Vẻ mặt Thẩm Dứu lạnh nhạt: "Nam nhân ca nhi thụ thụ bất thân, như thế không tốt lắm đâu."
Ây gu, cái cụm từ ma quỷ gì đây?
Lâm Cảnh Hành khí định thần nhàn: "Ta nhớ là lần đầu tiên ta gặp ngươi, chúng ta còn ôm nhau nằm bất động, chúng ta cùng nhau ngã vào bụi cỏ, ngực ta dán vào ngực.."
Thẩm Dứu: "Được rồi, ta làm là được chứ gì?"
Chưa gì đã quạo rồi.
Nhưng y nhìn thấy Lâm Cảnh Hành mặc rất vừa người thì tâm tình bình phục: "Ánh mắt ta quả nhiên không tồi." Còn khá đẹp nha.
Lâm Cảnh Hành giang một tay ra, một tay chống nạng, giống bù nhìn mặc người ta giày vò, còn muốn xoi mói: "Đẹp! Còn nữa? Mua nhiều không mệt hả?" Lâm Cảnh Hành quả thực đầy hỏi chấm, tâm tư ca nhi khó nắm bắt vậy sao?
Hắn nhíu mi tự hỏi, hoàn toàn không chú ý tới Thẩm Dứu giày vò hắn như chơi búp bê ở ngay cạnh, nạng cũng bị y cầm mất.
"Được rồi, xoay một vòng cho ta xem." Thẩm Dứu buông tay bước sang bên cạnh.
Lâm Cảnh Hành yên lặng xoay vài vòng, vừa ngẩng đầu phát hiện nạng đã trong tay Thẩm Dứu: "....."
Má!!! Chân tướng lộ ra rồi sau này hắn lấy lý do gì ở đây bây giờ? Không đúng, giờ phải giải thích với y thế nào chuyện chân hắn đây?
Nhưng mà Thẩm Dứu cũng không như trong tưởng tượng của hắn, y không chất vấn cũng không tức giận mà rất bình tĩnh đặt nạng ở bên cạnh: "Nếu khỏi rồi thì không cần nạng nữa, hôm khác ta đưa nó cho người trong thôn."
"Ta.." Lâm Cảnh Hành gian nan nuốt nước miếng: "Ta không có ý muốn lừa ngươi, ta thật sự bị thương, ngươi lại mua cho ta thuốc tốt như thế. Ta.... chắc là nhanh khỏi đi..."
Thẩm Dứu: "Thì?"
Thẩm Dứu cảm thấy y nên hỏi khi nào Lâm Cảnh Hành đi, hoặc là trực tiếp đá hắn ra khỏi nhà.
Tại sao không chứ? Người này lai lịch không rõ, nguyên nhân bị thương không rõ, thủ hạ thì biệt tăm, ở lại đây còn không giúp được y chuyện gì, chỉ tăng thêm phiền toái- hôm nào y cũng phải vội vàng về nhà nấu cơm đó!
Nhưng lời đến bên miệng, Thẩm Dứu lại bình tĩnh hỏi hắn: "Ngươi ở lại đây là vì ta sao?"
Lâm Cảnh Hành trầm mặc một lúc, sau đó gật đầu.
Thẩm Dứu nói: "Nhưng ta sẽ không làm thiếp, cũng không chung phu quân."
Y đứng lên, tiêu sái bước về phía ngoài cửa....đứng im. Lâm Cảnh Hành bắt lấy cổ tay y, giam y giữa mình và bức tường: "Ngươi đã sớm biết."
Thẩm Dứu hoảng loạn giãy dụa.
Lâm Cảnh Hành cúi đầu nhìn bản thân mặc áo vải bông rất giống với Thẩm Dứu, đẹp đôi quá! Hắn thấp giọng hỏi: "Ngươi biết ta đã khỏi sao lại không đuổi ta đi? Sao còn mua y phục cho ta?"
Thẩm Dứu từ hoảng loạn giãy dụa thành phẫn nộ đánh đá: "Ngươi cmn buông lão tử ra!! Trên tường toàn là đất!!" Cmn ngươi có biết giặt đồ ở đây khó khăn cỡ nào không hả? Ngươi là cái đồ #$%&*!!!
Lâm Cảnh Hành: "...."
Thẩm Dứu đè Lâm Cảnh Hành lên giường đánh cho một trận, đùng đùng nổi giận ra khỏi phòng, phủi phủi bụi trên lưng áo. Nhìn bầu trời tràn ngập ánh trăng, Thẩm Dứu nghĩ thầm đã náo một trận như vậy, Lâm Cảnh Hành nên biết điều đêm nay yên lặng mà đi.
Nhưng người tính không bằng trời tính! Lâm Cảnh Hành không biết điều tí nào. Sáng sớm hôm sau y vẫn thấy Lâm Cảnh Hành từ phòng đi ra, Thẩm Dứu sợ ngây người. Nhưng khiếp sợ qua đi, hai người lại giống như đêm qua chưa có chuyện gì xảy ra, giống như sinh hoạt mấy hôm trước yên lặng duy trì hòa bình.
Thẩm Dứu như thường lệ vào trong thành, đi cùng Khổng Quân tìm người sửa sang tiệm, đi quán trà kể truyện, giải thích cho Khổng Quân và Tiểu Niễn Tử một khóa phân biệt tốt và xấu, kiếm vài tích phân, tối về xách cho Lâm Cảnh Hành ít đồ ăn trong thành.
Mà Lâm Cảnh Hành thì khác, hắn cho ít ám hiệu tới thuộc hạ vì Thẩm Dứu trước khi đi đã để lại cho hắn ít sủi cảo, Lâm Cảnh Hành gọi thuộc hạ tới nấu.
Đến nay vẫn chưa học được cách nhóm lửa, sầu~
Thương thế Tiểu Ngũ còn nhanh khỏi hơn Lâm Cảnh Hành, giờ đã đủ sức tung tăng bay nhảy, nay đến cậu tới giúp Lâm Cảnh Hành nấu cơm. Tiểu Ngũ dẩu mông ở trong bếp nhóm lửa: "Chủ tử, hay là ngài về đi, Thẩm tiểu ca nhi lại không có nhà, người ở đây phòng không gối chiếc làm gì?" Nhà bao việc! Cục diện ở kinh thành còn chưa rõ, ai ai cũng khẩn trương theo dõi mọi chuyện.
Chủ tử nhà mình thì hay rồi, ở cái nơi thâm sơn cùng cốc này vui vẻ tới mức không muốn về!
Lâm Cảnh Hành nhìn về phương xa: "Có lý do, nơi đây yên tĩnh, bình thản, non xanh nước biếc, phong cảnh lay động lòng người, thích hợp để ta tự hỏi."
Tiểu Ngũ dựng lỗ tai: "Tự hỏi gì ạ? Là về cục diện của Đại Hoàng Tử và Nhị Hoàng tử sao?"
Lâm Cảnh Hành: "Ha? Ta tự hỏi ý nghĩa nhân sinh là gì? Thân là con cháu thế gia nhất định phải cưới một quý nữ làm phu thê sao? Ngươi nói nếu ta cưới.... Thôi, nói ngươi cũng không hiểu. Nấu xong sủi cảo thì lăn đi, đừng ở chỗ này làm phiền ta."
Tiểu Ngũ:.....QAQ
Lâm Cảnh Hành: "Từ từ, trước tiên đi đến nha môn trong thành đánh tiếng, Thẩm Dứu muốn mở một tiệm ăn, cũng không thể để người ta bắt nạt được! Người này do phủ Chiêu Thành Hầu bảo vệ!"
Tiểu Ngũ: "Ha..."
Lâm Cảnh Hành ghét bỏ nhìn cậu một cái: "Ngày mai đổi thành Tiểu Lục đến đi, ngươi nói nhiều quá làm ảnh hưởng ta suy nghĩ."
Tiểu Ngũ: Ủy khuất, còn phải nhịn xuống không được khóc.
Nấu xong cho Lâm Cảnh Hành, chủ tử cậu còn chưa đến mức táng tận lương tâm, chia cho cậu một nửa, cũng là Thẩm Dứu hôm nay làm hơi nhiều. Lâm Cảnh Hành hoài nghi Thẩm Dứu biết mỗi ngày đều có người tới giúp hắn nấu cơm nên mỗi ngày đều làm rất nhiều. Sau khi Tiểu Ngũ ăn xong liền hiểu vì sao chủ tử nhà mình lại vui vui vẻ vẻ ở lại đây tới quên trời đất. Lại thêm một lần khuyên chủ tử về nhà thất bại, Tiểu Ngũ chỉ đành thở dài đi đến nha môn, nói cho huyện lệnh biết phủ Chiêu Thành Hầu muốn bảo hộ người.
Nhưng một ngày này, Lâm Cảnh Hành ở nhà chờ mãi chờ mãi, đã qua thời gian Thẩm Dứu hay về mà vẫn chưa thấy người. Hắn có chút lo lắng ở trong sân đi đi lại lại.
Hay là gặp nguy hiểm? Làm ăn buôn bán khó tránh khỏi việc tranh chấp với người khác.
Không nên đánh tiếng cho mỗi nha môn, nha môn cũng chỉ quản được trong nội thành. Hay là phái ám vệ âm thầm theo sao bảo vệ Thẩm Dứu?
Đi tới vòng thú 46 Lâm Cảnh Hành quyết định đi tìm Thẩm Dứu.
Từ lúc tới đây, hắn còn chưa ra khỏi cửa lần nào. Lúc đầu là vì tránh truy sát sau là vì ánh mắt người trong thôn nhìn hắn cứ quái quái.
Giống như cây cải trắng nhà mình bị con lợn nào đó ở đâu trộm mất, hoặc là đám chồn trộm mất gà nhà bọn họ, hoặc là hồ ly tinh dụ dỗ thư sinh. Thường xuyên như thế nên hắn càng không muốn ra khỏi cửa.
Trời đã không còn ánh mặt trời, Lâm Cảnh Hành nhìn đến dưới một cái cây ở đầu thôn có không ít người tụ tập. Nhìn kỹ lại thì là đám Tiểu Cẩu Tử ngửa đầu nhìn trên cây.
Lâm Cảnh Hành cũng nhìn theo, trái tim lập tức thắt lại: "Ngươi lên đó làm cái gì?!! Còn không mau xuống?"
Lần đầu tiên hắn dùng ngữ khí hung dữ đó nói chuyện với Thẩm Dứu, dữ tới nỗi suýt nữa Thẩm Dứu bước hụt.
Thẩm Dứu bẹp bẹp miệng, lại tủi thân sốt ruột, ôm thân cây không dám nhúc nhích: "Ta, ta không xuống được!"
Hôm nay Thẩm Dứu hiếm khi về sớm, vừa ở cổng thôn gặp đám trẻ đang thả diều. Không biết là ai mua, một cái diều mới tinh đảo đảo hai vòng xong bị mắc ở trên cây.
Thẩm Dứu trước kia vì bị nhiệm vụ cưỡng chế kiểm soát, từ sau vụ việc chiếc lông gà xinh đẹp kia mà rất có uy vọng với đám nhóc. Thẩm Dứu cũng cảm thấy cây này cũng không quá cao nên vén áo trèo lên.
Kết quả lên thì dễ mà xuống thì khó-- diều đã ném xuống dưới nhưng y lại bị mắc trên cây.
Tía má ơi cao vãi đạn, lúc y trèo lên sao không thấy nó cao như thế. Tuyệt vọng liếc mắt xuống, Thẩm Dứu liền hoảng hốt.
Lâm Cảnh Hành vừa tức vừa thấy buồn cười, làm mặt hung dữ xua đám trẻ về nhà: "Còn không mau cầm diều về nhà?"
Niếp Niếp bị hù hoảng sợ khóc: "HUHHUHU ca ca còn chưa xuống..."
"Các ngươi còn ở chô này sau y xuống được?" Lâm Cảnh Hành sờ sờ đầu Niếp Niếp: "Về đi, ta cứu ca ca của mấy đứa xuống."
"Thật không?" Tiểu Cẩu Tử nghiêm túc hỏi, giống như một nam tử hán thực thụ.
Lâm Cảnh Hành gật đầu: "Đương nhiên." Bằng không ta lại để y qua đêm trêm cây hay sao?
Một đám nhóc đi về thôn được vài bước lại tụ lại nói thầm, Tiểu Cẩu Tử đứng ra nói với Lâm Cảnh Hành: "Vậy ngươi lợi hại, bọn ta cũng chưa lợi hại như thế. Vậy chúng ta thương lượng đi. Bọn ta không cưới ca ca nữa cho phép ngươi cưới ca ca."
Dừng một chút, Tiểu Cẩu Tử đỏ mặt lên: "Hy vọng ngươi vẫn cho phép chúng ta tới nhà ngươi ăn trực."
Lâm Cảnh Hành phì cười.
Xin lỗi, hắn thật sự không nhịn cười nổi.
Thẩm Dứu tức tới nỗi mặt đỏ tai hồng: "Mấy nhóc nói cái gì đó!! Giúp mấy đứa lấy diều xuống mà báo đáp ta thế à? Còn muốn ăn cơm? Ăn đấm đi!" Y cầm giày lên ném xuống.
Nhóm trẻ lập tức chạy tán tác về nhà.
Lâm Cảnh Hành cầm giày y lên, phủi phủi bụi đất dính trên đó. Vừa nãy Thẩm Dứu ném giày là do nhất thời xúc động, hiện giờ trên chân trống trơn, y không tự nhiên mà cuộn tròn ngón chân lại.
Lâm Cảnh Hành đến dưới tàng cây. Thẩm Dứu ngồi trên cành cây, hai bên chân thon dài tinh tế rũ xuống, còn lộ ra một đoạn cổ chân đáng yêu trắng như tuyết.
Thẩm Dứu mất tự nhiên khẩn trương nói: "Ngươi làm gì? Còn không mau cứu ta?"
Nói còn chưa dứt, Lâm Cảnh Hành cầm đoạn cổ chân mảnh khảnh kia đeo lại giày cho y.
Thật giống như hắn luôn tự hỏi, lại thật lâu không tìm được đáp án minh bạch, không bao giờ buông tha.