Chắc sắp đến nơi rồi.
Bay ba tiếng, ước chừng còn nữa tiếng nữa là tới Khartoum, Kiều Việt lúc này đứng dậy đi lấy chìa khóa xe.
Tay nắm ở cửa còn có chút do dự, chiếu đèn pin qua, qua khe hở có thể thấy đồ vật trên bàn sắp xếp gọn gàng.
Dường như nhớ lại dưới ánh nắng tươi sáng buổi sáng sớm, người nào đó ngồi đây như cô học trò nhỏ ngoan ngoãn, tay múa bút thành văn, sau đó ngẩng đầu mỉm cười với anh, bên má lộ ra lúm đồng tiền đáng yêu.
"A."
Trong bóng tối vang lên tiếng cười khẽ, ngắn ngủi kết thúc. Kiều Việt kéo ngăn kéo, không tìm thấy chìa khóa xe.
"Này," Lev đứng tựa vào cửa, quơ quơ vật trong tay: "Tôi cầm rồi, đi thôi."
Xem ra đã sớm chuẩn bị.
"Cậu thấy có kỳ lạ không, rõ ràng chỉ thiếu đi hai người phụ nữ thôi, vậy mà lại có cảm giác xung quanh buồn tẻ hẳn...Cậu lái hay là tôi lái?"
Ông ta ném chìa khóa qua đây, Kiều Việt giơ tay bắt lấy, nhưng sau đó trả lại: "Ông lái đi."
Tâm tình anh không tốt, anh sợ mình không thể khống chế tốc độ được.
Mà con xe Jeep không thể nào cũ hơn này là phương tiện đi lại duy nhất của bọn họ, chạy 80 cây số/giờ là đã rung lắc không ngừng, nếu tốc độ hơn 100 tuyệt đối có khả năng tan tành.
Lev mở cửa xe: "Lần trước bắt được tín hiệu ở chỗ nào?"
"Phía đông thôn."
Sau khi lên xe Kiều Việt không nói tiếng nào, nhìn xa xăm ngoài cửa sổ, có phần xuất thần.
"Không nỡ?"
Anh cười khẽ, hơi ngả người ra sau tựa vào thành ghế, không ngại thừa nhận: "Đúng vậy, không nỡ."
Thói quen thực sự đáng sợ.
"Cũng may hạng mục lần này không lâu nữa sẽ kết thúc, đợi sau khi bàn giao xong, đến lúc đó..." Người gấu cười khà khà: "Nói không chừng có thể đi sớm hơn một chút."
Nắm tay vô thức ghì chặt.
Đi trước, về nhà sống thật tốt. Đây đúng là một loại cám dỗ. Hay nói cách khác phải có điều kiện.
Kiều Việt sờ sờ chóp mũi: "Lượng công việc tăng lên gấp đôi?"
"Sao nào, không muốn?"
Anh cười nhếch khóe miệng: "Phải có đánh đổi."
Người gấu chỉ cười.
Bên ngoài một màn tối đen, xe jeep chạy trên bình nguyên, trong màn đêm vô biên, làm cho người ta có cảm giác trong chiều không gian và thời gian này hoàn toàn trống rỗng.
Giống như bị mất phương hướng.
"Ở gần đây."
Lev chậm rãi dừng xe, người đàn ông Nga cao lớn kéo vạt áo lên quạt gió: "Chỗ này đen như mực, lại không có đèn, cũng không có bảng biểu gì, làm sao cậu biết được đúng là chỗ này?"
Kiều Việt chỉ lên trời: "Đông Tây Nam Bắc."
Nói cũng như không.
Có lẽ chỗ này thuộc khu vực phạm vi của trạm tín hiệu khác, hai người lấy điện thoại ra xem.
Lev phấn khởi kêu lên: "Có rồi có rồi có rồi."
Chúc mừng nha, mấy tháng rồi?"
*Ở đây Lev nói "有了有了",thường dùng để ám chỉ ý "đã có thai"*
Kiều Việt nhìn cột sóng của mình không có gì đặc biệt, buồn bực tiếp tục thử. Trong lòng thầm kêu chết tiệt, cố tình lúc này không thông.
Người gấu như mở cờ trong bụng bấm số, điện thoại vừa nhận Kiều Việt nhanh chóng đoạt lấy.
Ông ta đỏ mặt kêu lên: "Này."
Trong điện thoại: "." (Tiếng Nga, xin chào, nghe có vẻ vô cùng thân thiết)
Kiều Việt sửng sốt: "Ông không gọi cho Tả Vi à?"
Tay người gấu vội vàng đoạt lấy: "Tất nhiên tôi phải gọi cho mẹ trước."
Bác sĩ Kiều: "..."
Lev nói chuyện cùng người trong nhà rất thân thiện, Kiều Việt liên tục nhìn thời gian, nói chuyện cũng gần nửa tiếng rồi. Cuối cùng còn dùng giọng trẻ con, hình như đang đùa giỡn với mấy đứa bé.
Bên này người gấu vui sướng tám chuyện, bên kia Kiều Việt đã khí lạnh đầy mình.
Điện thoại của anh vẫn không bắt được sóng.
Bác sĩ Kiều bỏ điện thoại xuống, dùng vẻ mặt biểu lộ tâm tình sốt ruột của mình.
Lev đang cười đùa bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, hình như có ánh mắt nhìn mình chằm chằm. Ông ta theo bản năng nhắm mắt lại, Kiều Việt vẫn đang nhìn điện thoại, ánh sáng màn hình hắt lên, có thể thấy rõ vẻ mặt của anh lúc này.
Không phải nhìn mình.
Ông ta tiếp tục nói chuyện với đứa nhỏ, đem tất cả nhớ nhung cả tháng này nói ra, cuối cùng mới lưu luyến cúp điện thoại.
Người gấu sau khi nói chuyện thoải mái mới ý thức có gì đó không đúng: "Sao cậu không gọi?"
Kiều Việt nhìn ông ta không nói lời nào, ánh mắt lại làm cho người ta hoảng hốt.
"A." Ông ta kêu lên một tiếng, cuối cùng cười khà khà:"Vậy chờ một chút, tôi...gọi cho Tả Vi."
Kiều Việt đút tay vào túi quần, bất đắc dĩ cười khẽ.
Cũng được, hai người đó ở cùng nhau.
Không nghĩ tới điện thoại vừa reo đã có người nhận, Lev vẫn chưa kịp chuẩn bị nên có chút khẩn trương, nói năng lắp bắp lộn xộn: "Tả Vi, tôi đây."
Tả Vi: "..."
"Vi...cô có -"
Đầu bên kia Tả Vi bỗng quát lên: "Đưa cho Kiều Việt."
"Hả?" Trước mặt ông ta lại đi tìm Kiều Việt.
Tả Vi không kiên nhẫn nữa: "Tôi nói là đưa điện thoại cho Kiều Việt, Tô Hạ không ở chung với tôi."
Người gấu bị quát cho tỉnh: "Tô Hạ làm sao lại không ở chung với cô?"
Kiều Việt nghe được lời này kích động ngẩng đầu:"Là ý gì?"
Lev đưa điện thoại cho anh, anh đưa lên tai, giọng nói cực kỳ đáng sợ: "Tô Hạ không đi chung với cô, tại sao lại như vậy?"
Tả Vi đem mọi chuyện kể hết ra, trong hoàn cảnh trống trải tịch mịch, âm thanh từ điện thoại bên ngoài có thể nghe rõ. Lev lén đánh giá sắc mặt Kiều Việt, rõ ràng không có biểu tình gì, lại làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo.
"Vậy ngày mai mấy giờ bọn họ đi?"
"Chắc khoảng 10 giờ."
"Buổi sáng xuất phát thì gọi lại vào số này." Kiều Việt gằn từng chữ: "Tôi ở đây chờ."
Kiều Việt sau đó bấm điện thoại gọi cho Tô Hạ, vẫn là giọng nói quen thuộc của tổng đài, xem ra bên kia cũng không có tín hiệu, nhất thời có chút sốt ruột.
Lev nhịn không được an ủi: "Không phải vẫn đi cùng với người của đội cứu viện sao? Ngày mai trực thăng sẽ quay lại đón, chắc sẽ không có vấn đề gì."
Kiều Việt trầm mặc.
Anh có chút hối hận, hối hận trước khi Tô Hạ lên máy bay lại nói một câu "Ngoan ngoãn nghe lời", người kia liền mềm lòng, tình nguyện để chính mình chịu ủy khuất cũng không muốn gây thêm phiền toái cho anh.
Bây giờ Kiều Việt càng hận, chỉ ước da mặt Tô Hạ dày hơn một chút, trước khi lên máy bay nói đùa mấy câu, có khi cái máy bay trực thăng quân dụng chỉ chở được sáu người kia cũng không chở cô đi.
Anh đứng đối diện sông nhìn một lúc, cuối cùng lên tiếng: "Quên đi, về thôi. Ngày mai lại đến."
Lúc này là 9 giờ 32 phút giờ địa phương, đê chưa vỡ.
Phải chờ qua ngày mới.
Nhưng mà lúc đi vào giấc ngủ cũng không an ổn, ngực như có tảng đá đè nặng, hô hấp khó khăn.
Lúc đang nửa tỉnh nửa mơ, cảm giác có người gọi anh.
"...A Việt, A Việt, tỉnh tỉnh."
Lỗ tai Kiều Việt như chìm trong sương mù.
"A Việt, nếu anh không dậy là em đi đấy."
Giọng nói có chút hờn dỗi, mềm mại mà có chút uể oải.
Anh đưa tay ra, thân ảnh kia lại càng lúc càng xa anh. Cô gái đi xa im lặng rơi nước mắt, quay đầu lại, làm cho tim anh thắt lại.
"Tại sao đến bây giờ anh vẫn không thèm nhìn em một cái..."
Kiều Việt vừa muốn đuổi theo, bóng hình kia liền biến mất. Anh từ trên giường ngồi bật dậy, thở dồn dập.
Bình thường không bao giờ anh nằm mơ như vậy, nhưng hôm nay lại mơ thấy cô, anh không mê tín, nhưng ngay tại thời điểm này lại xuất hiện làm anh không nhịn được cảm thấy bất an.
Không biết có chỗ nào không ổn.
Khoảng 23 giờ 25 phút, mặt đất bỗng nhiên chấn động rất nhỏ, bọn Kiều Việt bên này đều cảm thấy được.
"Động đất?"
"Không thấy gì hết."
"Rất nhẹ, từ từ đã, nếu còn rung nữa phải chạy ngay..."
Kiều Việt là người đầu tiên lao ra khỏi phòng, nhìn bầu trời đêm yên tĩnh, đáy lòng chùng xuống.
23 giờ 25 phút giờ địa phương, một lỗ thủng xuất hiện gần Abyei, bang Southern Kordofan (tọa độ 11 3 ° n, 28,7 ° e).
Hơn mười nghìn mét khối nước sông Nile đổ ập xuống, bao phủ thôn xóm. Hơn nữa, dòng chảy bị tác động mạnh khi đổ sụp xuống lan ra phạm vi rộng hơn, tình huống nghiêm trọng hơn nhiều so với tưởng tượng.
Khu vực được xác định an toàn thực ra không hề an toàn, có điều đám người Tô Hạ không hề hay biết.
Những người ở đây cũng mờ mịt đứng trước cửa nhà, nghe tiếng nước cuồn cuộn phía xa truyền tới, lại thêm gió đêm thổi mạnh liền cảm thán: "Đêm nay mát thật đấy, gió to hơn mấy hôm trước."
Tô Hạ cả người đầy mồ hôi lạnh, Joyce trấn an cô: "Không sao đâu, không sao đâu, chúng ta đang ở khu vực an toàn."
Ngôn ngữ khác cô đương nhiên nghe không hiểu, nhưng câu "Không sao đâu" cô hiểu được.
Thật sự là không có việc gì?
"Sông cách chỗ này rất xa."
Tiếng động đánh thức bọn trẻ, hai đứa bé trên giường khóc nháo, càng khóc càng lớn. Joyce vội vàng chạy vào nhà dỗ, cuối cùng chỉ còn mình Tô Hạ đứng ở cửa.
Tô Hạ nhìn một vòng, xoay người vén rèm quay vào: "Khu sơ tán ở đâu?"
Người phụ nữ kia vẫn đang cho con bú, dưới ánh đèn dầu, sắc mặt cô ấy vừa điềm tĩnh lại hiền lành. Em bé trong ngực gấp gáp mút từng ngụm sữa ngọt.
Cô ấy nghe không hiểu: "Cái gì?"
Tô Hạ thay đổi từ ngữ: "Chồng của cô, và Hammad, chúng ta đi tìm bọn ho được không?"
"Để làm gì?"
"Cô không lo lắng sao?" Tô Hạ dưới ánh đèn dầu khoa tay múa chân: "Nơi đó vỡ đê."
Em bé trong lòng phát hiện mẹ đổi tư thế, sợ đồ ăn bị cướp đi mất liền dùng hàm răng cắn chặt.
Joyce đau điếng, vội vàng xua tay: "Bây giờ đã khuya rồi, cô xem con tôi đông như vậy, chúng ta làm sao đi được."
Thật đau đầu, khuyên nhủ không được, lại còn bất đồng ngôn ngữ, quan điểm không giống nhau, thật phiền toái.
Càng nghĩ càng đau đầu.
Bên ngoài có tiếng bước chân cùng tiếng vó ngựa, Joyce nghiêng đầu ra xem, sau đó liền lâm vào trầm mặc.
"Có người rời đi."
Hả?"
Cô bỗng nhiên hoảng hốt, "Xem ra chúng ta cũng nên đi rồi. Nhưng mà con tôi đông, đồ đạc cũng nhiều, trong nhà còn có canh cửi gia truyền..."
Tô Hạ thấy Joyce liên tục lẩm bẩm, bỗng nhiên tiến lại gần nắm chặt tay mình: "Tô, cô phải giúp tôi."
"Cô có thể nói chậm một chút được không..." Tô Hạ khóc không ra nước mắt.
Ngôn ngữ ở đây toàn là từ đơn phát âm kỳ quái, nói chậm lại thì từ đơn cô còn có thể hiểu được, nói nhanh như vậy cô nghe không ra, cứ như tiếng ai đang càu nhàu vậy.
Một chữ cô nghe cũng không hiểu.
"Giúp tôi mang mấy đứa nhỏ đi, chúng ta cùng nhau đi."
Joyce quấn em bé lại, đứa trẻ vừa ngủ lại bị ồn ào làm tỉnh, khóc cực kỳ lợi hại. Cô ấy đưa đứa nhỏ cho Tô Hạ, thấy cách cô ôm đứa trẻ rất mới lạ, cột vào trước ngực.
"Đi thôi."
Từ này cô nghe hiểu. Joyce lần lượt gọi mấy đứa bé dậy, một đám trẻ đang trong mộng bỗng dưng bị đánh thức, nửa tỉnh nửa mơ không muốn dậy.
Tô Hạ đem chút bánh còn lại nhét hết vào ba lô, lấy trong vali ra một cái áo khoác khoác vào, tay còn lại ôm em bé chạy ra ngoài.
Lúc này bên ngoài đã có rất nhiều người, mấy đứa trẻ trong nhà lại còn đang nháo chưa chịu đi.
Tô Hạ tức giận đến đá vào mông chúng một cái, vẻ mặt thật nghiêm túc: "Đi thôi."
Joyce còn muốn thu thập đồ đạc, Tô Hạ vội kéo cô ấy ra bên ngoài, vất vả lắm mới lô được đối phương ra phía sau cửa, cô ấy lại còn muốn mang theo canh cửi gia truyền nhà mình.
Phía sau truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, nhà nào điều kiện tốt một chút mới có xe ngựa.
Người muốn rời đi cũng không nhiều, Tô Hạ thấy xe vẫn dư cả nửa khoang ánh mắt liền sáng lên: "Hey, hey."
Người kia dừng lại.
Tô Hạ đẩy Joyce lên, ý là muốn nhờ người kia cho bọn họ quá giang xe ngựa.
Đối phương nhất thời nhíu mày: "Tôi chỉ có một con ngựa, không thể chở nhiều người."
"Chúng tôi không nặng đâu, đây toàn là trẻ con, ông có thể thử xem." Joyce khẩn cầu, Tô Hạ xoa đầu mấy đứa nhỏ, ánh mắt ám chỉ.
Vì thế bao nhiêu cặp mắt đổ dồn về phía người đánh xe ngựa.
Đối phương mềm lòng: "Lên hết cả đi."
Tô Hạ trèo lên xe ngựa, trên xe chen chúc sắp không chịu nổi rồi, đứa nhỏ trong ngực khó chịu khóc lên, cô vội vàng cúi đầu hôn lên cái trán nhỏ dỗ dành: "Ngoan nào, đừng khóc."
Cơ thể bé nhỏ mềm mại tựa vào trong ngực cô, ủy khuất thút thít vài tiếng, cuối cùng ôm chặt cánh tay cô không buông.
Đáy lòng mềm nhũn.
Con ngựa gồng vài lần, cuối cùng chậm rãi cất bước, tiếng bánh xe vang lên, Tô Hạ nhìn thôn xóm đang bị bỏ lại phía sau, nhẹ nhàng thở hắt ra.