậy, chẳng lẽ là đang nói đến một lang quân nào đó sao?"

"Đúng vậy, quận chúa lúc nói có phải đang nghĩ đến ai không? Mới đưa ra những tiêu chuẩn này."

"Đúng vậy, với ánh mắt của quận chúa, rốt cuộc là công tử nhà nào..."

Lê Ngưng lúc đầu đưa ra những điều đó quả thật chỉ là thuận miệng nói, nhưng bị bọn họ truy hỏi như vậy, nàng lại đột nhiên nhớ đến một màn đã nhìn thấy ở Thừa tướng phủ hôm đó.

Bùi Trác cởi trần, vai rộng eo thon, cánh tay rắn chắc mạnh mẽ đánh vào mộc nhân, từng giọt mồ hôi từ cằm hắn rơi xuống ngực, trượt xuống, biến mất ở bụng...

Lê Ngưng nhất thời ngẩn người.

Lý Dung Yên quan sát sắc mặt Lê Ngưng, mỉm cười trêu chọc: "Quận chúa có phải đang nghĩ đến hắn không? Xem ra thật sự có người này tồn tại. Trong số những lang quân mà quận chúa quen biết, người vừa có tài trí lại vừa cường tráng, cao lớn, sẽ là ai nhỉ..."

Lê Ngưng đương nhiên không thể thành thật nói ra người mà nàng vừa nghĩ đến là ai, nàng dùng câu hỏi ngược lại để che giấu sự hoảng loạn trong lòng: "Muội nói là ai?"

Lý Dung Yên đi đến bên cạnh, một tay vịn lan can, một tay chỉ xuống dưới.

Các nữ lang đều dựa vào, nhìn theo hướng nàng ta chỉ.

Trên sân tập, một lang quân cưỡi trên lưng ngựa, dáng người thẳng tắp, dung mạo tuấn tú.

Lý Dung Yên chỉ vào Lục Tiêu, quay đầu nhìn Lê Ngưng, do dự nói: "Chẳng lẽ là... Lục tiểu tướng quân?"

Mọi người chợt hiểu ra.

Tài trí hơn người, cường tráng cao lớn, có thể làm nên chuyện...

Lục Tiêu điều nào cũng phù hợp.

Lê Ngưng chậm rãi chớp mắt, không biết sao lại liên quan đến Lục Tiêu.

Nhưng nếu nàng phủ nhận, bọn họ tiếp tục truy hỏi, đoán hết những lang quân bên cạnh nàng, rất có thể sẽ đoán ra người mà nàng vừa nghĩ đến là ai.

Vì vậy, Lê Ngưng không thừa nhận cũng không phủ nhận, nàng nghiêng đầu khẽ hừ một tiếng, không muốn nói đến chuyện này nữa.

Các nữ lang liền ngầm thừa nhận chuyện này, còn muốn nói thêm gì đó, từ cầu thang bên kia đi tới mấy lang quân, bọn họ lập tức im lặng, không dám công khai bàn luận nữa.

Lúc Lê Ngưng nhìn qua, vừa lúc thấy ánh mắt Bùi Trác lướt qua người nàng, không biết là cố ý hay vô tình.

"Những lời chúng ta vừa nói, bọn họ sẽ không nghe thấy chứ, thật ngại quá."

"Sợ gì, chúng ta nói nhiều nhất là về Lục tiểu tướng quân, hắn ở dưới nghe không thấy."

Nhớ đến muội muội của Lục tiểu tướng quân đang ở đây, nghe hết bọn họ khen ngợi ca ca nàng ta như thế nào, mấy nữ lang vừa nói hăng say nhất bỗng chốc đỏ mặt, đi đến chỗ lan can xem tỷ thí, thu liễm nụ cười.

Lê Ngưng nhìn bóng lưng Bùi Trác xuống cầu thang, nhíu mày.

Không biết Bùi Trác có nghe thấy không, lại nghe thấy được bao nhiêu.



Nhưng mà, hắn hẳn là không đoán ra người mà nàng vừa nghĩ đến là ai chứ? Nếu không, hắn biết được nhất định lại vênh váo trước mặt nàng.

*

Bùi Trác hỏi với giọng điệu thong thả, giả vờ như không quan tâm, nhưng ánh mắt sắc bén của hắn nhìn chằm chằm Lê Ngưng.

Muốn nghe được câu trả lời từ miệng nàng, nhưng lại sợ nghe thấy câu trả lời đó.

Lê Ngưng nhìn lại Bùi Trác.

Không hiểu tại sao vừa rồi ở Mãn Hương lâu hắn vẫn im lặng không nói, bây giờ chỉ còn hai người bọn họ thì lại nhắc lại chuyện này.

"Chàng hỏi chuyện này làm gì?"

"Ta là phu quân của quận chúa, đương nhiên phải làm rõ." Bùi Trác nghiêm mặt nói, "Quận chúa rốt cuộc có phải đã có nam tử trong lòng hay không, lúc trước thành thân với ta chỉ vì mấy miếng ngọc bội hình hoa mai kia."

“Nếu thật sự là như vậy, chứng tỏ quận chúa đối với ta chẳng có chút tình cảm nào, vậy thì trước đây ta vẫn luôn lo lắng quận chúa sẽ bỏ rơi ta, không phải là không có căn cứ.”

“Nói gì mà bỏ rơi với không bỏ rơi, chẳng phải đã nói là không nhắc lại chuyện này nữa sao…” Lê Ngưng có chút bất mãn, lại hùng hồn hỏi ngược lại, “Chàng trước kia bắt nạt ta nhiều như vậy, thế mà còn muốn ta có tình cảm với chàng?”

Xe ngựa đã chạy đến trước cửa phủ Bùi, tiếng hô của phu xe bên ngoài cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người: “Nhị công tử, nhị thiếu phu nhân, đến phủ rồi.”

Lê Ngưng không muốn trả lời câu hỏi của Bùi Trác, tự mình đứng dậy, cúi người định ra ngoài, lại bị Bùi Trác túm lấy cổ tay.

“Quận chúa vẫn chưa giải đáp thắc mắc của ta.”

Bùi Trác thần sắc nhàn nhạt, Lê Ngưng biết rõ đây là dáng vẻ nghiêm túc thường ngày của hắn.

Nhớ tới đêm qua hắn vừa cắn vừa gặm nàng, bảo hắn dừng lại cũng không chịu nghe, Lê Ngưng bỗng nhiên nổi lên ý xấu, bày ra vẻ mặt hung dữ, dùng giọng điệu hung ác nói: “Nếu ta nói là chàng, chàng dám tin không?”

Bùi Trác hoàn toàn không ngờ tới câu trả lời này, cả người cứng đờ.

Lời nàng nói giống như một viên đá rơi xuống mặt hồ yên ả, vang lên một tiếng “ùm”, hoàn toàn khuấy động làn nước trên mặt hồ, gợn sóng lan ra xung quanh từng vòng từng vòng, khó mà bình lặng trở lại.

Nàng vẫn luôn như vậy, luôn có thể dễ dàng khuấy động sóng gió trong lòng hắn, nhưng lại không hề hay biết, thậm chí chẳng thèm để ý.

Lê Ngưng nhân lúc Bùi Trác ngẩn người liền rút tay về, hiếm khi Bùi Trác lại lộ ra vẻ mặt ngây ngốc trước mặt nàng, nàng hài lòng thưởng thức vài lần, sau đó mặc kệ hắn, tự mình xuống xe trước.

Nàng vừa dặn dò tiểu tư mang những món ăn nàng mang tới đi hâm nóng rồi đưa cho Bùi phu nhân và La thị nếm thử, vừa len lén chú ý xem Bùi Trác khi nào xuống xe.

Vừa dặn dò xong thì Bùi Trác vừa đúng lúc xuống khỏi xe ngựa, thần sắc đã khôi phục lại vẻ ung dung tự tại.

Lê Ngưng nhìn lướt qua vài lần, quay người đi vào trong, quyết định không nhắc lại chuyện này với Bùi Trác nữa.

Nhưng Bùi Trác sao có thể dễ dàng buông tha cho nàng như vậy.

Hắn đuổi theo, đi bên cạnh Lê Ngưng, nghiêng đầu nhìn nàng, hỏi: “Lời quận chúa vừa nói… là thật sao?”

Lê Ngưng cố ý quay mặt sang hướng khác không cho hắn nhìn, tiếp tục dùng giọng điệu tự cho là hung dữ nói: “Là thật hay giả, chẳng lẽ ta nói chàng liền tin?”

Bùi Trác cười.

“Quận chúa dám nói, ta dám tin.”

Lê Ngưng len lén liếc hắn một cái rồi lập tức thu hồi tầm mắt, dùng vẻ mặt thờ ơ nói: “Tùy chàng nghĩ sao cũng được…”

Sau đó Lê Ngưng không nói gì nữa, cho đến khi vào phòng, nàng đi sau Bùi Trác một bước, nhưng vừa đóng cửa phòng lại, quay người lại thì bất ngờ bị người ta đè lên, ép nàng dựa lưng vào cửa phòng.

Lê Ngưng còn chưa kịp kêu lên thì môi đã bị chặn lại, thế tấn công của Bùi Trác mãnh liệt hơn bất cứ lần nào trước đây.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv