Đều có bầu không khí lạnh lẽo nhưng vẫn khác với xe ngựa đằn trước, Chu Thừa Duệ và Tô thị đối diện nhau như giữa họ có ranh giới tàng hình và rạch ròi.
Chu Thừa Duệ ngồi im lặng và sầm mặt, không biết đang nghĩ gì. Còn Tô Thị thì chỉ lo tự đắm chìm trong hoàn cảnh xấu hổ bẽ bàng ban nãy, đến khi tự thoát ly cảm xúc thì bắt gặp chồng mình thế này, không dám nói gì.
Hai vợ chồng im lặng suốt chặng đường. Đến nhà, hai người bước xuống xe, vừa khéo thấy cảnh Chu Thừa Vũ và Hồ Ngọc Nhu đi phía trước, nam cao lớn tuấn tú, nữ nhu mì dịu dàng, không biết nam cúi xuống thầm thì điều chi mà nữ khẽ cười khúc khích, hòa quyện với làn gió đêm vang xa.
Tiếng cười thánh thót, như thể thổi bay mọi buồn phiền tích tụ trong lòng người, người nghe bị hấp dẫn, không kìm được tăng tốc đuổi theo, như thể muốn nghe thêm một lần thôi cũng được.
Nhưng Chu Thừa Duệ không làm thế, hắn chỉ vừa đỡ Tô thị vừa ao ước trong lòng. Trời hôm nay lạnh, nước mưa hôm trước còn đọng lại, có vài chỗ kết băng.
hắn sợ bóng tối bao trùm, Tô thị sơ sẩy té ngã.
Còn Tô thị nghe tiếng cười chói tai cực kì.
Sao lại có một nữ nhân như ả trên đời! Lúc này ả không an ủi nam nhân của mình thì thôi, lại còn cười vui vẻ như vậy, rõ là vô tri. Nghĩ như vậy, nàng ta siết chặt tay Chu Thừa Duệ, sự sỉ nhục và xấu hổ ban nãy cũng tan biến. Đây là nam nhân chính nàng ta chọn, nàng vốn dĩ đã biết gia cảnh của chàng từ trước, bây giờ không thể tỏ ra ghét bỏ, mà nên ở bên cạnh chàng mới phải.
Nhận thấy cái siết tay, Chu Thừa Duệ nhìn sang.
Tô thị khẽ nói: "Phu quân đừng nghĩ về những chuyện đó nữa. Dù người khác có nói gì đi nữa, thiếp và con sẽ luôn ở bên chàng...trước sau như một, tuyệt đối không khinh thường chàng."
Tuyệt đối không khinh thường chàng …
Đây không phải lần đầu Tô thị nói thế, nhưng chưa bao giờ như lúc này: vết thương đẫm máu trong tim như bị đâm thêm một đao. Ha ha, đúng vậy, có xuất thân là thế, có một người cha là thế, đúng là nên đội ơn người khác không khinh thường, chê bai.
Cổ họng hắn dường như bị nhét đầy bụi bặm, mở miệng cực kỳ gian nan, nhưng hắn vẫn cố đáp lời, "... cảm ơn."
·
Mặc dù tam phòng đến vội vã, song phòng ở đều được dọn sạch sẽ, Lương Nguyệt Mai đã chuẩn bị tất cả những thứ cần thiết từ sớm, đặc biệt cho bốn hạ nhân qua sang, nên bận thì có bận, nhưng vẫn trôi qua suôn sẻ.
Sau Tết, cả nhà không đến phủ Uy Viễn Hầu mà lại tập trung tại phủ Công chúa.
Trời lạnh, bụng Tô thị và Tạ Kiều ngày càng lớn nên hai người không đi. Hồ Ngọc Nhu nằm bên Lương Nguyệt Mai cả ngày. trên thực tế, nếu hai người quen biết ở hiện đại, chưa chắc đã chơi thân với nhau nhưng ở thời không xa lạ gặp được đồng hương nên cả hai rất quý trọng nhau.
Từ mặt trời mọc đến khi lặng lẽ lặn, hai người cùng nhau ăn rồi uống. Cuối cùng, Lương Nguyệt Mai dẫn Hồ Ngọc Nhu đi uống chút rượu, cả hai bắt đầu lâng lâng. Đến lúc rời đi, Lương Nguyệt Mai thấy Hồ Ngọc Nhu chỉ dẫn theo mỗi A Quỳnh bèn bảo nghĩa nữ Bảo Nhi tiễn Hồ Ngọc Nhu ra ngoài.
Lúc đi, thê tử sáng láng tỉnh táo, lúc về thành sâu rượu. Chu Thừa Vũ chỉ có thể bước lên nhận thê tử về trong sự trêu chọc của đại ca, nhị ca và tứ đệ. Chàng cúi xuống, ôm vợ vào lòng. May là chỉ có người trong nhà, hai chị dâu không có ở đây nên mặt dày cũng chẳng sao.
Nhìn bóng lưng đệ đệ đi khỏi, Chu Thừa Lãng không nhịn được nữa, bật cười. "Đều là lỗi của đại tẩu các đệ, đang yên đang lành cho tam đệ muội uống rượu làm gì. Muội ấy chỉ lớn hơn Bảo Nhi vài tuổi." Ngoài miệng thì nói thế, nhưng trong lòng y cũng hơi nôn nóng, Hồ Ngọc Nhu say, Lương Nguyệt Mai cũng trốn không khỏi. Thê tử y uống say… nhiệt tình hẳn. Y không muốn lãng phí thời gian với mấy đệ đệ. “ Được rồi, trời lạnh rồi, hai đệ về nhà ôm thê tử đi!"
Chu Thừa Hồng liếc sang Chu Thừa Duệ, "Tứ đệ, đệ muốn ăn lẩu không?"
Chu Thừa Hồng không biết Chu Thừa Duệ có vào phòng tiểu thiếp hay không. Dù sao, Tạ Kiều ghen rất dữ, nên hắn có lòng thưởng thức cái đẹp, cũng không có can đảm vào dịp Tạ Kiều lớn bụng làm bậy. Chẳng bằng ăn lẩu cho ấm bụng?
Chu Thừa Duệ cũng không muốn đến phòng Thanh di nương. hắn không yêu Thanh di nương, cũng thừa biết nàng ta ở lại chỉ vì Tiểu Chiêu. Thực ra, rất nhiều lần hắn nói với nàng ta, nếu muốn, hắn sẽ cho nàng một số bạc để nàng gả cho người mình thương.
Nhưng Thanh di nương không nỡ bỏ Tiểu Chiêu, hắn cũng không nhẫn tâm chia cách mẹ con hai người.
"Được, chúng ta đi thôi!" hắn gật đầu.
Hồ Ngọc Nhu thực sự không uống nhiều, nhưng không biết do nguyên chủ có tửu lượng kém hay rượu vải quá mạnh. Ý thức của cô dần mơ hồ, gương mặt hao hao đỏ, bắt đầu nhiệt tình. Chu Thừa Vũ đang ôm cô, sau khi lên xe ngựa, cô choàng tay qua cổ chàng, hôn mạnh một cái lên má chàng.
Chàng vừa bất lực vừa buồn cười, bảo cô thành thật lại, có điều phản tác dụng, cô bĩu môi rồi ịn lên môi chàng một nụ hôn.
không nhịn được nữa, chàng đưa tay đỡ đầu nàng, trao nụ hôn sâu.
Với mùi hương phảng phất và hơi nóng của rượu còn sót lại, chỉ chốc lát hai người cảm nhận nhiệt độ cơ thể tăng cao.
Hồ Ngọc Nhu loạng choạng tháo áo, cổ trắng dài như thiên nga, da mịn màng làm lòng người nhộn nhạo. Có lẽ... nhưng chàng không nỡ.
Chu Thừa Vũ chỉ hôn vụn vỡ vào cổ cô.
"Nóng lắm..." Hồ Ngọc Nhu lẩm bẩm, lại đưa tay nắm vạt áo mình.
Chu Thừa Vũ chưa bao giờ biết rằng Hồ Ngọc Nhu một khi say rượu lại xinh đẹp, quyến rũ đến mức rung động lòng người như vậy. Chàng tự nhận mình không phải thánh nhân, đương nhiên không cách nào người trong lòng mà không loạn được. Chàng cảm nhận mình bốc đồng hơn bao giờ hết, muốn xé toang áo cô ra, muốn hoan lạc một trận trong xe ngựa.
Nhưng mùa đông năm nay rất lạnh.
Chàng không lo sức khỏe mình, nhưng cô thì rất yếu, sẽ đổ bệnh mất.
Rốt cuộc chàng không biết mình làm gì mới tịnh tâm được, không đợi được ngựa dừng, chàng đã ôm người nhảy xuống xe, sải bước nhanh về phòng.
A Quỳnh và mã phu ngẩn ra, nhìn chằm chằm vào bóng lưng chàng một lúc lâu.
Tú Vân đang dọn đồ trong phòng, Chu Thừa Vũ ôm Hồ Ngọc Nhu vào nhanh như gió. Nàng ta vừa nhìn đã hiểu, đỏ mặt lướt nhanh qua mặt Hồ Ngọc Nhu, sau đó đỏ mặt tới mang tai, vội ra ngoài đóng cửa lại.
A Quỳnh chạy vào, bắt gặp cảnh này, cười hì hì, thầm nhủ: Chu đại nhân bình thường lạnh lùng, vẻ mặt người lạ chớ gần vậy mà có ngày gấp không chờ nổi.
Ôi chu choa, cô nàng phải nhớ thật thật kĩ mới được!
Còn nhớ kĩ làm gì, chính nàng cũng không biết được. Nàng quay đầu lại, thấy mặt Tú Vân đỏ như đít khỉ, bèn hỏi han, "Tú Vân, cô nhớ Lô Quảng à?"
Tú Vân khẽ sững người, rồi gật đầu.
A Quỳnh cười xấu xa.
·
Trước mười lăm tháng giêng, Chu Thừa Vũ đã bắt đầu đi sớm về khuya đến phủ Thái tử. Triều đình cho nghỉ tết một tháng, thế nên Thái tử chưa sắp xếp chức vụ vào Lục bộ cho chàng.
Đúng như Hồ Ngọc Nhu đoán, cô dành phần lớn thời gian quanh quẩn ở hậu viện, thỉnh thoảng gặp Lương Nguyệt Mai. Và nếu ra ngoài với Lương Nguyệt Mai, tức là em dâu của Công chúa và đang được Công chúa ưu ái nên chẳng ai không có mắt mà làm khó dễ cô. Lương Nguyệt Mai xem như là người đứng trên đỉnh nhân sinh, được Hoàng thượng chiều chuộng, được Thái tử và Trắc phi của ngài cư xử rất tử tế, là con ruột của Trưởng công chúa, Nhị hoàng tử đã trưởng thành thì bị cấm túc, các Hoàng tử khác thì chưa lấy chính thê. Bây giờ, Lương Nguyệt Mai được xem là nhân vật có tư cách hênh hoang nhất Kinh thành.
Mấy ngày nay, Chu Thừa Vũ khá khó sống.
Thái tử điện hạ thưởng thức chàng, nhưng cạnh ngài không thiếu nhất là người giỏi giang, dẫu có thưởng thức nhưng không phải người được thưởng thức và tin cậy nhất. Tự dưng chàng được trọng dụng, đối đãi khác biệt, đương nhiên sẽ trở thành cái gai trong mắt củakẻ khác- đặc biệt những người đi theo Thái tử từ lâu, nhưng không được tin dùng.
Đôi khi miệng lưỡi của văn nhân còn sắc bén hơn cả đao kiếm.
Có điều Chu Thừa Vũ đối phó với những kẻ làm khó dễ khá dễ dàng. Còn nếu gặp đối thủ được việc hơn, chàng không giải quyết được chỉ đành chấp nhận một cách thản nhiên thôi. Bởi vì chàng biết rằng mình đã không còn một mình, phía sau chàng còn có một nữ nhân sẵn sàng đồng cam chịu khổ với mình. rõ ràng nhìn nàng trông yếu đuối, nhưng lại mạnh mẽ hơn ai hết, như thể hễ sức sống chàng dần cạn kiệt thì lại được truyền sức mạnh vô tận sang.
·
Trời ấm dần và hơi thở của mùa xuân đang đến.
Kỳ thi mùa xuân cũng gần kề.
Trước đó, Triệu Tịch Ngôn nhận bạc của Chu Thừa Hồng, nên giờ cũng thuê được một tiểu viện hợp vừa túi tiền và hoàn cảnh tốt ở Kinh thành, đủ để một nhà ba người ở. Y và cha Triệu vất vả học hành, còn Hồ thị thì thảnh thơi ở nhà, không cần phải ra ngoài tìm việc, vì Triệu Tịch ngôn giao hết bạc cho bà xử lý, cộng thêm 1000 lượng bạc do bà vơ vét từ Tiết thị. Hơn thế, bà còn thuê một bà tử bằng tuổi để nấu ăn và giặt giũ, chăm sóc cho chồng và con bà.
Kể từ khi đến đất Kinh thành, mối quan hệ của hai mẹ con cũng được cải thiện rất nhiều. một là Triệu Tịch Ngôn giao hết bạc của Hồ Ngọc Nhu ngầm cho cho bà, dẫu bà có mặt dày đến đâu cũng khó lòng bêu rếu người ta nữa. Trước đó, rõ ràng người ta bị hại, sau đó lại cứu cả nhà bà, cuối cùng còn đưa bạc cho con mình lên Kinh ứng thí. Xem như mình nhân ân huệ lớn của người ta rồi.
Mà vì chuyện Tiết Sĩ Văn phái người giết cả nhà bà, chẳng những bà không trách Triệu Tịch Ngôn không chịu cưới Hồ Ngọc Uyển, mà còn hận rất hận nhà mẹ đẻ của mình, không hề gộp chung mình với nhà mẹ đẻ nữa.
Suy cho cùng, bà là mẹ của Triệu Tịch Ngôn, bà không ép con nữa. Tuy con và bà không còn thân mật như xưa, nhưng cũng tốt hơn trước nhiều.
Có điều kì thi sắp đến, bà thấy con ngưng đọc sách được hai ngày, còn cha thì vẫn miệt mài sách vở, thế là bệnh cũ phát tác: "Tịch Ngôn à, con chớ lười biếng, đây là kì thi mùa xuân đó! Sau này con ra sao đều dựa vào kì thi này!"
Triệu Tịch Ngôn gật đầu và giải thích: "Sắp thi rồi, con chỉ thư giãn chút thôi mẹ. Mẹ yên tâm, con đã học hết rồi chỉ ôn bài thôi, để lát nữa con vào ôn tập."
Hồ thị nói vậy chứ không dám bức bách thêm gì, nghe vậy bèn gật đầu, rồi chuyển đề tài, "Con mà đậu Trạng Nguyên, chúng ta sẽ về huyện Trường Châu, chúng ta không được khuất phục đại lão gia Chu Thừa Vũ được. Lúc đó con đạp đổ nó, ngồi lên vị trí nó. Lúc đó con muốn cưới cô nương nào chả được, con cưới Công chúa nhà lão Hoàng đế còn được chứ nói chi A Nhu!"
Triệu Tịch Ngôn mệt mỏi, không có sức giải thích cho bà hiểu. Nửa năm nay, ngay cả đi chợ mua đồ ăn mà bà cũng sai biểu bà tử, bà ở nhà suốt, nên tầm mắt trở nên hạn hẹp.
Y cũng không muốn nghe thấy tên A Nhu, đành phải nói: "Con vào phòng đọc sách nha mẹ."
Bà lập tức gật đầu, nhìn con vào phòng xong, bèn vui vẻ xuống bếp, định làm trà trứng tiếp ứng cho chồng con.
Ngày thi đến rồi. Trời chưa hửng sáng. Triệu Tịch Ngôn không để Hồ thi đưa đi thi. Y thuê xe ngựa từ trước, hai cha con vội vã ngồi xe ngựa đến trường thi.
Trời vào tháng 3, có lẽ năm nay may mắn, không có cái lạnh của tháng 3 vào Kinh thành. Ý xuân hòa hợp vui vẻ, không khí ấm áp, lúc này mà thi quá ư là thoải mái.
Triệu Tịch Ngôn và cha Triệu đang xếp hàng dài. Họ không biết, chính lúc này, có một chiếc xe ngựa trông thì bình thường, đang dừng lại bên ngoài dòng người tấp nập. Cỗ xe trông rất bình thường, nhưng bên trong thì rất sang trọng. một tiểu cô nương trông mười hai, mười ba tuổi có đôi mắt tròn xoe và khuôn mặt hơi bầu bĩnh, mặc một chiếc áo đối khâm thêu chỉ vàng, đeo đôi khuyên tai trân châu như hạt sen, cắm 8 trâm vàng trên đầu. Trông vô cùng cao sang.
cô nàng bị một người búi tóc có chồng xinh đẹp chặn lại, chỉ có thể vén tấm màn xe ngựa lên để nhìn dòng người. Gương mặt trắng tròn của nàng nhăn lại, chân mày nhíu chặt, còn miệng thì thỏ thẻ: “Nhiều người như vậy, đi đâu mà tìm biểu ca chứ!"
Còn phu nhân ban nãy thấy nàng mấp máy môi, cười nói: "Xem như con cũng đâu thấy được gì đâu Nguyên Nguyên, đợi tháng sau yết bảng, đến lúc đó mới là thời điểm bắt rể."