Bành cử nhân đứng dưới bóng cây cách đó không xa ngẩng đầu nhìn đám người trong lương đình rồi cúi đầu, máy móc đá đống đất nhỏ trước mắt.
hắn phiền muộn vô cùng, tự dưng được lọt vào mắt Hồ tứ tiểu thư, ai biết chỉ liếc mắt nhìn Chu thái thái một xíu, lại vụt mất cơ hội!
Đây không phải là chuyện nhỏ, mất đi cơ hội làm anh em cột chèo với Chu đại nhân không sao, có sao là... lỡ Chu thái thái về, thêm mắm dặm muối với Chu đại nhân, thế nào ấn tượng của Chu đại nhân với mình một đi không trở lại.
Bành cử nhân giờ phút này rất hối hận, lẽ ra hắn không nên nhìn Chu thái thái!
"Công tử, thế nào rồi? Công tử có nói chuyện với Hồ tứ tiểu thư không? Ấn tượng của nàng ta về ngài thế nào?" Thấy công tử cứ nhìn chằm chằm vào lương đình, người thanh niên bên cạnh tò mò hỏi: "Hồ tứ tiểu thư xinh đẹp lắm phải hông? Nghe đồn Chu thái thái là mỹ nhân số 1 số 2 Kinh thành đấy!"
Bành cử nhân dựa vào tiền bạc của người thân và bạn bè mới có thể lên kinh, trước đó không có ai hầu hạ hắn, nguyên nhân khiến hắn thi rớt là nhiễm bệnh nên không thể phát huy tốt. Sau đó, vì kiệt sức và hết lộ phí, ngay cả quê cũng về không được, cũng may có Chu Thừa Vũ nhìn trúng. Hôm nay, tuy rằng hắn theo Chu Thừa Vũ chỉ có bốn lạng bạc một tháng, nhưng đối với hắn mà nói, đã là một kiểu sống trong mơ.
Gã sai vặt này là hắn mua sau khi đi theo Chu Thừa Vũ, bởi vì trước giờ hắn luôn có thái độ tốt đến mức thằng nhóc này ăn nói không biết kiêng kị. Ngay lúc này, bởi vì gã sai vặt nghe nói hạ nhân nhà họ Chu khen Hồ Ngọc Nhu nghiêng nước nghiêng thành, nhóc liền tò mò không biết Hồ Ngọc Tiên trông như thế nào, suy cho cùng là nữ chủ nhân tương lai của mình mà.
Bành cử nhân vừa buồn bực vừa cáu kỉnh, sắc mặt chợt trầm xuống, "Đây là điều ngươi có thể hỏi sao? Ta thấy ngươi đúng là không biết lớn nhỏ, không có phép tắc chút nào!"
Gã sai vặt bị quát giật mình, đột nhiên khó hiểu nhìn hắn.
Nhưng Bành cử nhân lại nhìn vào lương đình, người trong đó đứng dậy, trông như thể đang đi về phòng khách, có lẽ định ăn cơm chay và nghỉ ngơi.
Xa xa, ánh mắt hắn không biết rơi trên vào Hồ Ngọc Nhu vào lúc nào. Trước đây, hắn cũng từng nghe gã sai vặt hỏi thăm gia nhân nhà họ Chu rồi kể lại, Chu đại nhân rất chiều chuộng Chu thái thái, bởi vì nàng ta là mỹ nhân trăm người chỉ có một. Hôm nay hắn được chiêm ngưỡng, nào trăm người có một, rõ ràng là một trong vạn người mới đúng.
Lúc này chỉ nhìn phía sau, nàng ta đã có thai sáu bảy tháng, thế nhưng bóng lưng vẫn thướt tha như thiếu nữ. Cơ thể mảnh mai, eo thon tinh tế, mông... nhìn không rõ nhưng chắc là vểnh cao chứ gì?
Bành cử nhân hoàn toàn không nhớ tướng mạo của Hồ Ngọc Tiên, ban nãy hắn biết mình thất lễ, nhưng bây giờ chính đại quang minh nhìn bóng lưng Hồ Ngọc Nhu, trong đầu chợt hiện lên gương mặt của Hồ Ngọc Nhu.
Thấy hắn sững sờ, gã sai vặt tuy ngạc nhiên nhưng không dám nói nữa. Sau đó thấy hắn hoàn hồn, duỗi tay dụi dụi mắt, xoay người thở dài một hơi, hơi cáu gắt bước ra ngoài.
Gã sai vặt càng cảm thấy lạ, xoay người thì đã mất bóng đám người Hồ Ngọc Nhu, đành phải theo sát.
Thời tiết dạo này càng ngày càng nóng, thân thể của Bành cửa nhân có chút suy nhược kể từ khi bị bệnh trong kì thi mùa xuân. hắn ra khỏi chùa vài bước đã hơi choáng váng, thấy hoa mắt chóng mặt, bèn nhanh chóng ngồi dưới bóng cây cổ thụ.
Nhưng vừa ngồi xuống, liền nghe phía sau cây có người nói nhỏ: "Tiết gia có dặn, nếu Chu thái thái đi theo, vậy thì đổi kế hoạch đi. không bắt Chu lão thái thái nữa, chỉ cần tìm cách khiến Chu thái thái sẩy thai là được!"
"Ây? Đổi vậy không được đâu?" Người khác đáp khẽ, “đã bàn bạc bắt Chu lão thái thái tống tiền còn gì?”
"Đúng rồi đúng rồi. Chúng ta chỉ vì bạc thôi, giết thai nhi thất đức lắm."
"Đừng ồn ào! Đừng cãi vã nữa! Các ngươi nhìn xem đây là gì!" Gã đầu sỏ như lấy ra thứ gì đó, đột nhiên nghe nhiều tiếng hít vào cùng lúc, "Nhìn kĩ chưa! Đây là vàng thật! Tiết gia nói số này chỉ là tiền đặt cọc thôi. Xong chuyện là gấp 3, đến lúc đó chúng ta mỗi người một đỉnh, haha!"
Vàng! Hấp dẫn hơn nhiều so với bạc hư vô kia!
Những kẻ phản đối thôi ý kiến, có vài người không biết lẩm bẩm xì xầm gì, chỉ chỉ mang máng như đường chùa…, rồi đứng dậy rời đi.
Chờ bọn chúng đi mất, Bành cử nhân mới buông tay che miệng gã sai vặt, hắn toát mồ hôi lạnh cả người.
Gã sai vặt xem như lanh lợi, cậu run chân, bò trên mặt đất, nhìn xung quanh, thấy quả nhiên không có ai, bèn chồm tới nói với Bành cử nhân: “Công tử, bọn chúng nhắm tới... Lão thái thái và thái thái của Chu gia ạ?"
Chắc thế rồi!
Kẻ thù của Chu đại nhân trong phủ Thái Tử khá nhiều. Vả lại với một ngày oi bức thế này, hắn ở trong chùa từ sớm đến giờ, tuy người thắp hương lễ Phật không ít, nhưng chưa từng gặp được nhà cao cửa rộng khác khác ngoài nhà họ Chu.
Bành cử nhân gật đầu khẽ, sợ hãi qua đi chính là tràn đầy nhiệt huyết.
Đúng là trời phụ hộ hắn mà!
Ban nãy hắn còn lo sợ mạo phạm phải Chu thái thái và khiến Chu đại nhân căm ghét. Nhưng hiện tại có người muốn hãm hại Chu thái thái, nếu hắn có thể cứu được Chu thái thái, ắt lập được công lớn!
“Công tử, công tử à. Chúng ta phải, phải báo cho Chu thái thái sao?” Thấy hắn đang ngẩn người, gã sai vặt bèn đẩy đẩy hắn..
Bành cử nhân hoàn hồn và chậm rãi gật đầu.
hắn nhất định phải cứu Chu thái thái, nhưng không thể nói thẳng với họ, chưa kể hắn không biết rõ kế hoạch của đám người này, lại càng không có căn cứ, Chu thái thái tin được ư?
Huống hồ hắn có vẻ đã mạo phạm Chu thái thái.
một cái bánh ngon trên trời rơi xuống, hắn nhất định phải hứng được!
hắn nắm tay gã sai vặt, dựa thế đứng lên: "đi, chúng ta đi xem xét xe ngựa." Nếu như bọn chúng bố trí mai phục trên đường, hôm nay nhất định phải giữ lại Chu thái thái, chắc chắn đêm nay ra tay.
Đến lúc đó… là thời cơ vàng cứu người của hắn!
·
Hồ Ngọc Nhu đến phòng khách ở phía sau, bởi vì nhà họ Chu cho rất nhiều tiền dầu vừng, nên được dành riêng biệt một tiểu viện, có năm gian phòng đối diện nhau ở hai bên, đủ rộng rãi yên tĩnh.
cô vừa vào phòng thì thấy có đặt sẵn băng, khá khen cho dịch vụ nhà chùa.
Sau khi ăn bữa cơm chay, Hồ Ngọc Nhu định chợp mắt một lúc. Hôm nay trời nóng, nhà cô cố ý xuất phát từ sáng sớm, giờ đang trưa nắng gắt, đương nhiên nghỉ ngơi đợi chiều về.
Chu lão thái thái cười nói: "Con đi nghỉ trưa đi, chiều mát rồi chúng ta về. Mẹ cũng đi nghỉ đây."
Hồ Ngọc Nhu gật đầu, nhưng lại nháy mắt với Hồ Ngọc Tiên.
Hồ Ngọc Tiên lập tức nói: "Muội dìu đại tỷ đi nghỉ."
Hai chị em vào phòng phía tây, Hồ Ngọc Nhu nắm lấy tay cô, hỏi thẳng: "Ngọc Tiên, đại tỷ cảm thấy Bành cử nhân... E rằng không được, chúng ta nên xem xét lại."
Hồ Ngọc Tiên do dự một lúc mới nói: “Đại tỷ, thật ra là… người ta… là bình thường.” cô nàng cũng nhìn ra được, bởi vì cô nàng xem mắt, nên khi Bành cử nhân xuất hiện, cô nàng chăm chú vào ngay, thế nhưng không ngờ rằng từ đầu đến cuối người ta không hề nhìn mình.
Hồ Ngọc Nhu hỏi, "Muội thích hắn?"
Thích thì không, nhưng điều kiện Bành cử nhân quả thực khá phù hợp. Là người đọc sách, và làm việc dưới quyền của anh rể, không có cha mẹ. Về phần không nhìn mình mà nhìn đại tỷ, âu cũng là đại tỷ xinh đẹp, Bành cử nhân lơ là nàng là thường tình, nàng...
Tim Hồ Ngọc Tiên đập mạnh.
Lỡ như đại tỷ để tâm ánh mắt của Bành cử nhân thì sao?
Nghĩ đến đây, Hồ Ngọc Tiên tự dưng ghê tởm, hắn đâu chỉ khinh thường cô nàng, hắn rõ ràng xúc phạm đại tỷ!
Hồ Ngọc Nhu không biết Hồ Ngọc Tiên suy diễn quá đà, tất nhiên là cô để tâm cái nhìn của Bành cử nhân, nhưng là lo lắng mai này hắn đối xử không tốt với Hồ Ngọc Tiên. Hôm nay hắn có thể nhìn cô mất hồn, sau này leo lên được vị trí cao hoặc Chu Thừa Vũ thất thế, lỡ một ngày nào đó có được nữ nhân xuân sắc khác, bỏ rơi Ngọc Tiên thì sao?
"Vậy chúng ta xem xét người khác, không phải còn có Hạ cử nhân trong kinh à? Hay là muội gặp gỡ hắn xem sao." Hồ Ngọc Tiên thì thào.
Nghe thế, Hồ Ngọc Nhu tiếp chuyện, ngược lại vỗ vỗ tay cô, an ủi: "Đừng lo, muội còn nhỏ mà, chúng ta cứ từ từ xem, một hai năm thôi mà."
Hồ Ngọc Tiên khẽ thở dài, "Đại tỷ đừng tốt với muội thế..." biết bao giờ muội mới đền đáp hết.
Hồ Ngọc Nhu cười, khẽ trách, "Chúng ta là thân tỷ muội đấy."
Chưa kể những vụn vặt trong cuộc sống, chưa kể Hồ Ngọc Tiên luôn mến yêu kính trọng cô. Chỉ nhớ đến lúc ở nhà họ Hồ, Hồ Ngọc Tiên không màng bản thân bênh vực lẽ phải, vì cô mà cãi nhau với Hồ Ngọc Uyển trên đường phố huyện Trường Châu, đến Kinh thành lại bảo vệ cô và cháu bé trong bụng mà chẳng màng danh tiết của phận nữ nhi. Tất cả đều là lý do: cô nàng đáng giá được đối đãi chân thành.
Tử tế và tốt đẹp như chị em ruột thịt.
trên đời này ngoài Chu Thừa Vũ, sợ là chỉ có cô em ruột mới chân thành và thật lòng với cô như vậy.
·
Có lẽ sáng dậy sớm và đi xe mệt nhọc, nên khi Hồ Ngọc Nhu thức dậy đã đến giờ Dậu. Mặt trời lặn xuống nhưng hơi nóng vẫn còn. Quản ma ma và A Hương tiến vào hầu hạ, rồi thưa lại đã dặn dò cả rồi, có thể đi về ngay.
Lúc này, Chu lão thái thái đi vào với vẻ mặt nghi ngờ, cũng không có tránh né Quản ma ma và A Hương, hỏi thẳng: "Nhu Nhu này, con hỏi Ngọc Tiên nghĩ như thế nào? Mẹ vừa mới hỏi con bé, hình như không ưng Bành cử nhân đó lắm?"
“Mẹ thấy Bành cử nhân tốt ạ?” Hồ Ngọc Nhu hỏi.
Chu lão thái thái gật đầu ngay lập tức, "Đúng đó, Bành cử nhân vừa khôi ngô vừa lễ phép, lần này thi rớt là do bệnh chứ đâu phải bất tài. Con và Thừa Vũ cũng nhìn trúng mới để Ngọc Tiên gặp mặt mà?"
Hồ Ngọc Nhu qua mặt mẹ chồng Chu thái thái thì rất dễ, nhưng không phải trước mặt gia nhân. Chờ Quản ma ma và A Hương ra ngoài, cô đỡ Chu lão thái thái ngồi xuống và nói: "Đúng ạ, chúng ta nhìn trúng người ta, nhưng người ta đâu ưng Ngọc Tiên."
Ơ? Chuyện lúc nào, bà không hay?
Chu lão thái thái nghĩ kỹ lại, vẫn không nhớ Bành cử nhân tỏ vẻ lúc nào.
Hồ Ngọc Nhu nói tiếp: "hắn không nhìn Ngọc tiên lấy một lần. Đây là con và Ngọc Tiên tận mắt chứng kiến. Ngọc Tiên buồn lắm, mẹ chớ hỏi con bé. Bành cử nhân... thôi, thôi. Để con về nói lại với phu quân hỏi hắn, thế nào cũng từ chối cho xem."
Hồ Ngọc Nhu và Hồ Ngọc Tiên nhìn thấy, chắc chính xác. Chu lão thái thái vốn tưởng rằng Hồ Ngọc Tiên đổi ý, hơi phật lòng con bé này kén chọn quá thể. Giờ nghe Hồ Ngọc Nhu kể, bèn bực bội, "hắn vừa mồ côi vừa thi rớt, nếu không nhờ Thừa Vũ, chưa biết ở xó xỉnh nào, dựa vào đâu dám khinh thường Ngọc Tiên nhà ta!"
Hồ Ngọc Nhu gật đầu đồng ý.
"Còn gì nữa, con thấy có đúng không? Ngọc Tiên trẻ trung lung linh, không xứng với hắn chỗ nào? hắn lại dám khinh thường, được thôi, chúng ta tìm cho Ngọc Tiên mối tốt hơn!" Chu lão thái thái luôn bênh vực người mình, đâm ra hết ưng ý Bành cử nhân.
nói xong một lúc, Hồ Ngọc Tiên đến giục ra về, nhưng mọi người còn chưa kịp đi thì bên ngoài chợt vang lên tiếng sấm. Hồ Ngọc Tiên vén rèm chạy vào, "Mưa rồi đại tỷ ơi!"
Trời mưa?
Hồ Ngọc Nhu và Chu lão thái thái đều kinh ngạc, nếu như lúc bình thường trời mưa đương nhiên không thành vấn đề, nhưng hiện tại Hồ Ngọc Nhu lớn tháng, đi mưa rất nguy hiểm.
Hai người ra ngoài xem sao, chỉ râm râm đó lại bất chợt ào ào nặng hạt. Mưa mùa hạ thường như vậy, mưa gấp gáp, thỉnh thoảng kèm theo sấm chớp.
Chu lão thái thái buồn bực cau mày, "Nhu Nhu, chúng ta đành chờ thôi."
Hồ Ngọc Nhu không dám mạo hiểm, "Có lẽ cơn giông nhanh qua thôi. Chúng ta đợi chút vậy." Đêm tháng năm chưa nằm đã sáng, còn hơn nửa canh giờ trời tối hẳn, đợi lát vậy.
·
Mưa đến bất chợt, Bành cử nhân và gã sai vặt đều ướt sũng. Chẳng qua Bành cử nhân cáu kỉnh chợt ôn hòa lại, thậm chí nhìn lên màn mưa rồi nở nụ cười.
Trời phù hộ hắn mà!
hắn vốn muốn giở trờ với xe ngựa nhà họ Chu, để có lý do Chu thái thái ở lại, nhưng mã xa phu nhà họ tận tâm hết sức, thời tiết nắng nóng cũng không chịu đi khỏi. hắn canh giữ đến giờ này, thấy Chu thái thái chuẩn bị đi về, ai dè trời đổ mưa, mưa to nữa, đúng là trời giúp hắn mà.
hắn lau nước mưa trên mặt, dặn dò gã sai vặt: "Ngươi đi tìm Đại hòa thượng, xin chỗ tá túc đêm nay đi."
Cùng lúc gã sai vặt đi khỏi, ở cổng Đông Sơn tự có một chiếc xe ngựa dừng lại. không chờ xe ngựa dừng hẳn, mã xa phu đã nhảy xuống trước, sau đó rèm xe ngựa được vén lên.
Chàng thiếu niên như ánh mặt trời không ai khác chính là Lương Thành Vân. Hôm nay biết được tin tức Hồ Ngọc Nhu khá muộn, cậu tức giận vô cùng, nhưng ai biết được gần đến Đông Sơn tự thì trời đổ mưa.
Mưa càng lúc càng lớn.
Cậu càng vui vẻ ra mặt.
“đi hỏi thăm đi Mã Trung, ta ở đây chờ ngươi.” Cậu cười ra lệnh, không dặn rõ nhưng hắn biết nên hỏi thăm gì.
Đáp lại, Mã Trung chạy nhanh nhưng về cũng nhanh.
"Vẫn chưa đi ạ, đang ở phòng khách phía sau. Nô tài vừa hỏi mã xe phu Chu gia." Mã Trung cười đáp.
Lương Thành Vân nói: "Vậy chúng ta cũng ở đây một đêm!"