Đêm nay, Hồ Ngọc Nhu ngủ không yên giấc, nửa đêm tỉnh vài lần. Cũng may sau đó, Chu Thừa Vũ về đến, cô vơi dần nỗi sợ, nhưng hừng đông vẫn bừng tỉnh.
Mặc dù bên ngoài trời vẫn xám xịt, Chu Thừa Vũ đã đi, nhưng Quản ma ma và A Hương nghe tiếng động, vội vã tỉnh lại, rón rén đi vào.
“Thái thái sao thế?” Quản ma ma cẩn thận đỡ Hồ Ngọc Nhu dậy, vẻ mặt đầy lo lắng, “Sao vậy, khó chịu ở đâu? Đứa nhỏ thế nào rồi?”
Hồ Ngọc Nhu vỗ vỗ tay bà, đáp: "Ma ma đừng lo, con không sao."
Quản ma ma khẽ gật đầu, chờ A Hương mang chậu nước đến, bà nhúng khăn và vắt đưa cho Hồ Ngọc Nhu lau mặt. “Trời chưa sáng hẳn, lão gia và Túc Thân Vương đã đi, có dặn dò chúng nô tỳ hầu hạ ngài cẩn thận, còn ngài ấy và Túc Thân Vương ra ngoài ăn sáng.”
Hồ Ngọc Nhu tươi tỉnh, hỏi tình hình, "Túc Thân Vương có thái độ thế nào? Có cãi nhau với lão gia không? Còn có tin tức mới của Tiểu Vân không? Ngọc Tiên còn ngủ chứ?"
Quản ma ma trả lời từng câu một.
Nghe tin Hồ Ngọc Tiên vẫn còn ở sương phòng, Hồ Ngọc Nhu không thể không nhanh tay, tắm rửa sạch sẽ và thay bộ quần áo được chuẩn bị trước, mặc dù nhanh chóng, nhưng xong việc thì trời cũng vừa tỏ.
Hôm qua là nửa đêm, Lương Thành Vân chấn thương không thích hợp di dời, nên vẫn ở sương phòng bên trái. Lúc cô đến, dưới mái hiên có hai nha đầu canh gác, còn cửa đã đóng chặt.
Hồ Ngọc Nhu đích thân đi tới, nói với một người đang đứng, "Phu nhân nhà ngươi đã tỉnh chưa? Phiền ngươi vào thông báo, ta muốn vào thăm Thất thiếu gia và phu nhân nhà ngươi."
Hai nha hoàn dè dặt cúi đầu hành lễ với Hồ Ngọc Nhu, định trả lời thì giọng nói không vui của Lương đại phu nhân từ bên trong vọng ra, "Ai mới sáng sớm đã ầm ĩ bên ngoài vậy? Mấy nha đầu các ngươi quên mất ai là chủ rồi à, ai cho các ngươi ăn cơm hay sao? Thứ chẳng ra gì đến gặp ta cũng muốn nhào nhào vào bẩm báo à? Chút việc nhỏ làm không xong, ta nghĩ các ngươi không cần ở bên cạnh ta nữa, sớm gả quách xa Kinh thành cho rồi!"
Giọng Lương đại phu nhân không lớn, nhưng đủ cho mọi người bên ngoài nghe rõ. Hai nha hoàn chợt khó xử, thậm chí có một người không dám nhìn Hồ Ngọc Nhu.
Gương mặt A Hương lạnh lùng, Quản ma ma giận xanh mặt, Hồ Ngọc Nhu thì thầm, "Chúng ta về trước đi."
đi được hai bước, Quản ma ma xì hơi: "Thái thái chớ giận, ngài chớ chấp phàm nhân không biết lễ nghĩa như vậy!"
Bà khuyên… khuyên chính bà thì có, tức quá mà.
Hồ Ngọc Nhu đáp: "Lương Thất thiếu gia trọng thương, bà ấy có thế cũng là lẽ thường tình. Ai làm mẹ chẳng thương con, nhìn con như thế không xót mới là lạ."
Nếu là trước kia, Hồ Ngọc Nhu có lẽ không hiểu, nhưng giờ có thai, cô hiểu rất rõ. Là một người mẹ, bất kể lúc nào, ở đầu, nơi nào có con, nơi đó đều thiên vị con mình.
Huống hồ, tính ra, nếu như không có Lương Thành Vân, chắc gì cô giữ được cái thai, đoán chừng là một xác hai mạng. cô nợ Lương Thành Vân, Lương Thành Vân chính là đại ân nhân của cô, màng chi một hai câu khó nghe của Lương đại phu nhân.
Quản ma ma lại hoàn toàn cảm thấy Hồ Ngọc Nhu ấm ức, vốn là tai nạn, đâu phải thái thái kéo Lương Thành Vân đến đâu.
Dù Lương Thành Vân là ân nhân thật nhưng Lương đại phu nhân nói khó ưa thật. Bà ta là danh môn quý phụ, vậy mà nhỏ mọn đến mức chửi chó mắng mèo, không chút độ lượng!
Lương Minh Nguyên lo lắng chạy đến, vừa khéo nghe hết cuộc nói chuyện của hai người. Thân phận của cô nàng thay đổi từ lâu, là Lương Minh Nguyên chứ không phải Hồ Ngọc Nhu, Quản ma ma hết lòng với Hồ Ngọc Nhu cũng phải.
Ý nghĩ nhanh chóng xẹt qua đầu, cô nàng nhanh chóng hoàn hồn lại, vẻ mặt xin lỗi, nói Hồ Ngọc Nhu, "Gia mẫu chỉ quá sốt ruột, cũng không có ác ý gì. Mong Chu thái thái độ lượng, chớ chấp nhặt với gia mẫu."
Hồ Ngọc Nhu biết thân phận thật của Lương Minh Nguyên, khi thấy cô nàng đuổi theo mình ra ngoài xin lỗi, không khỏi thầm thở dài. Thực ra cô nàng cũng không khá hơn trước là bao, bên ngoài hài hòa tốt đẹp bên trong phức tạp không thôi, có một người anh không thân, một người mẹ… hình như có chút vấn đề. Suy cho cùng, cô nàng làm Lương Minh Nguyên, đành đảm nhận trách nhiệm của Lương Minh Nguyên.
"Minh Nguyên chớ nói thế, ta hiểu tâm tình Lương đại phu nhân lúc này, âu cũng là lo lắng cho đại ca ngài. nói nữa, lần này nếu không nhờ đại ca ngài, sao ta có thể bình an đứng ở đây.” Hồ Ngọc Nhu áy náy đáp.
Lương Minh Nguyên thở phào nhẹ nhõm, mặc dù bản thân cũng khó hiểu với hành vi của Lương Thành Vân, nhưng rõ ràng đây không phải lúc đào sâu nguyên nhân.
Miễn là vị Hồ Ngọc Nhu trước mặt không tức giận và không ghi thù mẹ mình là được. cô nàng vội vàng nói: "Đại ca luôn nhắc mãi người tốt với huynh ấy, nếu người đối đãi chân thành với huynh trưởng, hiển nhiên là lúc huynh trưởng báo đáp người. Đến cùng là người tích đức, chớ câu nệ." Sau đó cô nàng nhìn Quản ma ma, "Chu thái thái là dựng phụ, Quản ma ma nhanh dìu thái thái đi nghỉ ngơi đi."
Chờ Lương Minh Nguyên khuất bóng, Quản ma ma bớt giận hơn nhiều, "Vị Lương đại tiểu thư này đúng là người hiểu phép tắc, thông tình đạt lý."
Là tiểu thư 100% của bà đó!
Hồ Ngọc Nhu cười cười đi vào phòng, sai A Hương “đi gọi A Kim dậy, đón Ngọc Tiên về đây.” Hồ Ngọc Tiên ở đó không hợp lễ nghĩa, bây giờ có Lương Minh Nguyên ở, đương nhiên cô nàng sẽ bảo Hồ Ngọc Tiên trở về.
Bên sương phòng, Hồ Ngọc Tiên không cần Lương Minh Nguyên che chở chút nào, lời Lương đại phu nhân cố ý nói với Hồ Ngọc Nhu thành công chọc giận cô nàng. Nếu nói mình, mình ráng nhịn nhưng đối tượng là Hồ Ngọc Nhu, Hồ Ngọc Tiên không nhịn được.
cô nàng đột ngột đứng dậy.
Lương đại phu nhân sửng sốt, vội vàng ngó sang Lương Thành Vân, thấy Lương Thành Vân dường như bị ảnh hưởng, mày cậu nhíu chặt, lập tức không ưng.
“Hồ tứ tiểu thư làm gì mà hấp ta hấp tấp vậy?” Bà ta gằn giọng hỏi.
Hồ Ngọc Tiên nhớ ra thân phận của mình, Lương Minh Nguyên là Quận chúa, còn bà ta là mẹ ruột của Quận chúa. cô nàng đắc tội không nổi người có thân phận địa vị như vậy, đành mím môi trừng mắt với bà ta.
Vì thế, Lương đại phu nhân thành công khiến cô giận lây Lương Thành Vân, sự thương cảm mà cô dành Lương Thành Vân hôm qua, hôm nay liền tan biến. hiện tại, Lương Thành Vân đang ngủ say, nhân dịp bàn tay cậu thả lỏng, cô nàng mạnh mẽ rút tay ra.
Lương đại phu nhân thấy vậy liền liếc nhanh nhìn Lương Thành Vân lần nữa, thấy Lương Thành Vân nhíu chặt mày hơn, tay cũng nắm chiếc chiếu lót giường, nhất thời nổi giận, giơ tay ra chỉ thẳng vào mặt Hồ Ngọc Tiên.
Hồ Ngọc Tiên trừng mắt căm tức nhìn bà ra, hừ lạnh, quay lưng đi không nói một lời.
“… Ngươi, ngươi đứng lại cho ta!” Lương đại phu nhân tức giận đến mức giọng nói run run, mặc dù chủ động qua lại nhà họ Chu, nhưng ngay cả Hồ Ngọc Nhu cũng không coi trọng, huống chi là một thứ nữ ăn nhờ ở đậu nhà anh rể như Hồ Ngọc Tiên.
cô nàng đã đi tới cửa rồi, nghe thế rốt cục không nhịn được quay đầu lại, lạnh lùng đáp trả: “Ta thuộc ‘thứ chẳng ra gì’, thì sao có tư cách đứng trước một quý phu nhân như bà? Ta được cái rất biết điều, biết cút càng nhanh càng tốt!"
nói xong quay đầu đi, cô nàng liền đụng phải Lương Minh Nguyên đang quay lại. thật ra cô nàng khá thích Lương Minh Nguyên, nhưng giờ phút này không vui vẻ nổi, xem như không nhìn thấy, lướt thẳng đi ra ngoài.
Lương Minh Nguyên hiểu rõ tính Hồ Ngọc Tiên, tuy rằng hai người đụng phải khiến bã vai mình khá đau, nhưng nhìn nhìn vẻ mặt nổi cơn thịnh nộ của Lương đại phu nhân, rốt cuộc lên tiếng khuyên can: "Mẹ ơi, cô nàng chỉ là tiểu cô nương, mẹ chắp nhặt làm gì."
thật sự, Lương đại phu nhân có hơi quá đáng.
Mẹ vẫn luôn hy vọng đại ca có thể tạo quan hệ tốt với nhà họ Chu, tốt nhất là nhờ đó tạo thêm quan hệ với Công chúa Phúc An, không thì cũng liên hệ chặt chẽ với Chu Thừa Vũ, tốt xấu gì đại ca cũng có chỗ dựa trong vương phủ. Mặc dù lần này đại ca bị thương nặng nhưng chỉ là vết thương ngoài da, lại cứu được Hồ Ngọc Nhu, chỉ dựa vào sự sủng ái của Chu đại nhân dành cho nàng ta, tính ra chuyện tốt ấy chứ.
Nhưng sau lời nói hôm nay của mẹ, từ chuyện tốt sẽ thành tốt xấu chưa rõ.
“Con nói gì đấy Nguyên Nguyên, mẹ chắp nhặt với nó khi nào, rõ rành hất mặt tỏ thái độ cho mẹ xem!” Lương đại phu nhân nói, tức đến mức đỏ bừng khóe mắt. Ở nhà đã đủ người tỏ thái độ với bà, giờ ra ngoài cũng có kẻ dám bày sắc mặt cho bà xem. Vậy mà đứa con gái yêu dấu không bênh vực cho bà!
Nhìn Lương đại phu nhân sắp khóc, Lương Minh Nguyên thôi khuyên nhủ, vội vàng an ủi mẹ: "Con xin lỗi mẹ, con sai rồi, con không nói nữa. Đại ca chưa tỉnh, chúng ta đừng nói nữa. không bằng hai mẹ con ta đi dạo quanh chùa, xem sáng sớm có gì cho đại ca ăn không nhé?"
Bà lập tức dời sự chú ý, đúng thế, con trai bà mất máu nhiều vậy, phải kiếm gì ngon ngon tẩm bổ. Nhưng trong chùa thì có thứ gì tốt?
Cha chồng còn chưa về, chờ ông về, phải bàn bạc đưa Tiểu Vân về phủ mới được, trong phủ cái gì cũng có, Tiểu Vân mới nhanh khỏi bệnh được.
Bà đang suy nghĩ, chợt nghe một giọng nói yếu ớt vang lên: "Ra ngoài!"
Ra ngoài?
Ai đang nói vậy?
Bà nhìn về phía Lương Thành Vân trên giường.
Lương Thành Vân mở mắt tự bao giờ và đang nhìn chằm chằm bà, thế nhưng trong mắt con, bà nhìn ra vẻ căm ghét sâu sắc.
Căm ghét?
Bà chợt sững người.
“Ta nói, ra ngoài!” Giọng của Lương Thành Vân vẫn yếu ớt, dường như rất gắng sức, nhưng hàm ý kiên quyết vô cùng.
Lương đại phu nhân khó hiểu, "Tiểu Vân, con muốn ra ngoài chơi?"
Lương Minh Nguyên lại đoán được ý của Lương Thành Vân, lập tức tiến lên ôm lấy cánh tay của Lương đại phu nhân, "Đại ca nghỉ ngơi cho tốt, muội đi ra ngoài với mẹ, xem nhà bếp chuẩn bị đồ ăn gì."
Lương Thành Vân hoàn toàn không nhìn cô nàng, cậu vẫn nhìn chằm chằm vào Lương đại phu nhân với ánh mắt chán ghét, cuối cùng nhắm mắt lại một lúc, nhưng lời nói của cậu lại càng thêm tàn nhẫn, "Ta nói, các người, cút, ra ngoài!"
Lương đại phu nhân không biết mình ra ngoài thế nào, đứng ở trong sân thậm chí có cảm giác đầu óc quay cuồng, không biết mình là ai, đây là đâu, tại sao ở đây.
Lương Minh nhìn mà đau khổ, nhất thời không biết giải thích như thế nào, cô nàng cũng đoán được một chút, sợ là Lương Thành Vân nghe được hết lời không hay ban nãy của mẹ. Nhưng vì nguyên nhân này mới càng không thể nói!
Túc Thân Vương và Chu Thừa Vũ ăn xong bữa sáng, cùng nhau đi đến. Mặc dù cháu trai ông vẫn đang nằm trên giường, nhưng đại phu đã khám hôm qua, sáng sớm nay Tiểu Hàn thái y đã tới xem xét, ông biết được cháu trai không sao cả, nên an tâm, thậm chí hiện giờ cười nói thong thả.
Lúc đầu ông không phát hiện Lương đại phu nhân có gì không ổn nên bước vào phòng và ra lệnh: "Ta và Thừa Vũ sắp ra ngoài. Tiểu Vân không tiện dời đi nên ở lại đây ba ngày. Hai mẹ con con ở lại đây chăm sóc Tiểu Vân đi, ba ngày sau ta cho người đón các con trở về phủ."
nói xong, ông đi thẳng vào phòng thăm Lương Thành Vân.