Tháng Tư, theo như yêu cầu của mẹ Đàm, hai vợ chồng son bọn họ sẽ đến nhà bà nội ở vài ngày.
Thực ra công việc của hai người đều rất bề bộn, hoàn toàn không thể dành ra thời gian, nhưng lỡ đồng ý rồi cũng không thể đổi ý nữa. Vả lại thêm một thời gian nữa cũng đã đến hôn lễ, cũng nên ở bên đó mấy ngày, vì vậy hai người đều xin nghỉ phép.
Bên Đàm Tích xin nghỉ tương đối dễ, dù sao Trình Lập Tắc cũng vui vẻ để cho cô chạy đi. Còn Hoắc Kỳ thì thực ra cũng rất dễ dàng, bởi vì trong bệnh viện có cổ phần của anh, chỉ là anh vốn là một bác sĩ có trách nhiệm, nghĩ cứ như vậy mà đi thì không tốt.
Xin nghỉ ba ngày, cộng thêm hai ngày cuối tuần, tổng cộng là năm ngày.
Mấy ngày trước Hoắc Lợi Kiệt có đến nhà chơi, là tới một mình, có vẻ như có lòng muốn hòa giải với Hoắc Kỳ.
Dù sao thì trước kia vì chuyện của Đàm Tích, giữa hai anh em khó tránh khỏi sẽ có xích mích.
Thế nhưng toàn bộ hành trình đi xem nhà với nhau, hình như Hoắc Kỳ không hề tức giận chút nào.
Bởi vì Tôn Nghệ Mạn còn ở viện điều dưỡng, chạy qua nhà Hoắc Kỳ thì không quá tiện đường, mà Hoắc Lợi Kiệt cũng đến nhà bọn họ chơi, nên chạy sang nhà Đàm Tích vẫn có thể được.
So với cuộc điện thoại lần trước thì tâm trạng bây giờ của Hoắc Lợi Kiệt đã tốt hơn rất nhiều.
Có lẽ người phụ nữ anh ta thích đã tỉnh lại. Chuyện tình cảm của hai người họ Đàm Tích cũng không rõ lắm, chỉ là thông qua cuộc trò chuyện giữa hai anh em, cô đại khái có thể ghép lại thành một câu chuyện.
Không đơn giản chỉ là tự ngược lẫn nhau.
Hoắc Lợi Kiệt nói chuyện với cô cũng thoải mái hơn rất nhiều,còn mua quà cáp đến cho bọn cô, nhìn dáng vẻ thì có lẽ đã chấp nhận người em dâu này rồi.
Nói thật, đến tận bây giờ Đàm Tích chưa từng hận Hoắc Lợi Kiệt.
Bởi vì nếu đứng trên lập trường của anh ta, cô hoàn toàn có thể hiểu được, dù không có mối quan hệ thương nghiệp này thì cô vẫn hi vọng em trai mình có thể cưới một người con gái khỏe mạnh hơn.
Đây chính là suy nghĩ của người bình thường.
Đàm Tích cũng rất nhiệt tình bày ra một đĩa trái cây đón tiếp Hoắc Lợi Kiệt, còn giúp Hoắc Kỳ chuẩn bị một bàn cơm trưa phong phú để đãi Hoắc Lợi Kiệt.
Hoắc Lợi Kiệt đi rồi, Hoắc Kỳ bèn hỏi cô: “Em không hận anh ấy sao?”
Đàm Tích nói: “Là anh trai anh mà, sao em có thể hận được.”
Hoắc Kỳ nâng mặt cô lên: “Tích Tích quá tốt bụng.”
“Cái này cũng không tính là tốt bụng, chỉ là đứng trên góc độ của người khác để nhìn nhận vấn đề thôi.”
Đây là chuyện mà một người bình thường nên làm.
“Có thể làm được điều này đã hơn hẳn nhiều người rồi.” Ánh mắt Hoắc Kỳ thành khẩn nhìn cô.
“Anh đây là đang ‘người tình trong mắt hóa Tây Thi’ đấy, mặc kệ anh.”
Đàm Tích thực sự cảm thấy mình chỉ đang làm chuyện thuộc về bổn phận của mình mà thôi, cho dù lúc trước Hoắc Lợi Kiệt không đưa thư cho Hoắc Kỳ, thì cô chỉ cảm thấy tiếc nuối.
Hoắc Lợi Kiệt là anh trai của Hoắc Kỳ, đương nhiên sẽ đứng trên góc độ lớn hơn để lo lắng vấn đề.
“Nói thật, anh từng hận anh ấy.” Hoắc Kỳ nói, “Nhất là lúc biết lá thư bị mất.”
Bọn họ cũng chỉ còn thiếu một chút, lại vì bước nhạc đệm này mà bỏ lỡ nhau nhiều năm như vậy.
“Hận thù không giải quyết được bất cứ vấn đề gì.” Đàm Tích nói.
“Ừ.” Hoắc Kỳ nhìn về phía cô, “Chỉ là kể từ thời điểm đó, cuộc sống của anh là do nắm giữ, nếu ông trời đã đưa em đến trước mặt anh, anh sẽ không bao giờ để em chạy mất nữa.”
Bỏ lỡ một lần, chẳng lẽ còn bỏ lỡ cả đời sao?
Đàm Tích nói: “Cho nên ông trời cũng rất thông minh, ông ấy biết hai chúng ta nên ở cùng nhau, cho nên hai ta mới được hạnh phúc như bây giờ.”
Hoắc Lợi Kiệt cũng không phải là người xấu theo nghĩa đen, mỗi người đều có lập trường riêng của mình.
“Thêm một thời gian nữa, chúng ta cũng về nhà cũ thăm anh trai anh đi.” Đàm Tích nói, “Một mình ở trong nhà cũ trống trải đó cũng cô đơn lắm.”
“Sao có thể cô đơn được chứ?” Hoắc Kỳ khẽ cười, “Có chị Thiệu Nhiên ở cùng với anh ấy mà.”
Lần này Hoắc Lợi Kiệt đến đây, nhìn sắc mặt có vẻ ấm áp hơn không ít, như được tình yêu tưới tắm và bồi dưỡng.
–
Hai người về đến nhà Đàm Tích, mẹ Đàm đã thu dọn sạch sẽ phòng ngủ của Đàm Tích, cửa phòng rộng mở, chăn đệm mềm mại thơm tho.
Lần này hai người có thể danh chính ngôn thuận ngủ chung một chỗ, chính thức có thân phận vợ chồng.
Lúc bọn họ về đến nhà, trùng hợp có mấy chú thím tới nhà Đàm Tích nói chuyện phiếm, vừa nhìn thấy Hoắc Kỳ hai mắt liền sáng lên: “Ai da, thằng bé nay nhìn rất có khí chất!”
Là một người chú của Đàm Tích, cô gọi một tiếng “chú”, còn nói: “Chồng cháu đâu chỉ có khí chất, còn siêu cấp đẹp trai nữa chứ đùa.”
Thím cô nói: “Đúng là rất đẹp trai, xung quanh khu này không có thằng nhóc nào đẹp trai như này cả, là người thành phố sao?”
Hoắc Kỳ khẽ gật đầu: “Ông nội cháu ở nơi này.”
“Người nhà cháu làm nghề gì?”
“Dạ mở công ty, làm kinh doanh.” Hoắc Kỳ giới thiệu đơn giản.
“Nhóc con, thế còn cháu?” Thím vẫn chưa chịu buông tha, tiếp tục hỏi Hoắc Kỳ.
Đàm Tích có chút nghẹn lời, thầm nghĩ đây là lần đầu tiên gặp mặt, nói những lời này thật sự không hay.
“Cháu là bác sĩ, công tác ở bệnh viện Chí Hoa.”
“Ai da, bệnh viện Chí Hoa tốt lắm đấy.” Thím kinh ngạc nói, “Bệnh viện đó rất nổi tiếng, thím cũng có nghe nói, mấy bệnh gì mà khó trị, cứ đến Chí Hoa là khỏi. Bệnh viện này thậm chí còn chẳng quảng cáo gì, cũng không thèm tuyên truyền, thế nhưng tất cả mọi người đều biết nó rất lợi hại.”
Hoắc Kỳ nheo mắt, gật đầu.
Thím lại chuyển trọng tâm câu chuyện sang Hoắc Kỳ: “Thím có một vấn đề, Tích Tích nhà thím từ nhỏ đã là đứa bé ngoan, chưa từng thấy yêu sớm.”
Ba Đàm chột dạ ho khan một tiếng, nỗ lực muốn cắt lời thím, thế nhưng thím vẫn tiếp tục nói: “Chàng trai, nhìn cháu đẹp trai như thế này, công việc cũng ổn định, chắc chắn trước kia có bạn gái rồi đúng không?”
Thực ra mấy lời này không được lịch sự cho lắm, thế nhưng thím và bọn họ có quan hệ tốt, hơn nữa con dâu của thím lại có một mối tình đầu, kết hôn xong cũng không sống yên ổn, thường xuyên cãi nhau với mối tình đầu đó, cho nên bà lo lắng Hoắc Kỳ cũng sẽ như vậy.
Ba Đàm che trán: “Tích Tích nó cũng từng yêu sớm.”
Thím: “…”
Hoắc Kỳ nhếch môi cười, con ngươi đen óng nhìn chằm chằm về phía Đàm Tích: “Là cháu. Cháu và cô ấy đều là mối tình đầu của nhau.”
“Xin thím yên tâm, đời này cháu sẽ không phụ lòng Tích Tích đâu.”
Giọng điệu chân thành, bề ngoài cũng rất tuấn tú, ngôn từ thì ý tứ hàm xúc, không có gì đáng nghi ngờ, cũng không biết vì sao rất dễ khiến người khác tin tưởng anh. Ý của thím cũng là vì Đàm Tích, cho nên cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Ba Đàm đã đặt một phòng riêng ở nhà hàng, cả nhà đi tới đó ăn cơm, nhưng mẹ Đàm muốn ăn cơm ở nhà để có cảm giác vui vẻ hòa thuận hơn, ba Đàm để cho mẹ Đàm quyết định, cuối cùng là ăn ở nhà.
Nhóm các chú thím rời đi trước, dù sao bàn về thân thiết, mấy người bọn họ mới là người một nhà. Chú thím đi rồi, ông bà nội cũng tới.
Mọi người không ở chung nhà với nhau, dù sao ông bà nội vẫn còn rất minh mẫn, thân thể khỏe mạnh.
Bà nội thoạt nhìn đã rất già, tình cảm giữa Đàm Tích và bà nội rất sâu đậm, bà nội vừa qua tới nơi đã gọi một tiếng “Tích Tích”, Đàm Tích lập tức chạy tới chỗ bà, giống như một đứa trẻ.
Lúc trước khi hai bên cha mẹ cùng ngồi xuống bàn bạc về hôn lễ của con cái, thực ra mọi người đã gặp mặt nhau rồi, nhưng lúc đó tương đối vội vàng, nên chưa tiếp xúc nhiều với nhau.
Bà nội nhìn thấy Hoắc Kỳ, cũng không giống như thím mà chỉ hỏi một số vấn đề quan trọng, bởi vì lúc trước bà nội cũng đã tìm hiểu tình huống rồi.
Bà nội nói: “Tích Tích, cũng mấy tháng không gặp rồi, sao bà cảm thấy mặt cháu lại nhỉnh hơn một chút nhỉ.”
Đàm Tích giận dỗi hừ một tiếng: “Bà nội, bà còn bảo là nhớ bọn cháu lắm, đây là cách bà nhớ người khác sao?”
Tuy rằng đúng là mập lên, cũng lên ba bốn cân.
“Xem ra Tiểu Hoắc thương cháu lắm đây.” Bà nội nheo nheo mắt nhìn về phía Hoắc Kỳ, “Tích Tích ở nhà rất lười, không thích dọn phòng, cũng không thích sửa sang cho bản thân, không biết làm cơm, con bé có cái gì không tốt, cháu cứ bảo với mọi người.”
Đàm Tích: “?”
Cả nhà này bị cái gì thế, mẹ ruột rảnh rỗi là nói xấu cô hai câu, ngay cả bà nội cũng không nói đỡ cho cô chút nào.
Hoắc Kỳ bình thản tiếp lời bà nội: “Tích Tích rất tốt, tay cô ấy mềm mại, cháu không nỡ để cô ấy làm việc nhà.”
Đàm Tích bồi thêm một câu: “Trong nhà có dì giúp việc, chỉ là cháu thích ăn đồ Hoắc Kỳ nấu, nên bình thường anh ấy nấu cơm.”
Mẹ Đàm lườm cô một cái: “Không thể ngày nào cũng quấn lấy người ta đòi người ta nấu cơm được. Tay của Tiểu Hoắc là để cầm dao giải phẫu.”
“Con đúng là kiểu người chỉ biết xoay người khác vòng vòng!”
“Mẹ.” Hoắc Kỳ gọi mẹ Đàm là mẹ tự nhiên như thế, hai người đã kết hôn, vậy đương nhiên đã là người một nhà, trong giọng nói của anh mang theo cưng chiều, yết hầu khẽ chuyển động: “Được tự tay nấu cơm cho Tích Tích khiến con rất hạnh phúc.”
Ba Đàm vui vẻ nhìn về phía mẹ Đàm: “Không phải trước đây bà cũng nói tự nấu cơm cho tôi rất hạnh phúc sao? Thế là nấu liền một lúc hai mươi mấy năm.”
Lúc đồ ăn được mang lên, ba Đàm mới nhận ra, gia đình bọn họ vui vẻ nói chuyện phiếm mà quên không gọi canh.
Có mỗi đồ ăn thì không thể đủ được, mẹ Đàm vội vã vào phòng bếp, chuẩn bị một nồi nước đơn giản.
Đàm Tích và Hoắc Kỳ giúp đỡ dọn bàn ăn, cô đột nhiên nghĩ đến một việc, tỏ vẻ thần bí đi vào phòng bếp.
Trong nhà có hệ thống sưởi hơi, rất ấm áp, Đàm Tích đã cởi áo khoác ra từ lâu, chỉ mặc một cái áo lông cao cổ rộng thùng thình màu nâu, rất tôn màu da của cô.
Vào phòng bếp xong, cô vén tay áo lên, đưa cánh tay trắng nõn ra trước mặt mẹ Đàm, đôi mắt cong lên: “Mẹ, mẹ xem có gì khác trước không?”
Mẹ Đàm liếc mắt một cái, không thấy có gì khác biệt: “Có chuyện gì thế? Tự nhiên duỗi tay ra?”
“Tập luyện tốt đấy.” Đàm Tích đắc ý nhướng mày nói.
Bệnh này của Đàm Tích mặc dù là vì bẩm sinh thiếu hụt gen gây ra, nhưng lúc đi học cũng không có triệu chứng, chỉ là khi học đi sẽ chậm hơn trẻ con bình thường một chút, hơn nữa cũng dễ ngã sấp xuống.
Mọi người đều cho rằng chỉ là thân thể của cô quá yếu.
Cho đến khi lên tiểu học, mỗi lần chạy bộ đều xếp thứ nhất từ dưới lên, cũng không ai muốn cùng nhóm với cô, sợ bị cản trở.
Sau đó, thân thể cô bắt đầu khó chịu, ngồi xuống đứng lên cũng khó khăn, ngồi lâu mà không đứng dậy cả người sẽ cứng lại, cánh tay và thân thể không thể thẳng ra nổi, cho nên lúc mua quần áo luôn mua đồ rộng thùng thình, bằng không nhìn sẽ không có phong cách.
Nói thế nào nhỉ, bị mắc căn bệnh thế này, về cơ bản chẳng liên quan gì tới khí chất.
Cô đã từng nghĩ tới việc chăm chỉ rèn luyện, vì bản thân mẹ Đàm đã bị căn bệnh này trước. Bệnh này tuy không thể rèn luyện là khỏe lên, nhưng chăm chỉ rèn luyện nhiều thì tình trạng nhất định sẽ giảm bớt.
Đáng tiếc là quá khó khăn, cô biết mình mãi mãi không thể rèn luyện cho tốt hơn nữa, cũng không giải quyết được gì.
Sau này lên đại học, đi nơi khác công tác, mẹ Đàm luôn cằn nhằn cô là phải chăm chỉ rèn luyện, nhưng cuộc sống của Đàm Tích quá bận rộn, cũng không để lời mẹ Đàm nói trong lòng.
“Khoảng thời gian trước con có đi tập luyện, bên bệnh viện của Hoắc Kỳ có một số thiết bị cao cấp, có thể giúp con phục hồi. Anh ấy vẫn luôn giúp con tập luyện, con mà không phối hợp sẽ xị mặt với con. Con cũng không ngờ cánh tay này có thể duỗi thẳng lại được. Hôm đó vừa soi gương, con đã giật mình nhảy dựng lên, sau này con có thể mặc những loại quần áo mà mình yêu thích rồi.”
Khóe mắt và đuôi lông mày của Đàm Tích đều toát lên sự vui mừng.
Bắt đầu từ khi nào cánh tay không duỗi thẳng được, cô cũng chẳng nhớ rõ nữa, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày nó hồi phục lại được.
Mẹ Đàm cũng hài lòng: “Đứa con rể này đúng là rất được việc, lúc ở nhà sẽ bắt con rèn luyện. Con nhóc con chẳng chịu nghe lời mẹ, bây giờ lại đi nghe lời chồng răm rắp.”
Đàm Tích đỏ mặt.
Có đôi khi, quả thực là nên nghe lời chồng nói, nếu không anh sẽ có rất nhiều biện pháp để trị cô.
“Sao con lại đỏ mặt?” Mẹ Đàm hỏi, “Còn ngại ngùng gì nữa?”
“Hai đứa các con ấy à, ngày nào cũng ngọt ngào như mật ong.”
Đàm Tích bĩu môi: “Mẹ, mẹ có biết lúc bắt đầu rèn luyện nhàm chán lắm không, có thể đoán được con phải chịu bao nhiêu cực khổ không, mẹ không cảm thấy Hoắc Kỳ có hơi tàn nhẫn sao?”
“Tàn nhẫn?” Mẹ Đàm nhắc lại từ này, đột nhiên nói, “Phải tìm cho con một người chồng tàn nhẫn như vậy. Dịu dàng quá thì đâu có được, con nhóc con phải có người thúc giục. Hai đứa các con lấy nhau đúng là một cặp trời sinh.”
Chưa đợi Đàm Tích trả lời, mẹ Đàm lại nói: “Mẹ vô cùng yên tâm với thằng nhóc Tiểu Hoắc này.”
Thực sự là ba mẹ vợ rất thích người con rể này, càng nhìn càng thích.