Gả Cho Bác Sĩ Kiều

Chương 1: Khuê nữ nhà ba rất cô đơn



Nồi lẩu đang sôi sùng sục, mùi hương mê người chui đầy mũi. Tô Hạ hăm he rất lâu rồi, nhưng mẹ già đang trầm mặc ngồi phía đối diện, nên đành phải ngoan ngoãn chờ đợi.

Sắc mặt của mẫu thân đại nhân không có chỗ nào coi là tốt cả: "Kiều Việt đâu?"

Quanh đi quẩn lại, quả nhiên là muốn hỏi anh, Tô Hạ mặt mày ủ ê trả lời: "Anh ấy..."

"Ai, người ta còn bận sự nghiệp, hiểu mà hiểu mà." Tô ba cố gắng xoa dịu bầu không khí, gắp thịt bò cho Tô Hạ. Cô gái nhỏ cười ha ha đưa chén nhận lấy, chợt nghe mẫu thân ho khan một tiếng.

Hai người liền không dám nhúc nhích.

Bên ngoài là tiếng pháo hoa nổ liên tiếp, chỉ có thể nghe thấy tiếng sôi sùng sục trong căn nhà đặc biệt yên tĩnh. Hai hàng lông mày của Tô Hạ nhăn tít lại, dáng vẻ khổ sở: "Mẹ, lúc đầu anh ấy định về rồi, nhưng bên đó lại xảy ra chuyện, mẹ cũng xem tin tức rồi đó, tình hình bên đó nước sôi lửa bỏng không đúng sao? Ngày nào cũng có thiên tai, không thể bỏ về được. Anh ấy..........rất bận mà."





Ba! Thẩm Tố Mai buông đũa xuống, mây đen đầy mặt: "Nó rất bận? Một năm chỉ có một cái Tết âm lịch thôi, vậy mà hai năm rồi vẫn chưa về lần nào. Không biết châu Phi nóng bức kia có cái gì hay ho? Hả? Bỏ mặc khuê nữ như hoa như ngọc nhà mình không thèm ôm, lại đi ôm một đám quỷ đen đúa..."

Nghe mẹ già càng cằn nhằn càng thái quá, tỏ vẻ cực kỳ phẫn nộ. Tô Hạ không nói nên lời, trong đầu hiện ra cảnh Kiều Việt mặt lạnh như tiền ôm một đám phụ nữ da đen...

Cảnh tượng quá kinh khủng, Tô Hạ lắc đầu nguầy nguậy, đang định nói thì điện thoại trên bàn bắt đầu rung liên tục, rè rè rè.

Mấy người tập trung nhìn vào, Tô Hạ lập tức nhảy bật lên, mặt đỏ lên như muốn nói: "Đừng nhìn."

"Mặt lạnh cấm dục?" Em gái Tô Thần ngửa mặt cười to, đến nỗi mặt vặn vẹo: "Anh rể tội nghiệp của em..."



Tô Hạ đỏ mặt chạy ra ban công, run run vì không mặc áo khoác, nhận điện thoại mà bên kia vẫn trầm mặc, cô rụt rè lên tiếng: "...Alô?"

"..." Tiếng của Kiều Việt truyền đến, trầm thấp mang theo từ tính: "...Mọi người chuyển nhà rồi?"

Chuyển nhà?

Tô Hạ nắm chặt điện thoại, rất nhanh thoát khỏi trạng thái mơ màng, cô a một tiếng, gật đầu vào loa: "Đúng vậy đúng vậy, một năm trước chuyển nhà rồi, em quên nói cho anh..."

Kiều Việt nhìn căn phòng trống trơn không hề có hơi người, không chút do dự xoay người rời đi: "Nhà mới?"

"Ở số 81 đường Lô Đồng.......Anh đã về rồi à?"

"Ừ, tạm thời lịch trình thay đổi, được nghỉ bảy ngày."

"Vậy anh đến đây rồi à?" Tô Hạ lúc này vẫn còn chút khẩn trương liền nói lắp, đầu óc trống rỗng y như thời đi học bị cô giáo hỏi bài.



"...Ừ."

Tô Hạ cúp điện thoại, ngơ ngác đứng ngoài ban công, cho đến khi chóp mũi bị gió lạnh thổi đến mức đỏ ửng lên mới xoa xoa hai má tê tê. Cô co rúm lại quay về phòng khách, phát hiện sáu ánh mắt trong nhà đều đang nhìn mình chằm chằm.

Mẹ Tô buông đũa, mừng rỡ tươi cười: "Là Tiểu Việt à?"

"Vâng..."

"Nó nói gì thế?"

"Anh ấy nói...anh ấy sắp đến đây rồi..."

Thẩm Tố Mai ừ một tiếng: "Hạ Hạ, đi theo mẹ, Thần Thần nữa, con cũng đi luôn."

Tô Hạ ù ù cạc cạc đi qua, vừa mới bước vào phòng ngủ liền nghe thấy tiếng mở khóa lách cách, mẹ già có chút nóng vội lục lọi tủ quần áo: "Váy? Trời đang lạnh, bỏ đi. Hay cái này? Ai cái này lỗi thời rồi, còn cái gì nữa không? Hạ Hạ con lại đây xem cái này xem."

Tô Hạ nắm chặt bộ đồ ngủ gấu trúc màu hồng phấn, dở khóc dở cười: "Mẹ, có phải tiếp khách gì đâu, sao phải thay quần áo?"
"Mẹ bảo con đi tiếp khách bao giờ?" Thẩm Tố Mai hừ lạnh: "Thay đi, coi coi con đang mặc cái gì, hai chị em các con hơn kém nhau 6 tuổi, ra khỏi cửa người khác cũng không phân biệt được ai là chị ai là em nữa."

Tô Hạ hoan hỷ: "Khen con trẻ à?"

"Chê em già!" Tô Thần vểnh môi không vui.

"Ý mẹ là hai đứa ngây thơ quá." Cuối cùng cũng tìm ra một cái áo trông giống áo len, ném sang cho Tô Hạ: "Cởi ra!"

"Con không." Tô Hạ không vui nói: "Kiều Việt về thì về, con cũng không phải chưa cho anh ấy nhìn-"

Thẩm Tố Mai phản xạ có điều kiện, che tai của Tô Thần lại: "Trẻ vị thành niên đang ở đây đấy."

Tô Hạ dở khóc dở cười: "Mẹ nghĩ đi đâu vậy? Ý con nói là áo ngủ, áo ngủ ấy."

Mẹ Tô lại nổi giận không kìm nén được: "Kết hôn hai năm mà nó mới chỉ nhìn thấy áo ngủ của con thôi hả?"

"Giờ con trả lời thế nào mới được đây..." Cô gái nhỏ ngã lên giường, lăn qua lộn lại, cảm thấy rối rắm.
Thẩm Tố Mai cũng không bịt tai nữa, hai tay chống nạnh đứng bên giường: "Chả trách tới giờ mẹ vẫn chưa được ôm cháu, tình cảm của hai đứa đúng là thuần khiết như thiên sứ ấy nhỉ?"

Tô Thần đứng bên cạnh bày ra vẻ mặt em biết hết rồi, cuối cùng mắt thấy mẹ già thật tức giận rồi, vội tiến lên hòa giải: "Ai nha chị à, chị mau thay đi, đàn ông trên đời ai chả thích phụ nữ chưng diện, chị búi tóc củ tỏi rồi mặc áo ngủ như thế, đứng với anh ấy trông cứ như ông chú với Lolita ấy, người khác nhìn vào lại tưởng chị còn chưa đủ mười tám tuổi, lại nói anh rể em..." Vẻ mặt cô nàng lấm la lấm lét: "Lạm dụng trẻ vị thành niên."

"Cái con nhỏ này." Tô Hạ bật dậy tóm lấy em gái, hai người ở trên giường náo loạn một hồi.

Leng keng.

"Đến đây đến đây-"

FML, sao nhanh vậy? Tô Hạ liền đứng thẳng người, Tô Thần động tác còn nhanh hơn, như một cơn gió chạy ra ngoài.
"Anh rể! Anh rể. Đã lâu không gặp, lại đẹp trai thêm rồi!"

Chưa kịp xuống lầu đã nghe tiếng Tô Thần háo sắc thét chói tai, cô liền đảo mắt khinh thường. Người đàn ông thân hình cao lớn đứng ở cửa, phong cảnh tuyết bay ngập trời ngoài kia cũng không nhìn vào trong mắt nữa rồi.

Kiều Việt...

Tay Tô Hạ đang nắm chặt thành ghế hơi hơi dùng lực.

"Tiểu Việt à, khách khí cái gì, con nói tới thì cứ tới, còn mang đồ tới làm gì."

Tô Hạ lúc này mới phát hiện trong tay Kiều Việt mang không ít đồ, không cần nhìn cũng biết là có rượu có thuốc (lá). Cha già nhà mình rất thích hai thứ này, quả thật vui đến nỗi cười toe toét.

"Nên làm mà."

Anh lễ phép gật đầu, mẹ Tô cười cười đi ngang qua người Tô Hạ, thuận tiện đẩy cô về phía trước, cô gái nhỏ lảo đảo từ trên lầu đi xuống. Cô có chút xấu hổ, đến nỗi không biết làm gì đành chỉ chỉ ngón tay: "Anh, anh đã về rồi à?"
Một câu vô nghĩa, Tô Thần cười muốn hụt hơi: "Trông chị như con ngốc ấy."

Ánh mắt của Kiều Việt rơi trên người Tô Hạ, xa nhau hai năm cô căn bản không có thay đổi gì, chỉ là tóc dài hơn, tùy tiện quấn thành một vòng trên đầu. Xuống chút nữa, cổ áo ngủ hơi hơi mở ra làm lộ cái cổ nhỏ nhỏ trắng trắng nhẵn nhụi, ánh mắt dừng lại trong chốc lát rồi dời đi.

Tô Hạ lúc này mới hậu tri hậu giác, vội vàng khép lại cổ áo lúc này bị Tiểu Thần kéo ra, mặt mũi đỏ bừng đến mang tai.

Kiều Việt bước vào cửa, trên người còn mang theo hơi lạnh. Tô Hạ lúc này mới để ý anh mặc rất mỏng, áo sơ mi khoác thêm áo khoác bên ngoài, không còn quần áo giữ ấm nào khác. Thẩm Tố Mai đau lòng, vội vàng lấy thêm chén đũa, còn nhiệt tình hơn lúc chiêu đãi khuê nữ nhà mình: "Tiểu Việt, đã ăn cơm chưa?"
Ánh mắt Kiều Việt đảo qua cái lẩu ở chính giữa phòng khách, mùi ớt cay nóng cuồn cuộn xông lên. Anh do dự: "Ăn..."

"Anh rể anh rể! Lẩu này là do em tự làm đó, anh thử một chút xem có ngon không!"

Kiều Việt cũng ngại từ chối, gật đầu: "Được."

Anh ngồi xuống bên cạnh Tô Hạ, tuyết trên quần áo bị hơi ấm của lò sưởi bên trong làm tan chảy thành nước, cái bàn rất nhỏ, vốn là chỉ dành cho bốn người ngồi, có anh lại ngồi thêm, không tránh khỏi hai cánh tay cọ cọ vào nhau.

Tô Hạ không khỏi rùng mình, hình như người đàn ông bên cạnh cũng phát hiện ra, cố gắng ngồi xích ra phía bên kia một tí.

Bữa cơm này mọi người đều rất vui vẻ.

Kiều Việt chẳng nói chuyện gì, nhưng cũng vẫn chăm chú lắng nghe, đối với vẻ ríu ra ríu rít của Tô Thần thật sự rất kiên nhẫn.

"Anh rể anh rể chỗ các anh có chiến tranh không?"
"Đang là thời bình."

"Lúc đến nhà khám bệnh có người bảo hộ không? Em xem trên tivi người ta toàn diễn như vậy."

"Còn tùy tình huống."

"Vậy các anh mỗi ngày làm gì? Ăn cái gì? Chỗ ở có an toàn không?"

"Khám bệnh, căn tin có đồ ăn Trung Quốc, an toàn."

"Vậy trong đội ngũ của anh có ai là nữ không? Anh thấy em thế nào?" Tô Thần cố làm mắt to tròn:"Anh xem 'Hậu duệ mặt trời' chưa? Đội các anh có thiếu ai như em không?"

Kiều Việt: "...Hậu duệ của ai?"

Tô Hạ cảm thấy mất mặt, thẳng thắn chặt đứt: "Lo ăn cơm, không nói chuyện."

Thẩm Tố Mai liên tục gắp rau cho Kiều Việt: "Con vất vả rồi, ngồi máy bay mất bao lâu vậy?"

"Cám ơn mẹ, 9 tiếng 41 phút, vẫn tốt ạ."

Nói đại khái là được rồi, còn chính xác đến từng phút...Tô Hạ lầm bầm.

"Nói vậy con xuống máy bay là tới đây luôn à?" Thẩm Tố Mai vừa mừng vừa sợ: "Vậy bên thông gia...?"
Động tác dùng đũa của Kiều Việt dừng lại một chút, tầm mắt đảo qua cái tai đang vểnh lên của Tô Hạ, cô gái nhỏ trong nháy mắt liền ngồi nghiêm chỉnh.

"Dạ xem ý Hạ Hạ thế nào."

Câu trả lời này làm Thẩm Tố Mai mừng rỡ cười tươi rói: "Không sao không sao, vợ chồng son các con làm gì thì làm, nếu muốn đưa Hạ Hạ sang bên kia đón năm mới chúng ta cũng không có ý kiến, đứa nhỏ này ngồi mốc ở nhà rồi, kéo nó ra ngoài phơi nắng cho đổi không khí."

Tô Hạ phun ra một cái: "Phốc."

Toàn bộ quá trình Kiều Việt được Thẩm Tố Mai gắp cho cái gì thì ăn cái đó, cũng không chủ động duỗi đũa ra. Ba Tô đã sớm đem rượu thuốc ngâm rất lâu rồi ra, lôi kéo Kiều Việt hết ly này tới ly khác, chẳng bao lâu sau thì đã say rồi: "Tiểu Việt à, giao khuê nữ nhà ba cho con, ba cảm thấy rất yên tâm. Con là người kiên định cầu tiến, chỉ có điều bình thường lại không ở nhà..."
Tô Hạ vội bụm miệng ông lại, vẫn không ngăn được câu tiếp theo: "Khuê nữ nhà ba rất cô đơn..."

Ba Tô cứ lầm bầm: "Khuê nữ nhà ba rất cô đơn."

Ánh mắt Kiều Việt dừng trên mặt Tô Hạ, tựa hồ đang quan sát xem có phải cô thật cô đơn không.

Tô Hạ lấy tay che trán, đầu đầy vạch đen: "Đừng nhìn em, em không cô đơn đâu."

Tiếng cười khẽ làm da đầu cô run lên, ngón tay thon dài xinh đẹp của Kiều Việt che môi dưới: "Ba, con biết rồi."

Biết cái đầu anh ấy. Tô Hạ phát cáu.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv