Đối với chuyện Hứa An Nhiên, cuối cùng cũng chỉ gọi điện thoại thăm hỏi.
Kiều Việt và Tô Hạ đều cho rằng, bây giờ mà vào thăm cô ấy chỉ làm cho tình hình càng tệ thêm.
Đứa bé không giữ được, cha mẹ Tần Mộ cũng chạy đến đây, mẹ Tần rất có thành kiến với Hứa An Nhiên, tục ngữ nói gia đình hòa thuận thì mọi việc mới may mắn, thuận lợi, cô ta thường xuyên náo loạn như thế này thì làm sao được? Bà muốn bọn họ ly hôn.
Ba Tần cảm thấy Hứa An Nhiên không còn cha mẹ, nếu lại ly hôn nữa, cô ta sẽ không chịu đựng được.
Nhưng mà...
Con người ai chẳng ích kỷ.
Ông không muốn Tần gia không có người nối dõi, hơn nữa nếu sau này Hứa An Nhiên lại mang thai, không ai có thể chắc chắn đứa trẻ sinh ra sẽ bình thường. Dù sao mọi chuyện đến ngày hôm nay, ít nhiều cũng là do ảnh hưởng giữa quan hệ giữa cha ông và Hứa gia.
Tần Mộ có chút mệt mỏi, không còn cố chấp che chở cho cô ta, anh ta lần đầu tiên nói với cha mẹ mình, để con suy nghĩ.
Tô Hạ còn chưa kịp cảm thán cho sinh mệnh bé bỏng kia, nghe tin tức thế này, mãi lúc lâu sau mới hồi phục lại được tinh thần.
Nếu thật sự Tần Mộ ly hôn với cô ta, Hứa An Nhiên đời này...
Trước mắt xuất hiện một bàn tay, Tô Hạ hoàn hồn, Diêu Mẫn Mẫn nhịn không được lắc tay trước mặt cô: "Hồi hồn lại đi, nghĩ cái gì đấy?"
Đã một khoảng thời gian rồi Diêu Mẫn Mẫn không gặp cô, hai người cùng đi uống trà chiều.
Bởi vì đang là giờ đi làm, người bên trong cũng không nhiều.
Tô Hạ khuấy thìa trong ly trà long nhãn của mình, đột nhiên hỏi: "Mẫn Mẫn, cậu nói xem một người phụ nữ ly hôn thì như thế nào?"
"Đầu năm nay người ta kết hôn ly hô đều cùng đứa con, chịu đựng cùng nhau kết hôn, không sống chung được nữa liền ly hôn, ai mà biết được làm sao?" Diêu Mẫn Mẫn chống cằm, không thèm để ý: "Tớ kể chuyện bát quái cho cậu nghe! Có một ngôi sao vừa kết hôn xong đã ly hôn, không vượt quá 30 giờ, chính là Britney Spears ý."
Tô Hạ không có hứng thú với chuyện này.
Diêu Mẫn Mẫn phát hiện có điểm bất thường, lúc này mới trợn tròn mắt: "Hỏi cái này làm gì...Chẳng lẽ cậu sắp ly hôn?"
Giọng cô ấy hơi lớn, mọi người trong quán đều quay hết lại đây nhìn.
Tô Hạ xấu hổ: "Làm ơn đi."
"Vừa rồi không phải bảo ở chung với bác sĩ Kiều rất tốt sao?" Diêu Mẫn Mẫn hạ giọng, giống như kẻ trộm thì thào: "Làm sao vậy? Người vừa đẹp trai lại vừa yêu thương gia đình tuyên bố muốn thoát ly khỏi tổ chức?"
"Cậu biến đi." Tô Hạ mặt đỏ phừng phừng tức giận.
Diêu Mẫn Mẫn vẫn nhiều chuyện: "Hai người...đã ngủ chưa?"
Tô Hạ giơ chén trà lên che mặt: "Khụ, chỉ là ngủ chung giường..."
"Hai người mỗi ngày đều ngủ chung giường mà anh ấy cũng không chạm vào cậu à?" Diêu Mẫn Mẫn không nhịn được lại hét to, bây giờ đừng nói tìm một cái hố, cho một chai bia Tô Hạ cũng chui vào được.
Quả thực không còn cách nào nói chuyện phiếm được nữa, cô túm lấy túi xách, mặt dài ra.
"Ai ai ai, yêm tâm, chung quanh không có ai." Diêu Mẫn Mẫn vội lôi kéo cô, sau đó đưa tay lên thề: "Tớ thề, sẽ không nói to nữa..."
Thật ra cũng có vài vấn đề cô muốn tâm sự.
"Sao anh ấy không chạm vào cậu?"
Tô Hạ: "...Anh ấy nói bắt đầu yêu đương, từ từ sẽ đến."
Nói xong chỉ thấy Diêu Mẫn nhìn mình chằm chằm, ánh mắt kinh hãi.
"Cái gì?"
"Không có đạo lý."
"Đàn ông là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, cậu với anh ấy ngủ chung đã lâu như vậy mà không có gì xảy ra, chỉ có thể chứng minh một điều."
Tô Hạ khẩn trương: "Điều gì?"
"Cậu chưa đủ hấp dẫn anh ấy." Diêu Mẫn Mẫn đưa ngỏn trỏ lên: "Sinh vật như đàn ông, dù có không thích cậu, vẫn có thể lên."
Đơn giản vài chữ thô bạo, làm cho Tô Hạ đầu đầy vạch đen.
"Nhưng Kiều Việt không phải người như vậy, anh ấy có thể phải sau khi yêu xong mới có thể hòa hợp thân thể, cho nên Hạ Hạ, cậu phải cố gắng."
Tô Hạ nghe thấy thì sửng sốt, cả người bị lừa cho ngây ngốc: "Phải cố gắng làm sao?"
Diêu Mẫn Mẫn cười hắc hắc.
Cuối cùng, Diêu Mẫn Mẫn đưa cô đến cửa hàng Victoria's Secret...
Lúc đi ra, trong túi Tô Hạ nhét một gói to. Diêu Mẫn Mẫn cười đen tối: "Sư phụ nhận vào cửa, có tu được hay không còn phải xem bản thân mình nữa. Đây coi như là bảo bối của cậu, cất cho kỹ.
Tô Hạ siết chặt cái bao, cuối cùng chịu không nổi nữa mới thở ra một chút.
Bộ quần áo này quả thực chắc phải cất tủ, có cho cô một trăm lá gan cô cũng không dám mặc.
Nhưng mà...
Vừa rồi mơ mơ hồ hồ đi vào, non nửa tháng tiền lương đã hết sạch rồi.
Cô đau lòng, nhất định phải mặc một lần.
Mang bộ đồ về nhà, Tô Hạ không dám lớn tiếng, cứ ôm như vậy, tim trong ngực cứ thấp thỏm không thôi.
May là Kiều Việt không phát hiện ra, cô phi như bay đến tủ quần áo giấu vào chỗ sâu nhất, ở trên còn lấy một đống quần áo che lại.
Bác sĩ Kiều vẫn ngay ngắn ngồi đọc sách không ngẩng đầu lên, nhưng khóe miệng lại giương lên một nụ cười mờ ám.
Lúc Kiều Việt đọc sách hoặc dùng máy tính sẽ đeo kính, khí thế lạnh lẽo trên người cũng dịu xuống, thoạt nhìn giống một thư sinh nho nhã, là người đàn ông tốt.
Tô hạ đi qua, nhìn thấy trên bề mặt quyển sách y học có ba chữ, Bệnh nhiệt đới.
Cô lấy lại tinh thần: "Hôm nay là thứ mấy?"
"Thứ sáu."
Tô Hạ im bặt, một lúc sau mới mở miệng: "Hôm nay là thứ sáu? Vậy chẳng phải ngày mai anh phải đi rồi sao?"
Kiều Việt đóng sách lại, gỡ mắt kính xuống nhìn về phía cô, ánh mắt sâu sắc không thể che giấu, giống như mang theo lực hấp dẫn trí mạng.
Tô Hạ vừa nhìn thấy, liền trầm mình vào đó.
"Anh sắp đi."
Kiều Việt ừ.
"Em thì sao?"
Anh không nói gì.
Mấy ngày nay Kiều Việt không đề cập đến, Tô Hạ tự mình cảm giác được, chuyện của mình chắc thất bại rồi, nhưng đáy lòng vẫn có chút chờ mong.
Chờ mong Kiều Việt có thể giúp mình xoay chuyển tình thế.
Nhưng bây giờ thấy thái độ cam chịu của anh, Tô Hạ mới ý thức được mình thật sự không còn cơ hội nào nữa.
Lòng chết lặng.
Nhưng dù sao cũng đã trải qua một lần, lần này Tô Hạ khống chế cảm xúc tốt hơn.
Cô hỏi anh: "Vậy lần này anh đi bao lâu?"
Thời gian của Kiều Việt thực ra đã hết rồi, theo quy định thì sẽ về nước, nghỉ ngơi hoặc tìm một bệnh viện nào đó làm việc.
Nhưng dường như bên kia vẫn thiếu người, bác sĩ người Bỉ đáng lẽ tới thay thì vợ lại mang thai, anh không thể từ chối thỉnh cầu của bên kia được. Có khi trong đội bác sĩ cũng có thiên vị thích một người nào đó, khi làm việc cũng sẽ ăn ý hơn. Bất luận là hậu cần, hộ sĩ hay là bác sĩ, phải phối hợp tốt với nhau mới có thể chữa trị tốt.
Không thay đổi người là cách tốt nhất.
Mà Kiều Việt lại là một bác sĩ ưu tú của khu vực châu Á, rất am hiểu các loại bệnh nhiệt đới truyền nhiễm mà khó có ai giỏi bằng. Bên kia sau khi hỏi qua ý kiến của anh, hy vọng anh có thể ở lại thêm.
"Đi lần này, chắc gần nửa năm."
Gần nửa năm, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, gần nửa năm cũng phải hơn một trăm ngày.
"Nhìn anh."
Anh nâng cằm cô lên, ánh mắt Tô Hạ như muốn trốn tránh.
Cuối cùng vẫn là rầu rĩ dán vào ngực anh, bao nhiêu lời muốn nói gói gọn lại vào một câu: "Anh phải bình an."
Anh cúi đầu, nhịn không được chậm rãi hôn cô, cuối cùng thuận tay vuốt tóc cô, "ừ" một tiếng.
Thái độ này, Tô Hạ căm giận cắn môi, lập tức thu hồi quyết tâm đêm nay mặc quần áo mới cho anh xem.
Ngày hôm sau, sân bay.
Bởi vì Kiều Việt đi từ bên này, ngoại trừ Thần Thần, Tô gia đều đến tiễn.
Hành lý của Kiều Việt không nhiều lắm, chỉ có một vali. Hôm qua Tô hạ đã giúp anh sửa soạn, bên kia tháng 2 nhiệt độ ngày đêm chênh lệch nhiều, anh đem theo vài bộ quần áo cùng áo khoác, một cái iPad, cộng thêm giác chuyển đổi ổ cắm, một số loại thuốc cơ bản, vậy là đủ rồi.
Nhưng mà vẫn cảm thấy Kiều Việt đem thiếu cái gì đó. Cô do dự hỏi anh có muồn cái này không có cần cái kia không, cuối cùng bị kéo ngồi xuống.
"Hạ Hạ, bên kia có chuẩn bị rồi, không cần đem đi."
Tô Hạ trầm mặc.
Cuối cùng đáy lòng nhỏ giọng lầm bầm, thật ra anh còn quên mang em theo.
Không nỡ chia tay, cô còn chưa khóc, mẹ Tô đã khóc rồi.
Kiều Việt vẫn nắm tay cô, Thẩm Tố Mai liên tục hỏi: "Bên kia rất loạn đúng không?"
"Yên tâm, không sao cả."
"Ebola vẫn chưa chữa được đúng không?"
"Mẹ," Kiều Việt trấn an: "Lần này nhiệm vụ của con không phải đi bên đó, mà đi phiá Đông Bắc châu Phi, chống bệnh sốt rét."
Tô Hạ yên lặng ở bên cạnh nghe.
Cô không phải người học y, chỉ lý giải trên mặt chữ, cảm thấy bệnh sốt rét so với bệnh ebola thì đỡ nguy hiểm hơn nhiều, đáy lòng nhẹ nhàng thở ra.
Kỳ thật cô không biết, bệnh sốt rét mới là căn bệnh trí mạng của châu Phi, tuy rằng bình thường, nhưng từ xưa đến nay, đã khiến không biết bao nhiêu người tử vong, vượt xa Ebola.
Ba Tô không nói gì, vỗ vỗ vai Kiều Việt, nhịn thật lâu, cuối cùng nói: "Giữ gìn...sức khỏe."
Kiều Việt còn thật lòng trả lời: "Con nhớ rồi."
Tô Hạ vẫn im lặng, nhưng mà lúc này nên nói gì.
Nhưng cô không dám mở miệng, sợ một khi mở miệng nói, nước mắt sẽ chảy ra.
Lại không dám nhìn Kiều Việt.
Anh nhéo tay cô: "Anh sắp đi rồi."
Tô Hạ cứng rắn nói: "Vâng."
Kiều Việt cúi người: "Không có gì muốn nói à?"
Tô Hạ rốt cục nhịn không được, dụi dụi mắt, giọng nói cứng rắn: "Nên nói gì ba mẹ đều nói hết rồi."
"Cô gái ngốc."
Kiều Việt cười khẽ, Tô Hạ nghe thấy liền tức giận, nhịn không được nhéo thắt lưng anh: "Anh còn cười."
"Sao lại không cười?" Anh chỉ ra phía sau cô: "Em nhìn xem đó là cái gì?"
Tô Hạ quay đầu lại, cả người ngây ngốc.
Không biết từ khi nào, mẹ cô kéo ra một vali màu kẹo ngọt nhỏ.
Đầu óc cô mơ màng, hỏi mẹ già: "Hai người muốn đi đâu?"
Thẩm Tố Mai tức giận: "Là con muốn đi."
"Còn một cái vali 30 inch đã gửi bên vận chuyển rồi. Hai ngày nay mẹ giúp con thu thập, sợ bỏ sót gì đó..." Thẩm Tố Mai lau nước mắt: "Hạ Hạ, Kiều Việt kiên trì giúp con nghĩ cách, cuối cùng bên kia đồng ý để hai phóng viên đi. Một người đi Nam Phi, một người đi theo nó. Có Kiều Việt bên cạnh, mẹ yên tâm, nhưng con cũng phải chăm sóc tốt bản thân mình."
Tô Hạ sửng sốt một lúc lâu, ngẩng đầu nhìn Kiều Việt, vẻ mặt anh lại rất bình tĩnh.
"Em?"
Anh kéo cô: "Ừ."
Thì ra anh đã sớm chuẩn bị đâu vào đấy.
Như vậy mấy ngày nay để cô thấp thỏm làm gì?
Trời mới biết mấy ngày nay đêm nào cô cũng ngủ không ngon. Vì lần ly biệt này mà nói ra không biết bao nhiêu lời buồn nôn.
Kiều Việt khẽ cười giúp cô kéo hành lý: "Cảm giác được đáp ứng tâm nguyện thế nào?"
Cảm giác?
Tô Hạ hạn hán lời.
"Kiều Việt, chúng ta chờ xem."