Tiễn người của công ty bảo hiểm cử đến về xong là đã hơn 10 giờ, tọa đàm của Kiều Việt bên kia chắc còn chưa kết thúc
Tô Hạ vừa dọn đồ vừa nghĩ chồng nhà mình dáng người thẳng tắp đứng trong hội trường, anh chắc là ăn mặc rất chỉn chu nhỉ?
Áo sơ mi với quần tây, từ diện mạo tới dáng người không biết có thể làm mê hoặc bao nhiêu người.
Cũng không ngờ người ít nói như anh lại có thể đi tọa đàm? Trầm giọng nói mỗi một câu xong mọi người buồn chán nhìn màn hình chăng?
Xì
Càng nghĩ càng cảm thấy vui, thu dọn xong nằm lên giường lăn một vòng, lén lút bay đến thành phố N cho anh ngạc nhiên.
Đồ đạc không cần đem gì nhiều, dù sao ngày mai Kiều Việt cũng đi Châu Phi rồi, đợi anh đi rồi tự mình quay lại.
Tô Hạ càng nghĩ càng cảm thấy ý tưởng của mình rất tuyệt, vui vẻ đến mức không thể ngồi yên, lưng đeo balo trực tiếp ra cửa.
Nhưng cô vừa xuống tới dưới lầu, liền phát hiện một người đàn ông ở đối diện mình, ngồi trên bồn hoa cách đó không xa.
Lưng anh ta hơi khom xuống, mặc một chiếc áo khoác da đã lỗi thời, tóc tai lộn xộn, dưới chân là một đống tàn thuốc.
Tô Hạ nhìn một lượt, cảm thấy rất quen, lại đi thêm vài bước, anh ta vừa nhả khói thuốc vừa nghiêng đầu nhìn, khóe mắt có mấy chấm đỏ li ti làm cho lòng cô thầm kêu một tiếng, bắt đầu thấp thỏm.
"Phóng viên Tô."
Tô Hạ lùi về phía sau hai bước, xiết chặt túi trong tay: "Là anh à, Trần Sinh."
Người đàn ông này từng gây ấn tượng mạnh, Tô Hạ nhớ rất rõ.
Vụ đòi nhảy lầu đòi nợ lúc trước là do hắn ta sắp xếp, mà tin nhắn từ số lạ với những lời kích động trên diễn đàn phỏng chừng cũng là từ hắn ta mà ra.
Lúc trước khi điều tra rốt cuộc ai mới là người khất nợ khoản thu công trình, Tô Hạ đã gần như đã phỏng vấn hết những người có liên quan bên trong. Trong đó đa số là nông dân công, đều là người thành thật, chỉ là ngẫu nhiên có cám giác quá khích, nhưng không ai có tâm địa gian xảo cả.
Chỉ duy nhất cái người Trần Sinh này, lại để cho cô có ấn tượng rất sâu.
Trên cơ bản bài trên diễn đàn là do hắn ta kích động đòi nợ, hắn ta tung tin Tập đoàn Cường Thịnh khất nợ tài sản, còn thêm tin đồn gì đó cô không rõ, dù sao tất cả những chuyện này đều do hắn ta khởi xướng ra.
Tô Hạ lùi về phía sau phòng bị, ánh mắt tìm kiếm xem xung quanh còn ai khác không, chỉ tiếc sáng sớm năm mới, ngoài đường một bóng người cũng không có.
Có lẽ nhìn ra Tô hạ đang muốn cầu cứu xung quanh, hắn ta nhếch miệng, lộ ra nụ cười châm biếm.
"Làm khó phóng Viên Tô rồi, còn nhớ rõ tôi như vậy."
Hắn ta vứt tàn thuốc lên mặt đất, nhưng cũng không dẫm lên. Tô Hạ nhìn chằm chằm vào vết máu đỏ tươi bên cạnh chân bên kia của hắn, chóp mũi có thể cảm giác được mùi nguy hiểm phát ra từ người hắn ta.
"Tôi chờ cô lâu lắm rồi, cô là người khá thận trọng. À, hay là nên nói đã làm quá nhiều điều thẹn với lương tâm, cho nên đã sớm có thói quen sợ hãi?"
Thì ra người theo dõi mình chính là hắn ta. Cô không ngờ hắn ta có thể dám thản nhiên ngồi đợi dưới lầu nhà mình như vậy.
Lại nhìn đống tàn thuốc kia, khẳng định từ tối hôm qua đến giờ hắn đều ở đây.
Ngoài cổng gác rất nghiêm, nếu không có chìa khóa thì không thể vào được.
Tưởng tượng người như thế này ngồi dưới nhà mình cả đêm, thật khiến người ta có cảm giác không rét mà run.
Tô Hạ nhíu mày, cố gằng làm cho giọng nói của mình không quá run rẩy, thậm chí còn có chút bình thản: "Anh tìm tôi có chuyện gì?"
"Nếu dám viết cái tin kia, cô cũng đoán ra được chuyện gì rồi đấy." Trần Sinh từng bước tới gần, Tô Hạ cảm thấy tóc gáy của mình đã dựng đứng lên hết rồi: "Có gì từ từ nói chuyện."
Hắn ta phun nước miếng ra, đáy mắt nhuộm một màu đỏ: "Tôi từ từ nói chuyện, cô có đồng ý nghe không?"
"Anh muốn như thế nào?"
Trần SInh bỗng nhiên đưa tay ra, nắm lấy cổ tay Tô Hạ.
Lực của hắn ta rất lớn, Tô Hạ dùng sức giãy dụa nhưng không thoát được, cô hoảng đến mức muốn kêu cứu, nhưng miệng lại bị hắn ta bịt lại.
Trong lúc giãy dụa túi của cô rơi xuống, đồ trong túi đổ hết ra ngoài.
"Cô tốt nhất nên thành thật một chút, nếu không đừng trách tôi không khách khí." Trong miệng hắn ta vẫn còn mùi hơi thở từ ngày hôm qua, mở miệng phun lên mặt cô, ánh mắt cô trong nháy mắt đã đỏ lên rồi.
Cô biết trong tiểu khu chỗ nào cũng có camera, hi vọng có thể quay lại được.
Trần Sinh kéo cô tới đằng sau bức tường lá màu xanh, hai bên đều là lá đa nhỏ. Mùa đông ở đây không lạnh, lá đa vẫn sum xuê, vừa vặn che khuất hai người.
Tô Hạ bắt đầu giãy dụa, Trần Sinh mạnh tay ném cô xuống mặt đất.
Chỗ này ước chừng có 5 bậc thang, cô bị đập vào liền lăn ngay xuống đất, phát ra âm thanh nặng nề.
Cô ngã xuống không biết trời đất gì, lưng và khuỷu tay đập vào góc cầu thang, mắt cá chân vô cùng đau nhức.
Bình thường cũng không có cảm giác yếu ớt sợ đau như vậy, nhưng bây giờ có cảm giác như không thở nổi.
Đáy lòng tràn ngập sợ hãi, Tô Hạ liều mạng lấy tay chống lên mặt đất, đẩy lui người về phía sau: "Rốt cục anh muốn làm gì? Làm như vậy với anh thì có lợi ích gì?"
"Sửa lại bài báo." Hắn ta lạnh lẽo nói ra mục đích của mình.
Tô Hạ vẫn chưa hoàn hồn, ôm lấy cánh tay đang đau điếng: "Cái gì?"
"Bài báo của cô viết, sửa lại."
Bài đã đăng rồi, Tô Hạ không có quyền sửa, người có quyền chỉ có Lục Lệ Ngôn.
Giờ phút này Tô Hạ chỉ mong sao hắn ra điều kiện, có điều kiện mới có thể thương lượng đường sống cho mình.
Cô lui về phía sau đứng lên: "Được, tôi sửa."
"Sửa ngay ở đây."
Tô Hạ trợn tròn mắt: "Ở đây không có máy tính, không có Internet, làm sao tôi sửa được?"
Trần Sinh đảo mắt qua mắt cá chân sưng vù của Tô Hạ, biết cô không thể chạy được, ngồi xổm xuống nắm lấy cằm của cô, để cô nhìn thẳng vào mắt hắn: "Điện thoại."
Tô Hạ nhịn đau: "Được, điện thoại của tôi."
"Dùng của tôi."
Người này rất cảnh giác.
Tô Hạ đâu dám để hắn ta cầm di động của mình, quyền hạn tài khoản của cô không thể sửa bài viết được.
"Mạng của anh không được, trong tòa soạn sử dụng mạng nội bộ, ngoại mạng không có cách nào -"
"Ba."
Tô Hạ bụm mặt, đầu ong ong.
Làm việc lao động chân tay nên thể trạng của hắn ta rất khỏe, cái tát này thực sự rất tàn nhẫn, qua một lúc Tô Hạ mới ý thức được mình bị Trần Sinh đánh, không biết từ lúc nào đã ngã trên mặt đất.
Trần Sinh hé miệng ra rồi khép lại, giọng nói của hắn ta như xa như gần.
Cả người Tô Hạ lâng lâng, một hồi sau mới phát hiện ánh mắt Trần Sinh không đúng, cúi đầu nhìn, phát hiện trên ngực mình có một vết máu.
Cô đưa tay sờ sờ mũi mình.
Sao lại chảy máu mũi?
Đầu cũng rất đau, cô liền dựa vào bồn hoa.
Đây là những điều cuối cùng mà ý thức cô còn nhớ được, giây tiếp theo, trước mắt cô tối sầm, không còn biết gì nữa.
*****
Trong bệnh viện có một số ca bệnh đặc thù, bệnh viện cũng nhờ Kiều Việt hội chẩn, đến khi thảo luận xong cũng đã là giữa trưa.
Lãnh đạo bệnh viện nhiệt tình mời anh ăn bữa cơm, chủ nhiệm khoa lây nhiễm Lương Trung Vũ lôi kéo anh không thôi: "Kiều Việt, không bằng ở châu Phi khô khan, bệnh viện chúng tôi mời cậu về, chỉ cần cậu đồng ý đến, đảm bảo sẽ cho anh đãi ngỗ cấp phó chủ nhiệm."
Kiều Việt uyển chuyển từ chối: "Cảm ơn."
Thấy Kiều Việt vẫn không đáp ứng, vẻ mặt mấy vị lãnh đạo bệnh viện cũng có vẻ không nén được giận.
Không biết vì sao, Kiều Việt cảm giác giật giật mí mắt.
Giật mắt phải là điềm không may.
Trong đầu văng vẳng lời mẹ Trần hay nói, bất đắc dĩ lắc đầu.
Hiện tượng này giải thích dưới góc độ y học chẳng qua chỉ là bắp thịt xung quanh vành mắt co giật, buổi tọa đàm hôm nay quá gấp, tối hôm qua phải chuẩn bị tài liệu, mắt cũng mệt mỏi.
Người bên kia vẫn nhìn Kiều Việt bất động, đáy lòng có chút cảm thán.
Ở đây có phó viện trưởng, cũng có chủ nhiệm các phòng, rõ ràng đã nhìn trúng anh, không ngờ cũng không lay chuyển được anh.
Nhưng Kiều Việt một thân đầy kinh nghiệm, ở Đức học được bao nhiêu kiến thức, chuyên về khoa ngoại tim mạch. Về sau không biết vì sao lại thích học về bệnh truyền nhiễm chẳng có gì thú vị, còn học tới trình độ cao nhất.
Người khác học hành gian khổ cả chục năm cũng không học tới, anh ta chỉ là tùy tiện muốn học liền học được ngay.
32 tuổi vẫn còn trẻ, diện mạo cùng khí chất đều rất tốt, thầy của anh ta lại là nhân vật nổi tiếng thuộc hàng ngôi sao trong giới.
Bệnh viện nào trong nước cũng mở rộng cửa chào đón anh ta, chỉ là còn phải xem anh ta có đồng ý hay không.
Nghĩ đến đây, mấy người kia lại không tránh được hạ mình thêm vài phần: "Bác sĩ Kiều, hay là anh gọi người nhà cùng đến, thay đổi thời gian một chút chúng ta cùng nhau ăn cơm?"
Người nhà.
Kiều Việt giật mình, khó trách cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó, trước khi tọa đàm diễn ra anh đã đặt điện thoại ở chế độ im lặng.
Lại vì không để sóng điện từ ảnh hưởng đến cơ thể, anh cũng không để điện thoại trong người.
Giờ lại mở ra, bên trong có vài cuộc gọi nhỡ, đều là số lạ, không phải Tô Hạ.
"Xin lỗi, tôi gọi điện thoại một chút."
Xin phép ngắn gọn xong Kiều Việt ra chỗ vắng người, nhấn nút gọi lại, chuông reo một lúc thì có người bắt máy, trong điện thoại truyền đến âm thanh nhốn nháo.
"Alo alo, anh là ai?" Người bên kia dường như phải hét lên.
Kiều Việt khẽ nhíu mày: "...Là ai gọi điện thoại tới vậy?"
"Có người gọi điện thoại tới, hỏi vừa rồi ai gọi cho người ta vậy?" Người bên kia hét lên với những người đằng sau, là giọng đàn ông, bối cảnh hỗn loạn.
Kiều Việt: "..."
"Có phải là người nhà của Tô Hạ không, chúng tôi là nhân viên của công ty Bất động sản Thụ Giang."
Qua điện thoại, Kiều Việt nghe thấy người bên kia hô một tiếng, lòng bỗng cảm thấy căng thẳng.
"Tô Hạ làm sao?"
Anh rất hiếm khi sốt ruột, thói quen bình thường chỉ nói một lần.
Nhưng lần này lại hỏi tới hai lần, bên kia vẫn rất ồn ào, Kiều Việt trầm giọng hỏi lại, như gằn từng tiếng: "Tô Hạ ở đó làm sao?"
Người bên kia dường như lúc này mới đi tới, trong toa truyền đến tiếng ma sát, âm thanh trở nên rõ ràng hơn: "Là người nhà của Tô Hạ à? Chúng tôi thấy cuộc gọi gần nhất của cô ấy là gọi cho anh. Cô ấy hiện giờ đang ở bệnh viện số 1 thành phố, lầu 7, phòng 63, giường số 3, anh mau đến đi."
Bệnh viện?
Nhập viện?
Kiều Việt cất cao giọng, mạnh mẽ hỏi: "Có chuyện gì?"
Có người ác ý tổn thương cô ấy, người đã chạy rồi, ở tiểu khu có biên bản, đã báo cảnh sát rồi. Hiện tại Tô Hạ bị gãy xương tay phải, đang chụp CT não để xem có vấn đề gì khác không, gọi cho cha mẹ cô ấy không có ai bắt máy, em gái của cô ấy trong một tiếng rưỡi tới không thể về kịp, anh là..."
"Cô ấy là vợ tôi."
"Vậy là tốt rồi." Người kia nhẹ nhàng thở ra: "Đã có người chăm sóc bên cạnh, viện phí cũng đã giúp ứng trước rồi, Tô Hạ gặp chuyện trong tiểu khu một phần cũng là do sơ suất của bên tôi -"
"Tạm thời đừng báo cho cha mẹ cô ấy, tôi sẽ đến ngay."
Không chờ đối phương đáp lại, Kiều Việt đã trực tiếp cúp điện thoại.
Tim như bị thứ gì đó bóp lấy, cảm xúc càng ngày càng thấp. Chưa bao giờ anh cảm thấy khó chịu ở nơi đó như vậy, ấn đường Kiều Việt nhăn chặt lại, tựa như hình chữ xuyên.
"Bác sĩ Kiều."
Sau lưng có người gọi, Kiều Việt không quay đầu lại, dùng tay ra hiệu: "Thật xin lỗi, trong nhà có chuyện, tôi thực sự phải đi."
Ác ý tổn thương.
Lúc Kiều Việt lái xe, trong đầu cứ vang lên bốn chữ này, đôi môi anh mím chặt.
Anh không về nhà, trực tiếp lái xe đến thẳng sân bay, trên đường gọi cho Tô Hạ mấy lần, nhưng điện thoại vẫn ở trạng thái tắt máy.
Sau đó anh nói chuyện với Tô Thần nãy giờ vẫn còn khóc nức nở, giọng nói vẫn còn run rẩy: "Em cũng đang vội về, không biết chị em thế nào rồi. Sao lại bị người ta đánh, người bên công ty nói chảy không ít máu..."
Kiều Việt trấn an cô, nhưng sắc mặt ngày càng trầm xuống.
Trong sân bay người đến người đi.
"Đến thành phố D 3 giờ mới có chuyến bay."
Bây giờ là 11 giờ, phải chờ thêm 4 tiếng, ngồi máy bay thêm 3 tiếng, đến thành phố D chắc sẽ tầm 6 giờ, anh không thể để cô một mình chờ lâu như vậy được.
"Thành phố bên cạnh có chuyến bay nào đến thành phố D trước 3 giờ không?"
"Anh chờ một chút."