Hoắc Kỳ bóp cổ Hàn Hâm Đông, vung mạnh nắm đấm vào mặt anh ta, đốt ngón tay thon dài, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh.
Hàn Hâm Đông sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, chỉ riêng khí thế của Hoắc Kỳ đã có thể doạ anh ta phát hoảng rồi, huống hồ Hoắc Kỳ còn trở tay đánh thật vào mặt anh ta.
Dáng người Hoắc Kỳ rất rắn chắc, mặc quần áo trông có vẻ gầy nhưng cởi đồ ra lại có nhiều cơ bắp, bởi vì anh kiên trì luyện tập suốt nhiều năm, cuộc sống rất điều độ.
Nhưng Hàn Hâm Đông thì khác, anh ta là điển hình của một thanh niên ngồi trong văn phòng, thoạt nhìn dáng vẻ cao ráo nhưng thực ra không có sức lực, cũng chỉ có thể hù dọa một cô gái không có mấy sức mạnh như Đàm Tích.
“Đại ca, tôi không cố ý, anh tha cho tôi một mạng đi.”
Hàn Hâm Đông gần như chỉ còn thiếu nước quỳ xuống xin tha thứ.
Trong khi hai người đang vật lộn với nhau, Đàm Tích kéo chăn đắp lên người rồi lấy chai nước khoáng trên tủ đầu giường uống từng ngụm từng ngụm lớn, muốn cho mình tỉnh táo lại.
Cơ thể vốn dĩ mềm nhũn ra, sau khi uống một chai nước vào đột nhiên trở nên tỉnh táo hơn một chút.
Cô cảm thấy vô cùng may mắn, cũng may là vừa rồi cô không uống nhiều rượu.
Lúc còn ở trong phòng riêng, vào thời điểm nguy hiểm, cô mở hộp thoại với Hoắc Kỳ ra, không có thời gian nhập thứ gì khác, chỉ ấn loạn một dãy phím.
Rồi gửi đi một cách vội vàng.
Cô không biết Hoắc Kỳ có hiểu được tín hiệu cầu cứu của mình hay không, nên chỉ có thể đánh cược một cách táo bạo như vậy.
Ngày trước khi hai người còn ở bên nhau, Hoắc Kỳ đọc được một số tin tức về vụ cô gái bị sát hại trên mạng, cau mày nói với Đàm Tích đang ngồi trên đùi mình: “Tích Tích, đưa di động cho anh.”
“Anh làm gì thế?”
Anh loay hoay vài giây rồi đưa lại cho cô: “Ừ, cài đặt xong rồi.”
Đàm Tích: “? ”
“Người liên lạc khẩn cấp của em là anh, sau này tình huống nào cũng phải nói với anh.”
Đàm Tích lại lơ đễnh: “Hoắc Kỳ, anh đúng là đồ cổ hủ, thời đại này rồi làm gì xảy ra nhiều tai nạn như vậy.”
“Phòng ngừa ngộ nhỡ.” Hoắc Kỳ nhéo nhéo eo cô một cái, Đàm Tích nhanh chóng ngồi thẳng lên, “Tích Tích của chúng ta tốt như vậy, anh không nỡ cách xa.”
Cô gái nghe vậy liền nở nụ cười: “Vậy nếu một ngày chúng ta thật sự chia tay thì sao?”
Hoắc Kỳ nhíu mày: “Anh nhận định là em, sẽ không thay đổi nữa.” Anh khẽ véo sống mũi cô, “Em sẽ là vợ tương lai của anh.”
“Nếu như em không thích anh nữa thì sao?”
Anh suy nghĩ đôi chút, giọng điệu nghiêm túc: “Vậy thì anh sẽ tiếp tục chờ đợi, ở một mình đến cuối đời.”
“Có điều,” Hoắc Kỳ cười trêu chọc, nhíu nhíu mày, “Điểm nào của anh khiến em không hài lòng thế?”
Đàm Tích nhướng mày: “Anh là bạn trai tốt hai mươi bốn chữ hiếu, em làm sao có thể không hài lòng chứ?”
Hoắc Kỳ vô cùng mãn nguyện, lại quay về chủ đề ban nãy: “Đúng rồi, nếu như có một ngày em thật sự gặp phải nguy hiểm, không kịp đánh chữ hoặc gọi điện thoại, chỉ cần gửi cho anh một vài chữ cái hoặc số tùy ý là được.”
“Sao anh lại rườm rà thế nhỉ, y như một ông cụ.” Đàm Tích lắc lắc đầu, “Em nhớ rồi.”
Hoắc Kỳ kiên nhẫn ừ một tiếng, kéo nhẹ khóe môi: “Nếu anh là một ông cụ, em sẽ là bà cụ nhỏ của anh.”
Cái ôm của cậu thiếu niên ấm áp, cánh tay gầy gò ôm chặt cô, vùi mặt vào tóc cô, hít lấy hương thơm trên mái tóc, khẽ nói: “Anh rất thích em.”
Thích đến mức không dám tưởng tượng đến những ngày không có em. Chỉ nghĩ đến việc mất đi, trong lòng đã không thể chịu được.
Đàm Tích nhớ tới cuộc nói chuyện này của hai người, cho nên vào thời điểm vô cùng nguy hiểm, cô thực sự đã gửi cho Hoắc Kỳ một đống chữ và ký hiệu hỗn loạn.
Ngay cả bộ não cũng không còn thời gian để suy nghĩ, hai người của hiện tại đã vạch ra một ranh giới rõ ràng, không còn liên quan gì đến nhau nữa.
Đàm Tích xoa xoa trán, hành động lần này của Hoắc Kỳ không hề mơ hồ, cô chưa từng nhìn thấy dáng vẻ của Hoắc Kỳ khi ra tay, hóa ra lại tàn nhẫn như vậy.
Cơ bắp trên người của Hoắc Kỳ rất cứng, với cú đấm nặng sức như vậy, khuôn mặt và cơ thể của Hàn Hâm Đông nhất định sẽ bị thương.
Vừa rồi cô buồn ngủ mơ màng, cực kì căm hận Hàn Hâm Đông nên không thể nghĩ tới chuyện khác, bây giờ đầu óc cô đã tỉnh táo, chợt nhận ra nếu Hoắc Kỳ tiếp tục đánh như thế này thì sợ rằng Hàn Hâm Đông sẽ bị nguy hiểm tới tính mạng, cô nhanh chóng lên tiếng ngăn lại: “Hoắc Kỳ, anh đừng đánh anh ta nữa.”
“Nếu vì chuyện này mà anh phải đến cục cảnh sát thì không đáng.”
Giọng nói yếu ớt của cô truyền đến, nhưng động tác của Hoắc Kỳ vẫn không dừng lại.
“Hoắc Kỳ, mau dừng lại!”
Đàm Tích không thể nhìn Hoắc Kỳ vì cô mà bí quá hoá liều, cô muốn loạng choạng đứng dậy ngăn cản nhưng hai chân thật sự không còn sức lực, còn chưa đứng dậy đã ngã ngồi xuống.
Hoắc Kỳ thấy vậy, động tác bỗng nhiên dừng lại, muốn bước qua đỡ lấy cô.
Lúc này cảnh sát đi vào, Hoắc Kỳ nhíu mày bước nhanh về phía trước một bước, khoác áo khoác của mình lên người Đàm Tích, lại kiên nhẫn cài cúc áo lại che kín người cô.
“Anh Hoắc, thực xin lỗi, chúng tôi đến muộn.”
Hoắc Kỳ nhẹ giọng nói: “Không sao.”
“Chúng tôi đưa người này đi.” Cảnh sát do dự một lúc, “Cô Đàm bên này?”
Hoắc Kỳ khẽ gật đầu: “Trước mắt Tích Tích cảm xúc không ổn định, để sáng sớm ngày mai sẽ tới làm ghi chép.”
“Được rồi, anh Hoắc, nếu có chuyện gì thì chúng tôi sẽ liên lạc ngay với anh.”
Hai cảnh sát đưa Hàn Hâm Đông đi, căn phòng trở lại im lặng.
Đàm Tích vừa rồi còn rất có tinh thần, khi kẻ xấu rời đi, cô như quả bóng xì hơi, cả người vô cùng mệt mỏi.
Cũng không quan tâm đến chiếc áo vest đang khoác trên người là Hoắc Kỳ đặt làm thủ công tại Ý, cô ngả người ra sau, khóe mắt dường như còn rơi vài giọt nước mắt.
Vẫn chưa có cảm giác sống sót sau tai nạn, cô hoảng loạn mất hồn, chính là loại sợ hãi tột độ. Đến lúc này cô mới dám nghĩ, nếu Hoắc Kỳ không đến, nếu Hoắc Kỳ không nhìn thấy tin nhắn của cô, vậy thì cô sẽ phải làm sao.
Cô thực sự ghê tởm, cực kì ghê tởm Hàn Hâm Đông.
Không muốn nhìn thấy khuôn mặt kinh tởm của anh ta dù chỉ một giây.
Hoắc Kỳ cũng khẽ thở dài, anh đến gần cô, yết hầu vô thức chuyển động, vẻ lo lắng và bất lực hiện lên trên gương mặt tuấn tú vẫn chưa tiêu tan, anh trầm giọng nói: “Đây gọi là không liên lạc nữa mà em luôn nói sao?”
“Đàm Tích, em bảo vệ mình kiểu gì vậy?”
Lời nói của anh mạnh mẽ, từng chút từng chút chạm vào trái tim cô.
Đàm Tích vô cùng sợ hãi, cô thực sự rất sợ hãi khi giằng co với Hàn Hâm Đông, mặc dù Hàn Hâm Đông nói rằng anh ta sẽ không làm tổn thương cô, chỉ chụp vài bức ảnh kiểu đó.
Nhưng ai biết được người ta sẽ làm gì khi đang trong trạng thái kích động? Cô không biết liệu Hàn Hâm Đông có nuốt lời hay không.
Dù sao nhìn ánh mắt của anh ta cũng khá đáng sợ, cả người như muốn phát điên lên.
Giọng điệu của Hoắc Kỳ tuy lạnh lùng nhưng động tác lại rất nhẹ nhàng, anh vuốt phẳng lại góc chăn cho cô, Đàm Tích dường như hơi phát run.
“Tích Tích, em không chấp nhận anh cũng không sao.” Anh nhắm mắt lại, vẻ mặt lạnh lùng, “Nhưng em phải chăm sóc bản thân trước đã.”
“Anh không yên lòng với em.”
Anh hơi cúi xuống, hơi thở ấm áp của anh phả vào mặt cô làm tim cô khẽ xao động.
Trước mắt của Đàm Tích là một mảng sương mù, dường như có những giọt nước mắt lớn rơi xuống, mang theo nhiệt độ thiêu đốt mọi thứ.
Cô ngồi bật dậy, cũng không biết sức lực từ đâu mà ra, gần như đã nhào vào vòng tay của Hoắc Kỳ, không nể nang mà bật khóc như một đứa trẻ.
Bộ đồ vest được làm thủ công đắt tiền bị nhàu nát.
Cảm xúc của con người thực sự rất kỳ quặc.
Hàn Hâm Đông làm như vậy với cô cô cũng không khóc, khi Hoắc Kỳ đến cứu cô cô cũng không khóc, nhưng vừa rồi sau khi được an toàn, Hoắc Kỳ chỉ nói vài chữ “Anh không yên lòng về em” đã khiến cảm xúc mà cô cố thủ giữ chặt hoàn toàn sụp đổ.
Cô cũng cần được yêu thương.
Đàm Tích cảm giác được nhịp tim mạnh mẽ cùng nhịp tim đập của anh, trái tim mới từ từ trầm xuống.
Chưa bao giờ cảm thấy hơi thở và độ ấm của anh lại có thể mang đến cho người ta cảm giác an toàn như vậy.
“Em xin lỗi, em xin lỗi…” Cô nỉ non lặp đi lặp lại một câu như vậy.
Nhưng Đàm Tích không biết tại sao mình lại nói xin lỗi, rốt cuộc cũng không thể trách cô vì để chuyện như vậy xảy ra.
Nét mặt của Hoắc Kỳ dịu đi, giúp cô lau nước mắt. Nhìn thấy cô như vậy anh càng cảm thấy đau lòng, hận không thể đem Hàn Hâm Đông nghiền xương thành tro.
Nhớ đến chuyện đã xảy ra, anh vẫn chưa hết sợ hãi, không dám nghĩ nếu đến muộn một bước sẽ xảy ra chuyện gì.
Người con gái mà anh còn không nỡ chạm vào.
Hoắc Kỳ nắm chặt tay, anh sẽ không bao giờ buông tha cho anh ta.
–
Chuông cửa reo lên.
Ôn Uyển vừa làm một tô mì gói thơm phức, thêm chả bò và xúc xích, lấy ipad ra đặt lên bàn, đang định thưởng thức đồ ăn thì nghe thấy tiếng chuông cửa.
Đàm Tích nói đón sinh nhật với bạn nên sẽ về muộn, vậy giờ này còn ai đến nữa?
Trong đầu Ôn Uyển lóe lên một dấu chấm hỏi, nhìn qua mắt mèo một cái, sau đó mới yên tâm mở cửa.
Hoắc Kì vậy mà lại ôm Đàm Tích lên đây!
Đàm Tích an an ổn ổn được anh ôm trong lòng, người đàn ông cao lớn với đôi chân dài, vòm ngực rộng lớn, trông rất có cảm giác an toàn, mà Đàm Tích giống như con chim nhỏ nép vào người đàn ông, hai tay ôm lấy cổ anh, có một cảm giác thân mật đặc biệt.
Khi Đàm Tích mới đến, để tiết kiệm tiền thuê nhà nên đã thuê phòng tầng 4 không có thang máy, đây là một khu nhà ở kiểu cũ, cầu thang vừa hẹp vừa dài lại tối như bưng.
Tuy rằng chân của Đàm Tích không thuận tiện, nhưng vừa mới tốt nghiệp không có tiền, hơn nữa địa điểm ở đây cũng gần công ty luật, nên cô quyết định ở lại, ở lâu rồi cũng nảy sinh tình cảm.
Ánh sáng hắt vào gương mặt góc cạnh của Hoắc Kỳ, là vẻ đẹp trai phóng khoáng nhưng gọn gàng sạch sẽ.
Ôn Uyển vừa nghe xong chương kết thúc câu chuyện của hai người cách đây không lâu, nào có nghĩ rằng phần tiếp theo sẽ đến sớm như vậy, cô ấy có chút kích động nói: “A, hai người…sao lại… ”
Lời nói của Ôn Uyển đột nhiên dừng lại, cô phát hiện vệt nước mắt trên mặt của Đàm Tích, mà tâm trạng của Hoắc Kỳ có vẻ cũng không tốt lắm.
Đàm Tích lắc đầu với cô ấy, ra hiệu lát nữa sẽ nói với cô ấy sau.
Đàm Tích chỉ về hướng phòng ngủ của mình, Hoắc Kỳ nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.
Đây là lần đầu tiên Hoắc Kỳ đến nhà Đàm Tích, trước đó hai người chỉ gặp nhau ở dưới lầu một lần.
Đàm Tích bình thường rất thích dọn dẹp phòng của mình, tuy chỉ là phòng cho thuê nhưng cô đã sắp xếp rất cẩn thận, cả căn phòng đều là màu hồng, rất nữ tính, rèm cửa cũng được phủ một lớp vải tuyn màu hồng rất dễ thương, với vải ren ở viền và đèn ngôi sao trên rèm.
Trên bàn còn có một chiếc đèn ngủ hình mặt trăng.
Thật rất trẻ con, Hoắc Kỳ cảm thấy hơi buồn cười, nơi nào đó trong lòng dường như trở nên mềm mại hơn.
Anh lặng lẽ quan sát tất cả những vật trưng bày trong phòng của cô, khóe môi khẽ cong lên, trầm giọng nói: “Còn có chỗ nào không thoải mái không?”
Đàm Tích lắc đầu: “Anh ta không làm gì em cả, bây giờ em tốt hơn nhiều rồi.”
“Đúng rồi, sao lần này anh lại không đưa em tới chỗ anh?”
Hoắc Kỳ hướng về phía ánh mắt có chút mờ mịt của cô, trên mặt lộ ra vẻ hơi xấu hổ, dừng một chút mới nói: “Sợ ảnh hưởng không tốt tới em.”
Đàm Tích lập tức hiểu ý anh.
Trên đường anh lái xe, Đàm Tích giải thích cho anh về âm mưu của Thẩm Huệ Như cùng với sự xúi giục sau lưng của Tuân Dĩ Đồng.
Hoắc Kỳ nghe vậy im lặng hồi lâu, khi Đàm Tích tưởng rằng anh sẽ không nói gì, anh lại bình tĩnh mở miệng: “Anh sẽ không tha cho cô ta.”
“Làm sao anh biết em sống ở đây?”
Đàm Tích hỏi, lần trước Hoắc Kỳ say rượu chạy đến đây tìm, còn hôn cô, lúc đó cô cũng không biết Hoắc Kỳ lấy địa chỉ của mình ở đâu.
“Lúc trước Ôn Uyển có nói.”
Ôn Uyển biết rõ quan hệ của cô với Hoắc Kỳ, vậy mà lại đi nói cho anh biết địa chỉ của cô, rốt cuộc ở sau lưng cô ấy còn nói những gì nữa, Đàm Tích vô thức hỏi: “Ôn Uyển còn nói gì với anh nữa không?”
Hoắc Kỳ hơi cúi người, ngồi xuống trước giường của cô, xoa nhẹ mái tóc cô, cười có chút trêu chọc: “Em đang sợ điều gì thế?”
Không đợi cô nói, anh đã tự hỏi tự trả lời: “Em lo lắng Ôn Uyển sẽ nói với anh rằng em vẫn chưa quên anh sao?”