Kiều Việt nói chuyện với nhạc phụ xong mới trở lại, về phòng liền phát hiện Tô Hạ một mình ngồi bên cửa sổ, cả người như bị rút hồn, đáng thương ngồi đó.
"Làm sao vậy?" Anh vừa đóng cửa lại liền tiến lên, còn chưa kịp nói thêm lời nào, cô đã đem mặt buồn bực chạy về phía mình.
Kiều Việt vô thức mở rộng hai tay, tùy ý đem mặt cô vùi vào ngực mình. Vạt áo bị nắm chặt, có thể cảm giác được Tô Hạ đang run rẩy.
Không mất bao lâu, trước ngực ướt một mảng, cô đang khóc.
Vì sao lại khóc?
Nước mắt cô dính vào da anh, lòng Kiều Việt như lửa đốt.
Anh đợi một lúc, chờ sau khi Tô Hạ thút thít xong, mới nâng khuôn mặt của cô gái nhỏ lên, con ngươi rất tối: "Tại sao lại khóc?"
Tô Hạ thút thít: "Châu...Châu Phi..."
"Từ từ nói."
"Em không được đi..." Nước mắt cứ rơi khiến gương mặt cô mếu máo.
Cô vừa nhìn thấy Kiều Việt giống như đã tìm thấy chỗ dựa, trong nháy mắt cảm thấy rất ủy khuất: "Đơn của em bị từ chối rồi."
Thì ra là vì cái này.
Cuối cùng hiểu được chuyện gì xảy ra, Kiều Việt vỗ vỗ lưng cô, thấy cô khóc rất dữ, nhịn không được đem kéo người này vào trong lòng.
"Không khóc nữa, nếu em thật sự muốn đi, anh sẽ nghĩ cách giúp em."
Hốc mắt Tô Hạ rất đỏ, ngửa mặt nghẹn ngào: "Cách gì?""
Kiều Việt cười khổ: "Để anh suy nghĩ đã."
Cô lấy tay lau nước mắt, vừa rồi khóc mặt đã ướt hết, càng lau tóc mai càng dính vào bên trên.
Trên gương mặt cảm nhận được cái vuốt nhè nhẹ, Tô Hạ nâng mí mắt, là Kiều Việt đang chỉnh lại tóc tai cho cô, chỉnh xong rồi liền kéo cô đến bên người.
Cảnh này cứ như người lớn với trẻ con.
"Xác định đã bị từ chối rồi?"
"Nói...Nói kinh nghiệm của em còn ít lại không biết tiếng Ả Rập."
Lục Lệ Ngôn chưa nói thật, ít kinh nghiệm, không biết tiếng Ả Rập thực ra chỉ là cái cớ, không thể nói thẳng cho cô biết bởi vì cô là "phụ nữ đã kết hôn" mà bị loại.
"Người thông qua gồm những ai?"
"Em không biết..." Tô Hạ ủy khuất: "Tám chín phần có Mục Thụ Vĩ."
Tất cả đều đã dự đoán từ trước, nhưng lại có chút khó chấp nhận.
Có lẽ là do lúc đầu Lục Lệ Ngôn cho mình quá nhiều hi vọng, thậm chí còn cổ vũ cô, Tô Hạ nghĩ mình còn có cơ hội, cho nên khi biết kết quả này, cô có chút khó chấp nhận.
Hơn nữa thứ 2 tuần sau Kiều Việt phải đi rồi, bên trên đã ban thông báo cuối cùng.
"Chưa đến lúc cuối cùng không cần từ bỏ, nếu em thật sự muốn đi, anh có thể thử xem."
Tô Hạ dụi mắt: "Anh muốn làm gì?"
Kiều Việt cười: "Chồng em ở bên kia vài năm không phải chỉ ngẩn người thôi đâu."
Cô tiếp tục truy hỏi, Kiều Việt bắt đầu giải thích.
Cuối cùng Tô Hạ chột dạ, xoay quanh anh" "Không phải là anh muốn lợi dụng đặc quyề đấy chứ?"
Kiều Việt bị cô quay vòng vòng cũng nhức đầu, cầm lấy bả vai cô, làm cho cô đứng yên lại: "Trong lòng em nghĩ anh là loại người này à, là loại người thích lợi dụng đặc quyền à?"
"Giống a." Một tiếng giòn tan.
Mấy ngày tiếp theo, Tô Hạ đứng ngồi không yên.
Bên phía Lục Lệ Ngôn cũng không có thêm tin tức gì, mà Kiều Việt cũng xuất quỷ nhập thần.
Những ngày nghỉ không phân rõ đâu là ngày đâu là đêm, Tô Hạ buổi tối xem TV, buổi sáng ngủ nướng, mẹ Tô mỗi ngày đều mang cơm đến, cô cảm thán vuốt bụng tròn quay.
Hôm nay thời tiết không tồi, Tô hạ ngồi ngoài ban công phơi nắng. Mười một giờ rưỡi, mẹ Tô đúng giờ mang lồng cơm tới.
Thẩm Tố Mai vừa đem cơm cho Tô Hạ, vừa mở ra lại là canh giò heo. Ăn hai tuần rồi cũng hơi ngán, nhưng mà bây giờ cô cũng hơi đói, sáng nay đã ăn gì đâu.
"Con bé này, buông ra để mẹ bưng, tay còn đang bó bột, có muốn bị phỏng tiếp không?"
Tô Hạ ngượng ngùng thu tay lại.
Thẩm Tố Mai nhìn quanh phòng: "Kiều Việt đâu?"
"Có việc ra ngoài." Tô Hạ vùi đầu ăn canh, hà, thơm quá.
Cái ót bỗng nhiên bị vỗ mạnh một cái, mặt xém chút nữa là ụp vào bát canh. Cô buồn bực xoa ót, sau đó lại lấy tay che bát: "Sao mẹ lại đánh con?"
Thẩm Tố Mai: "Cái gì mà có việc? Chẳng lẽ nó đi ra ngoài làm gì cũng không nói với con?"
Tô Hạ mù mờ, trong miệng vẫn còn đang nhai gân, hàm hồ trả lời: "Tại sao phải nói?"
"Kiều Việt có bạn ở thành phố D không?"
Vấn đề này.
Tô Hạ cẩn thận suy nghĩ, hình như...không có.
"Đồng nghiệp?"
"...Không."
"Thân thích?"
"Nhà mình có tính không?"
Thẩm Tố Mai tiếp tục dương tay, Tô Hạ ôm đầu trốn: "Coas ai rồi."
"Cho nên con không thấy lạ à?"
Tô Hạ buồn bực: "Đúng là kỳ lạ..."
Nói xong liền phát hiện mẹ nhà mình đang nhìn mình chăm chú không thèm nháy mắt.
Tô Hạ buông thìa bên tay trái xuống, nghiêm túc biện bạch: "Mẹ, Kiều Việt không phải người như vậy."
"Mẹ biết nó không phải," Thẩm Tố Mai thở dài, cân nhắc câu chữ: "Đầu năm nay đàn ông tốt không ít, nhưng mà đàn bà muố nhảy vào ngực đàn ông tốt quá nhiều."
Tô Hạ chớp mắt: "Nhưng anh ấy kết hôn rồi mà."
Cô nói xong thấy mẹ mình giật giật khóe miệng, mặt không thể khinh bỉ hơn: "AI quan tâm con kết hôn không?"
"Mặc dù xã hội này tỉ lệ nam nữ chênh lệch, nhưng mà Hạ Hạ, chắc chắn số đàn ông tốt không thể bằng số lượng đàn bà tốt được."
"Con đừng có trưng vẻ mặt như vậy, ba con năm đó cũng có vài người phụ nữ muốn theo lắm đấy."
Lạch cạch, thìa rơi vào torng bát, Tô Hạ nghẹn họng nhìn trân trối: "Gì, Gì cơ?"
"Đừng có trừng mắt to như thế."
Tô Hạ lặng lẽ nhặt thìa lên: "..."
"Hạ Hạ, mẹ là người từng trải, tuy rằng ba con cũng rất chăm lo việc nhà, nhưng mà lòng người khó đoán. Những người phụ nữ đó hi sinh một ít là đã có thể đổi lại nhà xe mà cả đời người khác cũng không đổi được, không danh không phận cũng không sao. Xã hội này rất phức tạp, không chỉ đơn giản một chữ "yêu" có thể nói lên tất cả." Thẩm Tố Mai chỉ vào đầu vào tim: "Con phải có cái này, với cái này."
Tô Hạ có chút mơ màng: "Làm sao bây giờ, mẹ, con từ nhỏ đã não bé, mặt mũi cũng do trời sinh, chẳng lẽ phải đi trang điểm sao?"
Mẹ Tô chỉ hận không thể rèn sắt thành thép, lại đánh vào ót cô cái nữa: "Mẹ nói là phải có đầu óc."
Tô Hạ bị đánh thì kêu lên, mẹ Tô thực sự bị sự chậm hiểu của cô làm cho tức chết rồi, tay đưa ra lấy lại canh giò heo: "Ăn ăn ăn, suốt ngày chỉ biết ăn thôi."
Cô gái nhỏ ưỡn ngực cười làm lành: "Mẹ."
Thẩm Tố Mai lạnh mặt, không hé răng.
"Mẹ mẹ." Tay trái Tô Hạ khoác cổ mẹ: "Không phải con vô tâm, con chỉ cảm thấy chồng nhà con không phải loại người như vậy. Mẹ xem nhiều năm vậy rồi, anh ấy có hoa cỏ gì đâu?"
Thẩm Tố Mai cười lạnh: "Đó là do con ngốc."
Nghiện công kích người khác rồi...
"Vậy mẹ muốn con làm sao bây giờ?"
Rốt cục đợi được lời này, Thẩm Tố Mai sáp lại: "Hạ Hạ, bình thường hai đứa làm có dùng biện pháp không?"
Biện pháp...biện pháp?!
Đã làm gì đâu mà dùng biện pháp...
Tô Hạ khụ một tiếng, làm mặt bình tĩnh che giấu nội tâm sô trào bên trong: "Có."
"Ai nha dùng làm gì? Sao lại không muốn có con. Hiện giờ hai đứa có tình cảm rồi, có con càng thêm gắn bó."
"..."
"Haiz không biết nhìn xa gì cả, mẹ nghiêm túc mà. Tình cảm là một chuyện, nhưng đây là nền móng, có con rồi sẽ là sợi dây gắn kết. Mẹ biết nha đầu con không để ý chuyện này, cho nên bây giờ phải có con."
Dùng con cái để gắn kết vợ chồng?
Tô Hạ nghe thấy lời này có chút kháng cự.
Cô xua tay: "Mẹ, con cái không phải là sợi dây trói buộc. Con cũng không muốn dùng cách này để kiềm chân ai, huống chi...huống chi Kiều Việt sắp đi, con cũng muốn đi theo."
"Xuất ngoại?" Thẩm Tố Mai kinh ngạc: "Không phải bảo bị từ chối rồi sao?"
Tô Hạ a một tiếng: "Cũng chưa biết rõ, anh ấy nói sẽ giúp con nghĩ cách."
Thẩm Tố Mai nhất thời không nói gì.
Tô Hạ phải đi, ra nước ngoài, đi theo chồng mình, theo đạo lý vợ chồng son ở cùng nhau bà hẳn phải vui vẻ.
Nhưng mà, chỗ đó là châu Phi đó.
Vừa xa vừa nóng, điều kiện gì cũng thiếu thốn so với nơi này.
Thẩm Tố Mai lại đau lòng không nỡ, hốc mắt phiếm hồng: "Hạ Hạ, con nhìn con đi, vừa đi một lần đã xa như vậy, nhỡ bị bệnh bị bắt nạt, mẹ không thể lập tức chạy đến chăm sóc con..."
"Con vẫn đang chờ tin tức mà. Mẹ cứ nói như con được đi rồi ấy." Bỗng nhiên cảm thấy cay mũi.
"Ai, đây là chuyện tốt, khóc cái gì." Thẩm Tố Mai lau nước mắt, ôm lấy con gái nhỏ: "Con từ nhỏ đã hiểu chuyện, sang bên kia phải chăm sóc tốt bản thân. Còn nếu có con thì phải trở về, mẹ có kinh nghiệm, biết cách chăm sóc con như thế nào."
Tô Hạ vừa buồn vừa khó xử, nhưng vẫn nhẹ nhàng "vâng" một tiếng.
Thẩm Tố Mai thu dọn đồ đạc trở về, Tô Hạ ngồi trong phòng khách xem TV.
Không để ý thời gian, giờ đã hơn 10 giờ tối, Kiều Việt còn chưa trở về.
Đầu óc chậm chạp của cọ cuối cùng đã cảm thấy có chút nguy cơ.
Tô Hạ gọi điện thoại cho Kiều Việt, lần đầu không có ai nhận. Cô nhíu mày nhìn chằm chằm màn hình, bộ dáng khổ sở.
Nhưng không lâu sau, Kiều Việt gọi lại.
Cô cũng không để ý gì nói: "Bác sĩ Việt, đã muộn rồi, anh đi đường cẩn thận."
Bên phía Kiều Việt rất an tĩnh, dường như đang ở chỗ rất im lặng.
Giọng nói trong loa trầm ổn: "Ừ, anh còn bận một chút nữa, em ngủ trước đi, không cần chờ anh."
Tô Hạ không nói gì.
Kiều Việt thêm một câu: "Ngoan."
Cô bật cười khanh khách.
Được rồi, em để cửa cho anh, không khóa trái."
Chung quy cũng không hỏi anh ở đâu, giữa hai người cần có tin tưởng.
Tiếp tục làm tổ trên sô pha xem TV, nữ chính ôm thắt lưng nam chính: "Oppa, đừng mà."
sseumnida, sseumnida
Tô Hạ nằm trên sô pha, thật nhàm chán.
Không biết cô đợi bao lâu, đợi đến lúc mình mơ mơ màng màng mệt rã rời, cuối cùng nghe được tiếng mở cửa.
Kiều Việt chuẫ bị đi lên lầu, phát hiện TV trong phòng khách còn sáng, trên sô pha có một người đang dụi mắt.
Tô Hạ nhìn đồng hồ trên tường, qua rạng sáng một chút.
"Sao lại ngủ ở đây?" Kiều Việt trao áo khoác ở cửa, theo bản năng hà hơi ấm vào tay.
"Về rồi à?" Tô Hạ lầu bầu: "Muộn thế này."
"Có việc bị trì hoãn."
Tô Hạ đi qua, Kiều Việt ôm lấy cô chuẩn bị đi lên lầu.
Đầu cô dường như vẫn chưa hoạt động, dựa vào vòm ngực có chút lạnh của anh, cọ cọ: "Chuyện gì vậy?"
"Bạn bị bệnh."
Tô Hạ lên tinh thần: "Bị bệnh? Có nghiêm trọng không?"
Ấn đường Kiều Việt nhăn lại, thật đau đầu: "Có chút khó khăn."
Cô a một tiếng, cảm thấy đáng tiếc, nếu bạn bè bị bệnh thì cũng không hỏi nhiều làm gì, còn mơ hồ trấn an: "Hi vọng bạn anh mau khỏe lại."
Kiều Việt cười khẽ, bao nhiêu mệt mỏi tiêu tan không ít: "Ừ, em cũng mau khỏe lại đi."
Tay Tô Hạ tuần sau là được tháo bột, sau đó cần một thời gian để hồi phục. Giờ cô đã quen làm mọi việc bằng tay trái, thậm chí còn có thể viết chữ.
Nhưng mà chữ xấu như gà bới.
Chờ đến lúc ôm cô lên lầu, mở cửa cho thoáng không khí trong phòng, cô bắt được một mùi ngọt nhẹ.
Nhàn nhạt, giống như không có, nhưng cũng không phải mùi hương có trong nhà.
Trong đầu bỗng nhiên nghĩ đến: "Trên người anh có mùi nước hoa."
Kiều Việt nghi hoặc: "cái gì?"
Xong rồi, nhớ ra rồi.
Tô Hạ chun chun chóp mũi: "Em ngửi thấy mùi nước hoa."
Kiều Việt sửng sốt.
"Em không dùng nước hoa."
Kiều Việt: "..."
"Hơn nữa mùi này rất quen.."
Anh dừng lại: "Rõ vậy à?"
Tô Hạ bám vào cổ anh, hung dữ nói: "Nói đi, Hứa An Nhiên làm sao ngàn dặm từ thành phố N chạy đến đây?!"
Đang edit thì có đoạn "欧巴, 哈起码", thấy nó chẳng có ý nghĩa gì, đi google "欧巴" thì nó ra Obama :v (Trung Quốc người ta dịch hết tên nước ngoài ra tiếng Trung). Lúc sau mới thấy thêm một nghĩa nữa là oppa, đọc cả câu lên mới hiểu là âm tiếng Hàn ???.
"欧巴, 哈起码" pinyin là Ōu bā, hā qǐ mǎ, tức là Oppa hajima đó ?.