Sau khi Tô thị ăn sáng, nhũ mẫu bế cậu bé sang.
Lúc Tiểu Chiêu chào đời, Chu Thừa Duệ không có ở nhà, nên hắn không biết cách bế em bé, vẫn là Tô thị đưa tay ôm con từ tay nhũ mẫu.
Mặc dù đêm qua, nhóc cũng uống sữa, nhưng nhìn ban ngày trông rõ gầy hơn đêm qua. Tô thị đau lòng, tức thì đỏe hoe mắt.
Khổng ma ma đứng ở một bên vội vàng nói: "Thái thái, ngài không thể khóc trong tháng, ngài cố nhịn một chút. Hôm qua, tiểu Hàn thái y cũng nói rằng thiếu gia chỉ là hơi yếu ớt, không sao, nuôi dưỡng kĩ càng thì sẽ ổn thôi, ngài chớ lo lắng.”
Nhưng nếu không sinh non thì sao con yếu ớt thế này chứ.
Sau cùng Tô thị vẫn bật khóc, chỉ là vội lấy tay lau đi, thấy đứa con trai gầy gò trên tay đã ngủ say vì ăn no, liền nói nhỏ với Chu Thừa Duệ: "Chàng lấy tên cho con chưa, phu quân?"
Trước khi cậu bé chào đời, Tô thị đã nghĩ ra rất nhiều tên. Nàng nghĩ tất cả đều hay, nhưng rồi cảm thấy đều không xứng với con trai mình, thế nên giao cho cha bé chọn.
Chu Thừa Duệ chưa nghĩ tới, đứa nhỏ sinh non lâu như vậy, ngày hôm qua bận rộn đến mức không có tâm tư nghĩ tới.
Giờ nghe Tô thị hỏi, hắn nhớ lại những cái tên mà Tô thị đã đặt trước đó, chọn một cái: "... vậy đặt tên Chu Ngạn Hữu đi!"
Thế hệ này của nhà họ Chu có chữ lót là Ngạn, tên là Chu Ngạn Hữu, Tô thị hiểu ngay ý của Chu Thừa Duệ. Cu cậu sinh non lại gầy yếu hơn đứa trẻ bình thường, Chu Thừa Duệ đặt tên cho con ngụ ý cậu được trời cao phù hộ.
Mặc dù nàng vẫn cảm thấy tên này không xứng với con trai mình, nhưng giờ nhìn con thế này, chỉ có thể gật đầu đồng ý. Cho dù đặt bao nhiêu hi vọng lên người con thì cũng đợi cho con có cơ thể hoàn thiện, trước hết khỏe mạnh rồi mới tính.
“Chu Ngạn Hữu.” Nàng khẽ niệm tên, sau đó nhìn xuống vòng tay của mình, “Hữu ca nhi, tên con là Chu Ngạn Hữu, là cha con đặt đấy, có ưng không nào?”
Chu Ngạn Hữu đã ngủ rất say, hiển nhiên không có bất kỳ phản ứng nào.
Chu Thừa Duệ kêu nhũ mẫu ôm con ra ngoài ngủ, lại đuổi hết hạ nhân ra ngoài, sau đó kéo một cái ghế đẩu ba chân ngồi ở bên giường, hỏi: "A Tĩnh, nàng nói cho ta biết, tại sao nàng sinh non? Nàng có biết đêm qua nàng nguy hiểm đến mức nào không, ta lo lắng đến mức không biết làm gì, nếu không có đại ca đến tọa trấn và mời tiểu Hàn thái y, thật sự ta không dám nghĩ nàng sẽ ra sao."
Chu Thừa Duệ chỉ lấn cấn với vợ chứ không hề giận nàng, nên nhưng khi tính mạng nàng gặp nguy hiểm, hắn thật lòng muốn cứu nàng. Và bây giờ... vợ hắn vì sinh trưởng tử mà tổn hại cơ thể dẫn đến không sinh được nữa. hắn thực sự không muốn tính toán gì với nàng, chỉ muốn biết rõ ràng mọi chuyện, để rồi giải quyết nha đầu kia. Mọi chuyện cứ thế trôi qua.
Tại sao nàng động thai rồi sinh non?
Là nhức đầu vì sự hồ đồ của Chu lão thái thái, vì tức Hồ Ngọc Tiên, vì sợ Chu Thừa Vũ, hay là vì về đến phòng, biết được Chu Thừa Duệ lại đến phòng Thanh di nương. Nhưng nàng ta không thể nói bất cứ lí do nào trên đó, dù không cam lòng cũng phải lắc đầu.
“Thiếp cũng không biết, tự dưng đau bụng thôi.” Ánh mắt lóe lên, nàng ta cúi đầu khẽ đáp.
Chu Thừa Duệ biết rõ nàng đang nói dối, nhưng hắn không muốn biết nguyên nhân, tiếp chuyện: "đã thế thì do Ngọc Chi nói dối. Ả ta nói nàng từ đại phòng về, sắc mặt rất tệ. Còn ly gián rằng không phải đại tẩu thì chính là Hồ tứ tiểu thư khiến nàng động thai. một nha đầu như vậy, nhất định phải giải quyết, bằng không một ngày nào đó lại vô cớ gây rối, lại đặt điều lung tung!"
Ngọc Chi là đại nha hoàn hồi môn của Tô thị. Ban đầu ả chỉ là nha hoàn nhị đẳng, bây giờ đã là đại nha hoàn 18 tuổi, đến tuổi ra phủ. Ngoại trừ Quản ma ma, Tô thị cũng quan tâm nàng ta, nên dự định kiếm một mối tốt để gả nàng ta trong năm nay.
Thế nên, hôm qua, Ngọc Chi mới tức giận, bất bình cho Tô thị như vậy.
Nghe Chu Thừa Duệ kể, sắc mặt Tô thị đột nhiên thay đổi, nàng ta nghĩ ngợi rồi nói: "Phu quân à, nha đầu đó... không biết rõ chuyện. Có lẽ ả thấy thiếp đang gặp nguy hiểm, liền hoang mang không lựa lời. Phu quân à, chàng cũng biết tình cảm nàng ta với thiếp, lại giỏi giang khóe léo, thiếp giữ nàng ta đến tuổi này là đã có lỗi với nàng ta, thiếp... "
Chu Thừa Duệ thấy Tô thị vẫn còn ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân nên lắc đầu ngắt lời: "A Tĩnh, nàng đã nghe kỹ chưa? Ả ta đã làm sai. Ả ta vu oan đại tẩu và Hồ tứ tiểu thư, lại ly gián quan hệ hai phòng chúng ta. Nàng vẫn muốn cầu xin cho một nha đầu như vậy sao?"
Nhưng, nhưng sao nàng có thể trơ mắt nhìn Ngọc Chi bị trừng phạt.
Tô thị không ngốc. Khổng ma ma vì bị đánh nên mới xa cách với nàng ta. Nếu Ngọc Chi bị phạt, thậm chí bị đuổi khỏi nhà họ Chu thì những người hầu còn lại của nhị phòng, còn lại bao nhiêu người sẵn lòng làm việc cho nàng nữa đây?
Chu Thừa Duệ thấy nàng ta như vậy, bèn hỏi: "Hay là nàng cho rằng Ngọc không nói dối. thật là đại tẩu hay Hồ tứ tiểu thư chọc tức đến nỗi khiến nàng động thai? Nếu là thật, chỉ cần có chứng cứ, ta và đại ca sẽ lấy lại công bằng cho nàng!"
Nàng ta đến đại phòng không gặp đại tẩu mà đi gặp Hồ Ngọc Tiển, quả thật Hồ Ngọc Tiên chọc tức nàng, nhưng bảo nàng nói gì đây? Nếu nàng nói ra, người sai rõ ràng là nàng!
Tô thị chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
Chu Thừa Duệ đứng dậy, do dự một chút, vỗ nhẹ lên vai nàng ta, nói: “đã vậy, nàng đừng quan tâm chuyện Ngọc Chi, lo chăm sóc bản thân và Hữu ca nhi mới phải!”
Tô thị bất đắc dĩ, nhưng không còn cách nào khác, chỉ có thể tỏ ra yếu đuối cầu xin, "Phu quân, cho dù muốn trừng phạt Ngọc Chi, cũng xin chàng nhìn phần nàng ta hầu thiếp thiếp nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, có thể… đừng phạt quá nặng được không phu quân?"
Chu Thừa Duệ thầm thở dài, nói: “Yên tâm đi, ta sẽ không giết hay bán ả.” hiện tại huynh trưởng đang làm việc dưới trướng của Thái tử, không thể để nha đầu Ngọc Chi ra ngoài, đưa thẳng đến thôn trang là được, nửa đời còn lại của ả cứ ở lại thôn trang.
Tô thị đoán được kế hoạch của Chu Thừa Duệ, nghĩ đến một người tốt như Ngọc Chi lại phải sống khổ sở, gả cho gã thô lỗ ở thôn trang đến cuối đời. Nàng ta thấy ấm ức khó chịu vô cớ.
Ra riêng! Nàng nhất định phải ra riêng!
Bây giờ, nàng có đủ chồng con bên cạnh. Nàng phải có cuộc sống muốn làm gì thì làm, người bên cạnh muốn làm gì thì làm, không bao giờ nhịn nhục, chịu ấm ức vì đại phòng nữa!
·
Sau khi bị Chu Thừa Vũ hỏi vào đêm qua, Hồ Ngọc Tiên đã yên tâm phần nào. hiện tại, nàng nghe tin ả nha đầu vu oan nàng bị đuổi khỏi nhà họ Chu, cô nàng mới hoàn toàn yên tâm. Tuy rằng cô nàng không chọc tức Tô thị, nhưng khi Tô thị tỉnh lại giải thích cho nàng, vẫn khiến nàng không khỏi cảm động.
Nhưng khi cô nàng đi thăm Tô thị, thì bị từ chối gặp với lý do nàng ta đã nghỉ ngơi.
cô nàng không nghĩ nhiều, nghĩ Tô thị nghỉ ngơi thật.
Vì biết Hồ Ngọc Ngu có thai, nên cô nàng qua chơi. Ai dè chị gái đang ngủ, cô bèn ngồi bên ngoài may yếm cho cháu trai hoặc cháu gái chưa chào đời.
Chu Thừa Vũ đã ra ngoài từ sáng sớm. Tối qua ngủ quá muộn, nên đến khi mặt trời lên cao, bụng kêu rột rột, Hồ Ngọc Nhu mới thức giấc.
Sau khi sửa sang và mặc quần áo mới, cô đi ra thấy Hồ Ngọc Tiên thêu ngũ độc trên áo gần phân nửa suốt cả buổi sáng. cô ngáp dài nói: "Muội thêu bao lâu rồi? Để xa ra, coi chừng hư mắt."
Tuy Hồ Ngọc Tiên có tính bốc đồng, nhưng một khi đụng đến thêu thùa may vá, cô nàng nhất định có thể nằm ngồi yên hơn một hai canh giờ. Bấy giờ nghe Hồ Ngọc Nhu nói, cô nàng cử động vai, lắc lắc tay rồi lại dụi mắt, quả thực mệt muốn xỉu mà.
“Đại tỷ, tỷ xem muội thêu cho cháu bé của muội nè.” cô nàng đưa cho chị như dâng bảo vật, chờ chị nhìn nhìn, rồi nói. “Ả nha đầu vu oan chúng ta bị đuổi rồi. Chắc là Tô tỷ tỷ tỉnh lại giải thích ra lẽ rồi. Ban nãy muội đến thăm Tô tỷ tỷ nhưng tỷ ấy ngủ rồi, không biết cơ thể tỷ ấy thế nào."
Người có tấm lòng nhân đạo hiểu được cảm ơn là một điều tốt, nhưng dính vào Tô thị thì cô không thể không nhắc nhở em mình: “Sau này muội cách xa nàng ta được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Nếu không có việc gì thì đừng đi tìm nàng ta.”
Hồ Ngọc Tiên khó hiểu, nghĩ rằng Tô thị là người tốt, tại sao lại phải xa cách?
cô nàng nhìn Hồ Ngọc Nhu, và đột nhiên nhớ lại mới bắt đầu ở nhà họ Chu. Quản ma ma đã dặn dò nàng ta: Tô thị hãm hại chị và anh rể... Sau đó, Tô thị giải thích với cô nàng là do Chu lão thái thái căn dặn nàng ta, mà nàng ta là con dâu, còn lão thái thái là mẹ chồng, mẹ chồng đã dạy thì con dâu phải nghe.
Về phần lễ trung thu, Tô thị chưa giải thích, chỉ e Tô thị thật sự muốn làm xấu mặt chị gái, ý đồ xấu xa. Hồ Ngọc Tiên không cãi được, bèn im lặng.
Hồ Ngọc Nhu nhìn vẻ mặt Hồ Ngọc Tiên có lệ, không khỏi đau đầu, cuối cùng chỉ có thể nhấn mạnh lần nữa: "Muội chỉ cần nhớ chuyện hôm qua thôi. Muội chỉ là không nói cho nàng ta biết xảy ra chuyện gì, mà nàng ta đã giận đến mức sinh non. Cũng may là nàng ta không sao, chứ lỡ mà có chuyện, muội nghĩ lại xem nha đầu đó vu oan tỷ muội chúng ta ra sao, cho dù không có bằng chứng, thì chúng ta cũng phải cắn răng chịu oan đấy.
"Hơn nữa, Ngọc Tiên, đâu phải muội không biết ta và nàng ta có xích mích Nếu muội đứng bên phe nàng ta, người trong phủ sẽ nhìn ta như thế nào, nàng ta sẽ nhìn ta ra sao? Ngọc tiên, rốt cuộc là muội thân với nàng ta hơn hay với tỷ tỷ của muội hơn?"
Hồ Ngọc Nhu đã nói đến mức này, Hồ Ngọc Nhu lập tức lo lắng, "Đương nhiên là thân với đại tỷ hơn, đại tỷ đã cứu muội thoát khỏi bể khổ. Muội biết ơn tỷ cả đời." Ngập ngừng, cô nàng kiên định nói tiếp: "Đại tỷ cứ yên tâm, ngày sau muội không qua lại với tỷ ấy nữa. Cho dù tỷ ấy có chủ động gặp muội, muội cũng dốc lòng tìm lý do tránh!"
Đây không phải là kế lâu dài, Tô thị giỏi đối nhân xử thế, mới bao lâu mà nàng ta đã dụ dỗ Ngọc Tiên tốt với nàng ta. Tốt nhất nên để Ngọc Tiên phát hiện bộ mặt thật của nàng ta.
Hồ Ngọc Nhu thầm hạ quyết tâm, sau này có giao chiến với Tô thị, phải để Hồ Ngọc Tiên chứng kiến tận mắt, nghe tận tai, chỉ thế mới không bị Tô thị lừa gạt, tránh hậu hoạn về sau.
Thực ra, nếu không phải cô nàng còn nhỏ, cô thật muốn gả cô nàng cho rồi. Nhưng ở tuổi này, ở hiện đại chỉ là một học sinh trung học, cô nhận ra mình có gánh nặng đường dài, phải kiên nhẫn và dạy cô nàng thật tốt.
·
Thắm thoát đã 9 ngày trôi qua. Hôm nay là ngày kết thúc của kì thi mùa xuân.
Khi rời khỏi phòng thi, dù xưa nay sức khỏe của Triệu Tịch Ngôn luôn tốt, cũng cảm thây đầu óc choáng váng và dưới chân nhẹ hẫng. Chỉ có điều y lo lắng cho cha Triệu, không được chen lấn trước cửa phòng thi, chỉ đành chờ ở ngoài cửa.
Mà ngay khi hắn bước ra, Lương Minh Nguyên sớm đã bỏ rơi hạ nhân, nhìn thấy y. Sau khi từ nhà họ Chu về lần trước, cô nàng đã biết được nhân phẩm của Hồ Ngọc Nhu và biết cảnh ngộ hiện tại của Triệu Tịch Ngôn. cô nàng ở nhà suy ngẫm ba ngày, rồi quyết định bỏ qua.
Nhà họ Hồ đối xử tệ bạc với cô nàng là thật, cô nàng vốn nghĩ rằng nếu có cơ hội, nhất định sẽ báo thù Tiết thị và Hồ Ngọc Uyển, thậm chí là cha, cô nàng cũng khiến ông sống khó yên.
Nhưng Hồ Ngọc Nhu đó đã báo thù thay nàng. Mà người nàng quan tâm duy nhất- Tứ muội- nàng ta cũng chăm lo tử tế, nên nàng không có ý định nhận lại tứ muội.
Lương phu nhân cho phép cô nàng được chọn chồng, nên cô phải tìm biểu ca và nối lại tiền duyên.
Người dần ít đi, nhưng cha Triệu vẫn chưa ra ngoài, Lương Minh Nguyên thu hết dũng khí, từ từ tiến đến từng bước, "Ơ... công tử cho hỏi, công tử có gặp ca ca ta hay không?"
Giọng cô gái dịu dàng mềm mại, nghe vào tai lại có chút quen tai, Triệu Tịch Ngôn hơi chấn động, lập tức quay đầu lại nhìn. Chỉ trông thấy một cô bé khoảng mười hai, mười ba tuổi, mặc áo vàng nhạt, khuôn mặt tròn tròn trắng trắng, đôi mắt tròn xoe đang nhìn mình.
một người xa lạ.
Đôi mắt Triệu Tịch Ngôn xẹt qua vẻ thất vọng, nhưng y vẫn kiên nhẫn hỏi: "Ca ca cô nương là ai?"
Lương Minh Nguyên nói: "... Lương Thành Vân."
Triệu Tịch Ngôn lắc đầu, "Ta không biết."
Biểu ca thật lạnh lùng.
Lương Minh Nguyên thầm nghĩ như vậy, nhưng nhìn hai má hõm rõ sâu của y, dưới mí mắt xanh đen, vẻ mặt bơ phờ, cô nàng khó lòng trách móc.
cô nàng đau khổ tột cùng, chỉ muốn kéo Triệu Tịch Ngôn ra ngoài và đưa người về nhà bằng xe ngựa của mình.
Thấy cô bé không ý rời đi, còn tha thiết mong chờ nhìn mình, Triệu Tịch Ngôn đành phải giải thích: "Ta là cử nhân ở nơi khác, chỉ quen biết vài người chung quê, không quen biết nhân sĩ nơi khác."
Lương Minh Nguyên gật đầu, bắt chuyện, "Huynh không biết à, vậy thì huynh... đang chờ người sao?"
Triệu Tịch Ngôn gật đầu, nhưng chưa kịp đáp lời thì có một bóng người đã lao tới từ phía sau Lương Minh Nguyên. Thấy người nọ sắp va chạm với Lương Minh Nguyên, Triệu Tịch Ngôn theo bản năng vươn tay kéo người vào, không ngờ mình cũng thụt lùi theo quán tính.
Lương Minh Nguyên giơ tay ôm lấy y.
Còn bóng người lao tới hét lên "Biểu ca", nhưng không kịp thu đà bèn lao thẳng vào bức tường mà vừa nãy Triệu Tịch Ngôn đang dựa, bị va chạm mạnh, hai mắt nàng ta nổ đôm đóm, choáng váng ngã xuống.
Triệu Tịch Ngôn và Lương Minh Nguyên quay đầu nhìn sang, vừa nhìn thấy khuôn mặt của nàng ta, hai người đều đồng thời mở to mắt.