Những lời khen này, chân tâm hay giả ý, Trầm Thanh Lê đều không quan tâm, nhìn nữ nhi ở trong lòng mở to hai mắt cười khanh khách, nàng liền thấy vui vẻ, để nhũ nương ôm nữ nhi đi ăn sữa, nàng cũng đi thay xiêm y
Nữ quyến quan viên vẫn hâm mộ nàng không thôi
“Lục phu nhân đúng là tốt số, có thể gả cho Cửu thiên tuế, vinh hoa phú quý không nói, Cửu thiên tuế lại sủng nàng như thế, đối với nàng che chở mọi mặt. Phúc khí như thế, chúng ta hâm mộ mấy đời cũng không có được”
“Còn không phải sao, trong phủ Cửu thiên thuế chỉ có một mình nàng, không có thiếp thất, sau này hài tử của nàng cũng sẽ hưởng hết mọi vinh hoa phú quý”
Các nàng càng nói, không khỏi nghĩ tới phu quân nhà mình, hoặc là tam thê tứ thiếp, hoặc là lưu luyến bụi hoa, tư chất tầm thường, không có địa vị, càng thấy Trầm Thanh Lê vận khí tốt, gặp được phu quân thân phận tôn quý lại yêu thích mình.
Khi Trầm Thanh Lê quay lại, các nàng càng thêm xu nịnh lấy lòng nàng, một lòng muốn bám vào quý nhân để kiếm vài chỗ tốt, vì tiền đồ của phu quân cũng là vì tương lai của mình và hài tử. Trầm Thanh Lê đương nhiên biết dụng ý của các nàng lại không thích như vậy, chỉ xã giao vài câu liền kiếm cớ rời đi. Đám nữ quyến không dám giữ nàng lại, bọn họ không có lá gan đó, nếu chọc nàng tức giận, Lục Hoài Khởi chắc chắn sẽ không cho các nàng sắc mặt tốt, đến lúc đó mất nhiều hơn được. Vì thế bọn họ chỉ lặng lẽ ngồi dùng tiệc, tán gẫu vài câu giết thời gian
Lục Hoài Khởi thấy Trầm Thanh Lê rời chỗ, cũng trở về hậu viện. Vừa vào phòng liền thấy nàng đang ôm Thừa Hi cười đùa, hắn đi thay xiêm y, xua đi mùi rượu trên người, sau đó đi đến cạnh Trầm Thanh Lê, thấp giọng nói “sao không trò chuyện nhiều với các phu nhân kia? Không vui sao?”
Trầm Thanh Lê gật đầu. Thừa Hi trong lòng nàng nhìn Lục Hoài Khởi cười tít mắt, ánh mắt trong veo
Lục Hoài Khởi cười nói “ánh mắt Hi nhi giống ngươi y như đúc, mỗi lần ta nhìn thấy đều nghĩ bộ dáng ngươi lúc nhỏ hẳn cũng như Hi nhi”
Trầm Thanh Lê lắc đầu cười nói “sao ngươi không nói Hi nhi chỗ nào giống ngươi, lần nào cũng nói Hi nhi giống ta”
Lục Hoài Khởi nghiêm túc nhìn, sờ sờ cái mũi Thừa Hi “nơi này có chút giống ta”
Trầm Thanh Lê bật cười “hiện tại mũi của Hi nhi còn chưa thành hình, chỗ nào nhìn ra giống ngươi?”
Hắn luôn thích đem mình ra nói đùa như vậy, hai người cười đùa một hồi, tiểu Thừa Hi dù nghe không hiểu cũng cười theo. Chu thị đứng bên ngoài, nghe tiếng nói cười trong viện, ý cười trên mặt tràn đầy
Bên trong Lục phủ tiếng cười tiếng nói rộn ràng, mà ở một nơi khác cũng đang tổ chức tiệc đầy tháng, bầu không khí lại khác hoàn toàn.
Trong Minh Nguyệt lâu, Trầm Thanh Kiểu vẻ mặt lạnh lùng ngồi trên tháp, Lạc Nam đứng bên cạnh, thần sắc trên mặt cũng không dễ nhìn.
Hắn chau mày, cố đè nén cảm giác khó chịu, thở sâu một hơi làm cho mình bình tĩnh hơn, mới nói “Thanh Kiểu, nghe ta lần này đi. Một tháng qua, Lục Hoài Khởi luôn phái người điều tra chúng ta, Hoành Tương tửu lâu đã sắp bại lộ, ta nghĩ hắn muốn xác định đó có phải là sản nghiệp của ta hay không, mà người ta phái đi ám sát hắn cũng bị hắn bắt được, nên hắn đã biết ta là chủ mưu phía sau. Ngươi nghĩ mộ chút, với tính tình của Lục Hoài Khởi, hắn sẽ dễ dàng bỏ qua cho chúng ta sao? Ta là vì an nguy của ngươi và A Sơ, chúng ta thực sự không nên lưu lại Lương kinh nữa, còn trì hoãn, Lục Hoài Khởi sớm muộn gì cũng tìm tới cửa, đến lúc đó, chúng ta sẽ không thoát khỏi ma chưởng của hắn” Nhìn Trầm Thanh Kiểu vẻ mặt vẫn không buông lỏng, hắn càng thêm lo lắng “Thanh Kiểu, chẳng lẽ ngươi không nghĩ cho A Sở chút nào sao? Nếu chúng ta không đi, chẳng lẽ ngươi muốn hắn rơi vào tay Lục Hoài Khởi? A Sở mới một tháng, ngươi nhẫn tâm sao?”
Trầm Thanh Kiểu không cam lòng, hôm nay là đầy tháng con nàng, cũng là đầy tháng của nữ nhi Trầm Thanh Lê, nhưng nàng ta có thể ở Thiên tuế phủ tổ chức tiệc linh đình náo nhiệt, được bá quan văn võ đến chúc mừng, hài tử của nàng như chúng tinh phủng nguyệt. Còn nhi tử của nàng, ngay cả tiệc đầy tháng cũng không thể làm, còn phải lén lút chạy ra khỏi thành như chuột chạy qua đường. Dựa vào cái gì? Nhi tử của nàng nên là thiên chi kiêu tử, không thể rơi vào tình cảnh này. Hài tử của Trầm Thanh Lê là trăng sao trên cao, còn nhi tử của nàng bùn lầy dưới đất sao? Đây là đạo lý gì, nàng cùng Trầm Thanh Lê đấu lâu như vậy cũng không phải muốn thấy kết quả này, nàng là muốn đạp nàng ta dưới lòng bàn chân
Lạc Nam nhìn sắc mặt Trầm Thanh Kiểu hết trắng lại xanh, biết nàng đang tức giận, hẳn là đang nghĩ tới Trầm Thanh Lê. Lửa giận trong lòng hắn bốc lên, chẳng lẽ những lời hắn nói vừa rồi, nàng một chữ cũng không nghe lọt? “Thanh Kiểu, ngươi muốn đấu với Trầm Thanh Lê, ta không phản đối, ta cũng vẫn luôn giúp ngươi nhưng hiện tại chúng ta không có tinh lực để đấu với Lục Hoài Khởi khí thế đang lên, hắn quyền thế khuynh Tây Lương, thiên hạ này là của hắn, chúng ta nếu ở lại đây sẽ không có trái cây ngon để ăn. Ngươi rốt cuộc có hiểu hay không? Những lời này cũng không phải ta nói chơi”
Trầm Thanh Kiểu tay ôm hài tử hơn dùng lực, khiến hài tử bị đau mà khóc ré lên, nàng lại quay mặt, lạnh lùng nói với Lạc Nam “trốn đi thì thế nào? Ra khỏi Tây Lương thì sao? Ta không giết được Trầm Thanh Lê, không báo được thù, đời này ta không thể khoái hoạt, vậy ta sống còn có ý nghĩa gì?”
Lạc Nam bảo nhũ nương ôm hài tử đi, trong lòng đột nhiên có cảm giác vô lực “Thanh Kiểu, ngươi đời này vì báo thù mà sống, vì chờ Trầm Thanh Lê chết mà sống sao? Ngươi không nghĩ tới ta, không nghĩ tới A Sở của chúng ta sao?”
Trầm Thanh Kiểu nghe tiếng hài tử khóc, lông mi run lên nhưng vẫn nói “chỉ cần báo được thù, ta tất nhiên sẽ chiếu cố tốt cho A Sở, cũng sẽ toàn tâm toàn ý cùng ngươi, đến lúc đó sẽ rời khỏi Tây Lương đến bất kỳ đâu cũng được nhưng hiện Trầm Thanh Lê đang phong cảnh đắc ý, lúc này ngươi bảo ta rời đi, tuyệt không có khả năng”
Lạc Nam thật hết cách với nàng “Thanh Kiểu, ngươi quá ngây thơ, với năng lực của Lục Hoài Khởi, trừ phi ông trời muốn hắn chết, bằng không chúng ta vĩnh viễn không có khả năng đối phó với Trầm Thanh Lê khi hắn còn sống. Việc đã tới nước này, ta hi vọng ngươi có thể nhìn rõ thế cục, đừng chấp mê bất ngộ” Nói xong xoay người rời đi
Ra ngoài, Lạc Nam nghĩ tới những lời của Trầm Thanh Kiểu, hẳn là nàng sẽ không rời khỏi Lương kinh nhưng hắn lần này cũng đã hạ quyết tâm, không thể theo ý nàng. Một nhà bọn họ nhất định phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới. Nếu cứ ở lại Lương kinh, ở trong phạm vi thế lực của Lục Hoài Khởi, bọn họ tuyệt không có khả năng sống sót. Cho nên hắn ra lệnh cho hạ nhân bắt đầu thu dọn, đêm nay, bọn họ sẽ ngồi thuyền rời khỏi Tây Lương. Lần này hắn sẽ không để Trầm Thanh Kiểu tùy ý làm bậy
Động tĩnh của hạ nhân làm cho oán khí trong lòng Trầm Thanh Kiểu càng sâu hơn, Lạc Nam đây là đang bức nàng, quyết tâm muốn đưa nàng rời khỏi Tây Lương. Vừa nghĩ tới đại thù còn chưa báo được, nàng còn chưa nhìn thấy Trầm Thanh Lê bị giẫm đạp dưới chân, nàng sao có thể dễ dàng rời đi. Ân oán giữa các nàng không thể cứ vậy mà kết thúc, nó chỉ có thể kết thúc vào ngày Trầm Thanh Lê thân bại danh liệt mà thôi. Nàng đi đến bên cửa sổ, nhìn hạ nhân bên ngoài bận rộn thu thập, trong mắt lóe lên u quang
Đến đêm, hạ nhân hồi báo “công tử, mọi thứ đã thu thập thỏa đáng”
Lạc Nam gật đầu “người đều tới đông đủ?” Đột nhiên biến sắc hỏi “phu nhân đâu?”
Hạ nhân kinh hãi, nhìn chung quanh, đúng là không thấy thân ảnh của Trầm Thanh Kiểu
“Mau đi tìm, dù lật tung trạch viện cũng phải tìm ra phu nhân cho ta” Lạc Nam lớn tiếng ra lệnh cho hạ nhân, trong lòng lại tràn ngập bất ổn
Hạ nhân cũng hoảng sợ, chưa từng thấy công tử thất thốt như vậy, lại thầm trách phu nhân sao lại chơi trò mất tích vào lúc này, đã biết đêm nay bọn họ sẽ rời khỏi Tây Lương còn không thấy thân ảnh, chọc cho công tử tức giận. Tuy vậy bọn họ vẫn làm theo mệnh lệnh, đi khắp nơi tìm Trầm Thanh Kiểu nhưng dù bọn họ lật tung cả tòa nhà cũng không thấy bóng dáng nàng, chẳng những thế bọn họ còn phát hiện ra tiểu công tử cũng không thấy tăm tích. Xem ra phu nhân đã mang tiểu công tử rời đi
Sắc mặt Lạc Nam trở nên tối tăm âm trầm, trong mắt tràn ngập mưa gió