Trường Chậu huyện, Hồ gia hậu trạch.
Hồ Ngọc Nhu, người vừa mới xuyên qua, mà giờ khắc này y như một oa oa (1) rối gỗ bị hai bà tử áp chế trước bàn trang điểm.
(1) oa oa: tục gọi trẻ con
trên bàn trang điểm bày một chiếc lăng hoa kính Thường Nga Ngọc thố (2), mơ hồ có thể thấy được gương mặt của cô trong kính, chẳng thể giấu được nét tiều tụy hằn lên khuôn mặt khổ sở. Làn da trắng như tuyết dường như bị phủ một lớp bụi làm mất đi ánh sáng rực rỡ vốn có, đôi mắt hạnh đẹp đẽ rũ xuống, vành mắt xanh đen, cánh môi hồng phấn, nhưng khoé miệng lại sụp xuống … hơn nữa cộng với một mớ tóc đen rối bời lộn xộn trên đầu, hoàn toàn là dáng vẻ của đứa trẻ ỉu xìu.
(2): gương mà bên có hình Hằng Nga thỏ ngọc ấy, lên gg nhé.
Ấy thế mà, trên người cô lại khoác bộ giá y(3) đỏ thẫm.
(3) Áo cưới cổ đại
Đúng rồi, cô gặp xui xẻo mà xuyên không, xuyên trúng thân thể vừa mới tự tử - tân nương tử này.
Tân nương này nhỏ hơn cô chín tuổi, năm nay vừa tròn mười lăm, trùng tên trùng họ với cô, đều tên Hồ Ngọc Nhu. Vì không muốn xuất giá mà cô dùng ba thước lụa trắng vắt lên xà nhà, thực sự cố gắng treo cổ của mình lên. cô ấy chết thật, sau đó được một một hạ nhân phát hiện, vội vàng cứu xuốngthì biến thành Hồ Ngọc Nhu vừa tốt nghiệp đại học hai năm, cho nên người bị bắt ép uống bát thuốc khiến người ta mê man cũng chính là Hồ Ngọc Nhu cô .
Giờ phút này người đang đỡ bả vai cô, vừa giữ lại cô vừa chống đối lại hai bà tử kia, là Lý ma ma.
Hồ Ngọc Nhu chớp mắt, nỗ lực để ýqua nửa ngày cô cũng biết rõ ràng, người vừa mới liều mạng bấm vào người cô, véo cô đau đến tỉnh táo là Lý ma ma, bà vú của của cha ruột nguyên chủ -Hồ lão gia. Bà đối với nguyên chủ có lẽ có mấy phần đau lòng thật tâm, lúc nãy bà ấy khóc thật tâm. Chỉ là một tiểu cônương mười lăm tuổi buộc phải treo mình tự sát, đúng là thực sự đáng thương.
Mà có một ánh mắt khác nhìn chằm chằm vào gương mặt cô cau mày, là Tào ma ma, người của mẹ kế nguyên chủ, nữ chủ đương gia Hồ gia hiện tại Tiết Thị, đang ở bên cạnh bà tử. Lúc này lòng bà ấy không vui nổi, bởi vì đại tiểu thư vốn có dung mạo như hoa, bất quá chỉ trải qua dằn vặt hai ba ngày nay, tự hành hạ bản thân biến thành bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ. Tiết thị phân phó phải cố gắng trang hoàng thật tốt cho đại tiểu thư, nhưng khi bà nhìn tới khuôn mặt như vậy, thực sựkhông biết phải trang điểm như thế nào.
Thở ra một hơi dài, Tào ma ma lấy cái lược trước mặt, vòng về phía sau Hồ Ngọc Nhu chải mái tóc mềm mại của cô, một bên chải một bên khuyên, "Đại tiểu thư, người hà tất phải nghĩ không thông? Người phải gả nhưng mà gả cho huyện thái gia Trường Châu huyện của chúng ta, mặc dù tuổi tác có lớn mộtchút, nhưng ngài ấy là kết hôn lần đầu, ngài qua đó là phu nhân huyện gia đàng hoàng, dưới gối cũng chẳng có thứ tử thứ nữ, cuộc hôn nhân tốt biết bao ah! Mặc dù danh tiếng của ngài ấy có chút xấu mộtchút, nhưng tiểu thư là vợ của ngài ấy, muốn cùng ngài ấy đầu bạc răng long, ngài ấy có không tốt cũng sẽ tốt với người. Tuy rằng tính tình ngài ấy… một chút, nhưng nữ tử chúng ta xưa nay xem chồng là trời, tiểu thư chỉ cần tất cả đều nghe ngài ấy,ngài ấy muốn nổi nóng cũng không có chỗ phát tác đúng không? "
Hồ Ngọc Nhu lúc nãy bị rót thuốc không biết là thuốc gì, ngoài việc cơ thể mềm nhũn ra, muốn nói cũng nói không được.
cô chỉ có thể trừng mắt để bày tỏ sự bất mãn của mình.
Tên huyện thái gia tên họ là gì, tướng mạo ra sao, trong ký ức nguyên chủ hoàn toàn không có. Trái lại nguyên chủ có một biểu ca thanh mai trúc mã tướng mạo anh tuấn lại đổ tú tài, Triệu Tịch Nghiêm, hai người được chỉ hôn từ bé, chỉ đợi Triệu Tịch Nghiêm vào thu năm nay thông báo trúng cử, hai nhà sẽ tổ chức hôn sự. một nhân duyên tốt đẹp trong tầm tay, thế mà ba ngày trước, lại đột nhiên thông báo côphải gả cho huyện thái gia, chưa kể đến hắn ta có nhiều khuyết điểm như vậy, đừng nói khi hắn có trăm ngàn ưu điểm, tiểu cô nương có người trong lòng, sao lại cam nguyện gả người khác đây?
Còn không chờ nàng tiếp tục ồn ào, nha hoàn thiếp thân hầu hạ nàng mười mấy năm qua, Quản ma ma đã bị Tiết thị tìm lý do đánh 30 đại bản, đuổi khỏi phủ. cô không dám náo loạn, muốn đi tìm cha đẻ Hồ lão gia làm chủ, nhưng cô hoàn toàn không thể ra được cửa phòng ngủ, bên này miễn cưỡng chống đỡ chút ít, bên người chỉ có duy nhất đại nha đầu A Quỳnh, lại bị Tào ma ma vả 28 cái vào miệng, suýt chút nữa bị đánh thành cái đầu heo.
Tiểu cô nương tổng cộng bên người có hai người tâm đắc, Quản ma ma bị đánh đuổi khỏi phủ dĩ nhiên lành ít dữ nhiều rồi, nếu A Quỳnh cũng vì cô mà chết......tiểu cô nương không nỡ lòng, ngoan ngoãn hai ngày, cuối cùng vẫn không từ bỏ được biểu ca mà cam lòng gả, sáng sớm quyết tâm tự tử, ai ngờ, Hồ Ngọc Nhu này mới đi, Hồ Ngọc Nhu khác lại đến.
Đôi mắt mềm mại của Hồ Ngọc Nhu tràn đầy giận dữ, Tào ma ma nhất thời lục chải không khống chế được mạnh lên, tóc cô chịu không nổi rơi mất mấy cọng, đau tới nổi chân mày nhăn lại, cô khẽ kêu đau, đem cái lược ném lên bàn trang điểm.
"Đại tiểu thư, nô tỳ cũng vì tốt cho ngài!" Bà ấy nói, "bà vú Quản ma ma của người còn chờ mời đại phu ở bên kia, nếu người không đàng hoàng, Quản ma ma chỉ có con đường chết thôi. Còn có nha đầu A Quỳnh kia, mặt không phải sưng bình thường đâu, nếu người không thành thành thật thật gả đi, A Quỳnh sau này sẽ ra sao đây, bán với giá không tốt, phu nhân chỉ có thể gọi người bán nàng ta vào mấy địa phương thấp kém như lầu xanh kia chẳng hạn. "
Hồ Ngọc Nhu đối với hai người này cũng chưa có cái gì gọi là cảm tình, nhưng nghe mấy lời này, đột nhiên cảm thấy trong lòng có đau đớn một hồi, nước mắt lập tức rơi xuống giống như chuỗi hạt châu bị đứt, lách ca lách cách.
Hồ Ngọc Nhu tức giận vô cùng, nhưng loại đau đớn cùng nước mắt này là một phần cảm tình còn sót lại thuộc về tiểu nguyên chủ.
"Thôi đi, Đại tiểu thư cho dù hiện tại không muốn, nhưng mà nàng cũng uống thuốc kia rồi, muốn phản kháng cũng vô dụng, Tào ma ma đừng hù dọa nàng nữa." Nhìn tiểu cô nương khóc đến thương tâm, Lý ma ma một bên giúp nàng lau đi nước mắt, một bên nhịn không được khuyên giải Tào ma ma hai câu.
Tào ma ma đứng nhìn Hồ Ngọc Nhu, rồi buông tiếng thở dài.
Trong thực tế, bà nào có ý xấu, nhưng bà là người của phu nhân, chỉ có thể hướng về phu nhân và tam tiểu thư mà thôi. Ban đầu vốn dĩ là tam tiểu thư phải gả qua, ai ngờ phút cuối lại không muốn nữa, suốt ngày đòi sống đòi chết, phu nhân đau lòng, chỉ có thể nghe theo cô ấy.
Trước mắt đại tiểu thư không phối hợp với bà, bà cũng chỉ có thể "mời" đại tiểu thư phối hợp.
"Ta nói điều này là muốn tốt cho nàng, chỉ có ngoan ngoãn nghe lời,ngày tháng sau này mới trôi qua tốt được." Bà ấy nói.
Sau khi tập trung bôi thật nhiều phấn vào vòng tròn trên cổ, trang điểm thật tốt, chải đầu kỹ lưỡng, Tào ma ma đối với Lý ma ma gật đầu một cái, trước tiên đi ra ngoài để báo cáo công việc.
Bà ta vừa đi, Hồ Ngọc Nhu liền nghe Lý ma ma thở dài, sau đó nhỏ giọng nói: "Đại tiểu thư, chuyện đến nước này rồi, người không muốn nhận mệnh cũng phải nhận. Vừa mới từ cõi chết trở lại, mùi vị khó chịu thế nào chắc người còn nhớ, chẳng lẽ người thực sự còn muốn chết một lần nữa sao? "
Hồ Ngọc Nhu thật đúng còn nhớ rõ, nghĩ đến cảm giác đó, cô đột nhiên rùng mình.
Lý ma ma thương tiếc vỗ vai cô, giọng nói thấp hơn một chút, "Đại tiểu thư, nô tỳ nói một lời thật lòng, huyện thái gia này chưa chắc nhân phẩm đã không tốt, giống như tào ma ma vừa nói, người gả cho ngài ấy hầu hạ ngài ấy thật tốt, ngài ấy tất nhiên không bạc đãi người. Chỉ cần người dỗ dành được ngài ấy,ngài ấy tự nhiên đối tốt với người, tương lai khi ngài trở về nhà mẹ đẻ người đã là người có địa vị, lúc này người muốn tìm phu nhân cùng tam tiểu thư trả thù, chắc gì đã không được".
Báo thù?
Hồ Ngọc Nhu nghĩ, nếu đây là giấc mơ, thì cô sẽ quay trở về rồi tính. Nhưng lỡ may đây là sự thật, côđời này không thể quay lại, muốn cô đi hầu hạ lão già huyện thái gia, cái khẩu vị nặng cỡ này cô thực sự không thể nuốt nổi mà.
Coi như không phải vì mình, cô cũng phải suy nghĩ cho cô bé nguyên chủ này, cô chiếm lấy thân thể của người ta, sao có thể không cho người ta báo thù đây?
Nhưng, cô chỉ là một cô gái bình thường, làm thế nào để trả thù?
Lỡ không may huyện thái gia kia đúng là một lão già, cô lẽ nào thực sự phải khuất nhục với ông ấy và cầu xin ông ấy giúp đỡ sao?
Nghĩ như vậy, Hồ Ngọc Nhu tự bi ai cho chính mình, thực sự không thể cầm được nước mắt.
cô còn chưa từng nói qua chuyện yêu đương!
Lý ma ma cho rằng cô nghe lọt lời mình khuyên, trong lòng cũng buông lỏng một chút. Nhìn Hồ Ngọc Nhu khóc, bận rộn cầm khăn chấm nước mắt cho cô, "Tiểu tổ tông của tôi ơi, cũng thể không khóc nữa, lát nữa huyện thái gia mà tới thấy được thế này sẽ không thích đâu."
Hồ Ngọc Nhu đâu thể khống chế tâm tình được nữa, mà cô cũng không muốn khống chế.
Phải khóc, phải khóc, khóc cho huyện thái gia già kia biết được, cô đây không muốn gả!
Tào ma ma sớm trở lại, vừa nghe những lời này, bà nói: "không có việc gì, để cho nàng khóc đi, coi như khóc trước khi lập gia đình, con gái xuất giá luyến tiếc nhà mẹ đẻ chứ sao".
Sắc mặt Hồ Ngọc Nhu cứng ngắc, lập tức thu lại nước mắt.
Cái gì mà luyến tiếc nhà mẹ đẻ, mẹ kế thế này, cha đẻ thế này, không thể chịu đựng được, chỉ sợ trong lòng cô bé nguyên chủ hận muốn chết lần nữa!
Thấy cô nín khóc, Tào ma ma đắc ý cười, quay sang Lý ma ma nói: "Thấm nước mắt cho nàng ta mộtchút, lấy chiếc khăn đội đầu của tân nương đội lên, đội ngũ đón dâu đã tới rồi, dẫn nàng qua chào tạm biệt với lão gia và phu nhân, liền có thể đưa lên kiệu hoa rồi. "
Vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến tiếng huyên náo.
"Ôi chao, tân lang đến!" Tào ma ma cả kinh kêu lên.
Lý ma ma vội vàng tìm chiếc khăn voan thêu cặp uyên ương nghịch nước trùm lên đầu Hồ Ngọc Nhu, hai người mỗi bên, gần như lôi Hồ Ngọc Nhu đi ra ngoài. Cơ thể Hồ ngọc Nhu mềm nhũn không có sức, chỉ có thể dựa vào Tào ma ma, đập vào mắt là màu đỏ chói mắt, không thể nhìn thấy người đến cưới cô-huyện thái gia bụng phệ hay tóc trắng, chỉ có thể chờ đợi cho đến khi người nào đó dừng lại, từ vị trí khăn voan đỏ thẫm nhìn xuống dưới, thấy được một đôi giày màu đen.
Chỉ từ một đôi giày, Hồ Ngọc Nhu có thể nhìn ra được cái gì cơ chứ.
"cô...... cô gia.", Hồ Ngọc Nhu cảm nhận được cơ thể Tào ma ma run rẩy, lời nói của bà ta cũng lắp bắp: "Tôi, tiểu thư của chúng tôi không có ca ca, hai đệ đệ, đệ đệ thì quá nhỏ, cái đó......"
"Ta sẽ cõng nàng." một giọng nói hơi lạnh lùng ngắt lời tào ma ma.
Đây là ai? Hồ Ngọc Nhu vất vả gật đầu cứng ngắc.
Giọng nói không có một chút vui mừng, hơn nữa âm thanh còn rất trẻ, hắn không phải huyện thái gia đấy chứ?
Phi, tất nhiên không phải rồi, Tào ma ma không phải đã nói huyện thái gia đã lớn tuổi rồi sao, đừng nóicõng cô, cho dù dìu cô chắc gì đã xong.
Hồ Ngọc Nhu còn không bận tâm đây là ai, não tự động cập nhật hình tượng xấu xí của huyện thái gia khiến trái tim tổn thương chưa thoát được.
Tào ma ma vui mừng buông tay Hồ Ngọc Nhu ra, Hồ Ngọc Nhu cả người mềm nhũn, không có chỗ chống đỡ lập tức ngã về phía trước. Vừa vặn rơi trên lưng của người nọ, bờ lưng rộng rãi và rắn chắc, tay cô nhàm chán, chỉ mềm nhũn khoát lên vai người này. Dường như động tác của người này cứng nhắc trong nháy mắt, đôi tay to lớn ấm áp bao phủ bên ngoài đùi của cô, một vài đầu ngón tay chạm phải da thịt mềm mại phía trong đùi, nhẹ nhàng nhấc lên, đem người cõng đi.
Hồ Ngọc Nhu đời này chưa được người khác cõng như vậy, bàn tay to kia giờ không khách khí chạm vào cô, làm cho cô gần như ngay lập tức bị đóng băng. Người này là ai? Giữa ban ngày ban mặt hiên ngang ăn cô đậu hũ của cô, lẽ nào không sợ huyện thái gia kia xử lý hay sao?
Hiển nhiên người nọ không sợ, hắn vững vàng cõng Hồ Ngọc Nhu ra tiểu viện, tiến ra nhà chính chỗ của phu thê Hồ lão gia.