Sau khi cúp điện thoại, Hoắc Kỳ lạnh lùng nói: “Anh, anh không cần nói cho cô ta biết cũng không cần để cô ta tới đây, em không sao.”
Hoắc Lợi Kiệt đương nhiên hiểu được ý tứ của Hoắc Kỳ: “Sao lại thế, em vẫn còn ý định quay lại với bạn gái cũ sao? Anh đã nói từ sớm rồi, cô gái đó không hợp với em đâu. Xuất phát từ lễ nghĩa thì Tưởng Thư Nhã nhất định phải đến, người ta đi bằng máy bay đến đây thăm em… ”
Còn chưa kịp nói xong, Hoắc Kỳ đã lạnh lùng phản bác: “Xuất phát từ lễ nghĩa nào chứ? Em với cô ta không thân cũng không quen.”
Cho dù anh không có bạn gái thì cũng không muốn nhìn thấy Tưởng Thư Nhã, cô ta trong trí nhớ của anh là một đại tiểu thư được nuông chiều chỉ thích khóc lóc la lối om sòm, ấn tượng của Hoắc Kỳ về cô ta đơn giản chỉ có như vậy, thậm chí còn không nhớ rõ những lần gặp mặt cô ta.
“Hai bên gia đình chúng ta cũng được coi là có quen biết.” Hoắc Lợi Kiệt thấp giọng thở dài.
“Em không hiểu.” Hoắc Kỳ nhướng mày, “Anh phí tâm phí sức cho hôn nhân của em như vậy để làm gì?”
Nếu Hoắc Lợi Kiệt đã có tính toán thì sao không dùng chính cuộc hôn nhân của mình để làm trao đổi.
Hoắc Lợi Kiệt đối với anh cũng không phải là không có tình cảm anh em, điều này trong lòng Hoắc Kỳ hiểu rõ, đơn giản là vì Thiệu Nhiên mà thôi.
Nhưng anh ta thật ích kỷ biết bao.
Quả nhiên vẻ mặt của Hoắc Lợi Kiệt thoáng chốc buông lỏng, anh ta không mặn không nhạt mà ừ một tiếng: “Anh đã có tính toán cả rồi.”
Đột nhiên Hoắc Lợi Kiệt nhớ ra sáng nay lúc Hoắc Kỳ bị thương, Đàm Tích rất muốn đến thăm anh, cho dù cô đã cố kìm nén cảm xúc của mình, nhưng Hoắc Lợi Kiệt vẫn nhìn ra được dáng vẻ lo lắng cho một người nào đó, cuối cùng vẻ mặt anh ta cũng xuất hiện biểu cảm: “Chẳng lẽ em đã quay lại với cô gái kia?”
Hoắc Kỳ nhíu nhíu mày.
“Xin anh hãy tôn trọng cô ấy một chút.” Giọng nói của Hoắc Kỳ có chút lạnh nhạt, “Không cần anh quan tâm, bọn em không hề quay lại với nhau.”
“Tốt nhất là như vậy.” Hoắc Lợi Kiệt nói, “Năm đó em vì cô gái kia mà chọn học ngành Y là quyết định ngu xuẩn nhất. Nếu lúc đó em chọn học Kinh Doanh thì chúng ta bây giờ …”
“Đủ rồi.” Hoắc Kỳ giơ tay cắt ngang lời anh ta.
Nhưng lời nói cũng đã nói ra, ánh mắt Tôn Nghệ Mạn hiện lên một tia nghi ngờ.
Tuy rằng Hoắc Kỳ rất muốn giới thiệu với toàn thế giới rằng Đàm Tích là bạn gái của anh, nhưng bản thân anh cũng biết bây giờ không phải thời điểm thích hợp, anh vừa mới bị thương, sợ rằng Hoắc Lợi Kiệt sẽ ở trước mặt Tôn Nghệ Mạn lại nói thêm nhiều lời.
Huống chi năm đó anh sở dĩ chọn học ngành Y cũng là vì một ngày nào đó có thể chữa khỏi bệnh cho Đàm Tích.
Nhưng thực tế anh hoàn toàn không có năng lực đó.
Anh vốn cho rằng bản thân mình y thuật cao siêu, nhưng không ngờ bệnh của Đàm Tích là do gen di truyền, đây chính là một vấn đề khó giải của giới y học.
Tôn Nghệ Mạn cũng không phải là không biết giữa hai anh em họ có hiểu lầm xung đột, bà cũng hiểu được một mình con trai lớn điều hành công ty cũng không hề dễ dàng, bèn chủ động khuyên giải anh: “Tiểu Kỳ, con đừng nghĩ xấu cho anh trai con như vậy, cô gái Thư Nhã kia mẹ cũng thấy rồi, vẻ ngoài cũng thật sự xinh đẹp, không còn dáng vẻ của năm đó nữa.”
“Con bé đến thăm con cũng là có ý tốt, con đừng tỏ thái độ với người ta quá.”
Hoắc Kỳ xoa xoa hai đầu chân mày, mệt mỏi nói: “Con mệt rồi, hôm nay có thể không nói đến chuyện này nữa được không?”
“Nhưng hôn nhân đại sự của con sớm muộn gì cũng nên cân nhắc…”
Xương hàm của Hoắc Kỳ căng chặt, bình tĩnh nhìn bọn họ với dáng vẻ lạnh lùng ngày thường: “Con không muốn dây dưa với người mình không thích, càng không muốn bị người khác sắp đặt, tùy ý định đoạt hôn nhân của mình.”
Anh nhẹ nhàng nói từng chữ một: “Đối với con mà nói, từ trước tới giờ hôn nhân không phải là một trò đùa”.
Năm đó anh mười tám tuổi, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện yêu một cô gái sẽ như thế nào và cũng chưa bao giờ nghĩ kết hôn là gì.
Khi gặp được Đàm Tích, dường như mây mù trước mắt đều tiêu tan, những điều tương lai tưởng chừng mờ mịt lại hiện ra rõ ràng trước mắt.
Hoắc Kỳ yêu cô từ năm mười tám tuổi, mãi mãi đến sau này.
Anh chỉ cần cô.
–
Đàm Tích cũng không tới văn phòng của Hoắc Kỳ nữa, ở đó đều là bác sĩ và y tá mà cô không quen. Dù sao cô cũng không phải là nhân viên làm việc tại bệnh viện, ở lại đó sợ là sẽ ảnh hưởng đến công việc thường ngày của người khác, cô bèn ngồi trên băng ghế trước cửa phòng bệnh.
Cô vừa lướt điện thoại, vừa tiện tay trả lời tin nhắn.
Ôn Uyển nhất định muốn tới thăm Hoắc Kỳ.
Đàm Tích: 【 Có tớ chăm sóc rồi nên cậu không cần tới đâu. Tình hình của anh ấy bây giờ không còn nghiêm trọng nữa, chỉ cần nghỉ ngơi tốt là ổn rồi. Ở đây còn có anh trai và mẹ của anh ấy, tớ thấy tình hình cũng khá loạn … 】
Ôn Uyển: 【A a, mẹ chồng của cậu cũng tới rồi sao, cậu có gọi mẹ chồng không!】
Đàm Tích bất lực đỡ trán, điều Ôn Uyển chú ý vẫn luôn vòng vèo.
Bây giờ đã đâu vào đâu đâu chứ.
Cô tạm thời không trốn tránh nữa, nhưng để thản nhiên đối mặt với Hoắc Kỳ thì cũng có giới hạn, nếu phải thật sự gặp mặt mẹ của Hoắc Kỳ, cô sẽ xấu hổ tới mức chỉ muốn tìm một hốc cây để chui vào.
Cô chỉ là một cô gái bình thường đến không thể bình thường hơn, thật sự không xứng với anh.
Mặc dù Ôn Uyển là bạn thân nhất của cô, nhưng cô ấy vẫn không hiểu rõ hết tâm ý của cô.
Cô chậm rãi gõ từng chữ.
Đàm Tích: 【Anh ấy vừa mới bị thương, bây giờ nói đến mấy chuyện này không hay lắm, bỏ qua chuyện này đi, chờ có cơ hội rồi nói sau cũng được.】
Tâm tư của Ôn Uyển thật ra khá đơn thuần.
Ôn Uyển: 【Cũng đúng ha, nhưng mà chuyện này vẫn đang sôi sục trên mạng. Hôm nay tớ còn thấy hai người đồng nghiệp đang thảo luận về nó đấy. Có vẻ như bức ảnh chụp bác sĩ Hoắc đã bị lan truyền ra ngoài, khả năng cao sẽ có truyền thông đến phỏng vấn hai người.】
Đàm Tích: 【Nhà họ Hoắc đã dùng tiền ép chuyện này xuống rồi, đại khái sẽ không có phỏng vấn gì đâu, cậu cứ lo làm việc cho tốt đi, đừng lo lắng cho bọn tớ, bọn tớ không sao cả.】
Ôn Uyển: 【Ông xã của chị em tốt bị thương mà tớ không đến thăm thì coi sao được, vậy qua mấy ngày nữa tớ sẽ mang quà thật nặng qua thăm nhá.】
Nhìn thấy hai chữ “ông xã” làm trái tim Đàm Tích vô thức nảy lên vài nhịp.
Cô chưa bao giờ nghĩ đến hai chữ thân mật gắn bó đó, nhưng vào lúc này lại tỉnh táo nhận thức được, danh xưng này rồi một ngày nào đó cũng thực sự cần cô nói ra.
Kể từ năm đó khi cô thông qua Internet biết rằng bệnh của mình là do gen di truyền và không có thuốc đặc trị, cô đã từ bỏ tương lai tươi sáng của mình. Cô cảm thấy mình không xứng đáng để sinh con, cũng không xứng đáng kết hôn, càng không thể liên lụy bất kỳ ai khác.
Vì thế cô đã từ bỏ một số tâm tư và chặt đứt những suy nghĩ không nên có.
Nhưng mà sau này cô không thể suy nghĩ như vậy nữa.
Thứ cô gánh trên lưng không chỉ là bản thân, mà còn là tương lai với Hoắc Kỳ.
Nội tâm của Đàm Tích đột nhiên tràn đầy khao khát và hy vọng.
Cô sẽ trở thành người vợ tốt nhất của Hoắc Kỳ, Hoắc Kỳ cũng sẽ trở thành một người chồng dịu dàng và đầy yêu thương cô. Cô đã phiêu bạc gần hết nửa đời người, đây cũng coi như có nơi để dựa vào.
Dù cho không có con cái thì gia đình nhỏ của cô và Hoắc Kỳ cũng nhất định sẽ hạnh phúc trọn vẹn. Hoắc Kỳ yêu cô, vậy là đủ rồi.
Cô cúi đầu lướt điện thoại, đột nhiên có một mùi hương nhàn nhạt xông vào mũi, là mùi nước hoa hạng sang, cô và Ôn Uyển đi trung tâm mua sắm cao cấp từng ngửi qua mùi thơm này, giá cả của loại nước hoa này nhìn thôi cũng đủ khiến cô chùn bước.
Đàm Tích giương mắt.
Một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp bước ngang qua, có vẻ như cũng trạc tuổi cô, style ăn mặc khá đáng yêu, trong tay xách một chiếc túi Hermes, trên người là chiếc váy Valentino điệu đà. Thực ra ăn mặc thế nào hay cầm theo món đồ ra sao cũng không quan trọng, mà quan trọng chính là khí chất.
Cô gái này thuộc kiểu có khí chất đó.
Vừa hoạt bát vừa hào phóng, là loại khí chất tuyệt vời, thoạt nhìn rất có sức sống, không giống như cô.
Trên thực tế cô có thể mua được chiếc váy mà cô gái kia đang mặc, nhưng đáng tiếc cho dù có mua cô cũng không thể mặc nó. Chiếc váy này cố gắng lắm mới phủ được phần mông, để lộ ra đôi chân thon dài nõn nã thì mới trông mê người lại đẹp mắt.
Đàm Tích nhìn cũng chỉ có thể ngưỡng mộ.
Cô gái kia mang theo đồ ăn nhẹ và một giỏ hoa quả đẹp mắt trên tay, mở cửa phòng bệnh của Hoắc Kỳ rồi đi thẳng vào trong, Đàm Tích lúc này mới hoảng hốt ý thức được.
Hóa ra cô gái kia chính là cô tiểu thư nhà họ Tưởng mà Hoắc Lợi Kiệt đã nói đến.
Cô ta quả thực là một cô gái xinh đẹp sắc sảo, dường như mỗi sợi tóc đều là sự tinh tế, đem sự tinh tế đó khắc sâu vào cốt tủy.
Đàm Tích vô thức cắn môi, thoáng chốc lại rơi tự ti.
Cô nhanh chóng gợi lên cho bản thân một ý nghĩ tích cực, quan tâm cô ta làm gì, trên thế giới này còn rất nhiều cô gái xinh đẹp và khỏe mạnh hơn cô ta, dù sao qua nhiều năm như vậy Hoắc Kỳ cũng chỉ thích một mình cô.
Cô có một tương lai tươi sáng, cơ thể so với lúc trước cũng đã khỏe khoắn hơn nhiều, càng chưa kể sau lưng cô còn có Hoắc Kỳ, tại sao cô phải tự ti?
Sau khi Tưởng Thư Nhã vào phòng bệnh của Hoắc Kỳ, Hoắc Lợi Kiệt và Tôn Nghệ Mạn liền rời đi.
Tưởng Thư Nhã đầu tiên là ân cần hỏi han vài câu, Hoắc Kỳ đều dùng giọng điệu không mặn không nhạt trả lời, nhưng vẫn thể hiện được sự lễ phép chu đáo, song cũng không tính là nhiệt tình.
Tưởng Thư Nhã lại lấy ra một quả táo từ trong giỏ trái cây: “Anh Hoắc Kỳ, anh muốn ăn táo không?”
Vẻ mặt Hoắc Kỳ hờ hững lãnh đạm: “Không muốn.”
Nhưng Tưởng Thư Nhã lại làm như không nghe thấy câu trả lời, mở vòi nước ở đó rửa sạch rồi tiện tay cầm con dao gọt hoa quả trên bàn lên gọt, vừa gọt cô ta vừa nói: “Anh Hoắc Kỳ, anh đã nhiều năm không gặp em, có cảm thấy em thay đổi rất nhiều không?”
Khuôn mặt Hoắc Kỳ tươi cười nhưng ý cười lại không chạm tới đáy mắt: “Tôi không để tâm quá nhiều tới những điều đó.”
Thật ra Hoắc Kỳ rất sẵn lòng giữ thái độ vui vẻ thân thiện với người khác, nhưng Tưởng Thư Nhã hôm nay rõ ràng là nói nhiều hơn bình thường.
Về lý mà nói, hai người đã nhiều năm không gặp nhau, cô ta nên hành động dè dặt hơn một chút mới phải, dù sao thì cô ta cũng là cô chủ lớn xuất thân từ gia đình giàu có quyền quý.
Nói về sự rụt rè thì Đàm Tích thực sự quá rụt rè, nếu cô có thể phóng khoáng hơn một chút thì tốt rồi, tất nhiên là loại phóng thoáng đó chỉ nên dành cho anh.
Nghĩ đến Đàm Tích, khóe môi Hoắc Kỳ khẽ cong lên.
Tưởng Thư Nhã đang luyên thuyên điều gì đó, cô ta còn tưởng rằng Hoắc Kỳ cảm thấy hứng thú với những điều cô ta nói, mà lúc này táo cũng đã gọt xong, cô ta vội vàng đưa qua: “Anh Hoắc Kỳ, anh ăn táo đi.”
“Em cắt rồi, ngọt lắm!” Giọng nói có chút nhõng nhẽo, gần như có thể vắt ra mật ong.
Hoắc Kỳ khẽ cau mày, móng tay sơn màu đỏ tươi của Tưởng Thư Nhã gần ngay trước mặt anh, không hiểu sao anh lại cảm thấy nụ cười của cô ta có chút chói mắt.
“Cô tự ăn đi.”
Tưởng Thư Nhã liền bày ra vẻ mặt ấm ức: “Nhưng đây là do người ta cực khổ lắm mới gọt…”
“Vừa rồi tôi đã nói là không muốn ăn.”
Giọng điệu của Hoắc Kỳ rõ ràng đã lạnh xuống, Tưởng Thư Nhã cũng không hề tức giận, gương mặt có chút đỏ lên: “Anh Hoắc Kỳ, anh cũng không phải không biết hai chúng ta có quan hệ …”
Hoắc Kỳ nhìn thẳng về phía cô ta, lạnh lùng phản bác: “Chúng ta thì có quan hệ gì?”
“Trong nhà đã sắp xếp rồi, anh cũng đâu phải là không biết?” Tưởng Thư Nhã hơi cúi đầu, có chút ngượng ngụng giống cô gái mới lớn, “Ba em nói trước tiên để chúng ta làm quen với nhau, sau này sẽ cho chúng ta đính hôn. Anh Hoắc Kỳ, thật ra lúc nhỏ vừa nhìn thấy anh em đã rất thích anh, chỉ vì anh quá lạnh lùng, bây giờ trưởng thành rồi em lại phát hiện anh càng đẹp trai hơn khi còn nhỏ.”
Tưởng Thư Nhã mãi mãi nhớ rõ ánh mắt kinh ngạc khi lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Hoắc Kỳ, cậu thiếu niên đĩnh đạc có xuất thân cao sang, dáng người mảnh khảnh giống như một gốc cây bạch dương nhỏ cao thẳng, chính lúc đó Hoắc Kỳ đã khiến cô gái mười bốn tuổi như cô ta lần đầu biết yêu.
Chỉ là Hoắc Kỳ không muốn để ý đến cô ta, luôn luôn toát ra vẻ lãnh đạm xa cách người khác cả ngàn dặm.
Trong lòng cô ta biết giữa hai người không có khả năng, sau này cô ta lại xuất ngoại đi du học, dần dần cũng từ bỏ mộng tưởng này.
Vài ngày trước ba của Tưởng Thư Nhã nói với cô ta rằng, trong nhà có ý định để cô ta và Hoắc Kỳ đính hôn với nhau, đây là cuộc liên hôn của hai gia tộc thương nghiệp, cô ta đã rất sốc khi nghe thấy điều này.
Ba của Tưởng Thư Nhã còn nghĩ rằng cô ta không vui, nhưng thực ra Tưởng Thư Nhã đang rất hạnh phúc.
Nhưng mà Hoắc Kỳ cứ yên lặng nghe cô ta nói, cũng không nói lại một từ nào.
“Anh Hoắc Kỳ, anh không vui sao?” Nhiều năm trôi qua, cô ta đã sớm không còn là cô nhóc xấu xí nữa, mọi người đều nói cô ta ngày càng rạng rỡ giống như minh tinh trên tivi.
Ở nước ngoài, Tưởng Thư Nhã có tính cách hoạt bát lại xinh đẹp rạng rỡ, nên có vô số người theo đuổi, nhưng cô ta vẫn không thích ai trong số họ, trong lòng cô ta luôn vô cớ hiện lên một bóng dáng cao ngạo mà lạnh lùng.
Người đàn ông tuyệt vời có một không hai trên thế giới này.
Đã gặp được anh thì những người đàn ông khác đều không lọt vào mắt.
Ánh mặt trời chiếu vào, ánh sáng cùng bóng tối đan xen nhau trên gương mặt của Hoắc Kỳ, nửa sáng nửa tối, ánh mắt anh sâu thẳm nhìn ra ngoài cửa sổ, đường nét gương mặt vừa nhã nhặn lại kiềm chế.
“Tôi và cô không có khả năng.” Giọng nói nhàn nhạt của Hoắc Kỳ truyền đến bên tai cô ta, “Nói rõ ràng ra thì trong lòng tôi đã có người khác rồi.”
Tưởng Thư Nhã lớn lên trong sự nuông chiều, chưa kể đây là cuộc hôn nhân do người lớn trong nhà tự tay chọn lấy, làm sao có thể ngờ được Hoắc Kỳ sẽ thẳng thắn như vậy.
“Bạn gái cũ của anh sao?” Mấy năm qua Tưởng Thư Nhã ở nước ngoài nhưng vẫn luôn bí mật theo dõi tin tức của Hoắc Kỳ. Cô ta biết anh từng yêu đương một lần và cũng chỉ có một lần đó.
Tưởng Thư Nhã dùng giọng tự nhiên hết mức có thể để hỏi ra câu đó, nhưng độ cong trên môi cô ta chợt lạnh xuống, hai bàn tay vô thức siết chặt vào nhau.