Phòng ngủ của Kiều Việt Tô Hạ đã vào một lần, ra trải giường màu xanh đậm, bao áo gối đồng màu tản ra hương vị sạch sẽ mới mẻ, rõ ràng là vừa được tỉ mỉ giặt rồi mới thay vào.
Nhưng má Trần trong nhà đi rồi, cũng chỉ còn lại một mình mẹ Kiều, phòng của người dọn dẹp không cần nói cũng biết cô dâu đừng hòng chạy, yêu quái điện hạ tới nhà tôi rồi.
Tô Hạ lắc đầu, hoàn toàn bị hai mẹ con kỳ quái này làm đau đầu.
Rõ ràng rất quan tâm, vì sao cứ phải tỏ vẻ lạnh nhạt như thế?
Nhàm chán ngồi chơi điện thoại, nhìn thời gian cũng qua gầ nửa tiếng rồi, Kiều Việt vẫn còn chưa trở về. Cô chán chường đi lòng lòng, liền đi tới thư phòng.
Trên bàn sạch sẽ đặt một máy tính Apple, tường xung quanh đều sửa lại thành giá sách, cao thấp chằng chịt, bên trong có đầy các thể loại sách y học.
Cô tùy tiện rút ra một quyển, vẻ mặt liền thay đổi, toàn là tiếng Anh.
Toàn là tiếng Anh không nói, bên cạnh còn có ghi chú bằng bút mực, cô nhịn không được lại lật thêm vài tờ, đầu ngón tay lướt qua chữ viết màu đen, chữ tiếng Anh mạnh mẽ có lực, có lẫn cả chú thích tiếng Trung, nét chữ giống nhau, cứng cáp mà thanh tú.
Nhìn thật vui tai vui mắt.
Tô Hạ xem một chút rồi lại quay về phòng, cằm đặt trên bàn chán nản lăn lộn, bởi vì...
Cô đói rồi.
Lúc xuống máy bay Kiều Việt hỏi cô có muốn ăn gì không, mà lúc trên máy bay cũng có ăn cơm trưa rồi, nghĩ tới sắp đến nhà chồng nên khẩn trương, không chú ý tới bụng đã bắt đầu réo.
Cô ghé vào bàn, có thể tưởng tượng ra mẹ Kiều dưới lầu không biết đã đói bụng bao lâu rồi, nhịn không được đi phòng khách nhìn một cái.
Đúng là không tốt, vừa nhìn đã bị dọa.
Mẹ Kiều cả người uể oải cuộn mình trên ghế cạnh cửa sổ sát đất, hai tay ấn trên dạ dày, sắc mặt cực kỳ tái nhợt.
"Mẹ?"
Tô Hạ vội chạy tới, phát hiện môi bà trắng bệch, trên trán toàn là mồ hôi lạnh, vừa vươn tay ra liền bị mẹ Kiều né tránh, cô dừng lại vài giây, nhưng hiện tại không phải là lúc nên so đo. "Mẹ, mẹ bị sao vậy? Có phải dạ dày không thoải mái không?"
Mẹ Kiều cắn răng: "Không có việc gì."
"Mẹ như vậy sao lại không có chuyện gì được." Tô Hạ nóng nảy, vội lấy điện thoại trong túi xách ra, chuẩn bị gọi cho Kiều Việt.
"Đừng nói nó biết."
Tiếng quát to làm Tô Hạ hoảng sợ, điện thoại cũng rơi trên nền đất, góc bên trái màn hình bị vỡ.
Nhưng cô cũng không chấp nhất: "Sao không nói cho anh ấy được? Từ từ để con đi lấy chén nước, là dạ dày không thoải mái sao? Trong nhà có thuốc dạ dày không?"
Mẹ Kiều đấu tranh suy nghĩ, yếu ớt mở miệng: "Có...đằng sau vách ngăn có một ngăn kéo, toàn là thuốc chuyên trị, bên trong đó có..."
"Được, con đi lấy ngay. Mẹ chờ một chút."
Tô Hạ ào đi như một cơn gió, trước tiên đưa cho mẹ Kiều một chén nước nóng, sau đó vội vàng chạy đến ngăn kéo sau vách ngăn mở ra, mới phát hiện bên trong có không ít thuốc. Bởi vì cả người có chút hốt hoảng, cô thật vất vả mới lấy được thuốc dạ dày.
Nhưng vừa mới cầm thuốc chuẩn bị chạy ra, chợt nghe tiếng vật nặng rơi xuống đất, Tô Hạ ngẩng đầu, trong nháy mắt liền sợ tới mức hồn phi phách tán.
Cả người mẹ Kiều đã ngã vào ghế dựa bên cạnh.
"Mẹ."
Ngăn kéo cũng không cần quan tâm nữa, Tô Hạ chạy tới gọi vài lần vẫn không tỉnh lại. Cô lớn thế này rồi nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy, muốn ôm mẹ Kiều lên, nhưng lại phát hiện ngón tay của mình đều phát run hết rồi.
Gặp chuyện như vậy nói không hoảng hốt thì đúng là gạt người, cô không biết rốt cục mẹ Kiều có phải gặp vấn đề dạ dày hay không, lại thêm áp lực không dám đụng vào bà, chỉ có thể ngồi trên đất gọi bà, tay bắt chước động tác trên tivi ấn vào huyệt nhân trung giữa mũi và miệng.
Nhưng bà vẫn không tỉnh.
Tô Hạ cực kỳ luống cuống, suy nghĩ tìm điện thoại, vừa mới thông máy liền nói giọng nghẹn ngào: "Kiều Việt anh nhanh về, mẹ không ổn rồi."
—-
Trong cửa hàng tiện lợi, một khoảng im lặng.
Người phụ nữ đứng đối diện Kiều Việt, tóc uốn quăn màu hạt dẻ, ngũ quan tinh xảo, nhưng đáy mắt lại có chút buồn.
Nước mặt yên lặng chảy xuống hai hàng má, cô ta vài lần thử mở miệng, cuối cùng vẫn nhẹ giọng nói: "Anh đã trở lại rồi à?"
Anh đứng đối diện, đối mặt với cô đang khóc nhưng không có hành động hay từ ngữ gì an ủi, nhưng trong mắt cũng không thể dò xét được tâm tư gì.
Qua một lúc, Kiều Việt trả lời: "Em ở đây à?"
Ánh mắt Hứa An Nhiên nãy giờ vẫn đặt trên người anh, nghe vậy cười khẽ, nước mắt lại chảy ra: "Đúng vậy, em chuyển đến đây rồi. Mấy ngày hôm trước mới qua nhà anh thăm dì Kiều rồi cùng nhau ăn cơm."
Kiều Việt cười khẽ, nhưng trong đáy mắt không hề có ý cười, anh vừa định nói gì đó điện thoại liền vang lên.
Giọng nói nghẹn ngào của Tô Hạ khiến sắc mặt anh trầm xuống. Anh nghe xong động tác rất nhanh tính trả tiền, ngữ khí dặn dò vẫn trầm ổn mà mạnh mẽ: "Nói cho anh nghe tình hình của bà thế nào."
"Không tỉnh...vẫn còn hô hấp, nhưng hơi chậm, nhưng, nhưng kêu thì không có phản ứng gì."
"Được rồi, cho bà ấy nằm thẳng xuống, giữ cho không khí chung quanh thông thoáng."
Hết câu này đến câu khác, đâu ra đấy, cảm giác khẩn trương và bối rối của Tô Hạ cũng dần dần tan biến đi.
Không khí thông thoáng? Tô Hạ xem điện thoại, cuối cùng đi cà nhắc đến chỗ cửa sổ mở ra. Khí lạnh ùa vào làm cô lạnh đến phát run, có thể khẳng định mẹ Kiều nằm trên mặt đất còn lạnh hơn, liền vội vàng đem áo khoác của mình đắp lên người bà."
"Anh, khi nào thì anh về?"
"Rất nhanh thôi."
Cước bộ của Kiều Việt cũng không ngừng lại, người phụ nữ sau lưng gọi to: "A Việt, chúng ta thật sự không thể nào sao?"
Thân hình cao lớn ở cửa dừng lại, gió tuyết tuy rằng rất lớn, nhưng giọng nói của anh vẫn rất rõ ràng.
Anh nói: "Anh kết hôn rồi."
Hứa An Nhiên đứng trong gió tuyết, một lúc lâu sau mới cười chua xót, trông còn khó coi hơn lúc khóc.
Đúng vậy, anh kết hôn rồi.
Cô cũng đã lập gia đình rồi.
Còn có thể nói gì được nữa đây?
—
Trong phòng, Tô Hạ hít mũi: "Mẹ? Mẹ Kiều? Kiều tổng? Giản, Giản Vân? Wei? Hello?"
Từng danh xưng đều lần lượt được cô kêu một lần, nhưng mẹ Kiều hai mắt vẫn nhắm nghiền, tuy rằng có thể thấy mí mắt đang chuyển động, nhưng người vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Cô ngồi một bên nhớ lời Kiều Việt phải để không khí thông thoáng, nhưng lại sợ thân thể bị lạnh. Cuối cùng đành cắn răng ngồi ở đầu gió, cô cũng có thể cảm tháy dễ chịu hơn, ai lại để sô pha đối diện cửa sổ vậy?
Tiếng mở cửa truyền tới, Tô Hạ mới cảm thấy cuối cùng đã tìm thấy ánh sáng. Cứu tinh đã tới, cô vội bổ nhào ôm lấy đùi anh.
Trên người Kiều Việt vẫn còn mang theo nước do tuyết tan, vào nhà liền trực tiếp đi vào: "Thế nào rồi?"
"Vẫn chưa tỉnh, nhưng sắc mặt có tốt lên một chút..." Tô Hạ lau khóe mắt rồi đứng lên, nhưng vì ngồi xổm quá lâu nên vừa đứng lên đột ngột như vậy, cả người vẫn chưa đứng vững.
Cánh tay bị người kéo, Tô Hạ nương vào đó mới đứng được.
Mặt cô có chút đỏ, vội lui về phía sau nửa bước: "Trước khi hôn mê, mẹ lấy tay ấn trên dạ dày, hình như dạ dày không thoải mái, em còn đi tìm thuốc dạ dày lấy ra."
Kiều Việt vừa nghe vừa cúi người, lấy ngón tay đặt trên cổ tay mẹ vài giây, lúc đầu ngón tay tìm được huyệt nhân trung thì dừng lại.
Tô Hạ thật sốt ruột, nhưng ánh mắt vẫn nhìn theo, trong lòng lo lắng: "Em, em có bấm mấy lần..."
"Ý hay," ngón tay anh đặt ở trên chóp mũi mẹ hơi dùng sức: "Nhưng mà làm sai rồi."
Quả nhiên anh vừa nhấn một cái, rõ ràng cũng không dùng lực gì nhiều, mẹ Kiều lại tỉnh.
Tô Hạ nhẹ nhàng thở ra: "Cám ơn trởi đất, mẹ, hiện ại mẹ cảm thấy thế nào?"
Mẹ Kiều lại không nhìn cô cái nào, chậm rãi quay đầu ra chỗ khác, Tô Hạ bị lờ đi, tay định vươn ra đành thu lại.
"Hạ Hạ."
Kiều Việt vẫn chưa ngẩn đầu gọi cô, Tô Hạ xoa hai tay nhẹ giọng nói: "Dạ?"
Trong túi em còn socola không?
"Socola?" Tô Hạ suy nghĩ, muốn đi tìm áo, lại phát hiện áo đã đắp lên người mẹ Kiều rồi. Cô dừng một chút liền chỉ vào trong túi: "Bên trong chắc là có."
Kiều Việt cũng chú ý tới, lấy socola từ trong túi áo ra xong mới đứng dậy, trực tiếp cởϊ áσ khoác ngoài.
Lúc áo khoác còn độ độ ấm được khoác lên người mình, Tô Hạ vẫn còn sững sờ.
Mùi của Kiều Việt ập tới, vốn áo mặc trên người anh mặc chỉ dài tới gối, cô mặc vào thì lại như trẻ con mặc đồ người lớn.
Tô Hạ nắm chặt cổ áo, giọng nói sụt sùi: "Cảm ơn...một thanh có đủ không?"
"Đủ rồi, cảm ơn."
Kiều Việt lấy đặt bên miệng mẹ: "Ít nhất hai ngày rồi không ăn cơm, bụng rỗng cho nên tuột huyết áp, mẹ ăn trước một chút, con đưa mẹ đi bệnh viện."
Mẹ Kiều vẫn không quay đầu: "Không đi."
Kiều Việt vẫn nhìn bà, trên mặt không có biểu tình gì.
Một hồi sau đứng lên, đem socola để trên cạnh bàn: "Được, vậy con gọi 120, trực tiếp cho bác sĩ đến đón mẹ."
Mẹ Kiều lúc này mới có phản ứng, nhưng lúc này đã muộn rồi. Kiều Việt buông điện thoại, mắt nhìn đồng hồ:" Nhà mình cách bệnh viện rất gần, 10 phút thôi."
Bà giãy dụa đứng lên, nhưng suýt chút nữa lại ngã vào sô pha. Tô Hạ vội bước lên đỡ: "Cẩn thận."
"Đừng chạm vào mẹ." Mẹ Kiều đẩy cô ra, lưng cô té vào góc bàn trà, đau quằn quại.
"Đủ rồi!." Vừa nâng bả vai Tô Hạ, sắc mặt Kiều Việt cũng trầm xuống: "Cứ dày vò nhau như vậy thì ai có lợi?"
Anh cao giọng làm Tô Hạ hoảng sợ, mẹ Kiều cũng sửng sốt, một lúc sau mới cười lạnh: "Không có lợi thì con còn về làm gì? Sao con không đến chỗ Kiều Chính Bang trước đi?"
Kiều Chính Banh chính là ba của Kiều Việt, Tô Hạ cũng đã gặp qua một lần, ba Kiều năm nay gần 60 nhưng vẫn rất anh tuấn, nhìn ngũ quan của ông cũng có thể mường tượng ra bóng dáng trên mặt Kiều Việt.
Len lén xoa xoa chỗ cột sống, lại trộm nhìn phản ứng của Kiều Việt.
Anh dường như vì tức giận mà cười, đôi môi mỏng nhếch lên, đáy mắt có vẻ kìm nén: "Đi chứ, sao lại không đi?"
Mẹ Kiều không nói gì nữa.
Xe cứu thương đến rất nhanh, trong đó thế mà lại có người nhận ra Kiều Việt, vừa mừng vừa sợ bắt tay: "Bác sĩ Kiều. Thật đúng là anh rồi. Gần đây vừa đọc qua một bài viết về anh, hôm nay đã được gặp người sống rồi."
Mặt Kiều Việt vẫn lạnh như băng, đối phương ngượng ngùng thu tay lại, Tô Hạ nhịn không được ho khan, nghĩ thầm cũng không hẳn là sống...
—
Trong bệnh viện tỉnh năm mới đều kín hết chỗ, vừa đi vào đã ngửi thấy mùi thuốc sát trùng.
Bởi vì quan hệ của Kiều Việt, mẹ Kiều trực tiếp được đưa vào phòng VIP riêng.
Ở đây hai phòng một sảnh đã coi như là ưu đãi lắm rồi, còn hơn là ngồi truyền dịch. Bác sĩ thấy Kiều Việt cũng rất khách khí, thật sự đi kiểm tra lại một lần, cũng không khác phán đoán lúc đầu của Kiều Việt là mấy.
"Tuột huyết áp, thiếu dinh dưỡng. Không có vấn đề gì lớn, nhưng mà một ngày ba bữa phải ăn đúng giờ, ăn ít mà nhiều bữa cũng được, nhất là bữa sáng, không được qua loa."
Mẹ Kiều phải truyền một chai nước biển, tay Tô Hạ vừa mới treo chai lên, Kiều Việt vừa nghe điện thoại xong đã trở lại.
Tô Hạ lặng lẽ kéo người sang một bên: "Có phải vì ba không?"
Anh có chút bất đắc dĩ gật đầu: "Hình như lúc hàng xóm cách vách cho ba canh gà bị bà ấy nhìn thấy."
Tô Hạ hiểu chuyện, thấp giọng nói: "Hàng xóm là phụ nữ à?"
"...Ừ."
Khó trách.
Tô Hạ cảm thấy có chút buồn cười: "Thế giới này thật kỳ lạ, rõ ràng vẫn còn yêu nhau nhưng lại ly hôn, không yêu nhau nhưng lại kết hôn."
Cô vừa nói xong liền ý thức được mình vừa nói sai cái gì, vừa định ngẩng đầu giải thích, chợt nghe Kiều Việt cười khẽ.
Giọng nói anh thản nhiên, nghe không rõ vui buồn: "Hình như đúng là thế."
Lời giải thích mắc kẹt trong cổ họng, Tô Hạ cụp mắt, nở nụ cười, câu "Ví dụ như chúng ta" không thể nào nói ra.
Cô thích Kiều Việt.
Nhưng mà, ai tin đây?