Hôm nay là tiệc đầy tháng của cháu ngoại, đương nhiên Tô phu nhân phải đến sớm, bà sai con dâu cả đi xem sắp xếp thế nào, còn bà đến gặp Tô thị trước.
Vừa vào viện bà đã cảm thấy bầu không khí có chút không đúng, hôm nay lẽ ra là ngày vui nhưng trong viện lại yên ắng khác thường. Bà bước vào phòng Tô thị, không gặp Chu Thừa Duệ có thể hiểu, nhưng khó hiểu là không thấy cháu ngoại ở đây.
Tô phu nhân nhìn quanh, rồi hỏi Tô thị: "Hữu ca nhi đâu? đã giờ này rồi, cháu còn chưa dậy à?"
Nhìn thấy người thân thiết nhất, Tô thị há mồm, chưa kịp nói thì nước mắt đã lộp bộp rơi.
Tô phu nhân thấy vậy lo lắng hết sức, lập tức lạnh lùng mắng Khổng ma ma đứng bên cạnh: "Có chuyện gì hả Khổng ma ma! đang yên đang lành, con bé mới ra cữ, ai làm con bé khóc?"
Tô phu nhân có hỏi Khổng ma ma thì cũng đâu nhận được câu trả lời. Vì thực tế, Khổng ma ma có biết giữa hai vợ chồng Tô thị bị gì đâu. Vừa nghĩ đến lời giải thích của Tô thị ngày hôm qua, bà bèn lúng búng thưa: "Đó... là lão gia hiểu lầm thái thái, nên..."
Chu Thừa Duệ hiểu lầm A Tĩnh?
Chỉ là hiểu lầm thôi mà khiến con bé tủi thân đến độ nayf?
A Tĩnh vào nhà họ Chu, chịu khổ bao nhiêu năm, chịu tội bao nhiêu năm, hiện tại lại liều mạng sinh ra cháu trai cả cho Chu Thừa Duệ nó, nó có quyền gì oan uổng A Tĩnh?
Tô phu nhân nhất thời nổi cơn tam tành muốn đi tìm Chu Thừa Duệ.
Vẫn là Tô thị vừa khóc lóc vừa ôm bà ta lại, lại đuổi hết hạ nhân xuống rồi lao vòng lòng bà, bấy giờ mới nức nở kể lể về suy đoán với Chu Ngạn Hữu, "Mẹ ơi, con phải làm sao đây, con phải làm sao bây giờ? Lỡ Hữu ca nhi thế thật, con... con phải làm gì đây? "
Liệu Chu Thừa Duệ có như cha, đều cho rằng con của nàng ta có vấn đề, sẽ chán ghét nàng như cha nàng và rồi nhốt nàng lại, để mặc nàng tự sinh tự diệt?
Nàng... lẽ nào phải tự tay bịt chăn ngạt chết Hữu ca nhi sao?
Tô thị cảm nhận trái tim mình đang tan nát, làm sao nàng ta có thể cam lòng! Đó là đứa con trai ngóng trông cực khổ, đánh đổi cả mạng sống mới sinh ra được!
Tô phu nhân lại rất bình tĩnh, nắm lấy hai vai của Tô thị, trầm giọng hỏi: "Thuốc đó chỉ có mỗi mẹ có, trên đời này không có ai có nữa, thì sao Hữu ca nhi lại bị thế này?"
Con gái dù hồ đồ đến đâu cũng không đến mức tự bỏ thuốc mình.
Tô thị thấy không gạt được, đành nói sự thật, "Lúc Hồ thị mới vào cửa, con nghĩ ả lắm mưu mô nên không muốn bị ả đè đầu cưỡi cổ. Cho nên, con đã hạ độc ả, con nghĩ tốt nhất là ả không sinh được, mà sinh được thì cũng là đứa có vấn đề, con sẽ dư dả thời gian, nhưng… không biết xảy ra vấn đề ở đâu, con tặng chè đậu xanh bỏ thuốc cho ả, cuối cùng lại vào bụng phu quân."
Rốt cuộc Hồ Ngọc Nhu có uống hay không, nàng ta không biết được.
Nghe xong, Tô phu nhân nhìn con gái khóc lóc thảm thiết nhưng không kìm được liền giơ tay cho một bạt tay.
"Hồ đồ! Tô Tĩnh, con thật sự hồ đồ hết nói nổi!" Bà ta khẽ mắng, giận đến mức thở hổn hển, "Sao ta lại có một nữ nhi ngu si như con, vụng về như con!"
Tô thị che mặt, không hiểu vì sao mẹ lại đánh mình, "Mẹ, con, con đã làm gì sai?"
Bà thấy Tô thị đến giờ vẫn không hiểu sai chỗ nào, bà bừng bừng lửa giận lại giơ tay lên, nhưng nhìn đôi mắt đỏ hoe đang khóc của con gái, lại không nỡ xuống tay.
"Hồi đó chính con thích Chu Thừa Duệ, con nghĩ vì sao mẹ lại đồng ý hả? Là vì Chu gia không bằng nhà chúng ta, lại có một người cha như Chu tam lão gia. Con gả cho nó, chỉ bằng thân phận của con, cả nhà nó sẽ không ai dám tỏ thái độ với con." Tô phu nhân nhớ về chuyện năm đó, "Chu gia ít người. Chu lão thái thái không quan tâm thế sự, phu quân của con chỉ có một thiếp thất, lại là chính tay con đưa lên giường nó. một nhà như vậy mà con bày trò để làm gì?"
Tô phu nhân quả thật tức muốn xỉu.
Nhưng Tô thị vẫn ấm ức, "Nhưng con mãi không có thai. Hồ thị vào cửa, lại lắm mưu mô, mới vào cửa đã được mẹ chồng thương đại bá yêu, sau đó lại nắm quyền quản gia. Con nếu...không sinh được, nếu ả có con trước, chẳng phải bị ả đè đầu cả đời sao? "
nói đến đây, nàng ta không khỏi dời đề tài lên người bà, "Mẹ, chính mẹ năm đó cũng lo sợ không giữ được địa vị của mình, mẹ cũng bỏ thuốc vị di nương được cha sủng ái nên ả ta mới mất tư cách tranh đoạt với mẹ đó thôi?"
Sao giống nhau được!
Nếu bà ta không ra tay tất sẽ bị đạp đổ, con cái bà ta sẽ bị giẫm đạp. Lão gia không thích bà ta và muôn vàn thiếp thất. Nếu chính bà ta không ác độc thì sao có chỗ đứng ngày hôm nay?
Nhưng nhà họ Chu không giống!
Tô phu nhân biết con gái hẹp hòi thù vặt, dù bi kịch đã xảy ra nhưng bà không muốn con sai càng thêm sai, bèn phân tích tỉ mỉ cho con nghe.
“… Tự mình suy nghĩ xem, tình cảnh hai nhà có giống nhau không?” Bà ta nói, “Cho dù con không sinh được thì đã sao, cứ để Thanh di nương sinh, sau đó con ôm về nuôi, đến cùng nó là máu mủ của nhị phòng. Còn đại phòng, dù Hồ thị có sinh con thì sao, đó cũng đâu phải con ruột của hiền tế. Con mới là người sống cả đời với hiền tế, các con tự lo cuộc sống mình là được, quan tâm bọn họ để làm gì?"
Mà quan tâm đi nữa, cũng cần gì bỏ thuốc.
Chuyện này giấu kín thì không sao, một khi vỡ lỡ ra, nhẹ thì bị chồng bỏ, nặng thì giết chết không tha. Lẽ nào con bé này không hiểu những lo lắng và sợ hãi năm đó của bà sao?
Giờ thì hay rồi, báo ứng lên đầu cháu ngoại trông mòn con mắt của bà!
Tô thị được mẹ chỉ dạy nhưng vẫn lý sự: "Nhưng mẹ chồng con bao giờ cũng khen ả, ả mới vào cửa mà đã như vậy, thương hơn cả con. Phu quân con quanh năm suốt tháng không ở nhà, con phải làm sao chứ? Con không con cái, lại mất quyền quản gia, con còn mặt mũi gì đứng trước mặt mẹ chồng, sao mẹ không hiểu nỗi khổ tâm của con vậy mẹ?”
nói xong, nàng ta lại tủi thân.
Thực ra đâu chỉ mẹ chồng, ngay cả đại bá không ham mê nữ sắc, vậy mà kể từ khi Hồ thị vào cửa, cũng thay đổi. Ngoài ra còn có Tạ Kiều và Lương Nguyệt Mai, nàng ta phải mất mấy năm mới xây dựng quan hệ chị em bạn dâu hòa hợp, vậy mà Lương Nguyệt Mai vừa gặp Hồ thị lại thân như tỷ muội thất lạc vừa tìm được nhau.
Chỉ có mình nàng, sao cuộc đời xui xẻo bất công đến thế! Ở nhà, cha không thương, lấy chồng chồng không yêu, giờ con nàng như thế, mẹ còn đánh nàng!
Tô thị che mặt, không kìm được rấm rứt.
Rốt cuộc cũng là cô con gái út mà bà thương nhất, bà mắng cũng đã mắng đánh cũng đã đánh, nhìn con khóc lóc tuyệt vọng, bà cũng mềm lòng.
Bà bước tới và ôm con vào lòng, giọng dịu lại, "Được rồi, được rồi, mẹ không nói nữa. Giờ không phải lúc khóc lóc, chúng ta nên nghĩ bước tiếp theo."
Chúng ta có thể làm gì?
Con đã ra nông nỗi này, còn làm gì được?
Tô thị nghĩ đến kết cục của những di nương từng được cha Tô hết mức cưng chiều, ôm Tô phu nhân mà rùng mình, "Mẹ, Hữu ca nhi... con ruột của con, con không nỡ giết con con, con không đành lòng giết con con!"
Nhưng nếu đứa cháu này còn sống, con gái sẽ mang tội, bà nhớ đến trước kia, không dám mạo hiểm.
Tô thị nói: "Mẹ, lúc trước con chia chè đâu xanh làm hai phần. Con uống một phần, phần còn lại cho Hồ thị. Phu quân uống ở chỗ Hồ thị, khéo là ả ta đang tức tối con vì chuyện thúc-tình hương, mẹ nói xem, có phải Hồ thị cố tình đưa cho phu quân không?"
Sao cứ níu kéo Hồ thị nữa.
Tô phu nhân nhướng mày, muốn nhắc nhỏ con gái. Nhưng sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, bà cảm thấy đây cũng là một ý kiến hay. Có kẻ thế mạng, cháu ngoại thiểu năng của bà cũng có thể giải thích. nói không chừng, đứa con trong bụng Hồ thị không ra đời nổi, dù có mưu mô đến đâu đi chăng nữa, rốt cuộc chỉ là tiểu cô nương, bà không tin ả ta có thể chịu được.
Lúc này, bà cũng muốn trút giận thay con bà. Đến cùng, nếu không phải Hồ thị, sao con bà đi đến bước này, cháu ngoại trông mòm con mắt của bà sao có thể…
Nhìn thấy khuôn mặt đầy đau khổ của Tô phu nhân, Tô thị an ủi: "Mẹ, không sao đâu. Con đã sinh ra được Hữu ca nhi, chứng tỏ cơ thể con không sao, chắc chắn sẽ sinh được nữa."
Tô phu nhân thở dài nói: “Vậy thì con phải tranh thủ, con không còn trẻ nữa.” Lại mang thai, không biết có sinh được không, cho dù được, cũng tổn hại cơ thể nữ nhân rất nhiều.
Tô thị gật đầu, đứng dậy khỏi vòng tay của bà ta, từ tốn lau nước mắt. Đôi mắt trong trẻo sau khi khóc, nhưng ẩn chứa trong đó một sự kiên định mạnh mẽ.
·
Quả thực như Chu Thừa Duệ nói, nhà họ Chu có sự tồn tại của Chu tam lão gia, tiếng xấu lan xa, họ hàng đến ít, bạn bè đến càng ít hơn. Ngoài mấy người thân cận, còn có một số đồng liêu hiện tại của Chu Thừa Vũ, ngược lại Chu Thừa Duệ lúc này cũng chỉ là một quan binh giữ thành nhỏ bé, không có bao nhiêu người đến chúc mừng.
Chu Thừa Duệ nói được làm được, không cho Tô thị lại gần con, lúc đãi khách nam ở bên ngoài, hắn kêu nhũ mẫu bế đến cho hắn bế đi tiếp khách.
Mà bên khách nữ cũng thế, hắn đích thân bế vào. Vì Lương Nguyệt Mai là Công chúa, là khách cao quý nhất trong bữa tiệc, nên cậu bé được ôm đến trước mặt nàng trước tiên.
Những lời Hồ Ngọc Nhu nói lúc trước, về mặt lý trí, Lương Nguyệt Mai không tin, nhưng về mặt tình cảm, cô không kìm được tin rằng bản thân đang có thai. Ngoài Tô thị yếu ớt không ra tiếp khách được, thì Tô phu nhân đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào Chu Ngạn Hữu, nên cô không bế bé mà chỉ đứng dậy trêu chọc cậu, sau đó gọi Bảo Nhi ở sau lưng bưng một hộp bách bảo hình chữ nhật được làm bằng gỗ đàn hương đỏ, đưa cho nha hoàn đứng sau Chu Thừa Duệ.
“Cái này đại bá mẫu cho con nè, Hữu ca nhi nhà chúng ta mau mau chóng lớn khỏe mạnh nha!” cô ấy cười, kéo bàn tay nhỏ bé mềm mại của Chu Ngạn Hữu.
Chu Thừa Duệ cảm ơn thay con trai, cũng xem như bắt đầu nhận quà. Hồ Ngọc Nhu tặng quà của cô và Chu Thừa Vũ đích thân chuẩn bị. Đó là một hộp gỗ hình chữ nhật bằng gỗ bình thường, nhưng bên trong chứa một khóa vàng nhỏ và một chiếc vòng tay vàng nhỏ, còn có 4 cửa hàng mặt tiền, lợi nhuận cao và 3 thôn trang ở huyện Trường Châu của bác cả Chu Thừa Vũ cho.
Tương đương cho thẳng Chu Ngạn Hữu một nửa sản nghiệp ở huyện Trường Châu.
Chu Thừa Duệ nhìn rõ thái độ của Tô thị, hiện tại nhà đại ca dọn đến nhà bên cạnh, sau này ăn uống chi tiêu không tiện tính vào của chung, nên Chu Thừa Vũ đưa cho Chu Thừa Duệ một ít. Chẳng qua là mượn danh nghĩa của con cháu.
Tô phu nhân lạnh lùng nhìn, không khỏi thầm nghĩ đến đôi mắt sưng húp của con gái nằm trong phòng, mà không ra được. Nếu hôm nay Chu Thừa Duệ không nhờ bà và con dâu giúp thì chắc là người khác sẽ nghĩ Chu Thừa Duệ ghét bỏ con gái bà.
Vì con, chuyện xấu xa nào bà cũng thấy đáng giá. Nếu có báo ứng, xin hãy báo ứng lên người bà.
·
một ngày tưng bừng trôi qua.
không bàn đến chuyện Lương Nguyệt Mai không tiện mời đại phu đến khám ở tam phòng, thế nên nàng về sớm, vội mời đại phu khám, sau đó nàng có thai thật, vội sai người báo tin mừng cho Hồ Ngọc Nhu biết.
Hồ Ngọc Nhu bên này thì bận bịu chỉ huy hạ nhân thu dọn đồ đạc. Tiệc đầy tháng của Chu Ngạn Hữu thế là đã qua, đại phòng bắt đầu chuẩn bị dọn nhà. Nội thất này nọ thì chuyển một số từ bên này, một số thì do Chu Thừa Vũ đặt làm bên ngoài từ trước. Thế nên, một hai ngàysau là chuyển nhà được rồi.
Buổi tối, Chu Thừa Vũ ra ngoài một chuyến, khi về nhà, vẻ mặt chàng khá khó chịu, làm hại Hồ Ngọc Tiên đang chơi vui vẻ, xoay người bỏ chạy lấy người. Hồ Ngọc Nhu bận xong, không khỏi có chút tò mò, chàng đâu phải chưa từng gặp khó khăn, nhưng chưa từng khó chịu rõ ra mặt như vậy.
“Sao thế?” cô ngồi ở bên cạnh chàng, nắm tay chàng đấm đấm nhẹ vào chân mình, “Có chuyện gì à?”