13.
Ngày hôm sau, tôi xin nghỉ phép.
Tôi ngủ đến trưa không muốn dậy, mệt mỏi gọi đồ ăn về nhà, tắm rửa chờ đồ ăn được mang đến.
Vừa ăn trưa vừa vui vẻ xem phim truyền hình, tôi chợt có cảm giác sẽ rất tuyệt sẽ sống một mình. Tôi muốn ra ngoài sống một mình.
Hoặc là…
Tôi quan sát ngôi nhà mới này một vòng, suy nghĩ bắt đầu bay lơ lửng.
Nếu hai ngày nữa tôi chuyển đi, để tôi và anh bình tĩnh suy nghĩ lại thì sao?
Tôi hẹn với bạn thân vào lúc 7h30 tối, còn rất nhiều thời gian để tôi chọn quần áo.
Tôi chọn một chiếc váy đen mà mình thích nhất, đứng trước gương ướm thử, gật đầu hài lòng.
Sắp tới thời gian đã hẹn, tôi lái chiếc xe ô tô nhỏ mà mẹ tôi đã mua cho tôi trước khi kết hôn. Tôi bật định vị và đi về phía quán bar mà tôi đã hẹn trước với cô bạn thân.
7h tối, quán bar vẫn trong quá trình chuẩn bị mở cửa.
Nhưng bạn thân tôi là khách quen của quán, tình cờ bắt gặp cô ấy ở cửa nên tôi đi vào theo cô ấy.
“Những anh chàng đẹp trai mà mình tìm lát nữa sẽ đến.”
Bạn thân tôi dẫn tôi vào phòng riêng một cách quen thuộc. Gọi đồ uống và hoa quả xong, cô ấy ngồi bắt chéo trên ghế sofa, chậm rãi nhìn tôi.
“Nói cho mình biết, tối qua có chuyện gì mà khóc xong còn lôi mình dậy nói chuyện với cậu lúc nửa đêm.” Tô
Tôi mím môi, ngồi thẳng dậy, kể lại chuyện đã xảy ra tối qua.
Bao gồm cả chuyện ba tôi cho tôi đi xem mắt với Cố Diệp, kế hoạch của ông, thái độ của Cố Diệp đối với tôi… và cảm xúc của tôi.
Cô ấy nghe xong cau mày, thở dài: “Vậy cậu tính làm thế nào?”
Tôi không khỏi cười khổ:
“Cậu cũng biết là mình thích anh ấy rất lâu rồi, cùng anh ấy trải qua từng ngày. Mình muốn trải qua mỗi ngày cùng anh ấy nhưng mình cảm thấy Cố Diệp… thật sự không muốn tiếp tục nữa..ở bên cạnh mình.”
“Vậy anh chàng đẹp trai mà cậu nói bao giờ sẽ đến?”
Bạn thân: “...”
Người pha chế đẩy cửa vào, đem đồ uống chúng tôi đã gọi vào.
Tôi cũng không biết mình đã uống bao nhiêu chỉ biết uống đến khi tôi không cảm nhận rõ là vị gì. Nhưng tôi vẫn nhớ đến anh chàng đẹp trai mà bạn thân đã nhắc trước đó, người đâu rồi?
Tôi uống như muốn phát điên, bảo bạn thân gọi người đến. Hừ Cố Diệp cái gì, kết hôn cái gì, cắt đứt đoạn tình cảm này đi, trong lòng chỉ có anh chàng đẹp trai.
14.
Tôi còn chưa chạm đến sợi tóc của anh chàng thì đã đợi được Cố Diệp đến.
Nhìn một cái liền hiểu là bạn thân của tôi gọi anh đến đây.
“Cuối cùng thì anh cũng đến rồi, em giao cô ấy cho anh đấy. Em không kiểm soát không cho Hề Hề uống rượu nữa.”
Bạn thân tôi nhìn thấy Cố Diêp bước vào lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đứng dậy nhường đường, trực tiếp đẩy tôi vào trong vòng tay của anh.
Tôi đang say tí bỉ lại ngửi thấy mùi hương quen thuộc, khó chịu bĩu môi:
“Em không cần anh.”
Cánh tay Cố Diệp ôm tôi cứng ngắc, anh ấy từ từ cúi xuống nhìn tôi.
Cảm xúc trong mắt anh rất phức tạp, đáng tiếc khi say rượu, tôi không thể nhận ra.
Tôi không biết tâm trạng lúc này của anh đang thay đổi. Người bạn thân của tôi nhận ra điều đó, thở dài:
“Hề Hề phản ứng chậm chạp thì cũng thôi đi sao anh cũng như thế? Hề Hề thích anh là chuyện rõ như ban ngày, sao anh một chút cũng không nhìn ra?”
Cố Diệp trầm mặc lúc lâu: “Tại hôn lễ, anh nghe được cuộc trò chuyện giữa cô ấy và ba cô ấy, gả cho anh để Cố gia không có người nối dõi..”
Bạn thân tôi không còn gì để nói.
“Vậy vì sao cô ấy lại thật sự gả cho anh? Trông cô ấy giống kiểu người rất nghe lời ba mình hay sao?”
“Em nói cho anh biết, Cố Diệp, Mộ Hề Hề thích anh không phải ngày một ngày hai. Từ năm lớp 9, nó đã…”
“Đừng nói, đừng nói…”
Sau khi ngủ một giấc trong vòng tay Cố Diệp, tôi chợt tỉnh lại, nghe thấy giọng nói càng lúc càng kích động của bạn thân, tiết lộ bí mật tôi đã chôn giấu bao lâu nay.
Tôi lao tới và đè bạn thân xuống ghế sofa.
Bạn thân nhất thời không kịp chuẩn bị, bị tôi đè xuống, cô ấy vẫn ngơ ngác, không nói nên lời:
“Được rồi, em không nói nữa. Anh mau đem cô ấy đi đi đi, sắp đè chết em rồi.
….
Tôi được Cố Diệp đưa về nhà.
Trên đường về, tôi đã gần tỉnh rượu.
Tôi có một ưu điểm đó là không ngừng nhớ lại mọi chuyện đã làm khi say. Vậy là tôi nhớ ra mọi thứ vừa diễn ra.
Tôi cuộn mình trong chăn, co tròn thành quả bóng, cố gắng không nhắc đến những chuyện vừa xảy ra. Nhưng Cố Diệp đưa tay kéo chăn bông của tôi, sau đó đè tôi xuống, giữ chặt tay tôi.
“Đồ ngốc bây giờ cũng giỏi trốn tránh nhỉ?” Khóe mắt và lông mày đều ngập tràn ý cười.
Khác xa với vẻ xa cách mấy ngày qua, ánh mắt anh rất dịu dàng. Tim tôi đập nhanh không thể kiểm soát.
“Anh…”
“Anh còn tưởng rằng em kết hôn với anh vì kế hoạch của ba em nhưng bây giờ xem ra…”
Cố Diệp nhẹ nhàng vén một sợi tóc rũ ra của tôi, khóe môi hơi nhếch lên:
“Cho nên trước đó đúng là em có ý đồ quyến rũ anh?”
Tôi: “...”
Đừng nói nữa.
Tự mình làm là một chuyện nhưng từ trong miệng anh nói ra lại là một ý nghĩa khác aaa!