Về đến thành phố Lâm Thủy, cuộc sống của cả hai lại trở về trình tự bình thường, ban ngày đi làm, tối đến mệt mỏi thì ở bên nhau, cuối tuần lại quấn quýt không rời.
Thỉnh thoảng đi dạo quanh siêu thị, có khi lại làm ổ trên giường hoặc sofa để cày phim, đương nhiên là những bộ phim mà Đàm Tích thích xem.
Đôi khi Đàm Tích sẽ bị vài hiệu ứng của chương trình tạp kỹ chọc cười, nhưng Hoắc Kỳ lại chẳng có biểu cảm gì.
Rõ ràng là nuốt thì vô vị đấy, nhưng anh vẫn cứ xem.
Đàm Tích có nói qua với ba mẹ là mình có qua lại ổn định với một người bạn trai, hơn nữa còn bảo định đến kỳ nghỉ đông sẽ dẫn anh về nhà một chuyến.
Mẹ Đàm Tích rất ngạc nhiên, nhưng cũng tỏ vẻ hoan nghênh.
“Thằng bé là người ở đâu, làm công việc gì, ba mẹ thế nào?” Đàm Tích thấy ánh mắt như thiêu như đốt của Hoắc Kỳ đang dán chặt vào mình, vốn là cô muốn khen anh vài câu, nhưng lúc này cũng chẳng còn hào hứng gì, đành nói: “Đợi đến khi gặp mặt rồi nói ạ, dù sao cũng sắp rồi.”
“Được được được.”
Tháng 11, lớp cấp ba của bọn họ báo là muốn tổ chức một buổi họp lớp, cả Đàm Tích lẫn Hoắc Kỳ đều được mời.
Là lớp trưởng Lý Nhạc tổ chức, bây giờ anh ấy đang phát triển sự nghiệp ở thành phố Lâm Thủy, sau khi nghe ngóng hỏi thăm thì biết được có hơn hai mươi bạn học đều đang làm việc ở đây, vì vậy anh ấy đã nghĩ đến chuyện tổ chức một buổi họp lớp.
Hai người cũng rất nhớ bạn học cũ nên đã nhận lời ngay.
Thật ra ngày trước Đàm Tích ít nhiều cũng từng bị một vài nữ sinh làm tổn thương, những chuyện này ở khoảng thời gian đó trong mắt cô là chuyện lớn. Nhưng bây giờ thời gian trôi qua, hơn nữa còn có Hoắc Kỳ ở bên cạnh bầu bạn, có rất nhiều chuyện cô đã không còn để tâm nữa.
Hơn nữa những người làm cô tổn thương chỉ là một bộ phận nhỏ, chẳng thể nhiều hơn những bạn học tốt bụng.
Buổi sáng ngày họp lớp, Hoắc Kỳ đưa cô đi làm như thường ngày.
Lúc ở trên đường, Hoắc Kỳ lại nhận được điện thoại của Tưởng Thư Nhã. Đàm Tích giật mình, cô gái Tưởng Thư Nhã này thật đúng là âm hồn bất tán, lần trước Hoắc Kỳ đã nói chuyện vô cùng tuyệt tình như vậy rồi.
“Có chuyện gì?” Thái độ của Hoắc Kỳ lạnh lẽo vô cùng.
Tưởng Thư Nhã cũng chẳng thèm để tâm: “Em đã nghĩ kỹ rồi, em vẫn không thể buông bỏ được. Anh Hoắc Kỳ, anh nói cho em biết đi, người trong lòng anh bây giờ là ai?”
Cô ta muốn so với người trong lòng anh một lần xem rốt cuộc là bản thân đã thua ở điểm nào.
Hoắc Kỳ nhíu mày, liếc nhìn Đàm Tích một cái đầy sâu xa: “Không cần thiết phải nói cho cô biết, mong là cô đừng gọi cho tôi nữa, sẽ làm phiền đến cuộc sống của tôi.”
Trước khi Hoắc Kỳ cúp điện thoại, Tưởng Thư Nhã vẫn còn ngang ngược chen vào: “Không phải là anh chưa quên được bạn gái cũ đấy chứ? Em ngược lại rất muốn gặp cô ta đấy.”
Cùng với tiếng tút tút tút, điện thoại đã bị dập máy.
Hoắc Kỳ bất lực thở dài: “Anh sợ cô ta sẽ làm tổn thương em.”
Đàm Tích không hề để tâm: “Bây giờ là xã hội pháp trị, cô ta còn có thể làm gì em chứ?”
Hơn nữa bình thường Đàm Tích ở công ty luật cũng có đồng nghiệp, tan làm thì Hoắc Kỳ tới đón, nếu không thì cô cũng di chuyển bằng phương tiện công cộng kẻ đến người đi. Tưởng Thư Nhã này trông có vẻ ngang ngược đấy, nhưng lại không có bản lĩnh đó đâu.
“Nếu như cô ta thật sự tới tìm em,” Hoắc Kỳ vẫn không yên lòng, “Em nhất định phải liên lạc với anh đấy.”
Tưởng Thư Nhã quá cố chấp, Hoắc Kỳ ôm lấy hai má cô, nghiêm túc nói.
Tình yêu của họ chẳng dễ dàng gì mới có được, anh thật sự không nỡ để cô phải chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa.
“Được.” Đàm Tích cười híp mắt gật đầu.
Cô bỗng nhớ tới một chuyện: “Đúng rồi, nghe giọng điệu của Tưởng Thư Nhã thì chắc là cô ta không biết chúng ta đã ở bên nhau. Em có chút không hiểu, anh trai anh chắc đã nói với cô ta rồi chứ nhỉ?”
Tuy lúc đầu anh bị thương hai người đã cố ý che giấu, nhưng chỉ giấu được vỏn vẹn trong chốc lát mà thôi. Hoắc Lợi Kiệt luôn theo dõi nhất cử nhất động của Hoắc Kỳ, theo lý mà nói thì hẳn anh ta đã biết chuyện hai người ở bên nhau từ lâu rồi mới phải. Chỉ cần Hoắc Lợi Kiệt biết thì chắc chắn Tưởng Thư Nhã cũng sẽ biết.
Nhưng suốt nửa năm qua, quả thực là sóng yên biển lặng.
Hoắc Kỳ gật đầu: “Anh cũng đang trăn trở vấn đề này.”
Chẳng lẽ Hoắc Lợi Kiệt giúp anh che giấu? Hoắc Lợi Kiệt đối xử với anh cũng không đến nỗi tệ như thế, mà từ nhỏ anh vốn đã yêu thương anh trai của mình. Lẽ nào chuyện ép buộc anh kết hôn là vì công ty bên ấy xuất hiện chút vấn đề chăng?
Tối nay Hoắc Kỳ phải gọi điện hỏi Hoắc Lợi Kiệt xem sao.
Sau khi Đàm Tích tan làm, Ôn Uyển đợi cô ở dưới tòa văn phòng, còn Hoắc Kỳ có một ca phẫu thuật, khả năng là đến tám giờ mới kết thúc, mà bảy giờ thì họp lớp bắt đầu.
Phòng bao mà lớp trưởng Lý Nhạc đặt là của một khách sạn lớn, ở bên trong náo nhiệt vô cùng, trò chơi rồi thiết bị ca hát không thiếu thứ gì.
Thành tích của Lý Nhạc cũng rất tốt, sau khi tốt nghiệp thì đầu quân cho một công ty đứng thứ năm trăm trên thế giới, bây giờ đã được làm việc ở cấp cao, lần tổ chức họp lớp này cũng là do anh ấy chi tiền ra.
Đàm Tích và Ôn Uyển ở bên ngoài lựa một ít hoa quả, để cho người bán cắt gọt xong làm thành hoa quả dầm. Ôn Uyển lại đi đặt thêm ba mươi cốc trà sữa nữa, nên lúc hai người tới thì hầu như các bạn trong lớp đã đến đông đủ.
Đây là buổi họp lớp đầu tiên của bọn họ sau khi tốt nghiệp cấp ba, cộng thêm Lý Nhạc có duyên nên gọi được gần hết những bạn học ở gần thành phố Lâm Thủy đến. Hôm nay tổng cộng có hai mươi người đến, đối với tỷ lệ tham gia này thì có thể nói là rất cao.
Lý Nhạc trông thấy hai cô bước tới, bèn vội vàng tiến lên chào đón: “Là Đàm Tích và Ôn Uyển đấy ư? Lâu rồi không gặp, hai người các cậu đẹp hơn hẳn hồi trước.”
Ôn Uyển lập tức nói: “Khách sáo rồi.”
“Bây giờ hai người đang làm gì?” Lý Nhạc là người tổ chức nên không tránh khỏi việc ai tới cũng muốn hàn huyên một phen.
Đàm Tích cười cười: “Ôn Uyển đang gây dựng sự nghiệp, hiện tại cũng có chút thành tựu, mở được vài chi nhánh. Còn tớ đang đi theo sếp học tập ở công ty luật, con đường cách mạng còn xa lắm.”
Lý Nhạc lắng nghe câu chuyện rồi khen Ôn Uyển một hồi.
Ôn Uyển khẽ trừng mắt liếc Đàm Tích: “Đừng nghe Đàm Tích nói linh tinh, cô gái này chỉ thích tâng bốc người khác thôi.”
Lý Nhạc cũng bật cười: “Đàm Tích thế này gọi là khiêm tốn đấy chứ, tương lai hẳn sẽ là một luật sư lớn.”
Đàm Tích được gọi như thế thì đỏ bừng mặt, công ty luật lớn gì chứ, tương lai cô có một văn phòng luật nho nhỏ là đủ rồi. Chẳng qua đây cũng là lời chúc tốt đẹp của Lý Nhạc, nếu cô lại đi phản bác thì có vẻ khiêm tốn quá.
Trong ký ức của cô, có một giáo viên Ngữ Văn thường nhắc nhở bên tai các cô rằng, khiêm tốn quá mức chính là kiêu ngaọ.
Mặc dù tính Đàm Tích khá khiêm nhường, nhưng cũng chẳng phải là người quá khiêm tốn gì.
Cô khen lại Lý Nhạc vài câu, còn chưa nói xong đã nghe thấy một giọng nữ mềm mại cất lên: “Thời buổi này làm luật sư cũng chẳng dễ dàng gì.”
Giọng nói của cô gái này có chút quen thuộc, nghe kỹ còn có vài phần chói tai. Đàm Tích vui vẻ nói chuyện linh tinh với Lý Nhạc mà nhất thời quên xem trong buổi tiệc rốt cuộc có những ai.
Vừa liếc mắt nhìn người này, cô đã rất kinh ngạc.
Tưởng Thư Nhã đang ngồi ở bên cạnh Tô Hiểu, chậm rãi vặn một lọ sơn móng tay ra để sơn lên. Cô ta mặc một chiếc áo len đan cao cổ màu nâu, bên ngoài khoác một chiếc áo cashmere vest màu trắng, lớp trang điểm trên mặt tinh xảo tỉ mỉ, vừa nhìn là đã biết ăn diện cẩn thận rồi mới đến.
Chỉ là Đàm Tích không hiểu, buổi họp lớp cấp ba của bọn họ thì có liên quan gì đến Tưởng Thư Nhã cơ chứ.
Dù rằng Tưởng Thư Nhã nói là muốn gặp mặt bạn gái cũ, nhưng Đàm Tích cũng không ngờ rằng cuộc gặp gỡ mà cô ta nói lại nhanh đến vậy.
Tô Hiểu vội đứng dậy giới thiệu với bọn họ: “Người này là Tưởng Thư Nhã, là bạn tôi quen trong giới thời trang, rất hợp nhau, vừa hay cô ấy cũng hiếu kỳ với chuyện họp lớp của lớp chúng ta, thế nên tôi đã đưa Thư Nhã tới, mọi người không thấy phiền chứ?”
Tưởng Thư Nhã ngồi ngay ngắn để mặc cho Tô Hiểu giới thiệu về bản thân, nửa phần đầu của lời giới thiệu còn được, nhưng đến phần sau thì nụ cười trên mặt cô ta không còn quá thoải mái nữa.
Đàm Tích nắm được tâm tư của Tưởng Thư Nhã.
Tô Hiểu là tổng biên tập của một tạp chí thời trang, nên ngồi đâu cũng tỏa ra khí chất.
Nhớ hồi trung học cô ấy vẫn là cô gái nông thôn mặc bộ đồng phục giặt đến độ trắng phau, thế mà chớp mắt đã có hương sắc đặc biệt của phụ nữ trưởng thành, mỗi cái nhíu mày mỗi một nụ cười đều quyến rũ vô ngần, thời gian đúng là thứ rất thần kỳ.
Mọi người nhao nhao bày tỏ: “Không phiền, không phiền.”
“Có người đẹp đến cầu còn chẳng được ấy.” Một chàng trai vô tư thốt lên.
Tô Hiểu khẽ nhướng mày: “Cậu đừng tơ tưởng lung tung, người ta đã có bạn trai rồi, còn là người của lớp chúng ta đấy, sắp đính hôn luôn rồi.”
Chàng trai mới nãy không nghe rõ Tô Hiểu giới thiệu, giờ quay sang nói với Tưởng Thư Nhã: “Ai thế, ai mà có diễm phúc thế chứ?”
Trong đầu Đàm Tích cũng xẹt lên đột đống dấu chấm hỏi, mới sáng nay Tưởng Thư Nhã vẫn còn chủ động liên lạc với Hoắc Kỳ, rõ ràng là cô ta vẫn chưa chết tâm, trong tình huống như vậy mà vẫn có thể đính hôn sao? Vả lại còn là bạn cùng lớp nữa.
Chỉ dựa vào gu thẩm mỹ của Tưởng Thư Nhã, thì trừ Hoắc Kỳ ra, ai cô ta cũng thấy chướng mắt.
Nhưng mà thời điểm này…
Ánh mắt đắc ý của Tưởng Thư Nhã như có như không đảo qua Đàm Tích, có cả loại ý vị tuyên chiến, khói thuốc súng bốc lên khắp nơi trên bàn ăn, chẳng qua mọi người không thể nào biết được.
Tô Hiểu công bố đáp án: “Là vị đại nam thần của lớp chúng ta.”
Mọi người lập tức hiểu ra: “À, là Hoắc Kỳ sao. Ơ nhưng mà, sao cậu ấy còn chưa tới?”
Hoắc Kỳ không hổ là nhân vật phong vân(*), chưa kể ở trong lớp bọn họ mà trong trường cũng vô cùng nổi tiếng. Sau khi anh tốt nghiệp, trong trường vẫn còn lưu truyền những tin đồn về anh, không ít những nữ sinh là đàn em vì không có cơ hội chiêm ngưỡng anh mà tiếc nuối.
(*) Có tầm ảnh hưởng, xoay chuyển tình huống.
Tưởng Thư Nhã cũng không ngờ Tô Hiểu lại nói ra lời này, cô ta liếc nhìn Tô Hiểu, có chút ai oán nói: “Ấy, không phải đã nói với cậu là phải giữ bí mật à? Sao lại nói ra rồi.”
Tô Hiểu vỗ vỗ ngực: “Chuyện tốt đương nhiên là phải cùng nhau chia sẻ.”
Đàm Tích: “…”
Cái gì với cái gì thế này.
Loạn rồi loạn rồi.
Hoắc Kỳ là bạn trai của cô, sao có thể đính hôn với Tưởng Thư Nhã được, khẩu khí của Tưởng Thư Nhã cũng lớn phết đấy.
Ôn Uyển ở một bên đang thong dong nhấp một ngụm soda liền phun ra ngoài, cũng may ở bên ấy không có ai, tính của cô ấy thì ruột để ngoài da, nên dọn dẹp một chút xong mới nói: “Tích Tích của bọn tớ và Hoắc…”
Lời còn chưa nói hết, Ôn Uyển đã nhận được tin nhắn của Đàm Tích gửi đến.
Đàm Tích: 【Đừng nói sớm, chúng ta xem xem Tưởng Thư Nhã muốn giở trò gì trước đã.】
Đàm Tích: 【À phải rồi, quên chưa nói với cậu, vốn là anh trai của Hoắc Kỳ muốn để Tưởng Thư Nhã đính hôn cùng anh ấy, nhưng Hoắc Kỳ không đồng ý nên anh trai anh ấy không tài nào ép được, nhưng cô gái này vẫn quấn lấy Hoắc Kỳ, không ngờ hôm nay còn đến nơi này.】
Ôn Uyển: 【??? Cô ta chắc cũng chẳng ngờ cậu chính là chính thất đâu nhỉ???】
Đàm Tích: 【Chắc vậy.】
Ôn Uyển: 【Hôm nay tớ có thể chứng kiến tu la tràng* một lần rồi, yên lặng xem kịch hay vậy ha ha ha.】
(*Tu la tràng: mối quan hệ phức tạp và có nguy cơ tan vỡ.)
Lý Nhạc hỏi: “Ôn Uyển, mới nãy cậu muốn nói gì thế?”
Ôn Uyển cất tiếng ha ha: “Không có gì.”
Vừa nãy Lý Nhạc cũng đã nghe được mấy từ mấu chốt, nên đương nhiên mọi người cũng đã nghe thấy, bèn nhỏ giọng bàn luận về chuyện hồi cấp ba của Đàm Tích với Hoắc Kỳ. Mọi người đều nhớ là năm đó hai người đã chia tay rồi.
Chẳng qua là dầu gì khi còn trẻ, có mấy ai không dính vào con quỷ tình yêu, không yêu đương thì lấy gì làm hứng thú nữa.
Lý Nhạc nói: “Chuyện trước kia hôm nay không nhắc lại nữa, khi ấy có khác gì trẻ con trong nhà đâu, có gì là thú vị. Tớ tin rằng Đàm Tích cũng là người không vướng bận, nên chút chuyện ngày trước người ta đã quên sạch từ lâu rồi. Ôn Uyển, cậu là bạn thân của Đàm Tích, đừng nhắc đến chuyện riêng tư khó xử chứ.”
Ôn Uyển lập tức rót ly rượu: “Lỗi của tớ, để tớ kính rượu với Tích Tích!”
Đàm Tích cũng rót một ly rồi dứt khoát uống một hơi cạn sạch, như thể rất hào sảng.
Nhưng hôm nay Tưởng Thư Nhã tự nhiên tới thì sẽ không đơn giản như thế, cô ta cũng nhấp một ngụm rượu: “Cô là Đàm Tích? Bạn gái cũ của anh Hoắc Kỳ?”
Rồi lại nói một câu: “Trông có vẻ cũng chẳng ra sao.”
Giọng nói không lớn cũng không nhỏ, vừa vặn rơi vào tai của Đàm Tích.
Tính của Đàm Tích không phải cái gì cũng nhịn ở trong lòng, bèn dứt khoát nói ra: “Tôi không ra sao, nhưng tôi sẽ không tùy tiện coi thường người khác.”
Đôi mắt đẹp của Tưởng Thư Nhã nhìn thẳng vào Đàm Tích, khe khẽ thốt ra một câu: “Không phải là cô ghen tức với tôi đấy chứ?”
Nực cười!
Đàm Tích thật sự bật cười thành tiếng: “Ai ghen tức còn chưa chắc đâu.”
Tưởng Thư Nhã nắm chặt tay lại, hàng lông mày xinh đẹp cũng xoắn vào nhau. Thấy cô ta giận thật, Đàm Tích lại không muốn đi cãi nhau với cô ta trong buổi họp lớp nhộn nhịp thế này.
Tưởng Thư Nhã nói: “Tôi ghen tức với cô? Cô chẳng qua chỉ là quá khứ của anh Hoắc Kỳ mà thôi.”
“Ha, cô cứ mở miệng ra là anh Hoắc Kỳ, người ta nhận cô là em gái hay gì?” Ôn Uyển lạnh lùng liếc cô ta một cái, “Em gái, em nói em xem, tự xưng là vị hôn thê của người ta nhưng người ta đâu có đến, cái thân phận này của em không xác minh nổi rồi.”
Tưởng Thư Nhã lườm Ôn Uyển: “Liên quan gì đến cô, anh Hoắc Kỳ bận việc ở bệnh viện nên hôm nay không đến được.”
Cô ta nói dối mà như thật, nếu không phải Đàm Tích biết rõ rằng sau tám giờ Hoắc Kỳ sẽ tới, thì quả thật đã tin sái cổ rồi.
Ôn Uyển vui sướng cười nhạo: “Anh Hoắc Kỳ của cô chưa hẳn là bận đâu, mà là không muốn gặp cô đấy.”
Ôn Uyển nói trắng ra như thế, nhưng Tưởng Thư Nhã vẫn cố giữ phong độ ổn định: “Tôi không nói với cô nữa, vẫn là vị luật sư Đàm này nói chuyện dễ nghe hơn.”
Đàm Tích: “…”
Còn khen cô.
Tưởng Thư Nhã lại đem câu chuyện xoay về phía Đàm Tích: “Vừa nãy nghe cô nói chuyện thì có vẻ rất khinh thường anh Hoắc Kỳ nhỉ? Sao thế, cô có bạn trai rồi à? Còn ưu tú hơn anh Hoắc Kỳ ư?”
Trên khóe môi Đàm Tích treo ý cười nhàn nhạt: “Rất ưu tú.”
Hoắc Kỳ bây giờ không phải tốt đẹp hơn Hoắc Kỳ hồi đó sao.
Tưởng Thư Nhã khinh bỉ: “Cô ấy à, không có cửa đó đâu.”
Đàm Tích nhướng mắt: “Nếu như là thật thì sao, cô có xin lỗi tôi không?”
“Sao tôi phải xin lỗi cô?”
“Vì cái sự trắng trợn của cô, vì cái sự bất lịch sự của cô, nên phải xin lỗi tôi.” Đôi môi đỏ mọng của Đàm Tích nhả ra từng chữ nói với cô ta.
Bầu không khí chùng xuống mất mấy giây.
Những người khác vẫn đang tán gẫu vui vẻ, còn bầu không khí giữa Tưởng Thư Nhã và Đàm Tích ở bên này thì rất kỳ quái, đương nhiên cũng có người tốt bụng tới đây khuyên giải Tưởng Thư Nhã, hiển nhiên là vì Tưởng Thư Nhã cứ lôi kéo Đàm Tích mãi không buông.
Hơn nữa xét trên phương diện cảm tình mà nói, Đàm Tích mới là bạn cùng lớp của bọn họ.
Thật ra chuyện hôm nay bản thân Đàm Tích cũng hiểu rõ. Có lẽ Tưởng Thư Nhã đã khoe khoang trước mặt Tô Hiểu, muốn để Tô Hiểu dẫn cô ta đến tham gia buổi họp lớp rồi gặp Đàm Tích, lại vô tình phóng đại mối quan hệ giữa bản thân và Hoắc Kỳ, mà nào có ngờ Tô Hiểu lại thông báo thẳng trước buổi họp lớp. Nhưng Tưởng Thư Nhã cũng chẳng cản nổi người này, bèn cố tình dìm lời nói dối xuống, dù sao thì cô ta cũng cảm thấy hôm nay Hoắc Kỳ sẽ không đến.
Thế nhưng thật sự hôm nay Hoắc Kỳ sẽ không đến ư?
Đàm Tích rũ mắt nhìn đồng hồ, sắp rồi.
Cô cong môi đắc ý cười, giữa hàng lông mày tràn ngập sự tự tin, Tưởng Thư Nhã bỗng chốc có chút mông lung mơ hồ. Đúng lúc này, nhân viên phục vụ dẫn theo một người đàn ông cao lớn bước vào. Người đàn ông ấy thân cao chân dài, khí chất thì không cần phải bàn cãi, trên gương mặt nở một nụ cười ấm áp, nhẹ nhàng chào hỏi với mọi người.
Sau đó, bước thẳng… đến chỗ của Đàm Tích.