Đêm khuya vắng lạnh, hai con ngựa lộc cộc đến và dừng lại trước cổng huyện nha.
Chu Thừa Vũ dẫn đầu nhảy xuống ngựa. Sau khi đi về trước hai bước, chàng đột nhiên dừng lại, quay sang phân phó Lô Nghiễm đang muốn đi buộc ngựa. "Lát nữa tới thư phòng ta một chuyến."
Mới sáng sớm đã ra ngoài, tới canh giờ này mới trở về, ngày ba bữa ăn không tốt, đầu óc Lô Nghiễm giây phút này hơi mê man. Nhưng đại nhân đã phân phó, hắn chỉ có thể chiến đấu hết mình, vội vàng cung kính đáp ứng.
Chu Thừa Vũ liếc hắn lần nữa, lúc này mới vào phủ.
Chàng không về chính phòng, đầu tiên là tắm rửa trong thư phòng, xác định mùi máu tươi trên người mình không còn ngửi thấy nữa. Chàng mới bất giác cảm thấy đói, gọi phòng bếp đưa lên hai bát mì Dương Xuân tới.
Khi Lô Nghiễm đi qua, hắn thấy có một bát mỳ Dương Xuân khác trên bàn, biết được Chu Thừa Vũ để lại cho hắn, nhất thời tâm trạng tốt lên. Vốn tưởng rằng có chuyện phân phó cần làm, kết quả là tới ăn mì, trái lại về đỡ phải đánh thức mẹ bận rộn nữa, xem ra đại nhân lvẫn nhớ tới khổ lao của hắn.
Sau khi tạ ơn, hắn bưng bát ăn vài ba miếng đã xong. Trước mặt có bát canh lớn, uống hết một bát như vậy, Lô Nghiễm no nê.
Chu Thừa Vũ đặt đũa xuống trước hắn một bước. Thấy hắn ăn xong, chàng chỉ bảo hắn đặt bát đũa xuống. Lô Nghiễm nhận thấy có gì đó sai sai, đại nhân hình như có chuyện phân phó thật, hơn nữa rất quan trọng. hắn tức khắc nhìn Chu Thừa Vũ mộtcách nghiêm túc, nhưng không hiểu sao, trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy hơi lo lắng.
Chu Thừa Vũ nói: "Năm nay ngươi mười bay rồi, đúng không?"
Lô Nghiễm càng lo lắng hơn, bối rối gật đầu một cái.
"Mười bảy tuổi, nên thành thân rồi." Chu Thừa Vũ nói thản nhiên.
Trái tim của Lô Nghiễm chợt nhảy một cái. Sao đại nhân bỗng dưng đề cập tới cái này? Đúng, hắn đã mười bảy, đích thật có thể thành thân rồi, nhưng bởi vì đại nhân lần lữa tới hai bảy tuổi mới thàng thân, hắn cũng chưa làm được trò trống gì, nên cha hắn tạm thời chưa cho phép hắn thành thân
hắn hơi lắp bắp: "Còn, còn chưa gấp ạ."
Đôi mắt Chu Thừa Vũ lạnh dần, còn chưa gấp. Phải rồi, Tú Vân đã đưa đi thôn trang, Lô Nghiễm chưa một lần đi xem qua, thậm chí cả tin tức cũng chưa hỏi một lần. Lần đầu phạm sai, dù không nhìn tới tình cảm cha hắn- Lô Bình, thì Chu Thừa Vũ vẫn có thể tha thứ cho hắn.
Nhưng mà hôm nay!
Hôm nay, ngoài thành xảy ra chuyện giặc cướp giết người cướp của. Thời điểm bọn họ chạy qua, cả nhà thương nhân ba người, một nha đầu và đôi lão bộc, cả sáu người đều bị giết! Thủ pháp gây án vụng về, có vẻ như đây là lần đầu phạm tội. Vậy mà ngay cả bé trai còn nằm trong tả lót cũng bị chém chết, cho thấy người này vô cùng hung ác. Nếu như không bắt được, khẳng định sẽ còn quay lại gây loạn!
Huyện Trường Châu dưới sự cai trị của chàng suốt chín năm qua coi như là an ổn, mặc dù từng có án mạng phát sinh qua, song đây vẫn là lần đầu tiên xuất hiện vụ án giết người dã man như vậy. Vụ án mạng này, cho dù là vì nhà người chết, hay vì an nguy của bách tính ở huyện Thường Châu, hay thậm chí là chiếc mũ ô sa trên đầu chàng, đều phải được giải quyết càng sớm càng tốt.
Nhưng đương thời điểm này, Lô Nghiễm vậy mà cứ liên tiếp phân tâm.
Tại sao hắn lại phân tâm?
Bởi vì nơi xảy ra vụ án mạng, khoảng cách rất gần với thôn trang Quan Tú Vân ở!
Chu Thừa Vũ biết rằng hắn không phải là người máu lạnh, song hắn không chỉ là hạ nhân, mà còn là thiếp thân tùy tùng của chàng, là con mắt khác của chàng, là cánh tay khác của chàng, có một số điều chàng quên mất, Lô Nghiễm nên ghi nhớ giúp chàng. Công việc thiếp thân tùy tùng không phải là việc bất cứ ai cũng có thể làm được. Mấy năm qua, chàng mời sư phụ dạy riêng cho hắn, đích thân chỉ bảo, khôngphải trắng công. (ý là dạy dỗ vô ích)
Nhưng bây giờ nhìn lại, chẳng phải là trắng công sao?
"Ngươi đây là không có ý định thành thân à?" Chu Thừa Vũ nói, "Vậy cũng được, tùy ngươi. Chẳng qua Tú Vân bên kia, ta thấy không cần phối cho người nông trang, không xứng. Nếu không bán thì để người nhà cô ta tới chuộc về."
Thế sao được!
Mẹ và anh trai chị dâu của Tú Vân là hạng người gì? Nếu Tú Vân trở lại, ngay cả xương cốt nàng ấy cũng không còn! không thể bán, Tú Vân làm nha hoàn trong hậu trạch tri huyện, tuổi này bị bán ra, người ta không cần hỏi cũng biết nhất định có chuyện xảy ra.
Lô Nghiễm thật lòng thích Tú Vân, nhất thời chân mềm nhũn quỳ xuống: "Đại nhân, tiểu...tiểu nhân muốn thành thân, xin đại nhân làm chủ!"
Chu Thừa Vũ lạnh lùng nói: "Ngươi có biết Tú Vân là hạng người gì không?"
một nha đầu không an phận, một nha đầu đầy tham vọng và tâm kế, một nha đầu như vậy, ngay cả Lô Nghiễm, cô ta có thể để ý sao? Nhất là, chàng không có ý định sau này giữ Lô Nghiễm lại bên người. Tuy nói hắn thích Tú Vân không có gì sai, hôm nay bị phân tâm liên tục chỉ coi như thất trách, nhưng bên cạnh chàng cũng tuyệt đối không giữ lại người như vậy. Nhiều nhất, giữ ở nhà làm sai dịch là được.
Tốt xấu gì Lô Nghiễm đã đi theo Chu Thừa Vũ nhiều năm, Chu Thừa Vũ vừa hỏi thế, trong lòng hắn liền hiểu. Khi đó tra hỏi hắn dùng chút thủ đoạn, sợ là đại nhân đãbiết.
hắn không dám ngước lên, chỉ nhỏ giọng đáp: "Biết, nhưng, nhưng ta thích nàng."
Thích thật lòng không cần lý do.
Chu Thừa Vũ nói: "Ngươi trở về nói lại với cha ngươi, ngươi không còn thích hợp đitheo ta nữa. Nếu ngươi khó nói, thì bảo cha ngươi tới tìm ta. Thế nên, nếu ngươi muốn thành thân, không cần ta làm chủ. Ngươi không theo ta nữa, cha ngươi sẽ đồng ý cho ngươi cưới vợ sớm."
Gương mặt của Lô Nghiễm đột nhiên trắng bệch, há to miệng, nhưng thủy chung không nói ra lời cầu tình. hắn thích Tú Vân là thật, đó là lí do đại nhân chắc chắn biết rõ tính toán mánh khóe hắn đùa giỡn khi đó.
Nếu ngài đã biết, vậy thì chắc chắn không cần hắn nữa.
Tự mình nói còn được, có thể viện lý do, nhưng nếu để cha tới tìm đại nhân.. cha biết được chân tướng, không thể không đánh chết hắn.
Vẻ mặt hắn như đưa đám, gật đầu mộ cái, thậm chí ngày sau làm gì, hoặc có phải làm sai dịch hay không, hắn cũng không dám hỏi.
·
Khi Chu Thừa Vũ trở về hậu viện, Hồ Ngọc Nhu đang ngủ ngon lành.
Gần Tết Trung thu, sáng tối gì trời cũng se lạnh, thế nên khi cô ngủ một mình, bọc chăn thật chặt, chỉ lộ ra gương mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết. Chu Thừa Vũ nhìn cô, bỗng thấy trái tim mệt mỏi cả ngày trở nên lắng xuống bớt. Chàng cúi xuống và hôn lên trán Hồ Ngọc Nhu. Chàng nằm bên ngoài.
Hồ Ngọc Nhu mệt mỏi ngủ thiếp đi, nhưng trong lòng luôn nhớ tới Chu Thừa Vũ. đãgần một tháng kể từ ngày cô gả tới Chu gia, chưa bao giờ Chu Thừa Vũ về phủ muộn tới vậy. Ngay cả khi chàng ta ngủ trong thư phòng, cũng về khá sớm, sáng nay bị gọi đi sớm, nửa đêm vẫn chưa về, làm sao Hồ Ngọc Nhu không lo lắng được.
Nhận thấy cạnh ngoài giường lún xuống, kèm theo bàn tay đặt lên thắt lưng. Mặc dù rất tốn sức, Hồ Ngọc Nhu vẫn cố mở mắt ra. "Đại nhân..."
Mang theo âm thanh buồn ngủ nồng đậm, mềm mại và nũng nịu.
Sau đêm tân hôn ấy, Chu Thừa Vũ không đến gần cơ thể của Hồ Ngọc Nhu nữa. Lần này nàng lao vào trong ngực. Giọng điệu mềm mại nũng nịu, cả người thơm thơm thoa thoa. Dù rằng Chu Thừa Vũ đang rất mệt nhưng vẫn có ý muốn.
Chỉ là, nàng có vẻ rất mệt mỏi?
Hơn nữa, hôm nay chàng thực sự không có tâm trạng.
Trái lại tâm trạng không hoàn toàn là do mệt mỏi, mà chiếm đa số là có thảm án như vậy dưới sự cai quản của chàng. Miễn là chàng ngẫm lại thì không có tâm trạng để làm việc khác nữa.
Ôm chặt người trong lòng lại, Chu Thừa Vũ vỗ về lưng Hồ Ngọc Nhu: “An tâm ngủ đi, không còn sớm.”
Hồ Ngọc Nhu khe khẽ đáp lại, tìm một tư thế thoải mái, ôm lấy eo của Chu Thừa Vũ. Tôi lại phải ngủ thiếp đi. đang muốn ngủ thiếp đi, bỗng cơ thể như mất trọng lượng, dọa cô sợ tới nỗi mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào Chu Thừa Vũ, người cũng đang dõi theo cô. Tay cô không khỏi vỗ nhẹ hai cái lên lưng Chu Thừa Vũ.
"Hôm nay về muộn quá, không có chuyện gì xảy ra chứ?" cô hỏi.
"không." Chu Thừa Vũ đáp nhỏ. Thấy nàng dường như hơi tỉnh táo, thế là lên tinh thần trò chuyện với nàng. "Còn nàng, ta thấy nàng trông rất mệt."
Ta thấy chàng còn mệt hơn.
Vốn Hồ Ngọc Nhu dự định nói một năm một mười cho Chu Thừa Vũ biết. Nhân tiện, nhờ Chu Thừa Vũ cho cô một ý kiến, nhưng thấy bộ dạng mệt chết này, cô khôngđành lòng quấy rầy chàng, nhất là trong đêm hôm khuya khoắt.
Trái phải gì vẫn còn khoảng mười ngày nữa lận, không vội.
"Còn may, ngủ đi." Hồ Ngọc Nhu nói, dẫn đầu nhắm mắt lại.
Chu Thừa Vũ không nói nữa, nhắm mắt lại, dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu Hồ Ngọc Nhu, nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Hôm sau, Chu Thừa Vũ dậy rất sớm, động tác của chàng nhẹ hết sức có thể, vì vậy không hề phiền hà tới Hồ Ngọc Nhu. Khi chàng có việc thường không tới thỉnh an Chu lão phu nhân, chỉ ăn sáng đơn giản được bày trong sảnh. Chàng một bên ăn, một bên gọi A Kim đang muốn lui ra, “Gọi A Quỳnh tới đây.”
Kể từ khi A Hương A Kim đến, A Quỳnh thấy không có việc nhất thiết tới trước mặt Chu Thừa Vũ là không tới, nên mấy chuyện đưa bữa sáng như sáng nay, cô nàng tự nhiên trốn tránh phân cho A Hương và A Kim.
Lúc A Kim tới truyền lời Chu Thừa Vũ muốn gặp nàng, nàng sợ tới mức trợn tròn mắt. Nàng đã biết trước đây nàng sai chỗ nào rồi, nàng sợ bản thân nhất thời đổi khôngđược nên chỉ có thể giảm bớt thời gian xuất hiện cạnh đại nhân. Nàng đã không xuất hiện, còn có lỗi gì mà bắt nữa đây?
Hoặc là, đại nhân chẳng lẽ tính nợ cũ?
A Quỳnh nơm nớp lo sợ đi qua. "Lão gia, ngài có gì phân phó ạ?"
Chu Thừa Vũ ngước nhìn liếc cô ta. thật chất chàng ghét cô vô cùng, nhưng lại nghĩ tới qua Hồ Ngọc Nhu không kể gì cả. Thêm nữa, chàng áng chừng cả ngày nay khôngvề được, nên cần hỏi chuyện từ miệng A Quỳnh, trái lại cũng có lợi.
"Hôm qua, nhị phu nhân có đưa tiền lệ mấy năm trước tới không?"
Hóa ra là hỏi chuyện nhà. Vốn là Hồ Ngọc Nhu có ý định nói với Chu Thừa Vũ, đương nhiên không bắt người khác giữ bí mật. Thế nên Chu Thừa Vũ hỏi một chút, A Quỳnh lập tức nói: "đưa thì có đưa nhưng không được đủ".
Đưa không đủ?
Chu Thừa Vũ hỏi: “nói vậy là sao?”
A Quỳnh nói hết tần tật, cuối cùng nói thêm: "Phu nhân chúng ta rầu muốn chết. Sáng hôm qua xem một lần, trưa chỉ ăn vài ba miếng lung tung, chiều lại xem tiếp. May là có Võ phu nhân tới chỉ dạy phu nhân chúng ta, nhưng trí nhớ của Võ phu nhân kém quá. Nô tỳ đã hỏi thăm mấy năm rồi, năm nào Võ phu nhân cũng giúp nhị phu nhân, thế mà nàng ta quên hết luôn! Làm hại phu nhân chúng ta chỉ có thể tìm cách khác, không có hồ sơ đối chiếu qua, chả biết cuối cùng nghĩ ra được biện pháp nào nữa."
Trách không được đêm qua nhìn nàng mệt mỏi như vậy.
Chu Thừa Vũ nói: "Ngươi đi lấy bút nghiên mực tới đây."