Thẩm Dứu nghĩ tới làm chuyện này sẽ rất thích, nhưng không ngờ còn quá cả thích!
Khả năng cũng có thể giờ cơ thể của y là ca nhi nên rất thích ứng với chuyện này, cảm giác còn phóng đại gấp mấy lần, làm Thẩm Dứu hối hận không thôi: Sao giờ y mới ngộ ra chuyện này? Cảm giác phóng túng thật tốt! Làm thêm vài lần nữa!
Thẩm Dứu còn nghĩ lại, thảo nào tác giả viết hơn 80 chương toàn là 'lái xe'.
Mà giờ đây Lâm Cảnh Hành cũng giống y đều ở trên mây, cả người lâng lâng, hơn nữa hắn cảm thấy giờ hắn là người hạnh phúc nhất thế giới!
Sau cuộc vần vũ, Lâm Cảnh Hành ôm chặt lấy Thẩm Dứu, tứ chi đều quấn lấy, trong lòng đều là nhu tình mật ý. Tuy rằng không biết vì sao thái độ của Thẩm Dứu thay đổi, trước đó hắn còn vắt hết óc để lấy lòng Thẩm Dứu, giờ một đường thẳng tiến đánh bay hết thành lũy.
Hạnh phúc tới quá đột ngột, tình cảm của hắn đã làm cảm động trời xanh! Trời xanh có mắt!
Tuy rằng hành động của Thẩm Dứu có hơi kỳ lạ, nhưng làm hắn ngoài vui sướng còn có cảm động! Một tiểu ca nhi nguyện trao thân mình cho cho hắn biểu thị cho chuyện gì?
Chính là y đã yêu hắn, chín bỏ làm mười là phó thác cả đời!
Lâm Cảnh Hành nghĩ thầm, Thẩm Dứu đã chủ động như thế thì hắn không thể phụ y được! Hắn cũng muốn tỏ rõ thái độ! Thẩm Dứu nói y sẽ không làm thiếp, thì hắn nhất định sẽ cưới y làm chính thê, dùng kiệu tới rước! Dù rằng con đường này có chút gian nan hiểm trở, khả năng phụ thân hắn sẽ không đồng ý, nhưng hắn tin tưởng hắn và y sẽ cùng nắm tay nhau đi qua mưa gió!
....Đúng rồi, hắn còn chưa tỏ rõ thân phận thật của mình với Thẩm Dứu.
Cái này không được rồi, da thịt đã thân cận rồi mà sao hắn lại không thẳng thắn thành khẩn! Lâm Cảnh Hành ngồi dậy, thâm tình nắm lấy tay Thẩm Dứu, biểu tình nghiêm túc quyết định nói ra thân phận thật: "Thẩm Dứu, trước kia ta chỉ nói với em tên ta là Cảnh Hành là có chuyện cần giấu. Kỳ thật thân phận thật sự của ta là ưm ưm ưm..."
Thẩm Dứu nhanh chóng bịt lại miệng hắn: "Không cần nói cho ta biết, thân phận thật của ngươi ta cũng không muốn biết lắm."
Lâm Cảnh Hành ngu luôn: "?"
"Chúng ta như bây giờ không phải rất tốt sao?" Giờ phút này đuôi mắt lông mày Thẩm Dứu đều là phong tình vũ mị, y nhìn vào mắt Lâm Cảnh Hành: "Mỗi ngày ngươi làm đủ trò như thế không phải là muốn lên giường với ta hay sao?"
Lâm Cảnh Hành vốn dĩ mặt đã đỏ giờ còn đỏ hơn, tuy rằng.... nhưng mà... y không nhất định phải nói thẳng ra như thế chứ?
Khoan đã, ta là muốn ngủ với em, nhưng ta đâu chỉ nghĩ mỗi chuyện lên giường với em đâu! Ta còn muốn cưới em! Lâm Cảnh Hành bỗng nhiên cảm thấy hắn đã bị Thẩm Dứu nghĩ oan.
Thẩm Dứu tiếp tục nói: "Giờ giường cũng lăn rồi. Nếu ngươi nguyện ý, về sau chúng ta có thể tiếp tục, nhưng thân phận của ngươi tốt nhất là đừng nói ra, ta cũng không muốn liên quan gì nhiều đến ngươi."
Lâm Cảnh Hành: "."
Thẩm Dứu thở dài: "Quần áo ngươi đẹp đẽ quý giá, còn có kẻ hầu người hạ, ta đoán thân phận ngươi không phú thì quý."
Lâm Cảnh Hành gật gật đầu. Đâu chỉ phú quý thôi đâu, nhà hắn là phủ Chiêu Thành Hầu danh giá.
"Ta là loại nông gia áo vải, xuất thân ca nhi sao xứng với ngươi? Ta cũng đã nói sẽ không làm thiếp." Y còn muốn nỗ lực kiếm tích phân để về thế giới thực, y chưa vội vàng tìm đường chết đâu.
Lâm Cảnh Hành cầm bàn tay đang che miệng hắn xuống, nghiêm túc nói: "Ta nguyện ý cưới em làm chính thê! Ta sẽ về nói với phụ thân, tuyệt đối sẽ không cô phụ em!"
Thẩm Dứu sửng sốt một chút, hỏi lại: "Vậy ngươi trong tương lai có thể không nạp thiếp không?" Chính thê còn có thể độc chết thị thiếp, thị thiếp cũng có khả năng hại chết chính thê, huống hồ y còn không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa. Thẩm Dứu tỏ vẻ y xem nhiều phim cung đấu, trạch đấu như vậy không phải để chưng, cái thể loại kịch bản nguy hiểm cao như này y không tham gia!
Lâm Cảnh Hành ngây ngẩn cả người. Hắn bỗng nhiên phát hiện hắn chưa từng nghĩ tới vấn đề này--- đệ đệ nhỏ hơn hắn ba tuổi đã thành thân, còn có thiếp rồi mà trước khi gặp Thẩm Dứu thì hắn không hề nghĩ về vấn đề thành gai lập thất này.
Tương lai... không nạp thiếp cũng không sao, ai quy định con cháu thế gia phải nạp thiếp?
Hắn còn chưa mở miệng thì Thẩm Dứu đã chọn chốt mối quan hệ này một cách đơn giản, dứt khoát: "Cứ như vậy đi, ngày nào ngươi muốn đi cũng không cần nói với ta, ta muốn đi cũng sẽ yên lặng dời đi." Chủ yếu là lúc xuyên qua đột ngột, không biết xuyên về có như thế không... Cứ nói dự phòng trước đi.
Thẩm Dứu nhéo nhéo mặt Lâm Cảnh Hành, nghĩ thầm, là ngươi muốn trêu chọc ta, về sau ta đi rồi, ngươi cũng đừng trách ta, ta đã nỗ lực thông báo rồi!
Y nhìn vẻ mặt Lâm Cảnh Hành ngây ra như phỗng, cũng không tiếp tục đề tài mất hứng này nữa, liền thò lại gần ôm lấy cổ hắn: "Đừng nghĩ nhiều như vậy... Nào, chúng ta làm thêm lần nữa?"
Ta nhất định là vì cảm giác sung sướng này nên mới quyết định bắt đầu mối quan hệ bạn chịch này với hắn, không phải vì ta thích hắn đâu!
Não Lâm Cảnh Hành đình công tại chỗ: Ngủ với hắn nhưng lại không muốn cùng hắn thành thân? Cho nên là hắn bị hẹn làm bạn giường sao? Nhưng mặc kệ ra sao, tình thế vẫn có chuyển biến.
Trăng đã lên cao, Thẩm Dứu đã ngủ say, Lâm Cảnh Hành ngồi mép giường nhìn dung nhan y lúc ngủ, nghĩ lại chuyện hoang đường đã xảy ra đêm nay.
Hắn lại bắt đầu tự hỏi. Từ khi tới thôn này đến nay hắn phát hiện bản thân sắp trở thành người tự hỏi.
Thành thân với Thẩm Dứu= y là người của hắn + chiếm được trái tim y, giờ y đã là người của hắn, còn không phải là thành công một nửa hay sao?
Đây là khởi đầu tốt đẹp rồi còn gì! Đã thành công một nửa, bốn bỏ làm năm tương đương hắn nhất định có thể thành thân với Thẩm Dứu!
Lâm Cảnh Hành sau khi tự thuyết phục bản thân tức khắc thoát khỏi phiền não, hắn cảm thấy tinh thần và cơ thể nhẹ hẳn.
"Vậy như em nói đi, chúng ta cứ như vậy trước đã." Hắn nói với người đã ngủ say, sau đó nằm xuống bên cạnh, cùng y mười ngón tay giao nhau, ngọt ngào chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Dứu thu dọn đồ đạc. Ban đầu y định dọn vào thành ở vài hôm để tránh né Lâm Cảnh Hành, nhưng trải qua sự kiện tối qua...thì nó không còn là lý do chính nữa. Chỉ là trong tương lai, nếu y làm việc đến tối muộn có khả năng không kịp theo xe về thôn thì y cứ chuẩn bị một ít đồ đạc để tiện ở lại, đồ đạc sinh hoạt cũng đem theo một ít.
Lâm Cảnh Hành đứng ở cửa nhìn y bận rộn, hắn ủy khuất như chó bị chủ nhân bỏ rơi: "Không phải hôm qua chúng ta đã nói xong rồi sao! Giờ em còn muốn đi đâu nữa?". Truyện Điền Văn
"Tửu lầu của ta sắp khai trương, đây là đồ để dùng cho nghỉ trưa, tối ta vẫn về mà." Thẩm Dứu bị giọng điệu ủy khuất của hắn làm cho dở khóc dở cười nên trấn an.
Lâm Cảnh Hành lập tức tỏ vẻ: "Ta cũng đi!" Quan hệ đã tiến thêm một bước, hắn không định phòng không gối chiếc qua đêm đâu!
Thẩm Dứu: ".....Ngươi không sống tự lập được hả?" Thẩm Dứu theo bản năng thấy là bạn giường thì không nên cả ngày dính lấy nhau, nhưng... người bảo không hỏi cuộc sống của nhau hình như là y. Y liền nói: "Tùy ngươi muốn đi thì đi, muốn ở thì ở...Giờ không phải lo có người đuổi giết ngươi nữa? "
Hiện tại không có nhiệm vụ cưỡng chế, không có tích phân để lãnh, lại cứu hắn thêm lần nữa thì y không chịu đâu.
Trong lòng Lâm Cảnh Hành nổi lên ngọt ngào, quan hệ tiến thêm một bước đúng là khác biệt, Thẩm Dứu bắt đầu quan tâm hắn!
"Yên tâm, đã giải quyết!" Hắn định nói thêm gì đó, nhưng Thẩm Dứu nghe được đã giải quyết thì gật đầu đi ra.
Mất mát.jpg
Bởi vì sợ các cô các thím thấy y đi cùng Lâm Cảnh Hành thì sẽ nói ra đủ thứ chuyện nên y không chọn đi xe bò nữa mà chọn đi bộ. Cũng may từ thôn tới thành đi bộ vẫn ổn, Lâm Cảnh Hành thấy y đi thì tranh lấy tay nải rồi tò tò theo sau, rất giống một cô vợ nhỏ.
Lâm Cảnh Hành lần đầu đi đường này. À lần trước.... hắn giống như con lợn bị Thẩm Dứu kéo về thì đúng hơn.
Đúng là người tâm trạng tốt thì gặp cảnh nào cũng là tình đẹp ý vui, phong cảnh nông thôn đâu cũng có nhưng qua lăng kính thì đâu đâu cũng phong vị. Nhìn thấy hoa đẹp mọc ven đường, hắn sẽ hái cho Thẩm Dứu, ven đường có cây hồng phía dưới đã bị hái thì hắn sẽ vận khinh công lên cao lấy quả to nhất, ngon nhất cho Thẩm Dứu. Thẩm Dứu nhìn hắn vây quanh mình, tay trái cầm hoa, tay phải cầm hồng, trông tâm tình hắn cũng càng ngày càng tốt, nhịn không được cười hỏi: "Ngươi sao giống mấy đứa nhỏ không chịu ở yên được thế?"
Lúc y nhặt đâu có thấy hắn trông ngu ngốc thế này đâu, sao càng ngày trông càng ngốc thế. Aizz, cũng do gương mặt đẹp trai này không thì y cũng không thích người ngốc đâu.
Lâm Cảnh Hành sửng sốt, cho là Thẩm Dứu không thích hắn như thế bèn đứng thẳng, trở lại bộ dáng thành thục ổn trọng đi song song Thẩm Dứu. Đang đi Lâm Cảnh Hành bỗng dừng lại, như nhớ tới gì đó: "Hay là để ta cõng em?"
Thẩm Dứu: "Tại sao?"
Lâm Cảnh Hành đỏ mặt, ngó phía sau y một cái thật nhanh: "Đêm qua.."
Thẩm Dứu: "....Cảm ơn, không cần." Đây cũng không phải là y xấu hổ mà nói dối, đại khái cơ thể ca nhi thích hợp cho mấy chuyện như vậy... Dù sao buổi sáng y thức dậy cũng không thấy đau, ngược lại còn thấy cơ thể và tinh thần sảng khoái.
Đi được nửa chặng đường thì Lâm Cảnh Hành nghiêm túc nói: "Ta cũng là lần đầu ở bên em, rất nhiều chuyện không hiểu. Nếu em có chỗ nào không thoải mái, nhất định phải nói ta biết."
Thẩm Dứu nhìn ánh mắt hắn tha thiết, ma xui quỷ khiến "Ân" một tiếng.
*
* *
Khổng Quân nhìn thấy hômnay Lâm Cảnh Hàng cũng tới thì kinh ngạc không thôi. Trừ hôm bái sư cậu đi theo Thẩm Dứu, sau đó cũng chưa gặp lại Lâm Cảnh Hành lần nào, cũng không nghe sư phụ nhắc tới người này. Tuy rằng cậu nghi rằng người này muốn làm sư nương cậu nhưng cũng không có điều gì chỉ ra nên cậu tưởng hắn đã rời đi.
Hôm nay lại cứ thế xuất hiện cùng sư phụ cậu!
Lại vừa thấy Thẩm Dứu còn kinh ngạc hơn: Sư phụ cậu, từ trong ra ngoài đều là bộ dáng dễ chịu sau khi thỏa mãn.
Khổng Quân: "!!!!!"
Ánh mắt cậu đảo qua đảo lại giữa hai người.
Mà Lâm Cảnh Hành lần nữa gặp lại Khổng Quân, tâm trạng cũng biến đổi. Trước kia hắn ở nhà Thẩm Dứu không danh không phận (tuy rằng hiện tại cũng không) mà Khổng Quân lại lấy thân phận là đồ đệ ở bên Thẩm Dứu làm hắn rất ghen tị. Nhưng hiện tại! Hắn chính là sư nương(tương lai) của Khổng Quân! Vì thế Lâm Cảnh Hành liền dùng ánh mắt như trưởng bối hiền từ mà nhìn Khổng Quân.
Khổng Quân: "..."
Thẩm Dứu đang định tới hậu viện trải giường chiếu, lại quay đầu thấy hai người còn lại mắt to trừng mắt nhỏ: "Làm cái gì vậy? Đưa tay nải cho ta."
Lâm Cảnh Hành lập tức thể hiện: "Để ta, để ta!" Hắn tranh vào phòng, vụng về giũ chăn trải giường chiếu. Hắn chưa từng làm mấy việc như vậy nên làm rất chậm, còn để ý từng nếp chăn.
Nội tâm Khổng Quân phức tạp vô cùng, tiến lên: "Sư phụ....."
"Vừa lúc ta có việc muốn nói với ngươi." Thẩm Dứu nói với Khổng Quân: "Ngày mai tiệm chính thức khai trương, ngươi không cần tới đâu, cứ yên tâm chuẩn bị tốt cho vở kịch nói đi." Chủ yếu là ngày mai có người trong thôn tới làm, không thiếu người nên Khổng Quân nên ở nhà chuẩn bị tốt 'Tây Du Ký', Thẩm Dứu vẫn rất quan tâm tới chuyện này, đơn giản là nếu Khổng Quân nổi tiếng thì y sẽ kiếm được thêm tích phân.
Nhưng lời này vào tai Khổng Quân, xong cậu lại nhìn cái người vụng về lúng túng trải ga giường trong phòng kia, nội tâm bắt đầu thê lương: Thật là có mới nới cũ mà.
Rõ ràng trước đó người thân cận với sư phụ nhất là cậu!
Nhưng thân là đồ đệ, cậu không có quyền can thiệp vào chuyện của sư phụ. Khổng Quân rưng rưng đáp ứng. Mỗi bước chân cậu đều lưu luyến bước ra ngoài, cuối cùng vẫn nói một câu: "Sư phụ, ngài nhất định phải hạnh phúc nhaa."
Thẩm Dứu:......???
Mặc dù Thẩm Dứu đã đem đồ từ nhà lên nhưng nhìn căn phòng ở tạm này vẫn trống rỗng, Lâm Cảnh Hành đề nghị lên phố mua một ít đồ về. Lúc cả hai cùng đi lên phố Thẩm Dứu mới phát hiện, có chút giống với đôi vợ chồng mới cưới đi mua đồ!
Y liền đem cái suy nghĩ kỳ quặc này ném ra sau đầu, Thẩm Dứu tiến vào tiệm vải.
Lựa lựa lại thử thử, y ngẫm nghĩ y vẫn quen ngủ giường mềm hơn, hay là mua thêm cái đệm? Lâm Cảnh Hành đi theo phía sau y: "Em muốn mua gì? Ta mua cho em!"
Có người cho tiền! Không tiêu thì phí!
Thẩm Dứu liếc hắn một cái, trêu ghẹo nói: "Ngươi có tiền hả?"
Lần trước sau phi vụ quê độ kia thì hôm sau Lâm Cảnh Hành đã sai Tiểu Ngũ đem tiền tới, hắn vỗ túi đầy tự tin: "Có rất nhiều!"
Hai ngàn lượng! Còn nhiều hơn Lâm Cảnh Mân một ngàn lượng!
Thật ra thì một ngàn lượng của Lâm Cảnh Mân cũng là tiền của hắn đó!
Thẩm Dứu cầm cái đệm vừa xem lên đưa cho hắn: "Tiền không cần ngươi trả, xách giỏ đi."
Mua sắm là trò một khi đã bắt đầu là khó có thể dừng lại, hai người đi dạo loanh quanh, đồ hữu dụng, đồ vô dụng cũng mua rất nhiều, Lâm Cảnh Hành xách không hết thì bảo chủ quán đưa đến tửu lầu. Chủ quán nhìn địa chỉ mà Thẩm Dứu cho thì kinh ngạc: "Thì ra cửa hàng ở đầu phố kia là của ngươi. Hôm nay ta thấy có không ít người hỏi thăm, khi nào khai trương thế?"
Thẩm Dứu không rõ: "A?"
Chủ quán cười nói: "Hôm nọ có một mùi thơm bay ra từ đầu phố, mọi người đều tò mò ở đâu, sau đó mới biết là bắt đầu từ cửa hàng của ngươi."
Thẩm Dứu liền hiểu là hôm nọ ăn lẩu mùi bay ra ngoài, lúc này không quảng cáo thì lúc nào nữa? Y lập tức đứng nói chuyện với chủ quán, tiện thể thông báo mai khai trương, hoan nghêng chủ quán ghé qua.
Ra khỏi cửa hàng, Lâm Cảnh Hành ủy khuất dán lại: "Mùi gì? Sao ta không biết? Em mỗi ngày đều cho ta ăn sủi cảo, xong lại ăn ngon ở ngoài mặc ta. Em nói xem, có phải ăn cùng Khổng Quân không?"
Giờ hai người có một tầng quan hệ bạn 'chẹc' nên không giống xưa, giờ Thẩm Dứu chịu được cảnh Lâm Cảnh Hành cứ xà nẹo y: "Được rồi, được rồi. Là ta sai, hôm nay làm cho ngươi ăn, được không?"
Lúc này Lâm Cảnh Hành mới vui vẻ. Hắn cũng không thiếu một bữa ăn nhưng tất cả những điều có thể trải qua cùng y thì hắn đều không muốn bỏ lỡ! Khổng Quân cũng không được!
Vì thế hai người lại đi chợ mua ít đồ, Thẩm Dứu nấu cơm, Lâm Cảnh Hành ở sân sau bày đồ vừa mua lúc chiều. Cuối cùng bởi vì mua toàn là đồ mới nên nhìn còn chanh xả hơn nhà chính ở thôn.
Mùi hương bay phảng phất ra ngoài, Thẩm Dứu quyết định nắm chắc thời cơ quảng cáo, y viết một tấm biển đề ở ngoài cửa "Ngày mai khai trương", mong là lần này mùi hương cũng sẽ dẫn sự chú ý đến.
Lâm Cảnh Hành cũng là lần đầu ăn lẩu, nước dùng lần này với nồi canh xương ngày trước khác nhau, rất mới lạ. Thẩm Dứu lợi hại như vậy, món nào cũng có thể nghĩ ra, Lâm Cảnh Hành một bên ăn một bên tự hào!
Thẩm Dứu vừa đi ra ngoài treo biển rồi quay vào, chợt nhớ ra: "Hình như ta còn chưa đặt tên cho tửu lầu."
Lâm Cảnh Hành lập tức nói: "Ta thấy hay gọi là Mãn Phúc Kí."
Thẩm Dứu: "....Gì vậy? Nghe như tiện bán đồ cổ."
Kiến nghị của Lâm Cảnh Hành bị phủ quyết, hắn tan nát cõi lòng. Nhưng hắn nghĩ, về sau hắn tự mở cửa hàng đồ cổ gọi là Mãn Phúc thì lại vui vẻ trở lại.
Thẩm Dứu cũng là người đặt tên phế, y trầm tư nghĩ nửa ngày: "Cứ gọi là Càn Oa Ký đi!" Đơn giản dễ nhớ bao nhiêu, vừa nghe là biết bán gì đó.
Lâm Cảnh Hành cổ vũ vô điều kiện: "....Tên hay!" Rốt cuộc y cũng có nhận một chữ được đề nghị từ hắn!
Hai người rượu đủ no cơm liền đi vòng vòng trong sân, thuận tiện ngắm nghía đồ Lâm Cảnh Hành vừa bày chiều nay.
Không thể không nói con mắt nghệ thuật của quý tộc, Lâm Cảnh Hành bố trí rất đẹp, Thẩm Dứu rất vừa lòng. Chăn mới mua được trải ra mềm mại, cũng hợp ý Thẩm Dứu. Y chọc một ngón tay lên đệm, bông bị lún xuống một lỗ qua một lúc mới trở lại như cũ.
Lâm Cảnh Hành nhìn cảnh này thấy y đáng yêu thì thò lại gần sườn mặt y. Thẩm Dứu đẩy đẩy hai cái nhưng không đẩy được mặt hắn ra thì liền để kệ hắn sáp lại hôn.
Phòng mới được trang trí lại giờ giống như phòng tân hôn, cũng không tồi lắm.
Y chỉ là muốn thử xem đệm tốt hay không thôi!
Thẩm Dứu ôm cổ Lâm Cảnh Hành kéo xuống: "Làm không? "
Lâm Cảnh Hành đỏ mắt đỏ mặt: "Làm!"
Cùng lúc đó, trong nhà Thẩm Dứu ở thôn Thẩm. Tiểu Ngũ không nhận được lời nhắn nào từ chủ tử thì vẫn tới nấu cơm như bình thường: "..?"
Chủ tử, người đi đâu rồi ㅠㅠ?