Cả Kim loan điện lặng ngắt như tờ, chúng quan viên kinh hoàng khiếp sợ
Tây Lương đế nhìn chúng quan viên trợn mắt há mồm, có chút tức giận, lạnh giọng nói “nhìn thần tình của chúng ái khanh, Cô liền biết các ngươi rất bất ngờ, cảm thấy không thể tin nổi. Cô cũng nói cho các ngươi biết, Cô cũng giống thế, từ lúc Cô đăng cơ tới nay, Cửu thiên tuế vẫn tận tâm hết sức phụ tá Cô, hắn cống hiến cho Tây Lương thế nào, Cô vẫn luôn nhìn thấy, Cô cũng rất kính trọng hắn. Chỉ là lần này…” Hắn dừng một chút, vẻ mặt bi thống và phẫn nộ “Cô thực sự không ngờ hắn lại vì ân oán cá nhân mà mang binh sĩ Tây Lương ta xông vào đại quân Bắc Tề, dẫn đến quân ta không hề có chuẩn bị đã bị Bắc Tề tiêu diệt toàn bộ, dẫn đến vài tòa thành trì cũng rơi vào tay giặc” Tiểu hoàng đế có thể nói là biểu hiện tràn đầy chân tình, nói lời tận tâm can, giống như hắng rất thất vọng về Lục Hoài Khởi. Nhưng cả triều, ai chẳng biết người hận Lục Hoài Khởi nhất chính là hắn, đóng kịch cũng quá giỏi.
Tây Lương đế cũng không trông mong triều thần tin tưởng hắn thật lòng, mục đích của hắn chỉ có một, chính là làm cho bọn họ biết Lục Hoài Khởi là đầu sỏ khiến cho quân đội Tây Lương thua tan tác
Hắn tiếp tục bày tỏ cảm xúc “chúng ái khanh, lúc Cô chưa đăng cơ đã từng nghe nói Lục Hoài Khởi vốn là người Bắc Tề, hơn nữa thân phận rất tôn quý, lúc đó quốc quân Bắc Tề cũng đã đến Tây Lương xác nhận, nói Lục Hoài Khởi chính là đại hoàng tử mất tích đã nhiều năm của hắn, việc này hẳn chúng ái khanh vẫn còn nhớ chứ? Về sau lại bị Lục Hoài Khởi âm hiểm dùng thủ đoạn xảo quyệt lừa dối cho qua, làm cho tiên hoàng không còn hoài nghi hắn nhưng hiện tại xem ra việc kia là thật, hắn chính là Bắc Tề hoàng tử”
Chúng quan viên chỉ biết câm nín nghe hắn phẫn nộ lên án, bọn họ vốn chẳng có cảm tình với Lục Hoài Khởi, cũng không phải thuộc hạ dưới trướng, giờ hắn bị tiểu hoàng đế bôi đen, bọn họ cũng tùy thôi, không việc gì phải ra mặt.
Phù Lĩnh Thăng ánh mắt buồn bã, Lục Hoài Khởi đã vì Tây Lương cống hiến không ít, vừa chết đi đã bị tiểu hoàng đế bôi nhọ, hủy danh tiếng. Hắn có chút hổ thẹn, uổng công hắn tự xưng mình cương trực công chính, không a dua cùng đám tham ô kia làm bậy nhưng giờ phút này hắn cũng im lặng như bọn họ thôi. Triều đình chính là một chảo nhuộm lớn, người có thể gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn chẳng có mấy ai. Thái Hòa Phỉ vậy mà thật đáng mặt nam nhi
Tây Lương đế vẫn tiếp tục vạch tội Lục Hoài Khởi “hắn là Bắc Tề đại hoàng tử, mẫu tộc của hắn với Bắc Tề quốc quân có mối hận diệt môn, hắn hận Cao Quân Thận thấu xương, điều này Cô cũng có thể hiểu nhưng không thể tha thứ hắn lại lấy việc công trả thù tư trên chiến trường, còn dính líu tính mạng vô tội của binh sĩ Tây Lương ta. Lục Hoài Khởi quá mức cố chấp lại cố tình làm bậy, hắn đặt vận mệnh của đất nước chúng ta vào chỗ nào?? Người hại dân hại nước như thế, Cô sao có thể để hắn mang theo phong hào Cửu thiên tuế mà yên giấc ngàn thu”/
Nghe đến đây thì chúng quan viên đã hiểu tiểu hoàng đế muốn gì
Quả nhiên, tiểu hoàng đế đã lập tức ra lệnh “người tới, truyền lệnh của Cô, từ hôm nay, hủy bọ tất cả quan hàm phong hào cùng tước vị của Lục Hoài Khởi. Hắn là kẻ có tội, không tịch biên gia sản chém cả nhà hắn không giải được mối hận trong lòng Cô”
Chúng quan viên ngạc nhiên ngẩng đầu, ý của tiểu hoàng đế là muốn chém đầu người Lục phủ để răng chúng? Lục Hoài Khởi cứ vậy mà rơi đài? Chuyện này có hơi khó chấp nhận
Phe cánh của Lục Hoài Khởi tức giận khôn cùng, Cửu thiên tuế chỉ mới mất tích hai ngày, tiểu hoàng đế đã khẩn cấp xử trí người của hắn như vậy sao? Khi Cửu thiên tuế vì Tây Lương làm nhiều chuyện, tiểu hoàng đế kiêu ngạo này vẫn phả núp phía sau không dám hó hé, giờ hắn thi cốt chưa lạnh, hắn ta đã giở trò diệt trừ, thật khiến người ta ghê tởm. Tuy nhiên bọn họ cũng biết lúc này không thể vọng động, nếu không sẽ có kết cục như Thái Hòa Phỉ, chết uổng phí
Tây Lương đế nhìn bá quan văn võ, đương nhiên hắn không bỏ qua thần tình của vây cánh Lục Hoài Khởi, càng thêm đắc ý khi thấy đám người đó giận mà không dám nói. Trong lòng đột nhiên xuất hiện một ý tưởng, hắn cao giọng ra lệnh “Mông Tuyên, chi bằng ngươi mang binh bao vây Lục phủ, bắt nhốt gia quyến Lục Hoài Khởi vào đại lao Hình bộ đi”
Thần sắc của đám quan viên càng trở nên vi diệu, Thống lĩnh Ngự lâm quân Mông Tuyên là thuộc hạ của Lục Hoài Khởi, tiểu hoàng đế lại giao nhiệm vụ cho hắn như thế, chính là cố ý đây mà
Mông Tuyên vẻ mặt băn khoăn và do dự, hắn là thủ hạ của Cửu thiên tuế, khi Cửu thiên tuế còn sống đối với hắn không tệ, có ơn dẫn dắt, có thể nói vừa là chủ tử vừa là ân nhân. Tiểu hoàng đế lại muốn hắn mang binh bao vây diệt trừ Lục phủ, việc tổn hại đạo nghĩa như thế, hắn sao có thể làm. Do dự một hồi, hắn cúi đầu nói ‘hồi Hoàng thượng, vi thần…” Hắn thực sự không biết nên nói thế nào
Tiểu hoàng đế lạnh lùng nói “thế nào? Xem ra Mông thống lĩnh rất khó xử phải không? Nếu đã vậy, Cô cũng không phải là người bất cận nhân tình” Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Mông Tuyên, thầm khinh bỉ hắn ta là kẻ ngu xuẩn không đầu óc, lại chỉ vào Binh bộ thị lang Hà Mẫn Tân, ra lệnh “vậy thì ngươi đi, ngươi thay Mông Tuyên bao vây Lục phủ, bắt giải toàn bộ người bên trong”
Hà Mẫn Tân vui mừng khôn xiết, bước ra khỏi hàng, cung kính đáp ‘vi thần lĩnh mệnh, nhất định sẽ không phụ thánh ân”
Trong đại điện tràn ngập không khí quỷ dị, mọi người nhìn Hà Mẫn Tân rồi lại nhìn tiểu hoàng đế, hiểu rằng đây không phải là ngẫu nhiên, có lẽ trước đó Hà Mẫn Tân đã âm thầm biểu lộ sự trung trung thành với tiểu hoàng đế, mà nhìn tình hình hiện tại, hẳn là tiểu hoàng đế cũng đã đồng ý thu nhận hắn
Phù Lĩnh Thăng nhìn thoáng qua Hà Mẫn Tân, bắt gặp ánh mắt đắc chí và bộ dáng dương dương tự đắc của hắn, liền tức giận xoay người đi. Khi Lục Hoài Khởi còn phong quang vô hạn, hắn ta liền gấp gáp tiến đến nịnh bợ, nay Lục Hoài Khởi vừa chết, hắn liền gấp gáp đổi chủ.
Hà Mẫn Tân mặc kệ ánh mắt của mọi người, hắn chỉ cần bản thân thăng tiến, người khác nói gì cũng không quan tâm /
Tan triều, vừa ra khỏi đại điện, nhìn thấy Mông Tuyên đi phía trước, Hà Mẫn Tân liền tiến lên bắt chuyện “Mông thống lĩnh, ngươi đúng là kẻ hồ đồ nha, cơ hội tốt như vậy lại không chịu nắm bắt, cứ thế mà nhường cho ta, ngẫm lại cũng thấy tiếc cho ngươi”
Mông Tuyên đầu cũng không quay lại, chỉ nói “Hà đại nhân thích làm gì cũng là chuyện của ngài, nói với ta làm gì. Tại hạ còn có chuyện quan trọng, cáo từ” Nói xong liền bỏ đi, không thèm để ý đến thần sắc của Hà Mẫn Tân
Hà Mẫn Tân bĩu môi, đầu gỗ như vậy sao có thể lăn qua lộn lại trên chốn quan trường chứ, nếu không phải vì Lục Hoài Khởi mến tài, e là Mông Tuyên đã sớm không biết chết trong tay người nào
Mông Tuyên đúng là có chuyện quan trọng, sáng nay khi hắn xuất môn, mẫu thân và phu nhân của hắn đã có dặn hắn trở về sớm để cùng dự sinh nhật của Quân nhi. Nghĩ tới đại nhi tử mới bốn tuổi, bộ dáng lại thông minh khả ái, trên mặt hắn liền lộ ra tưi cười khả ái, áp lực và căng thẳng trên triều đình cũng thoáng thả lỏng chút ít. Nhưng rất nhanh, đây lại là nụ cười cuối cùng trong đời hắn
Khi đi ngang qua một ngã tư, Mông Tuyên chợt cảm thấy có gì đó không đúng, trên đường rất thưa vắng, không một bóng người, hàng quán cũng loạn thất bát tao mà bình thường lúc này phố xá vô cùng náo nhiệt. Đi về phía trước thêm một đoạn, ánh mắt của hắn càng thêm ngưng trọng, trên mặt đường loang lổ vết máu còn chưa xử lý xong
Mông Tuyên nắm chặt đao tiến lên phía trước, nhìn thấy một đám hắc y nhân đang đứng chắn giữa đường, đao trên tay bọn họ còn nhỏ máu ròng ròng. Hắn sắc mặt chấn động, không ngờ dưới chân thiên tử, giữa ban ngày lại có người dám công khai hành hung giết người
Mông Tuyên không chút do dự, rút đao xông về phía đám hắc ý nhân, nổi giận quát “kẻ nào dám hành hung giết người?”
Đám hắc y nhân thản nhiên nhìn hắn, dáng vẻ trấn định như vậy khiến Mông Tuyên có cảm giác bọn họ là đang ở đây đợi hắn