Vinh Hỉ Đường, một bầu không khí an tĩnh.
Tỳ nữ cùng bà tử mở to đôi mắt nhìn, nín thở chờ đợi.
Khuôn mặt tuấn tú của Tạ Cảnh Dực có chút cứng đờ, đáy mắt lại hiện ra một chút giãy giụa, từ khi thánh chỉ ban hôn đưa ra, hắn sớm đoán được sẽ có ngày này, chỉ là khi đến ngày này, trong lòng hắnchỉ có một nỗi buồn bực, uất nghẹn.
Vị hôn thê tiền nhiệm, nay lại thành mẫu thân trên danh nghĩa của mình.
Dưới ống tay áo, hai tay Tạ Cảnh Dực liền xiết chặt, trong lòng cười đầy chua xót, này tất cả là do hắndùng hết sức để từ hôn mà thành, có nhân thì có quả, bây giờ… hắn chỉ có thể đem quả đắng này nuốt xuống.
Định Quốc Công Tạ Hành thấy nghĩa tử vẫn không nhúc nhích, trong lòng liền không vui, mày kiếm nhíu chặt, ánh mắt như dao liếc nghĩa tử một cái, lạnh giọng nói.
“Mau kính trà cho mẫu thân ngươi.”
Tạ Cảnh Dực hít một hơi thật sâu, ngước mắt nhìn Khương Nịnh Bảo đang ngồi ngay ngắn phía dưới tổ mẫu, cười thật xinh đẹp, ưu nhã đoan trang, đang chờ hắn kính trà.
Môi mỏng của Tạ Cảnh Dực kéo thành đường thẳng, nhấc gấu áo, dáng người thẳng tắp, quỳ xuống cái nệm mà Nịnh Bảo đã quỳ qua, nhìn qua Hoàng ma ma, mở miệng đầy khó khăn.
“Hoàng ma ma, trà.”
Hoàng ma ma cười tươi, đưa một ly trà sang.
Tạ lão phu nhân nhấp một ngụm trà, mỉm cười nhìn cảnh tượng này, đem kích động của tiểu tức phụ của mình nhìn vào trong mắt, nha đầu Nịnh Bảo này, sợ là chờ đợi ngày này đã lâu.
Tạ Cảnh Dực nhận ly trà, cung kính dâng lên, đưa đến trước mặt Khương Nịnh Bảo.
“Kính mời… Mẫu thân dùng trà.”
Hai chữ mẫu thân nói ra, có lẽ Tạ Cảnh Dực đã dùng hết sức lực có được rồi.
Tạ lão phu nhân cùng nhóm người Hoàng ma ma rất có hứng thú nhìn cảnh mẫu tử mới ra lò này.
Khương Nịnh Bảo ngồi ngay ngắn phía trên, nghe được Tạ Cảnh Dực gọi mình là mẫu thân, khoé miệng nhịn không được mà cong lên, trong lòng vô cùng vui sướng, cả người thoải mái không thôi, nàng cười khanh khách nhận lấy trà của Tạ Cảnh Dực đưa lên môi nhấp một chút, liền bỏ chén trà đi, thoải mái mà hào phóng tặng quà gặp mặt cho Tạ Cảnh Dực.
Là một một khối mặc ngọc.
Mặc ngọc này màu xanh có mang theo ánh sáng tím, trên mặt có khắc hoa văn, vừa nhìn đã biết giá trị vô cùng.
“Ta không biết ngươi thích gì, liền tặng ngươi một khối mặc ngọc làm lễ gặp mặt.”
Khương Nịnh Bảo cười nhạt, giọng nói chậm rãi dịu dàng, mặt mày uyển chuyển, nhìn quanh, làm cho Định Quốc Công bên cạnh nhịn không được phải nhìn thêm một lần lại một lần.
Mặc ngọc...
Ấn đường của Định Quốc Công giật giật, đưa mắt đánh giá tiểu thê tử, không nghĩ đến trong tay nàng vậy mà lại có vật này, đây là một trong bốn loại ngọc nổi danh nhất Đại Việt.
“Đa tạ...Mẫu thân.”
Tạ Cảnh Dực nhận lấy hộp lễ tặng, cúi đầu khó khăn mà phun ra bốn chữ, trong lòng không biết có mùi vị ra sao.
hắn vốn là đã chuẩn bị tốt chờ đợi Khương tứ tiểu thư khó dễ trả thù.
Ai ngờ, nàng lại tặng hắn một khối mặc ngọc giá trị xa xỉ làm quà gặp mặt.
Trong lòng Tạ Cảnh Dực trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
“không cần khách khí, sau này chúng ta là người một nhà.”
Khương Nịnh Bảo nhìn khuôn mặt tuấn tú cứng đơ của Tạ Cảnh Dực, tươi cười càng thêm rực rỡ, ánh mắt mang theo ý tứ sâu xa, làm trưởng bối của vị hôn phu tiền nhiệm thật là sảng khoái, tặng hắn mộtkhối mặc ngọc cũng không phải là phí tiền.
Mà khối mặc ngọc này cũng có một tích xưa.
Nó từng là lễ vật tạ ơn mà năm đó nhị phu nhân Tạ gia đưa đến.
Định Quốc Công nhạy bén bắt được tia giảo hoạt vừa lóe lên trong đáy mắt của tiểu thê tử, hắn chăm chú nhìn cái hộp trong tay nghĩa tử, trong mắt liền xẹt qua ý cười.
“Nịnh Bảo nói rất đúng, Cảnh Dực, con đứng lên đi, sau này chúng ta đều là người một nhà, mà người một nhà chính là chung sống hòa thuận.” Tạ lão phu nhân lộ ra nụ cười hài lòng, nhìn về phía Khương Nịnh Bảo ánh mắt càng thêm ôn hòa hơn.
Cách làm của tức phụ thật hợp ý bà.
Tạ Cảnh Dực đứng lên. Trong tay cầm lấy lễ tặng tinh xảo.
“Nịnh Bảo, bây giờ con đã gả đến phủ Quốc Công, sau này con sẽ là người nhà của phủ Quốc Công, hôm nay, ở đây trước mặt mọi người, ta đem quyền quản gia giao lại cho con.”
Tạ lão phu nhân nhấp một ngụm trà, cười tủm tỉm, mở miệng nói.
Lời này vừa nói ra, tỳ nữ cùng bà tử có trong Vinh Hỉ Đường đều cùng trợn mắt há mồm.
Khương Nịnh Bảo ngây ngẩn cả người.
Tạ lão phu nhân vậy mà ngay ngày đầu tiên nàng gả đến đã giao quyền quản gia cho nàng, này... Này... Quả thật là cái bánh có nhân thật lớn từ trên trời rơi xuống.
Nếu là người khác, sợ là đã mừng như điên mà đồng ý, nhưng mà Khương Nịnh Bảo lại bình tĩnh tự nhiên chối từ: “Mẫu thân, không được, con vẫn chưa từng quản gia, không đảm đương nổi chuyện lớn này được.”
Tỳ nữ, bà tử đều mang vẻ mặt khiếp sợ, hiển nhiên là không có đoán được tân phu nhân vừa vào cửa lại từ chối việc quản gia.
Tạ lão phu nhân kinh ngạc, không ngờ rằng tức phụ sẽ từ chối, nhìn kỹ nét mặt của nàng, trong lòng lại không nói thành lời, xem ra hiện tại Nịnh Bảo thật sự không nghĩ muốn quản gia.
Ngay cả Hoàng ma ma cũng kinh ngạc đầy mặt.
“Như vậy đi, con cứ theo bên cạnh ta học tập trước một thời gian.” Tạ lão phu nhân vẫn chưa từ bỏ, Nịnh Bảo là nữ chủ nhân của phủ Quốc Công, sớm hay muộn cũng phải giải quyết việc nhà, không bằng thích ứng sớm một chút.
“Mẫu thân, con nghĩ sớm ngày sinh cho ngài một cháu trai, để cho Cảnh Dực có thêm đệ đệ.” Khương Nịnh Bảo liếc nhìn sườn mặt lãnh ngạnh của Định Quốc Công, khuôn mặt xinh đẹp liền nhuộm một màu đỏ ửng, mang theo chút thẹn thùng nói.
Quốc Công phủ to như vậy cũng là của Định Quốc Công, Triệu quản gia cũng là thuộc hạ của Định Quốc Công.
Tất cả mọi chuyện trong phủ, Triệu quản gia đều xử lý gọn gàng ngăn nắp.
Muốn quyền quản gia, chỉ cần một câu của Định Quốc Công là được.
Cho nên, Nịnh Bảo bây giờ chỉ nghĩ muốn cùng Quốc Công gia sống cuộc sống tân hôn ngọt ngào, công việc quản gia vẫn là nên để cho lão phu nhân càng ngày càng khỏe mạnh đi.
Tạ Cảnh Dực đứng bên, nghe được lời mẫu thân mới nhậm chức, thẹn thùng nói phải sinh cho hắn đệ đệ, nhịn không được xiết chặt mặc ngọc, trong lòng phức tạp vô cùng.
Tạ lão phu nhân ai nha một tiếng, vỗ cái trán, ão não nói “Đúng vậy, đúng, Nịnh Bảo, con nói rất đúng, xem như ta già quá hồ đồ rồi, đều đã quên con với A Hành vừa mới thành thân, vẫn là nhanh nhanh cho Cảnh Dực một đệ đệ đi, chuyện quản gia sau này rồi nói.”
Định Quốc Công Tạ Hành, bình tĩnh nói: “Mẫu thân, chuyện con nối dõi phải xem duyên phận, gấp không được.”
Khương Nịnh Bảo: “……”
Tạ lão phu nhân: “……”
Đột nhiên, Tạ lão phu nhân mở to đôi mắt, bất tri bất giác mới nhận ra con trai đang đứng trước mặt mình, vậy mà bà lại không cảm thấy mệt mỏi, khó chịu, không kiềm nổi khiếp sợ hỏi.
“A Hành, sát khí trên người con... Sao lại thế này?”
Lời này vừa nói ra, cả Vinh Hỉ Đường cuối cùng cũng nhận ra điều không thích hợp.
Trời ạ, Quốc Công gia thế mà lại đứng trước mặt lão phu nhân, bọn họ không quên trước nay Quốc Công gia đều là đứng xa xa mà nói chuyện cùng lão phu nhân, bây giờ lại có thể gần gũi nhau như vậy.
Hơn nữa, bọn họ còn chưa cảm nhận có khó chịu hay không.
Hơi thở làm người sợ hãi trên người Quốc Công gia, dường như đã biến mất không thấy được.
“Mẫu thân, cuối cùng thì người cũng nhận ra?” Khương Nịnh Bảo cười cười, mi mắt cong cong.
Tạ Cảnh Dực ngẩn cả mặt ra.
Sát khí trên người dưỡng phụ gần như đã biến mất phân nửa, phần còn lại hẳn là đã bị chuỗi ngọc phật áp chế.
Tạ lão phu nhân khiếp sợ, nghe được lời Nịnh Bảo, lập tức kích động đứng bật dậy nắm lấy hai tay Nịnh Bảo mà hỏi.
“Nịnh Bảo, này...Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”
“Mẫu thân, người đừng nóng vội, nghe con nói.” Nịnh Bảo cười trấn an lão phu nhân một chút, cũng không có dấu diếm, nói rõ đầu đuôi nguyên nhân ra.
Nàng hôm qua đã thí nghiệm qua ba lần cùng Định Quốc Công, nước sữa hòa nhau đúng thật là có thể xua đi sát khí, nhưng không cách nào trừ tận gốc, sát khí chỉ nhạt đi một mức nhất định chứ khônghoàn toàn biến mất.
Điểm này Nịnh Bảo cũng thật hết cách.
Xem ra sát khí này thật sự là cả đời ở chung với Định Quốc Công rồi.
Định Quốc Công thì lại không sao cả, hắn sớm đã quen với sự tồn tại của sát khí.
Tạ lão phu nhân hít thở thật sâu, bình ổn quả tim đang nhảy kịch liệt trong lồng ngực, thật cẩn thận hỏi.
“Nịnh Bảo, ý con là, chỉ cần có phật châu áp chế sát khí còn sót lại, A Hành liền sẽ có thể giống như những người bình thường khác, có đúng không?”
Hoàng ma ma bên cạnh cũng rất là khẩn trương, trông chờ câu trả lời của Khương Nịnh Bảo.
“Đúng vậy, mẫu thân.” Nịnh Bảo cười gật đầu.
Tạ lão phu nhân kích động kém chút nữa là vui quá mà khóc, bà đột nhiên nhớ đến lời của thánh tăng, sâu kín nhìn qua Nịnh Bảo, bừng tỉnh hiểu ra nói.
“thì ra là thế, thì ra là thế.”
Khó trách thánh tăng có nói, A Hành tìm được người trong định mệnh, A Hành sẽ sống lâu trăm tuổi, con cháu đầy nhà.
Chỉ vì Nịnh Bảo có thể xua tan đi sát khí trên người A Hành.
Tạ lão phu nhân vui mừng nắm tay Nịnh bảo, vỗ về: “Nịnh Bảo, A Hành giao cho con.” Sau đó quay đầu nhìn lại con trai anh tuấn cao lớn trước mặt mình, nói một câu.
“A Hành, con cũng không thể cô phụ Nịnh Bảo, có biết không?”
“Mẫu thân yên tâm, Nịnh Bảo là thê tử của con, con cả đời này sẽ đối tốt với nàng ấy.”Định Quốc Công Tạ Hành, nhìn tiểu thê tử một cái, vẻ mặt đầy nghiêm túc, cam đoan nói.
Trong lòng Nịnh Bảo cảm thấy thật tốt đẹp, lộ ra một nụ cười xinh đẹp với Định Quốc Công.
Tạ lão phu nhân vui mừng cười.
Tạ Cảnh Dực nhìn thấy một cảnh này, môi mỏng không tự giác khép mở, cảm giác như chính mình là người dư thừa.
Có lẽ những điều trước đây chính là quyết định sai lầm.
“Hôm qua, cả ngày mệt mỏi rồi, các con nhanh về nghỉ ngơi, buổi trưa lại đến đây cùng nhau ăn cơm.” Tạ lão phu nhân cười tủm tỉm thúc giục nói.
Khương Nịnh Bảo cùng Định Quốc Công rời khỏi Vinh Hỉ Đường.
Trở về viện, Nịnh Bảo quyết định ngủ một giấc lấy lại sức.
Lý do tân hôn được nghỉ phép chính đáng, cho nên Định Quốc Công đương nhiên là ngủ cùng nàng rồi.
Vinh Hỉ Đường, khói hương bay lượn.
Tạ lão phu nhân một mặt tươi cười, tâm tình vô cùng tốt, uống trà, Hoàng ma ma bên cạnh thấy lão phu nhân vui vẻ như vậy, trong lòng cũng vui theo, chỉ là chưa đến nửa chén trà, Tạ lão phu nhân liền thu lại tươi cười, thở dài.
“Phật châu của A Hành kiên trì không được bao lâu.”
Hoàng ma ma sửng sốt, nhịn không được nói:” Lão phu nhân, người có thể cầu cao tăng chùa Thanh Thủy lại khai quang một chuỗi phật châu khác.”
Tạ lão phu nhân trầm mặc.
Nếu có thể, bà đã sớm cầu, sao lại kéo dài đến bây giờ, phật châu trên tay A Hành rất đặc biệt, là độc nhất vô nhị.
May mắn là có tức phụ Nịnh Bảo có thể xua tan đi sát khí, chờ thêm một thời gian nữa, khi không có phật châu áp chế, A Hành sẽ giống như lúc trước, người thường không có cách nào đến gần.
Này đã là kết quả tốt nhất rồi.
Tạ lão phu nhân yên lặng, tự nói với chính mình, không thể quá tham lam.
Bên kia, Tạ Cảnh Dực cầm lễ vật quay về viện, lấy ra xem, lại nhìn thấy một tờ giấy dán phía sau, khuôn mặt tuấn tú liền hiện lên một tia kinh ngạc.
Lễ vật này vậy mà chính là lễ vật mà mẫu thân đã đưa đi là lễ tạ ơn cứu mạng.
Bây giờ lại theo cách này trở về trong tay hắn.
Tạ Cảnh Dực nhìn khối ngọc đen bóng trước mắt, nghĩ đến tờ giấy ghi hai chữ lương tâm, trong mắt hắn liền hiện ra chút khổ sở.