Gả Cho Đông Hán Đô Đốc

Chương 234: MỘT MẢNH MƯA GIÓ



Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên quan cửa sổ phản chiếu một tầng ánh sáng trên nền đá cẩm thạch

Tiểu thái giam từ ngoài tiến vào, nhìn thấy tiểu hoàng đế đã ngồi bên giường, nửa mặt khuất trong bóng tối, không nhìn rõ được. Hôm qua tiểu thái giám hầu hạ nơi này đã biến mất, không biết đã phạm phải tội gì, cho nên bọn họ mới tới vô cùng lo lắng, vị quân chủ trẻ tuổi này dường như không dễ nói chuyện lắm, không cẩn thận chọc phải hắn, có khi phải bị rơi đầu

Một tiểu thái giám mi thanh mục tú quỳ xuống, giơ cao long bào “Hoàng thượng, đây là long bào mới, Thượng y cục vừa đưa tới”

Tiểu hoàng đế ngẩng đầu, nhìn thoáng qua rồi đứng dậy, để tiểu thái giám kia hầu hạ hắn mặc long bào vào, nhìn đầu rồng được thêu rất sống động trước ngực, hai mắt sáng ngời hữu thần, long uy hiển hiện, dưới ánh mắt trời lóe lên kim quang như tùy thời đằng vân bay lên. Trong lòng hắn đột nhiên thấy kích động, nhắm mắt lại thở dài một hơi, khi hắn mở mắt ra, trong mắt lắng đọng u quang

Tiểu thái giám lại đưa kim ti thúc phát, tiểu hoàng đế thấy hắn tay chân nhanh nhẹn, liền hỏi “tên gì?”

Tiểu thái giám cúi đầu, không chút sợ hãi nói “hồi Hoàng thượng, nô tài tên Xuân Tiến”

Tiểu hoàng đế cũng chỉ tiện miệng hỏi, gật đầu nói “từ hôm nay, ngươi hầu hạ trước mặt Cô đi”


Tiểu thái giám quỳ xuống, vui mừng nói “nô tài tạ Hoàng thượng nâng đỡ”

Ra khỏi tẩm điện, tiểu hoàng đế chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời, thời tiết hôm nay rất tốt, là thời điểm thích hợp để giết người. Hắn mỉm cười, cũng đã đến lúc vào triều

Trên Kim Loan điện, các quan viên đã tề tựu đông đủ, cũng không biết kế tiếp bố cục triều đình sẽ như thế nào. Đúng lúc này tiểu hoàng đế đi vào, bọn họ liền thu hồi thần sắc, vội quỳ xuống hành lễ

Tiểu hoàng đế nhìn chúng thần quỳ rạp bên dưới, vẻ mặt không chút gợn sóng, trong mắt lại là sóng ngầm sôi sục

Đám quan viên lại trong lòng âm thầm buồn bực, đã quỳ lâu như vậy, sao tiểu hoàng đế không cho bọn họ bình thân? Chẳng lẽ Lục Hoài Khởi vừa chết, tiểu hoàng đế liền bắt đầu thị uy với bọn họ?

Binh bộ thị lang Hà Mẫn Tân mắt lóe tinh quang, quả nhiên là tiểu hoàng đế bắt đầu muốn cầm quyền. Lục Hoài Khởi đã chết, còn có ai có tư cách cầm quyền hơn hắn, dù sao hắn cũng là chủ tử trên danh nghĩa của Tây Lương, hiện không có ai vướng tay vướng chân, hắn càng dễ thẳng tiến tới con đường cầm quyền. Xem ra lần này mình làm đúng cách rồi, đầu nhập vào tiểu hoàng đế là đúng nhất, chờ ngày nào đó tiểu hoàng đế nắm quyền vững chắc, hắn nhất định cũng sẽ lên như diều gặp gió, sẽ đạp những người đã từng khinh bỉ hắn dưới lòng bàn chân.

Thái thường tự thiếu khanh Thái Hòa Phỉ sắc mặt trầm xuống, tin Cửu thiên tuế chết vừa truyền tới kinh thành, tiểu hoàng đế không cho người đi điều tra xác minh, còn ra vẻ ta đây, nghiễm nhiên là muốn cầm quyền. Hắn cau mày, nhìn tiểu hoàng đế trên cao, trong lòng khó chịu

Tiểu hoàng đế cũng cảm nhận được ánh mắt của Thái Hòa Phỉ, cười lạnh một tiếng, đang tìm người để khai đao, xem ra là ngươi rồi, huống chi hôm qua Lạc Nam cũng đã nói với hắn, Thái Hòa Phỉ là người của đảng Lục Hoài Khởi

Lục Hoài Khởi tuy không thích quan văn nhưng đối với Thái Hòa Phỉ lại ngoại lệ, vì người này, bởi hắn khác với những văn nhân thối rữa chỉ biết phong hoa tuyết nguyệt tầm hoa tìm vui khác, hắn quan tâm tới quốc gia đại sự, cũng biết thương dân chúng khó khăn, quan tâm tới sinh kế của dân chúng. Lục Hoài Khởi coi trọng hắn, mà hắn cũng là một quan viên đắc lực của hắn ta

Tiểu hoàng đế nhìn chằm chằm Thái Hòa Phỉ, hai mắt như mũi tên, cao giọng nói “chúng ái khanh bình thân”

Các quan viên thở phào nhẹ nhõm, lục tục đứng lên

Tiểu hoàng đế ngồi xuống long ỷ, thẳng lưng nhìn Thái Hòa Phỉ, nói “Thái khanh gai, lúc nãy thấy ngươi nhìn Cô như là có chuyện khởi tấu, nói nghe một chút đi”

Thái Hòa Phỉ ngẩng đầu, trong lòng kinh ngạc không thôi. Tiểu hoàng đế chú ý tới hắn là có ý gì? Vội đứng dậy, nói “hồi Hoàng thượng, vi thần thật có chuyện quan trọng cần khải tấu”


Tiểu hoàng đế lông mi khẽ chớp giống như thật muốn nghe Thái Hoài Phỉ nói chuyện, theo hắn biết, ngoại trừ chuyện của Lục Hoài Khởi, cả Tây Lương không có đại sự nào khác

“Vi thần khẩn cầu Hoàng thượng trước phái binh đến biên quan điều tra tung tích của Cửu thiên tuế”

Các quan viên nghe vậy ngẩng đầu, khiếp sợ nhìn Thái Hòa Phỉ. Dù Lục Hoài Khởi chết thật hay giả, bọn họ cũng đã chấp nhận là hắn chết thật. Hắn ở triều đình Tây Lương hô phong hoán vũ đã lâu, cũng đã đến lúc nên thối lui, đây là chuyện mọi người đều hiểu mà không nói ra, cũng là bộ dáng tiểu hoàng đế muốn thấy. Thế nhưng lúc này Thái Hòa Phỉ lại đề cập đến vấn đề này, chẳng lẽ hắn muốn chết?

Tiểu hoàng đế sắc mặt âm trầm lợi hại, nhìn Thái Hòa Phỉ hồi lâu mới mở miệng ‘Thái khanh gia đối với Lục Hoài Khởi thật trung thành và tận tâm ah, không biết trong lòng ngươi, rốt cuộc quân chủ Tây Lương là Cô hay là Lục Hoài Khởi?”

Thanh âm của tiểu hoàng đế không quá lớn nhưng lại khiến trong lòng các triều thần nhấc lên sóng to gió lớn. Bọn họ không ngờ tiểu hoàng đế lại nói ra vấn đề mẫn cảm đó vào lúc này, nếu là trước kia, bọn họ sẽ khinh thường cười trừ, cho là tiểu hoàng đế nhất thời nóng nảy nhưng hiện tại đã khác, Lục Hoài Khởi đã chết, lòng người bàng hoàng, thái độ đối với tiểu hoàng đế cũng thay đổi. Bọn họ hiện tại không dám chọc giận hắn, bởi vậy tất cả đều quỳ xuống, hô to “Hoàng thượng bớt giận”

Nhìn đám triều thần trong ngoài bất đồng, tiểu hoàng đế cười lạnh “bớt giận? Các ngươi bảo Cô làm sao bớt giận? Thái Hòa Phỉ, ngươi trả lời Cô đi, Cô rất muốn nghe ý kiến của ngươi”

Thái Hòa Phỉ cúi đầu đáp “vi thần không dám, Hoàng thượng là cửu ngũ chí tôn, đương nhiên ngài mới là quân chủ của Tây Lương” Hắn hiểu tiểu hoàng đế đang muốn lấy hắn để khai đao đầu tiên với những người đi theo Cửu thiên tuế

Tiểu hoàng đế lắc đầu, giận dữ cười nói “Thái khanh gia cần gì khẩu thị tâm phi lừa Cô? Ngươi cho rằng Cô không biết ngươi đã sớm cùng Lục Hoài Khởi cấu kết, kèo bè kết cánh”

Thái Hòa Phỉ biết hôm nay e là mình không thể ra khỏi Kim Loan điện, Cửu thiên tuế sống chết chưa rõ, tiểu hoàng đế đã bắt đầu diệt trừ đối nghịch, trong lòng không khỏi trào phúng. Giang sơn Tây Lương nếu thực sự rơi vào tay tiểu hoàng đế, không biết tương lai sẽ ra sao, dù Cửu thiên tuế thủ đoạn cay nghiệt nhưng hắn vẫn coi trọng giang sơn xã tắc, quan tâm dân chúng khó khăn

Hắn ngẩng đầu nhìn tiểu hoàng đế, không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp “hồi Hoàng thượng, vi thần tuy có cùng Cửu thiên tuế lui tới nhưng cũng chỉ bàn chuyện mưu phúc cho dân chúng, vì xã tắc mà suy nghĩ. Vi thần tuy không phải người cao thượng nhưng cũng làm quan thanh chính, chuyện kết bè kéo cánh tuyệt chưa từng làm qua, hi vọng Hoàng thượng minh giám”

Hà Mẫn Tân liếc nhìn Thái Hòa Phỉ, trong lòng cười nhạo, đúng là một tên ngốc, dám công khai đối đầu với hoàng thượng, đúng là tìm chết.

Tán dật đại thần Phù Lĩnh Thăng đầu tóc bạc phơ liếc nhìn Thái Hoài Phỉ, trong mắt mang theo sự khen ngợi nhưng trong lòng lại thở dài, trong triều đình dơ bẩn này, người chính trực có gan nói thẳng như hắn không nhiều, tiếc là người này hẳn sắp bị tiểu hoàng đế trị tội

Ánh mắt tiểu hoàng đế nhìn Thái Hòa Phỉ như sắp phun ra lửa, cười lạnh hai tiếng, ánh mắt hung ác nham hiểm “tốt, tốt, tốt” Sắc mặt trầm xuống “Thái Hòa Phỉ ơi Thái Hòa Phỉ, ngươi đúng là trung thành cẩn cẩn với Lục Hoài Khởi, nếu ngươi đã dám ở trước mặt Cô ngươi và hắn ta có quan hệ cá nhân thân mật, âm thầm cấu kết, vậy đừng trách Cô trị ngươi tội kéo bè kết cánh” Nói xong hô to “người tới, lôi tội thần Thái Hòa Phỉ xuống, phạt chém ngang eo”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv