Trầm Thanh Lê ngẩn ra “ngươi mang binh đi biên cảnh?”
Nàng rất lo, Cổ Chân nói cho nàng biết gần đây đại quân Tây Lương liên tiếp chiến bại, đã mất vài tòa thành mà đối phương càng đánh càng hăng, thế công mãnh liệt, nếu hắn đến tiền tuyến sẽ thập phần nguy hiểm
Lục Hoài Khởi tựa vào tường “hai quân giằng co, nếu quân Tây Lương lại như rắn mất đầu sẽ khiến quân tâm náo loạn, rất dễ dàng bị đại quân Bắc Tề đánh tan, nếu Bắc Tề tấn công thì cuối cùng người chịu khổ cũng là dân chúng. Tuy ta không phải người tốt lành gì nhưng cũng không nguyện nhìn thấy dân chúng trôi dạt khắp nơi, sinh linh đồ thán. Dù sao bọn họ cũng là kẻ vô tội”
Phía bên kia tường trầm mặc một lát, Trầm Thanh Lê mới chậm rãi lên tiếng “ngươi đi đi, ta ủng hộ ngươi” Có đôi khi quốc gia đại nghĩa quan trọng hơn tình cảm cá nhân
Lục Hoài Khởi khóe miệng cong lên, hắn biết nàng nhất định sẽ vậy, A Lê của hắn luôn không làm hắn thất vọng
“A Lê, chờ ta trở lại”
Trầm Thanh Lê cảm thấy bùi ngùi “ta chờ ngươi, vạn sự cẩn thận”
“Ta sẽ, ngươi hãy chăm sóc tốt bản thân. Ta hi vọng khi ta trở lại nhìn thấy ngươi trắng trẻo mập mạp” Lục Hoài Khởi cười khẽ một tiếng, tiểu cô nương của hắn nuôi mãi không mập khiến hắn rất lo
Trầm Thanh Lê lại không thích như vậy nhưng cũng chỉ cười cười, không tranh luận với hắn
Hai người lại nói thêm một lát, Lục Hoài Khởi sợ nàng đứng lâu mệt mỏi liền bảo nàng đi vào trước
Cổ Chân đang đứng trước đại môn Lý Ngư viên một lúc lâu, hắn không phải cố ý nghe hai phu thê này nói chuyện, chỉ là hắn không ngờ bọn họ lại nói chuyện lâu tới vậy, làm hắn rất ngạc nhiên
Lục Hoài Khởi có chuyện muốn nói với Cổ Chân, hai người liền tìm nơi an tĩn
“Lần này đi biên cảnh, đường sá xa xôi, thời gian cũng lâu, ta đã dặn dò thuộc hạ của mình, chuyện thiên hoa trong Lương kinh đều giao toàn quyền cho Cổ thần y”
Cổ Chân vội chắp tay nói “tại hạ nhất định không phụ Cửu thiên tuế nhờ vả”
Lục Hoài Khởi gật đầu, Cổ Chân là thiên hạ đệ nhất thần y, hắn vẫn tin được
“A Lê bao lâu nữa sẽ ra khỏi Lý Ngư viên?” Ở Lương kinh có gì khiến hắn không yên lòng thì chính là Trầm Thanh Lê
Cổ Chân tính toán “không tới nửa tháng phu nhân liền có thể hồi phủ, ngài không cần lo lắng” Trong lòng thầm nghĩ, vừa rồi Lục Hoài Khởi đã biết từ chỗ Trầm Thanh Lê mà vẫn không yên lòng, lại hỏi hắn thêm lần nữa
Lục Hoài Khởi an tâm, khi trở lại phủ đã hơn nửa đêm. Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, nghỉ ngơi hai canh giờ, trời cũng đã sáng,hắn liền mang theo một đội quân tinh nhuệ xuất phát, trước khi đi không quên gọi Đồng Vạn Kim đến dặn dò một phen
Đồng Vạn Kim không kiên nhẫn nói “được rồi, đã biết. Yên tâm đi có ta ở đây tuyệt đối không để tiểu nương tử của ngươi gặp chuyện không may. Mau xuất phát đi, tất cả mọi người đang chờ” Người ah, một khi có vướng bận liền giống y như bà mụ, Lục Hoài Khởi luô mạnh mẽ vang dội thế mà lúc ly biệt cũng bắt đầu dài dòng.
Lục Hoài Khởi gật đầu, ra lệnh một tiếng, đội ngũ trùng trùng điệp điệp lập tức hướng về phía nam
Đồng Vạn Kim nhìn theo vó ngựa tung bay, bồi hồi một lát rồi mới xoay người rời đi
Đảo mắt liền tới tháng bảy, thân thể Trầm Thanh Lê đã hoàn toàn bình phục. Cổ Chân bắt mạch cho nàng, gật đầu cười nói “phu nhân khôi phục rất tốt, hôm nay có thể hồi phủ”
Trầm Thanh Lê rốt cuộc an tâm “đa tạ Cổ thần y, nếu không có ngươi, mạng của ta nói không chừng không còn rồi”
“Phu nhân khách khí rồi” Cổ Chân đi đến trước bàn, viết một phương thuốc “ngài trở về, dựa theo phương thuốc này uống thêm mấy ngày là được, lát nữa ta sẽ bảo Cửu Nhi bọn họ chuẩn bị ít thuốc cho phu nhân mang về phủ”
Trầm Thanh Lê vẫn luôn lo lắng cho Chu thị “Cổ thần y, nương ta khi nào thì khôi phục?”
Bệnh tình của Chu thị nghiêm trọng hơn, đến giờ vẫn còn bị cách ly ở Bạch Tuân các
Nụ cười trên mặt Cổ Chân nhạt hẳn “Trầm lão phu nhân phải đợi thêm chút thời gian, bệnh tình của nàng từ đầu đã nặng hơn phu nhân, nhưng mấy ngày gần đây đã có chuyển biến tốt, phu nhân an tâm”
Biết Cổ Chân vì chuyện thiên hoa cũng rất mệt mỏi, Trầm Thanh Lê không cũng không muốn gây hêm áp lực cho hắn, liền không nhiều lời nữa
Ra khỏi Lý Ngư viên, Trương Lực và Nhiễm Mặc đã đợi sẵn
Nhiễm Mặc nhìn thấy Trầm Thanh Lê, hai mắt sáng lên, vội tiến lên nghênh đón “phu nhân” Mấy ngày nay nàng luôn lo lắng cho thân thể của Trầm Thanh Lê, làm việc luôn không tập trung tinh thần, còn bị quản gia mắng nhưng nàng không thể khống chế bản thân, phu nhân làm cho nàng cảm giác nàng ta giống y như tiểu thư, nàng vừa thấy phu nhân thì trong lòng đã xem phu nhân là chủ tử của mình
Trầm Thanh Lê nhìn thấy trong mắt nàng tràn đầy quan tâm, trong lòng ấm áp, cầm tay nàng “ta không sao, đừng lo lắng, mau hồi phủ đi”
Nhiễm Mặc liên tục gật đầu, đỡ nàng lên kiệu
Ngồi trong kiệu, Trầm Thanh Lê lại hỏi Nhiễm Mặc tình hình trong phủ, cho đến khi kiệu dừng lại, nhìn thấy đại môn quen thuộc, trong lòng nàng mới thôi suy nghĩ miên man
Quản gia đã chờ bọn họ ở đại môn “phu nhân, viện của ngài mỗi ngày đều có hạ nhân quét dọn, chờ ngài trở lại”
Ngồi trong căn phòng trống rỗng, nhìn ngăn tủ quần áo và bút lông sói trên án thư, Trầm Thanh Lê có chút hoảng hốt, nàng vỗ về bụng, trầm tư thật lâu
Đến giờ dùng cơm tối, Trầm Thanh Lê mới ra khỏi phòng, cảm thấy không khí trong phủ có gì đói không đúng, đám hạ nhân ai nấy đều ỉu xìu, uể oải không phấn chấn. Một tiểu tư đang quét sân, không biết nghĩ tới cái gì mà bộ dáng thất thần, chổi trong tay cũng rớt xuống. Nàng cúi người nhặt giùm, tiểu tư kia mới phục hồi tinh thần, khom người bồi tội
Trầm Thanh Lê lắc đầu, hỏi “Cửu thiên tuế không có ở đây, các ngươi liền tán loạn vậy sao?”
Tiểu tư kia kinh hãi “phu nhân, tiểu nhân đã sai, lần sau cũng không dám nữa”
Hạ nhân trong viện đều cúi đầu im lặng
Trầm Thanh Lê nhìn bọn họ, thở dài nói “ta không muốn quở trách các ngươi nhưng các ngươi phải hiểu, dù trong phủ xảy ra chuyện gì, các ngươi đều không cần lo lắng, chỉ cần làm tốt bổn phận của mình, chuyện còn lại có ta và Cửu thiên tuế lo” Nàng cũng hiểu gần đây trong phủ bị thiên hoa gây náo loạn, mẫu thân và các hạ nhân vẫn còn bị cách ly bên ngoài đến giờ chưa về, bọn họ kinh hoảng cũng là chuyện hiểu được.
Quản gia vừa lúc chạy tới, vội tiến lên thỉnh tội “phu nhân, là tiểu nhân thất trách, không quản giáo tốt bọn họ, thỉnh phu nhân trách tội”Mấy ngày nay hắn quá bận rộn, phải xử lý một đống chuyện lớn nhỏ nên có chút sơ sót
Trầm Thanh Lê không trách hắn, nàng biết hắn cũng có chỗ khó xử, tuy nhiên nàng đã trở lại, vậy thì sẽ không mặc kệ không quản nữa, nàng cũng nên vì trong phủ mà ra sức cống hiến
Sau khi ăn tối xong, Trầm Thanh Lê đến thư phòng của Lục Hoài Khởi, bảo quản gia đưa danh sách hạ nhân tới. Nàng xem xong, phát hiện vì bệnh thiên hoa mà có mười ba hạ nhân bị đưa ra ngoài, còn thêm bốn người lén lút bỏ trốn, vì thế những người còn lại phải làm nhiều việc hơn, khó trách bọn họ không có tinh thần như vậy
Quản gia thấy nàng để ý tới những hạ nhân bỏ trốn, vội nói “mấy gia nô bỏ trốn này, tiểu nhân đã điều tra qua, bọn họ không lén mang vật phẩm quan trọng trong phủ, chỉ là lương tháng của mình và chút tài vật không đáng giá, tiểu nhân đã phái người đoạt về cũng đưa bọn họ giao cho quan phủ xử lý, phu nhân không cần lo lắng”
Trầm Thanh Lê gật đầu, quản gia làm việc thật chu đáo “ngươi tìm thêm vài người vào phủ đi, gần đây nhân thủ trong phủ không đủ”
Quản gia đồng ý “ngày mai tiểu nhân lập tức xử lý, phu nhân yên tâm”
Trầm Thanh Lê trước khi quay về phòng, dặn dò quản gia vài câu “nhớ chọn người tay chân lanh lẹ, gia cảnh trong sạch” Hiện đang là thời kỳ mấu chốt, trong phủ không thể có người lòng dạ bất chính
Trầm Thanh Kiểu mi nhãn thanh lệ thoát tục, dưới ánh trăng càng thêm động lòng người, giơ tay đón lấy một con chim bồ câu truyền tin bay tới, vừa đọc xong, sắc mặt liền trầm xuống. Bên trong thư viết Trầm Thanh Lê đã hồi phục quay trở về Lục phủ
“Trầm Thanh Lê, mệnh của ngươi sao lại cứng rắn như vậy” Nàng cắn răng cười lạnh, trong mắt tràn ngập lửa giận. Nhìn chén thuốc dưỡng thai còn bốc khói đặt trên bàn gỗ lim, lửa giận trong lòng càng bùng cháy, lập tức đưa tay hất đổ chén thuốc xuống đất, thanh âm vang dội
Lạc Nam nghe được động tĩn,vội xông vào phòng “Thanh Kiểu, đây là thế nào? Sao lại giận như vậy?”
Hắn nhìn nàng tóc mai hơi rối, hai mắt phiếm hồng, trong lòng tràn đầy yêu thương, ôm nàng vào lòng lại thấy ngón tay của nàng bị mảnh sứ rạch một đường, vội vé vải băng bó cho nàng “vì cái gì mà tức giận như vậy? Nói đi, ta giúp ngươi”