Đoàn người Lục Hoài Khởi vì có Cao Quân Thận trong tay nên rất thuận lợn rời khỏi quốc đô Bắc Tề
Không cùng chí hướng cho nên Tử Nghiên không cùng đường với bọn họ, trước khi chia tay, hắn phức tạp liếc mắt nhìn Trầm Thanh Lê, gọi nàng sang một bên, thì thầm to nhỏ
Lục Hoài Khởi khoanh tay đứng nhìn, hắn vốn không muốn để A Lê nói chuyện riêng với Tử Nghiên, dù sao hắn ta cũng là thủ hạ của người kia. Có thể vì A Lê mà không chút do dự hi sinh tính mạng của mình, đủ cho thấy tình ý củ người kia đối với A Lê sâu nặng thế nào. Phu thê bọn họ cũng vì thế mà thiếu người kia một nhân tình cả đời không trả hết được. Ngước mắt nhìn thấy Trầm Thanh Lê đã nói chuyện với Tử Nghiên xong, đi về phía hắn, hắn liền thu lại suy nghĩ trong mắt, ôn hòa cười, vuốt tóc nàng, ôm nàng vào lòng, không hỏi nàng và Tử Nghiên đã nói gì, ôn nhu nói “A Lê, chúng ta về Tây Lương đi”
Trầm Thanh Lê cảm nhận cái ôm ấm áp của hắn, ngửi hương hoa trà quen thuộc trên người hắn, cọ cọ vào ngực hắn, nhẹ giọng đáp “được”
Thời gian này xảy ra rất nhiều chuyện, mỗi một chuyện đều khiến nàng gần như không thở nổi, lúc này mới cảm thấy yên ổn. Chỉ có ở cùng hắn, nàng mới an tâm
Đồng Vạn Kim tay cầm bàn tính mạ vàng, nhìn đôi phu thê vào lúc này cũng không quên diễn trò ân ái, âm thầm bĩu môi. Quên đi, bọn họ cũng đã chịu nhiều truân chuyên, thôi thì kệ bọn họ đi. Lại nghĩ tới Ân Ly Cận, hắn cảm thấy thế sự thật vô thường, người này đúng là nhân vật truyền kỳ, không ngờ cuối cùng lại thua trong tay tiểu nha đầu Trầm Thanh Lê. Quả nhiên tình yêu là hại người, anh hùng luôn không qua được ải mỹ nhân, cứ như hắn mới là tiêu dao tiêu sái
Trong hoàng cung Bắc Tề. Cao Quân Thận vung tay áo hất đổ tấu chương trên bàn xuống, huyệt thái dương nổi gân xanh. Lục Hoài Khởi, nghiệt chủng là hại giang sơn Bắc Tề của hắn sao lại khó diệt trừ đến thế, giết chết Cao Vân Trạm mà hắn sủng ái còn chưa đủ, giờ đây Quốc sư Ân Ly Cận cũng đã chết, trước khi chết vẫn không quên thọc hắn một đao, làm cho hắn mất hết mặt mũi. Đống tấu chương kia lại nói có mấy thành trì Bắc Tề bị đại quân Tây Lương công hãn, khiến dân tâm náo động, vài nơi đã bắt đầu có nghĩa quân tạo phản.
Cao Quân Thận trong mắt hồ ly âm hiểm tràn đầy thô bạo. Tạo phản? Ai dám?Đám ô hợp này ăn tim gấu mật hổ hay sao? Cho rằng giang sơn của Cao Quân Thận hắn, ai cũng có thể lay động?
Khương hoàng hậu một thân hoa phục đứng ngoài cửa điện, nghe động tĩnh bên trong, mắt đẹp lạnh lùng và khinh thường. Hiện tại, nàng có chút xem thường nam nhân này, đã từng có nanh vuốt sắc bén như sài lang mà lúc này lại trở nên táo bạo dễ nổi giận, đúng là đã già. Khóe môi gợi lên ý cười không rõ ý tứ, xoay người, mang theo cung nhân rời đi
Mấy tháng sau, Lục Hoài Khởi mang theo Trầm Thanh Lê về tới Lương kinh.
Trầm Thanh Lê đi lâu như vậy, Chu thị mỗi ngày đều nóng ruột nóng gan, khóc hết nước mắt, người toàn thân gầy yếu tiều tụy. Mấy ngày trước nghe được tin Trầm Thanh Lê và Lục Hoài Khởi bình an hồi phủ, mới sáng sớm nàng đã đứng canh trước đại môn, nôn nóng chờ đợi
Nhiễm Mặc và Trương Lực cũng đứng bên cạnh, trong lòng cũng lo lắng cho chủ tử của mìn nhưng không thể hiện ra mặt.
Rốt cuộc xe ngựa cũng dừng trước đại môn, Lục Hoài Khởi đỡ Trầm Thanh Lê xuông xe
Chu thị vốn định không khóc nhưng vừa nhìn thấy nữ nhi bình an vô sự liền nhịn không được mà rơi lệ, vội chạy tới trước mặt nữ nhi, ôm chặt nàng vào lòng
Trầm Thanh Lê hai mắt cũng rướm lệ, nàng cũng rất nhớ Chu thị. Lúc ở Bắc Tề, ngoại trừ Lục Hoài Khởi, nàng còn nghĩ tới Chu thị. Trên đời này, hai người này là người thân cận nhất với nàng
Lục Hoài Khởi biết bọn họ lâu ngày không gặp, nhất định có rất nhiều lời muốn nói với nhau, hắn liền thức thời dành không gian cho hai nàng. Dù sao hắn và A Lê cũng còn nhiều thời gian
Thời gian qua, ở Tây Lương, tên của Lục Hoài Khởi được nhắc đến nhiều nhất nhưng khác là ngày xưa bị nói xấu còn lúc này, hình tượng của hắn trong mắt dân chúng ta đã tốt hơn rất nhiều. Nguyên nhân là vì gần đây tiền tuyến truyền đến tin tức đại quân Tây Lương chiếm ưu thế trước đội quân tinh nhuệ của Bắc Tề. Tuy hiện tại chưa đi đến chiến thắng cuối cùng nhưng chiếm được hai tòa thành của Bắc Tề, đối với Tây Lương là thắng lợi trước giờ chưa từng có. Cũng nhờ đó, Lục Hoài Khởi trở thành công thần lớn nhất. Sự thật này thậ khó tin nhưng dân chúng mặc kệ, đối với bọn họ chỉ cần đánh thắng trận, chỉ cần khiến quốc gia hưng thịnh dân chúng giàu có thì đó là phúc tướng, là anh hùng của bọn họ.
Lại có người không muốn nhìn thấy cục diện này.
Tây Lương đế vốn bị Lục Hoài Khởi áp chế, làm một hoàng đế con rối không có thực quyền, vốn căm tức đến cực điểm cũng nghẹn khuất đến cực điểm, chỉ mong ngóng có một ngày có thể nắm thực quyền trong tay, trở mình làm quốc chủ chân chính của Tây Lương. Nhưng hiện tại hoạn quan giả mạo kia lại có được dân tâm, hắn vốn lấy thúng úp voi mới có được dân chúng tung hô, nếu có một ngày…Hắn có chút hoảng sợ, phẫn nộ và không cam tâm. Dựa vào cái gì mà giang sơn của Mộ thị hắn sẽ do người khác họ nắm giữ? Lục Hoài Khởi chỉ là một nịnh thần thôi, hắn có tư cách gì.
Nhìn vẻ mặt vặn vẹo của Tây Lương đến, tổng quản thái giám yên lặng cúi thấp đầu, che giấu mọi cảm xúc. Quả nhiên, bất kỳ ai ngồi trên long ỷ kia đều sẽ thay đổi. Tiểu hoàng đế cũng không chống nổi cám dỗ của hoàng quyền
Cổ Chân vốn đã quy ẩn giang hồ lại bị Lục Hoài Khởi mời đến phủ, hắn sợ độc tố trên người Trầm Thanh Lê chưa giải trừ hết, một hai muốn Cổ Chân chẩn bệnh cho nàng lần nữa mới an tâm
Trầm Thanh Lê cũng đã nghe Lục Hoài Khởi nói về A Kha, người như thế không thể bỏ qua, cho nên hắn đã bắt giam nàng trong lao ngục tăm tối ẩm ướt
Đồng Vạn Kim dựa người bên cửa,nhìn Lục Hoài Khởi liên tục dặn dò Cổ Chân phải khám kỹ cho Trầm Thanh Lê, không khách khí xuy một tiếng, vẻ mặt ghét bỏ và khinh thường “nhìn bộ dáng thê nô của ngươi kìa, thật khiến người ta không nhìn nổi mà” Lại đưa mắt nhìn Trầm Thanh Lê, không quá tình nguyện nói “tuy nhìn ngươi không vừa mắt, có điều cũng mong ngươi an ổn ở trong phủ nha, nếu không không biết phu quân ngươi…”
Lục Hoài Khởi ngại hắn nói nhiều, đuổi hắn đi. Phu thê bọn họ từ sau khi trở về còn chưa tâm sự với nhau ah
Cổ Chân trước khi đi để lại một lọ Cơ vân lộ, nghe nói hắn mới nghiên cứu ra, chỉ cần dùng hết lo này, da thịt của Trầm Thanh Lê sẽ mềm mại phấn nộn hơn trước
Lục Hoài Khởi cầm lọ thuốc, mắt ôn nhu nhìn chằm chằm Trầm Thanh Lê “ta bôi giúp ngươi”
Trầm Thanh Lê vốn không định bôi lúc này nhưng thấy hắn nhu tình như nước nhìn nàng, đầu óc nàng trở nên mơ hồ, không thể nói ra lời cự tuyệt, chỉ gục đầu xuống, hai má ửng hồng, ngầm cho phép
Lục Hoài Khởi chấm một chút thuốc, động tác mềm nhẹ vẽ loạn trên mặt nàng. Ngón tay thon dài của hắn mang theo độ ấm, thuốc lại hơi lạnh, mơn trớn da thịt nàng, trán nàng, cái mũi cao thẳng, khóe mắt, cho đến môi nàng thì dừng lại
Trầm Thanh Lê cảm giác tim mình đập vừa vội vừa nhanh, giống như sắp phá tan ngực nàng xông ra ngoài. Nàng ngước mắt nhìn nam nhân cách mình càng ngày càng gần, hắn mày kiếm hiên ngang, đôi con ngươi thâm tình chuyên chú nhìn nàng, nàng có thể nhìn thấy hình dáng mìn trong mắt hắn
Lục Hoài Khởi cảm thấy A Lê lúc này rất khả ái, đôi con ngươi đen láy ướt sũng, có chút luống cuống có chút kích động, hai má hồng hồng. Hắn kề sát bên tai nàng, khí tức ấp áp phả lên vành tai nàng “A Lê, độ ấm trên môi ngươi làm nóng cả ngón tay vi phu”
Nhìn thấy tiểu cô nương lỗ tai đỏ, vành tai cũng hồng hồng mềm mề, nhìn thấy khiến người ta muốn cắn một cái. Hắn rốt cuộc không nhịn được, khom người, cắn xuống
Trầm Thanh Lê trong mắt mông lung sương mù, nàng muốn đẩy hắn ra, hành động quá mức thân mật thế này, nàng có chút không chống đỡ được nhưng nàng phát hiện mình không có chút khí lực, hai tay mềm nhũn, đẩy hắn mà như gãi ngứa ngược lại làm Lục Hoài Khởi càng dễ khi dễ nàng
Trầm Thanh Lê vô cùng bối rối, nàng có dự cảm có lẽ hôm nay hai người bọn họ sẽ tiến triển vượt quá tưởng tượng của nàng. Nghĩ tới đây, nàng cuống quít nói “Lục Hoài Khởi, ta…”