Tuyết lớn đọng dày, Nguyễn Thu Thu cẩn thận đào một lát, mới hái được một gốc nhân sâm nhỏ đầu tiên.
Nhân sâm chỉ lớn chừng nửa bàn tay, gốc rễ thô chắc, lá cây hình bầu dục bị tuyết đánh có chút ỉu xìu, nhưng linh khí trong cả buội cây nhân sâm nhỏ lại rất dư thừa.
Nguyễn Thu Thu thở phào nhẹ nhõm một hơi, thả ba lô xuống, tìm một tấm da thú đơn giản bọc lấy tay, rồi bắt đầu đào nhân sâm.
Mạc Ngư nói không sai cũng không có nhìn lầm, nơi này đúng là sinh trưởng một mảng nhân sâm nhỏ, tuổi đời không lớn, thậm chí còn chưa đạt cấp một, chỉ là mỗi gốc cây nhân sâm nhỏ đều có linh khí rất nồng đậm.
Nguyễn Thu Thu đào non nửa tiếng đồng hồ, tổng cộng đào được mười chín cây nhân sâm nhỏ.
Nguyễn Thu Thu đem những cây nhân sâm nhỏ này cất hết vào ba lô, sau đó mới đứng lên, cầm mâu đâm dò xét quanh gốc cây ----
Mảnh đất này có linh khí hết sức nồng đậm, có lẽ còn sinh trưởng rất nhiều dược thảo khác, có lẽ nàng còn có thể gặp vận may, đào được mấy viên linh thạch cũng nói không chừng.
Nghĩ tới đây, Nguyễn Thu Thu có chút tự giễu cười cười, nữ chủ may mắn Nhu Nguyệt Nhiêu cũng chưa từng ở dã ngoại đào được linh thạch, một nữ phụ như nàng sao có thể gặp may mắn như vậy, nói không chừng hôm nay ngoại trừ những nhân sâm nhỏ này ra sẽ không còn thu hoạch khác...
Ý niệm này vừa xẹt qua trong đầu, Nguyễn Thu Thu đi qua một cự mộc, ngay tại chỗ rẽ lại có chút bất ngờ trông thấy trên vách đá mấy buội cỏ Ngưng Huyết chất lượng rất tốt.
Nhìn chất lượng, đại khái là cấp hai.
Nguyễn Thu Thu: "......!" Chẳng lẽ nàng gặp số đỏ rồi sao?
Nguyễn Thu Thu nhặt từ trên mặt đất một cục đá nhỏ, cách vách đá không xa ném qua.
"Lạch cạch", tiếng cục đá va chạm vách đá rất vang, nhưng xung quanh lại không có bất cứ dấu hiệu sinh vật nào hoạt động.
Nguyễn Thu Thu vừa dùng linh khí đề phòng, vừa cầm mâu đâm, từ từ đi qua, ngắt xuống tổng cộng bốn cây cỏ Ngưng Huyết cấp hai.
Vách đá có chút cao, lúc nàng bò xuống không chú ý trượt tay một cái, ngã ở trên tuyết, trên má phải cũng bất hạnh bị vạch ra một vết thương, chảy chút máu.
Nguyễn Thu Thu hít một hơi khí lạnh, nhìn dược thảo trong tay vừa vui mừng lại buồn bã, "Dược thảo tốt như vầy, ta lại là người đầu tiên dùng."
Nàng hái xuống một miếng lá cây cỏ Ngưng Tuyết, sau khi vò nát thoa lên trên gò má.
Hiệu quả của dược thảo không tồi, không tới hai ba giây, máu đã ngừng chảy.
Nguyễn Thu Thu sắp xếp cỏ Ngưng Tuyết xong, đang định cảm thán vận may hôm nay thật sự không tệ, lại liên tục vô tình gặp phải cây sen cấp ba có kỳ hiệu giảm nhiệt tiêu sưng và cỏ Kim Thương cấp ba giúp giảm đau không tồi.
Thậm chí còn đào được một củ gừng to.
Nguyễn Thu Thu không bỏ qua một xó xỉnh nào trên vách núi, sau khi vơ vét sạch dược thảo, vuốt ba lô căng phồng, cong cong khóe môi.
Hôm nay thu hoạch đặc biệt phong phú, là hôm nay nàng đột nhiên đổi vận, hay là nơi này có chỗ nào đặc biệt sao?
Nàng vất vả dò xét hơn mười phút, thật đúng là để cho nàng phát hiện một nơi đặc biệt -----
Khi tới gần phía dưới cự mộc gần vách đá có một ít nơi có một đoàn linh khí nồng đậm.
Đôi mắt Nguyễn Thu Thu tức thì sáng ngời lên, nàng hơi do dự, tới trước mép vách núi, nhìn xuống Tiểu Ngư ở dưới.
Tiểu Ngư cũng đang trông mong ngẩng đầu nhìn vách núi, thấy nàng ló đầu ra, lập tức có chút an tâm nâng hai tay lên, vẫy vẫy tay với nàng.
- --- Bọn họ đã ước định xong, nếu không có gì dị thường thì không cần lớn tiếng kêu to, mà là vẫy tay với đối phương.
Nguyễn Thu Thu cũng nâng hai tay lên vẫy vẫy tay với cậu, ý bảo chính mình bây giờ là an toàn, tiếp theo mới về tới chỗ vừa mới phát hiện, vô cùng có khả năng có linh thạch, cầm lấy mâu đâm dò xét rồi mới đào.
Móng vuốt sắc nhọn trên người Ma vật cấp hai dùng rất tốt, bới ra bùn đất mềm xốp cũng rất nhẹ nhàng, có lẽ là vì hưng phấn, Nguyễn Thu Thu liên tục đào sâu một mét cũng không thấy mệt mỏi mấy, cũng không cảm thấy quá lạnh.
"Đinh!" Mũi nhọn mâu đâm đụng phải hòn đá cứng rắn, phát ra tiếng vang thanh thúy, ánh mắt Nguyễn Thu Thu sáng lên, vội vàng nửa ngồi xổm xuống, cẩn thận dùng mũi nhọn của mâu đâm từng chút từng chút bới ra bùn đất xung quanh.
Rất nhanh, nàng đã phủi bùn đất ra, đào được một viên tinh thạch trong suốt hình dạng bất quy tắc, lớn chừng nửa bàn tay.
Là linh thạch!
Trên bàn tay dính đầy bùn của Nguyễn Thu Thu đặt một viên linh thạch có linh khí sung túc còn hơn cả viên Ma hạch gần đến cấp ba lần trước, nàng vui mừng ra mặt.
Nàng lấy ra một tấm da thú, cẩn thận bọc lấy viên linh thạch này, rồi tiếp tục đào.
Vất vả hơn nửa tiếng đồng hồ, Nguyễn Thu Thu lại đào ra ba viên linh thạch, hai viên trong đó lớn cỡ viên vừa rồi;
Còn có một viên tuy rằng thể tích nhỏ hơn bốn viên trước, nhưng độ trong suốt lại lớn hơn một cấp bậc, linh khí cũng càng nồng đậm, Nguyễn Thu Thu đánh giá viên linh thạch này đẳng cấp rất có thể đạt đến cấp bốn hoặc cấp năm.
Cũng khó trách trên đỉnh vách đá không quá lớn này, sinh trưởng nhiều dược thảo linh khí dư thừa như vậy.
Cũng may mắn trên đỉnh vách núi này rất hẻo lánh, bốn bề đều là phay đứt gãy(*), dã thú và Ma vật cũng không qua được, chim muông nhiều lắm cũng chỉ ăn một chút dược thảo sinh trưởng ở bề ngoài, bằng không loại chuyện tốt này nào đến lượt nàng.
((*)Đứt gãy (còn gọi là biến vị, đoạn tầng hoặc phay) là một hiện tượng liên quan tới các quá trình kiến tạo trong vỏ trái đất. đứt gãy làm đá hai bên cánh của đứt gãy dịch chuyển hai bên của mặt trượt làm cho đá bị phá hủy.)
Nguyễn Thu Thu giơ tay xoa xoa mặt lắm bẩn, cất xong linh thạch, từ trong hố sâu một mét bò dậy, lại lấp đất trở lại.
Cả người nàng đều dơ bẩn, sau lưng ra một lớp mồ hôi, thể lực cũng tiêu hao hơn nửa, nhưng lại hết sức kích động.
Có những dược thảo và linh thạch này, lão sói xám tiên sinh hẳn là có thể khỏe lại.
Dù vô dụng, y hẳn là cũng có thể khôi phục một chút, bọn họ cũng có tiền vốn rời đi bộ lạc Viêm Lang.
Lần này phải cảm ơn Tiểu Ngư thật nhiều.
Nguyễn Thu Thu lấp đất xong, hơi tựa vào thân cây nghỉ ngơi một hai phút, xác nhận dây thừng cắm trên vách đá lại một lần, phát hiện mặt trên tảng đá nhỏ đã xuất hiện vết rạn.
Nếu vừa rồi nàng không cẩn thận kiểm tra một chút, trực tiếp mượn sợi dây leo xuống, tám phần là sẽ té xuống vách đá, vách đá cao dốc mười mấy mét, nàng không chết cũng tàn tật.
Sống lưng Nguyễn Thu Thu có chút lạnh toát, vui sướng cũng phai nhạt một ít.
Nàng đổi tảng đá mới, lại xác nhận độ chắc chắn của dây thừng, mới cẩn thận cõng lấy thu hoạch ngày hôm nay, tay không bò lên thân cây cự mộc, mãi đến khi bắt được thân cây rắn chắc, mới có chút hoảng hồn thở phào nhẹ nhõm.
Nàng cảm giác chân mình có chút nhũn ra.
Nguyễn Thu Thu thở gấp hai ngụm, một cánh tay ôm thân cây, một tay khác không ngừng chà xát váy quần bản cải tiến của mình, làm cho bàn tay vừa dơ vừa sưng lại run lẩy bẩy của mình khôi phục chút tri giác và nhanh nhạy.
Qua hai ba phút, Nguyễn Thu Thu mới cảm thấy chân không còn nhũn nữa, nàng suy nghĩ một chút, vẫn là đem sợi dây cắt đứt, thu về sợi dây thừng còn dài chừng hơn một mét.
Trên vách núi đối diện còn có mấy tảng đá nhô ra, nếu là lần sau còn cần đi đến đối diện, cũng không có khả năng giữ lại sợi dây thừng này dùng tiếp.
Từ trên cự mộc leo xuống, Nguyễn Thu Thu gần như là trong nháy mắt liền tê liệt ngồi trên mặt đất, nàng lên lên xuống xuống ước chừng mất gần ba tiếng, vừa leo cao vừa đào hố, thật sự rất mệt.
Nhìn thấy nàng hết sức chật vật, trên người vừa bẩn vừa có vết thương lớn lớn bé bé, Mạc Ngư áy náy đỏ cả hốc mắt.
Cậu nhóc dậm chân, "Thu Thu tỷ, tỷ có khỏe không?"
Nguyễn Thu Thu lắc đầu ý bảo mình không có gì đáng ngại.
So với những vết thương trầy xước này chỉ cần dưỡng một thời gian là có thể lành, thu hoạch hôm nay mới đáng chúc mừng.
Tiểu Ngư nhiều lần xác nhận nàng thật không sao, mới giống như người lớn mà thở phào nhẹ nhõm.
Nguyễn Thu Thu chú ý tới bả vai cậu sụp sụp, tay có chút mất tự nhiên mà phát run, ngực ấm áp ----
Đứa nhỏ này khẳng định là thật sự ghi tạc lời nói "nếu nàng rớt xuống cần đệ đón lấy" của nàng vào trong lòng, vẫn luôn giống một nam tử hán thật sự, tuân thủ lời hứa.
"Tiểu Ngư, chúng ta đi bắt chút cá, sau đó ở trên đường xem thu hoạch lần này, đệ thấy thế nào?" Nguyễn Thu Thu do dự một lát, vẫn có chút lo lắng sẽ có dã thú nào đó đi qua, nơi này tuy rằng so với nơi khác trong rừng rậm an toàn hơn chút, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có nguy hiểm.
Mạc Ngư dùng sức gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Đôi mắt cậu sáng ngời nhìn Nguyễn Thu Thu, "Thu Thu tỷ, tỷ là bé gái lợi hại nhất đệ từng thấy!"
Nguyễn Thu Thu bị một câu "bé gái" này của cậu làm cho đỏ mặt, nàng nhắc nhở Tiểu Ngư, "Ta đã trưởng thành rồi, Tiểu Ngư."
Mạc Ngư hết sức khó hiểu gãi gãi đầu, "Nhưng mà Thu Thu tỷ, Nhân tộc chúng ta hai lăm mới được tính là chính thức trưởng thành."
Nguyễn Thu Thu: "........." Đúng rồi, nàng vậy mà đã quên, ở trong thế giới tràn ngập linh khí này, dù là loài người không có thiên phú tu luyện, chỉ cần không gặp thiên tai, không bị Ma vật bắt ăn, có bộ lạc che chở, thông thường đều có thể sống đến hơn một trăm tuổi.
Vậy quả thật, nếu như dựa theo cách tính này, nàng còn chưa có trưởng thành.
Nguyễn Thu Thu vừa dùng mâu đâm đập vỡ lớp băng thật dày trên con sông nhỏ, vừa hỏi Tiểu Ngư, "Vậy chưa tới hai lăm đã có thể thành thân sao?"
Mạc Ngư dùng sức gật gật đầu, "Đương nhiên có thể, chỉ cần tới mười tuổi, thì có thể thành thân, đệ cũng muốn thành thân, chẳng qua không có người hoặc yêu nào nguyện ý gả cho đệ."
Nguyễn Thu Thu: "......"
Nàng chợt nghĩ tới, dường như Yêu tộc đủ ba lăm mới tính là thành niên, không biết lão sói xám tiên sinh năm nay bao lớn, hôn nhân của hai người bọn họ xem như là sói già gặm cỏ non hay là hai kẻ vị thành niên cưới sớm....
Nghĩ đến lần đầu tiên gặp mặt, lão sói xám tiên sinh ngụy trang thành sói con, Nguyễn Thu Thu cảm thấy y rất có khả năng còn chưa đủ ba lăm.
Cũng không biết lông lão sói xám tiên sinh có mọc dài hay chưa...
Ừm... Căn cứ vào lúc nàng giúp lão sói xám tiên sinh lau người, không cẩn thận nhìn thấy kích cỡ và lông tóc xem như dày đặc ở bộ vị khác, vậy chàng sói kia hẳn là không đến nổi không có năng lực nào đó chứ... (ed cũng không biết đoạn này Thu Thu đang nói đến cái gì...)
Tiểu Ngư ở một bên thấy mặt Nguyễn Thu Thu ngày càng đỏ, tự cho là rất hiểu mà nói, "Thu Thu tỷ, tỷ yên tâm, gia gia nói, chưa trưởng thành đã thành thân ngoại trừ việc không dễ sinh bé con ra, không có gì không tốt."
Bé con...
"......" Nghe thấy cậu nói, Nguyễn Thu Thu cũng sắp nứt ra rồi.
Sức lực trên tay nàng trở nên lớn hơn, mâu đâm trong nháy mắt đánh nát lớp băng.
Cá trong sông nhỏ đã buồn bực mấy ngày, bỗng nhiên có không khí mới mẻ, đã tranh đoạt nhảy ra bên ngoài.
Cá nhảy ra phần lớn đều là cá lớn răng dài hai sừng nhọn, một hàm răng nanh rất hung tàn.
Cũng may Nguyễn Thu Thu sớm có chuẩn bị, dưới sự trợ giúp của linh khí, cầm mâu đâm hung hăng đâm xuống một cái, rồi nhanh nhẹn nhích sang một bên, tuy rằng vẫn bị cắn một ngụm, nhưng cũng may đã bắt được một con cá.
Chờ con cá hai sừng mập mạp nặng ba bốn cân không còn nhúc nhích, nàng mới đem cá bỏ vào trong tay Mạc Ngư đang trợn tròn hai mắt, làm tương tự lại bắt một con.
Chờ lúc lần thứ ba muốn đâm cá, nhưng con cá trong sông nhỏ này rõ ràng đã có cảnh giác, Nguyễn Thu Thu thử rất nhiều lần cũng không thể thành công nữa.
Lỗ băng cũng dần dần lắng xuống, không còn có cá ló đầu.
Bắp chân Nguyễn Thu Thu bị cắn mấy ngụm, nàng thấy tình hình tốt liền thu tay, không buộc mình tiếp tục bắt cá nữa.
Lo lắng mùi máu tươi sẽ dẫn dã thú tới, Nguyễn Thu Thu vò nát một miếng lá cây cỏ Ngưng Tuyết, cho mình ngừng máu, lại chôn lấp hết máu cá ở trên đất.
Nhưng nàng đánh giá thấp trình độ tươi ngon của máu mình, trước đó nàng ở trên vách đá cao hơn mười mét còn đỡ, cũng chỉ chảy chút máu, cho nên không khiến cho Ma vật nào chú ý.
Lần này nàng bị mấy con cá cắn cho vài ngụm, chảy không ít máu, dù rằng đã ngừng, nhưng lượng máu cũng đủ dẫn đến Ma vật.
- -- Tại lúc hai người vừa mới theo dây leo bò vào lối đi, Nguyễn Thu Thu liền thấy cách đó không xa một con Ma vật hình dạng đáng sợ.
Ma vật kia cao chừng hai mét, cả người mọc vảy màu xanh, tướng mạo như trâu, mắt đỏ miệng máu, chạy nhanh đến chỗ Nguyễn Thu Thu vừa mới chôn máu, phát ra một tiếng rống chói tai.
Nguyễn Thu Thu không dám nhìn nhiều, vội vàng cắt một củ gừng, nặn ra nước gừng vẩy lên người và cửa hang, sau đó nhanh chóng rời khỏi lối đi.
Hai người một đường không dám ngừng lại, trực tiếp không ngừng đi về đích, mãi đến khi bò tới hốc cây, dùng tảng đá lấp kín cửa lối vào mới ngừng lại.
Nghĩ đến con Ma vật kia, lòng Nguyễn Thu Thu vẫn còn có chút sợ hãi, Tiểu Ngư cũng như thế, hai người ngồi ở hốc cây hơn mười giây, mới hồi thần.
"Vừa rồi đó là Ma vật sao?" Sau khi bình tĩnh lại, Tiểu Ngư vậy mà còn có chút hưng phấn, "Lần đầu tiên đệ nhìn thấy Ma vật!"
Nguyễn Thu Thu: "......"
Nguyễn Thu Thu: "... Đừng nói cái này, trước tiên xem thu hoạch lần này."
Mặc dù lần này chủ lực là nàng, nhưng Nguyễn Thu Thu cũng không muốn độc chiếm, nếu không phải Tiểu Ngư nói nàng biết nơi này, nàng không có khả năng có thu hoạch lớn như vậy.
Nguyễn Thu Thu lấy hết đồ ra, đang định chia với Tiểu Ngư, cậu nhóc đã hết sức ngượng ngùng nói, "Thu Thu tỷ, đệ không cần một nửa, quá nhiều, đệ chỉ cần bấy nhiêu là đủ rồi."
Cậu nhóc nói rồi, do dự chọn sáu bảy cây nhân sâm nhỏ, lại cầm hai cây dược thảo, nói sao cũng không chịu cầm thêm.
Nguyễn Thu Thu thở dài, tuổi Tiểu Ngư còn nhỏ không biết cái gì là thứ tốt, nhưng nàng cũng không thể chiếm lợi của người ta, nàng vừa định mở miệng nói chuyện, Tiểu Ngư liền nói, "Thu Thu tỷ, nếu tỷ cảm thấy chiếm lợi của đệ, có thể cho đệ thêm một ít..."
Nguyễn Thu Thu: "Cái gì thế?"
Tiểu Mạc Ngư cắn cắn môi, "Cái đó, bảo bối trong sơn động của phu quân tỷ..."
Nguyễn Thu Thu sửng sốt, mới kịp phản ứng cậu đang nói giọt nước có hiệu quả chữa trị.
Nàng bật cười một tiếng, "Đương nhiên có thể."
Nếu Tiểu Ngư nói như vậy, Nguyễn Thu Thu cũng không một hai cho cậu thật nhiều, dù sao lão sói xám tiên sinh đúng là càng cần dược thảo và linh thạch hơn nữa.
Nhưng nàng nghĩ đến Mạc Miêu là một bán yêu, vẫn cầm một viên linh thạch đưa cho Tiểu Ngư, "Cái này mới là đồ tốt đối với ca ca đệ, nhưng mà phu quân tỷ càng cần hơn, ta có thể lấy ba viên không?"
Mạc Ngư gật gật đầu, "Đệ không có làm cái gì, ngày hôm qua còn uống thật nhiều "bảo bối", một viên là đủ rồi."
Nguyễn Thu Thu lại chia cho Mạc Ngư một con cá hơi nhỏ chút, cậu cũng không có từ chối, đều dùng tấm da thú cũ mình mang đến bọc lại.
Lúc phải rời đi, Nguyễn Thu Thu cứ cảm thấy tinh thần có chút không yên.
Loại cảm giác này khi nàng đi về được mười phút, đi đến ngã rẽ, sắp tạm biệt Tiểu Ngư đường ai nấy đi thì càng thêm mãnh liệt.
- --- Thật giống như, có chuyện gì đó phiền toái tìm đến nàng và lão sói xám tiên sinh.
- --- Là nguy hiểm, hay là Lục Tử Nhiễm và Nhu Nguyệt Nhiêu?
Nghĩ đến khả năng này, Nguyễn Thu Thu tức thì dừng chân, không có tiếp tục đi về trước.
Tiểu Ngư cố hết sức cõng cá và dược thảo, xoay người khom lưng với nàng, "Thu Thu tỷ, đệ trở về từ bên này, hôm nay cảm ơn tỷ, lần sau tuyết ngừng tỷ phải tới tìm chúng ta, Tiểu Bạc Hà thích tỷ lắm."
Nguyễn Thu Thu càng thêm bất an, nàng miễn cưỡng cười một cái, tận lực không biểu hiện khác thường, phất phất tay với cậu nhóc, "Được, tạm biệt Tiểu Ngư."
Mắt thấy Mạc Ngư đi ra một khoảng cách, Nguyễn Thu Thu hơi do dự, lập tức quay đầu chạy trở về, nàng bò lên chỗ ẩn nấp trong hốc cây, chui vào lối đi, đem phần lớn đồ vật có giá trị trong ba lô giấu đi, chỉ chừa lại non nửa củ gừng, vài cọng nhân sâm nhỏ và nửa cây cỏ Ngưng Huyết.
Linh thạch thì nàng bẽ không được, liền nắm chặt hấp thu một ít, cho đến khi linh khí trong đan điền hoàn toàn khôi phục, chỉ lấy đi mâu đâm, lần nữa lấp kín hốc cây, nhanh chóng chạy chậm về phụ cận sơn động.
Quyết định của nàng là chính xác, khi nàng sắp đến phụ cận sơn động, Nguyễn Thu Thu thấy Lục Tử Nhiễm đang từ một phương hướng khác hùng hổ chạy đến sơn động của bọn họ.
Hắn xanh mặt, mặt đầy tức giận, cách rất xa đã bắt đầu kêu, "Nguyễn Thu Thu! Nguyễn Thu Thu cô đi ra cho ta."
Ngữ điệu vừa phẫn nộ lại u oán, rất giống một oán phu, giống như Nguyễn Thu Thu nàng làm cái gì rất có lỗi với Lục Tử Nhiễm hắn vậy.
"... Đệch." Nguyễn Thu Thu không nhịn được thấp giọng mắng một tiếng, tên sư tử cặn bã này sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Là Nhu Nguyệt Nhiêu vẫn không chịu buông tha "tình địch" như nàng, cho nên bảo Lục Tử Nhiễm tới gây phiền phức cho nàng? Không nên đâu, Nhu Nguyệt Nhiêu tuy rằng là bạch liên hoa nhưng không phải loại người nhất định hạ sát thủ này.
Vậy là Lục Tử Nhiễm tự mình muốn lại đây? Hay là bộ lạc Viêm Lang có âm mưu gì?
Nguyễn Thu Thu không vội vã xuất hiện, nấp ở sau một cự mộc cách sơn động hai ba mươi mét, định quan sát từ xa một chút.
***************
Hết chương 35.