Sau khi lên phi cơ, Hạ An Vi vẫn không thể chợp mắt nổi. Cô ngồi cạnh cửa sổ, một mạch mà ngắm nhìn thế giới trong đêm bị thu nhỏ qua ô cửa.
Hứa Giai ngồi bên kia đã thay chiếc kính ban nãy thành một chiếc bịt mắt màu hồng hình lợn nhỏ. Cô đang tranh thủ ngả lưng trên ghế mà say giấc. Hiện tại trông ôn hoà hơn trước vô cùng, còn có một chút hơi đáng yêu.
Thành phố mà Hạ An Vi đang ở được gọi với tên Vĩnh An cách điểm đến Vô Thành cũng không tính là xa.
Vô Thành là một đảo lớn tách biệt với đất liền. Là nơi hoạt động mạnh mẽ của các trung tâm nghiên cứu bậc nhất cả nước. Và cũng là nơi hội tựu nhiều nhất các tổ chức hoạt động ngầm-
Tầm 5 giờ sáng, phi cơ đã hạ xuống tầng thượng của một toà nhà to tướng.
Hạ An Vi vừa bước xuống phi cơ thì đã nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đằng xa.
Ở kia là một nam nhân, thân hình thon gọn, cao hơn 1 mét 7. Người mặc một chiếc áo sweater bên trong là chiếc sơ mi với quần jeans ngắn.
Khi Hạ An Vi vừa tiến lại gần, nam nhân kia liền hai tay dang rộng ôm chặt lấy cô, còn ưu ái mà mạnh mẽ dụi dụi vài cái: " A, thân ái! Nhớ chị quá đi." Cậu ta cứ như vậy dụi đầu vào cô mặc Hứa Giai bên cạnh đã đi xa đằng trước.
Không ngủ được là vậy, nhưng cả người Hạ An Vi đều có chút mệt mỏi. Cô uể oải đẩy nam nhân ra: " Tử Kỳ, đi bàn chính sự. Đừng đùa nữa."
Tử Kỳ bị Hạ An Vi đẩy ra, không khỏi có chút giận dỗi mà phồng má: " Đồ vô lương tâm nhà chị."
Hai người sau đó cùng xuống tầng bên dưới.
Trong căn phòng họp, màn ảnh phía trên đang chiếu hình của vài người đàn ông trông có vẻ dữ tợn.
Phía trước màn ảnh, có một người nam trung niên đang ngồi trên ghế, hai tay đan nhau nhau đặt trên bàn kính. Ngồi xung quanh bàn bên dưới tổng cộng có ba người, lần lượt là hai nam và một nữ đều đã đứng tuổi. Ai nấy đều nhăn mày suy tư, trông rất căng thẳng. Cho tới khi Hứa Giai sau đó là Tử Kỳ và Hạ An Vi tiến vào. Không khí trong căn phòng mới giãn ra đôi chút.
Bỗng người phụ nữ bên dưới mắt nhìn Hạ An Vi cất tiếng: " Hồ Điệp của chúng ta đến rồi!"
Hạ An Vi cúi đầu chào hỏi rồi cùng Tử Kỳ sau đó vào chỗ ngồi.
Hứa Giai vừa vào phòng đã một mạch di chuyển ra sau người đàn ông trung niên đang giữ vị trí trung tâm. Cô đứng trước màn ảnh, giọng nghiêm túc trình bày: " Nhiệm vụ lần này thuộc cấp quan trọng, tôi xin phép giải thích lại một lần nữa."
Mọi người trong phòng sau đó đều đổ dồn sự chú ý vào Hứa Giai đang nói.
Khoảng một giờ trôi qua.
Những người khi thảo luận xong đều đã rời đi sau đó. Lúc này, trong phòng họp chỉ còn người đàn ông trung niên, Tử Kỳ và Hạ An Vi.
Khi cô cùng Tử Kỳ đã đứng dậy chuẩn bị rời đi thì bị người kia giữ lại: " Hai đứa khoan đi"
Từ lúc gặp đến bây giờ, ông ta vẫn giữ một thái độ nghiêm túc duy nhất: " Có một tin mật. Lần thử nghiệm S12 này. Người bên phía Z cũng tham gia." Ông vừa nói vừa nhìn vào màn hình máy tính trước mắt.
Tử Kỳ đứng dựa lưng vào tường trắng, hai tay cậu đặt thoải mái sau đầu, thong thả nói: " Z là tổ chức tin tức trung gian lớn. Chắc lần này họ cũng chỉ tới để thu thập thông tin thôi."
" Không hẳn. Xác suất cao mục tiêu lần này của họ là lọ thuốc."
Hạ An Vi nhăn mày, thắc mắc: " Họ lấy lọ thuốc làm gì chứ?"
Người đàn ông vẫn giữ thái độ cũ: " Chuyện này ta cũng không rõ. Thông tin có lẽ sẽ không hoàn toàn chính xác. Bên Z bảo mật nội bộ rất cao. Lần này chủ yếu nhắc hai đứa đề phòng một chút."
Tử Kỳ đứng bên kia thoải mái huýt sáo, giống như không quan tâm: " Được rồi cha. Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ-"
......................
Ở một nơi khác.
Tại ngôi biệt thự lớn, trong một căn phòng thể hiện rõ nét kiến trúc hiện đại với các tông màu từ trắng đổ dần sang xám và đen. Nội thất trong phòng đều được tối giản. Song không khó nhận ra giá trị của từng món đồ lại không nhỏ.
Ngoài ban công hướng ra phía khu vườn trong ngôi biệt thự. Rèm cửa lớn phấp phới trước gió, làm ẩn hiện bóng người nam nhân to lớn với chiếc áo tắm trắng trên thân.
Nam nhân một tay cầm ly rượu sóng sánh rượu đỏ đặt trên ban công, tay cầm điện thoại đang liên lạc với ai đó.
" Anh, không thể bàn với mẹ chuyện kết hôn được sao?" Cậu ta nói với tông giọng trầm ấm.
Nam nhân được cậu gọi là ' anh ' bên đầu dây bên kia tỏ vẻ bất lực: " Việc cần nói anh đều nói cả rồi. Ai mà biết được mẹ lại chơi trò ' thừa nước đục thả câu' với nhà khác được chứ. Anh đây cũng đành chịu."
" Tại sao mẹ không bắt anh lấy vợ mà lại đi kiếm vợ cho em?"
Đầu bên kia nghe lời này đột nhiên cười lớn: " Tiểu Ngôn Ngôn, em giả ngốc đến ngốc thật luôn rồi à. Không nhìn ra thái độ của mẹ sao?"
Rồi hắn từng câu từng chữ nhấn mạnh: " Mẹ là sợ em ngốc không ai dám gả nên mới đi tính kế nhà người ta. HaHa em cũng thật là."
Nam nhân tên Lục Ngôn bèn quay người tựa vào ban công, nhẹ lắc ly rượu đỏ trong tay. Lúc này có thể nhìn ra ngũ quan trên gương mặt cậu hài hoà, cân đối vô cùng. Cậu thần sắc lãnh đạm, hơi ngước lên trời, từ tốn: " Không sao. Em cũng không ngại tay dính máu."
" Giết người không phải là điều công dân tốt nên làm. Nếu vợ tương lai kia của em yên phận thì cứ giữ lại. Để cô ta làm bình phong chặn gió giúp em."
" Còn nếu không..."
" Ừm. Lúc đó gọn gàng tí là được. Sau đó anh sẽ điều người đến làm vợ bình phong cho em. Tránh để mẹ lại tìm mối mới."
Lục Ngôn ' haha' một tiếng, liền một hơi uống cạn ly rượu trong tay. Cậu lại nghiêm túc: " Em nghe nói nữ nhân Hồ Điệp phía bên kia là người nhận nhiệm vụ lần này."
" Theo tình báo đúng là như vậy. Sự việc lần này hệ trọng, em nên cẩn thận hành động. Chỉ cần nhanh chóng lấy lọ thuốc rồi rời đi. Tránh chạm mặt Hồ Điệp thì càng tốt. Cô ta không dễ đối phó."
Lục Ngôn bỗng hạ giọng xuống, càng nói càng nhỏ dần:" Có thể tránh chạm mặt được sao, dù gì họ cũng có cùng mục tiêu giống ta."
Đầu bên kia nghe chữ được chữ không mà hỏi lại: " Em nói gì vậy?"
" Không có gì. Anh bận rộn, làm việc đi. Em cúp đây."