Sau khi ăn xong, hai người đi về phía trước, lại tới cổng trường trung học phổ thông Đệ Nhất.
Nhà ăn của trường trung học phổ thông Đệ Nhất đã được cải tạo và xây dựng lại cách đây 2 năm, những đồ ăn vặt ở bên ngoài dường như đều có bán ở trong này, hơn nữa còn có thể đảm bảo vệ sinh, hầu hết học sinh không ra ngoài ăn cơm nữa, nên ở mức độ nào đó cũng ảnh hưởng đến việc kinh doanh của các cửa hàng nhỏ bên ngoài.
Bây giờ đã đến giờ học sinh nghỉ trưa, hai người đứng ở cổng trường, khuôn viên trường rất yên tĩnh, có điều trong đình nghỉ mát vẫn có hai ba nữ sinh đang ngồi, trên tay cầm sách tiếng Anh, cậu một câu tớ một câu đọc lên.
Tiếng Anh thực sự là điểm yếu của Đàm Tích, trên thực tế năm lớp mười cô học Toán Lý Hóa đều không giỏi lắm, sau đó điên cuồng ở nhà luyện đề, kiên trì học tập cố gắng nâng cao thành tích, nhưng cô luôn một mực trốn chạy khỏi môn tiếng Anh, chỉ có thể giữ vững điểm số ở mức tiêu chuẩn.
“Bây giờ tôi cũng không thích học." Đàm Tích mím môi cười.
Lúc đại học chỉ là miễn cưỡng mới thi qua CET 4, thậm chí còn không đủ can đảm để làm bài kiểm tra CET 6.
Đàm Tích: “Hồi đó anh bắt tôi phải học rất nhiều.”
“Ừ.” Ngữ khí của người đàn ông trước sau luôn trầm ổn, “Hồi đó anh muốn vào cùng trường đại học với em.”
Mặc dù thành tích của Đàm Tích không tệ, nhưng so với Hoắc Kỳ thì còn kém xa. Hoắc Kỳ là kiểu người rất thông minh, không cần cố gắng nhiều cũng có thể đạt được hạng nhất trong lớp. Anh chuyển đến đây và nhanh chóng chiếm ngôi vương đứng đầu, người đứng nhất lúc đầu ghen tị không thôi.
Nhưng ngặt nỗi người đứng đầu là Hoắc Kỳ, anh ta đành cam tâm chịu thua.
Các bạn nữ thì yêu mến Hoắc Kỳ, các bạn nam thì sùng bái Hoắc Kỳ, anh giống như một vầng trăng sáng nhất giữa các vì sao.
Lúc này bác bảo vệ đã tỉnh ngủ, nhìn thấy hai người đứng ở cổng trường liền đi tới hỏi: “Cô cậu là cựu học sinh à?”
“Muốn trở lại thăm trường cũ?”
Đàm Tích không lên tiếng, Hoắc Kỳ khẽ gật đầu.
Bác bảo vệ thấy hai người ăn mặc chỉnh tề thì biết không phải người tầm thường, bèn mở cổng cho bọn họ.
Khuôn viên trường vẫn giữ nguyên phong cách ban đầu với những lối đi rợp bóng cây, nền lát đá cuội, tuy không lớn nhưng tràn ngập không khí trẻ trung, gương mặt của những chàng trai cô gái 16 -17 tuổi vẫn còn hiện lên chút ngây thơ.
Trường trung học phổ thông Đệ Nhất Thân Thành ngày nay vẫn duy trì chất lượng giáo dục thuần túy, không có một chút biểu hiện vất vả khổ cực nào trên khuôn mặt học sinh. Điều thần kỳ là tỷ lệ học sinh lên lớp vẫn đứng trong top ba của tỉnh.
“Em có biết anh đã mơ tưởng đến cảnh tượng này bao nhiêu lần không?”
Giọng nói của Hoắc Kỳ rất dễ nghe, giống như tiếng đàn cello dịu dàng êm ái, cho người ta cảm giác của một quý ông điềm đạm như ngọc.
“Trở lại trường cũ sao?" Đàm Tích khẽ cười, nói theo lẽ đương nhiên, “Cũng đúng, anh bận bịu như vậy muốn trở về một chuyến cũng khó, bệnh nhân của anh chắc sẽ không vui đâu.”
“Không phải.” Hoắc Kỳ nhìn cô, nét mặt dịu dàng mà lãnh đạm, “Là với em.”
Tầm mắt hai người giao nhau, Đàm Tích bình tĩnh thu hồi ánh mắt, nhìn về phía tòa nhà giảng dạy, “Chúng ta đi lên xem một chút đi.”
Lớp bọn họ học trước đây là lớp 12/15, ở toà nhà thứ hai phía Nam, Hoắc Kỳ và
Đàm Tích đi vòng qua, lên tầng 2.
Khung cảnh khuôn viên trường vẫn như trước, nhưng bên trong tòa nhà đã được sửa sang lại. Đàm Tích nhớ mỗi lần lên tầng đều ngửi thấy mùi nhà vệ sinh thoang thoảng, khi bước vào lớp phải đóng chặt cửa để đề phòng mùi hôi từ ngoài bay vào.
Nhưng lúc này không còn ngửi thấy bất kỳ mùi khó chịu nào nữa, khi đi qua hướng nhà vệ sinh, Đàm Tích có nhìn qua một cái, thậm chí cửa nhà vệ sinh cũng đã đổi mới.
Họ đi qua từng dãy phòng học trống, hầu như không có ai ở đó. Đa số học sinh trường trung học phổ thông Đệ Nhất đều không ở lại trường, nhưng có thể là giờ này trường học đang nghĩ trưa, nên tất cả đều đang ở kí túc xá.
Khi đi ngang qua cửa lớp 12/14, Đàm Tích nhìn thấy một cậu nam sinh dè dặt tiến lại gần một nữ sinh đang ngủ say, khóe môi chạm nhẹ lên mặt bạn nữ đó như sợ bạn ấy thức giấc. Sau chiếc hôn trộm, cậu nam sinh nhanh chóng lùi lại.
Nhưng cậu nam sinh nhìn bạn nữ bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng, động tác cũng chậm rãi, như thể đang đối xử với bảo vật quý hiếm.
Đàm Tích cười trong lòng, đúng là một đứa trẻ.
Cô không ngờ Hoắc Kỳ đứng ở sau lưng cô cũng đã thấy hết một màn này:
“Thật ra thì anh cũng đã từng như thế này.”
Đàm Tích khẽ gật đầu rồi tiến lên hai bước: “Tôi biết, là bức ảnh lần đó chúng ta bị công khai”
Cô sẽ không bao giờ quên tình cảnh lúc đó, khi những lời đàm tiếu vô căn cứ nhằm vào cô, cảm giác khiến cô bất lực và sụp đổ. Nhiều năm sau cô đã từng nhắc lại với Ôn Uyển, Ôn Uyển vỗ vai an ủi cô, nhưng trong lòng Đàm Tích biết rõ Ôn Uyển không phải cô, không bao giờ có thể hiểu được nỗi buồn của cô.
Đàm Tích ghét lòng tự trọng của mình quá lớn, ghét chính bản thân mình có điểm yếu chí mạng để người khác công kích.
Khi sóng gió ập đến, cô chọn cách dựa vào chính mình. Bờ vai thuở niên thiếu dù sao cũng yếu đuối, bắt đầu từ khi đó cô đã dao động.
Bây giờ nghĩ lại những chuyện này, trong lòng đã không còn quá nhiều gợn sóng nữa.
Đột nhiên, Hoắc Kỳ nhìn đồng hồ, bình tĩnh nói: “Không phải lần đó, là lần đầu tiên.”
“Lần đầu tiên cái gì?”
“Đêm đó em ở nhà anh.” Hoắc Kỳ gợi ý cho cô.
Đàm Tích vẫn không hiểu gì, nhưng bọn họ lúc đó cũng chưa quen nhau, dường như Hoắc Kỳ chỉ vì lòng tốt mới giữ cô lại.
Hoắc Kỳ vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên đêm hôm ấy trăng sáng lên cao, sáng tới nỗi tâm tư con người không có cách nào che giấu.
Đàm Tích ngủ trên sô pha, bên ngoài mưa nhỏ tí tách, trái tim anh khẽ xao động, ma xui quỷ khiến cúi người xuống, lén lút đặt môi lên, đó là chiếc hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt trên mặt nước.
Sau sự việc này anh chợt thấy hối hận, cảm thấy bản thân đúng là điên rồi, làm sao có thể bỉ ổi cầm thú như vậy.
Anh thậm chí còn nghĩ, nếu không thì anh chịu trách nhiệm là được. Anh nghĩ về tương lai của hai người, khóe môi bất giác mỉm cười. Có một người vợ đáng yêu như vậy cũng không tệ.
Hoắc Kỳ năm mười tám tuổi tâm trí dĩ nhiên đã trưởng thành, nhưng không ngờ lại rung động sớm hơn anh tưởng tượng.
Nghe Hoắc Kỳ kể lại xong, Đàm Tích nhàn nhạt cười: “Tôi không ngờ anh lại làm ra chuyện như vậy.”
“Tích Tích, anh cũng có lúc không đè nén được tình cảm của mình.” Hoắc Kỳ trầm giọng, không nhanh không chậm nói, “Bây giờ cũng vậy.”
“Hoắc Kỳ, hôm nay là sinh nhật của anh, chúng ta đã đồng ý không nói những điều này, chỉ trò chuyện giống như những người bạn bình thường thôi.”
Trầm lặng một lúc, Hoắc Kỳ mới nói: “Ừ.”
Vẻ mặt anh không có chút nào mất kiên nhẫn, lông mày hơi nhướng lên: “Em có mệt không, chúng ta có cần lên phía trước nghỉ ngơi chút không?”
Đi từ nãy tới giờ mắt cá chân đã hơi mỏi. Đàm Tích thật ra rất an tâm khi ra ngoài cùng Hoắc Kỳ, anh không giống như những người đàn ông khác, anh rất quan tâm, không chỉ quan tâm tới tự tôn của cô, còn có thể khiến cô không mệt mỏi chút nào.
Lúc trước trong giờ học Thể Dục hai người từng trốn vào rừng nói chuyện phiếm, Hoắc Kỳ đã chuẩn bị sẵn hai chiếc ghế đẩu cao bên trong, rất là thoải mái.
Vừa vặn đi đến phòng học lớp 12/15 trước mặt, không có ai trong đó, rất đúng ý của Đàm Tích, nếu không sẽ làm ảnh hưởng tới việc học của các học sinh khác.
Kì thực đồ đạc trang bị trong lớp đã thay đổi rất nhiều, dù sao mỗi giáo viên chủ nhiệm đều có phong cách riêng. Đàm Tích nhớ lớp học lúc trước có một bảng vinh danh, và Hoắc Kỳ luôn luôn ở vị trí đầu tiên.
Có một người bạn trai xuất sắc như vậy, trong lòng cô cũng rất tự hào.
Ngồi trong lớp học quen thuộc, những ký ức lần lượt hiện về khiến Đàm Tích có chút khó thở.
Trong lớp học treo bản tuyên ngôn thi vào đại học, mỗi học sinh đều ký tên mình lên đó.
Đàm Tích cũng nhớ lại cảm giác của mình khi tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học năm đó, thật ra cô không còn nhớ rõ cảm giác chính xác là như thế nào.
Lúc đó cô đã chia tay với Hoắc Kỳ, mặc dù hai người trong cùng một lớp không nói chuyện nhiều với nhau, nhưng dù thế nào cũng rất bất tiện, ảnh hưởng đến tâm trạng.
Huống hồ vẫn có những bạn trong lớp nói xấu cô sau lưng, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra quan tâm và chăm sóc cô.
Cô thậm chí từng tự hỏi, liệu có phải người ta bị đa nhân cách rồi hay không, tại sao có thể có hai mặt khác biệt rõ rệt như vậy, hơn nữa còn không nhận ra vấn đề của chính mình.
Nhìn theo ánh mắt của Đàm Tích, Hoắc Kỳ hỏi: “Em còn nhớ lúc thi đại học cảm xúc như thế nào không?”
Đàm Tích chống cằm suy nghĩ một chút: “Thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc, rất khó.”
Lúc trước cô thi rất kém, còn phải học lại một năm, mẹ kèm cô đi học, lịch học sắp xếp dày đặc đến mức cô còn không có thời gian để gội đầu.
Nhưng Đàm Tích bây giờ nghĩ lại, năm đó thật sự rất vui vẻ.
Mọi người chỉ tập trung vào việc học, không còn chuyện phiếm và những lời đồn đại, còn cô thì... không còn thời gian và sức lực để nghĩ đến Hoắc Kỳ.
Cô tưởng rằng mình đã quên Hoắc Kỳ, năm đó Hoắc Kỳ cũng không đến quấy rầy cô nữa.
Nhưng bắt đầu năm thứ nhất đại học, thấy Hoắc Kỳ xuất hiện ở dưới lầu ký túc xá, cô đã rất ngạc nhiên, hóa ra Hoắc Kỳ chỉ sợ quấy rầy việc học của cô chứ không hề quên cô.
Cuối cùng thì cô đã làm tổn thương anh.
Hoắc Kỳ nói: “Anh cảm thấy thi đại học không khó.”
“Vậy trong mắt anh việc gì mới có tính thử thách?”
Ánh nắng buổi chiều xuyên qua rèm cửa, những đốm sáng nhỏ chuyển động trên gương mặt bọn họ. Hoắc Kỳ nhìn cô, nói: “Theo đuổi em.”
Theo đuổi Đàm Tích là việc khó nhất anh từng làm, nhưng anh cảm thấy rất vui vẻ và ngọt ngào.
Đàm Tích nhắm mắt lại, hờ hững nói: “Anh có từng nghĩ qua đây chỉ là một chấp niệm không? Anh chưa từng bị người khác vứt bỏ nên chính là không cam tâm.”
Hoắc Kỳ suy tư vài giây, khẽ cười rồi ôn nhu vuốt má cô: "Thời gian sáu năm đủ để anh bình tâm lại rồi.”
“Tích Tích, anh tự hiểu rõ trái tim mình.”
Sau khi ra khỏi trường trung học phổ thông Đệ Nhất Thân Thành, Hoắc Kỳ lái xe đưa Đàm Tích đến bãi biển.
Nói ra cũng thật kì lạ, thành phố Lâm Thuỷ có một chữ Thuỷ trong tên của nó, nhưng lại là một thành phố nội địa tiêu chuẩn. Thành phố Thân Thành nghe giống như một thành phố lớn, nhưng thực ra khắp nơi đều là biển.
Vào lúc hoàng hôn buông xuống, từng áng mây hồng lớn với màu sắc xinh đẹp tựa như những vần thơ mà nhà thơ ra sức đốt cháy.
Hoắc Kỳ nắm lấy cổ tay của Đàm Tích, thân hình cao lớn của anh bước đi phía trước, vì quan tâm đến cô nên tốc độ bước chân rất chậm.
Hôm nay là ngày nghỉ nên có rất nhiều người ở trên bãi biển.
Còn có một đứa bé đón sinh nhật, người nhà mang bánh sinh nhật ra ngoài bãi biển tổ chức, không ít người đang vây quanh nhìn, nếu có em bé nhỏ, bố mẹ gia đình kia sẽ cắt một miếng bánh kem chia cho đứa bé đó.
Đàm Tích nghĩ đến sinh nhật của Hoắc Kỳ, cảm thấy có chút vô vị: “Hoắc Kỳ, chính anh cũng không ngờ sinh nhật của anh lại chỉ ăn một phần gà kho giá 20 tệ nhỉ?”
Anh là bác sĩ Hoắc tiếng tăm lừng lẫy, vào dịp sinh nhật thế mà lại giản dị như vậy, thậm chí còn có chút qua loa.
“Anh không quan tâm.” Hoắc Kỳ hơi nghiêng người, không chút để ý liếc nhìn về phía cô, trên môi nở nụ cười, “Ngược lại, anh cảm thấy anh rất hạnh phúc.”
Ở đây quá ồn ào, náo nhiệt đến mức không giống thế giới con người.
Vì vậy, Hoắc Kỳ và Đàm Tích thuê một chiếc xe đạp, đạp xe dọc theo bờ biển, gió biển nhẹ nhàng thổi qua, xua đi cái nóng đầu hè.
Trong không khí thoang thoảng hương thơm của một loài hoa nào đó, Đàm
Tích không nhịn được nhắm mắt lại, cảm thấy thế giới này thật tuyệt vời.
Hoắc Kỳ từ trước tới nay luôn hiểu rõ Đàm Tích, cô thích nhất là sự yên tĩnh.
Cả hai tìm kiếm một nơi tĩnh lặng bên bờ biển, nơi thỉnh thoảng lại có những chú hải âu bay lượn qua.
Hoắc Kỳ đứng bên bờ biển, trên áo sơ mi có một chiếc cúc tuỳ ý không cài, đường nét khuôn mặt ưu nhã tuấn tú giống như được phác họa bằng nét vẽ tinh xảo.
Anh đứng thẳng người, tấm lưng vừa gầy vừa mỏng.
Đàm Tích ngắm nhìn vùng biển mà mình đã gắn bó hơn 20 năm, tâm trạng cũng cởi mở hơn rất nhiều.
Thấy cô đã lâu không lên tiếng, Hoắc Kỳ hỏi: “Đang suy nghĩ gì vậy?”
“Không có gì.” Đàm Tích thật sự không nghĩ tới gì cả, cô giải phóng đầu óc, không nghĩ tới công việc, cũng không muốn suy tư về vấn đề tình cảm khó giải quyết, càng không muốn nghĩ tới tương lai hay ngày mai, thoải mái vô cùng.
Cô thuận miệng hỏi: “Anh thì sao, anh đang nghĩ gì thế?”
Một cơn gió thổi qua, mái tóc dài của Đàm Tích bị thổi bay, Hoắc Kỳ bình tĩnh nhìn về phía cô, chăm chú nhìn cô mấy giây: “Anh đang nghĩ, nếu như lúc trước chúng ta không chia tay thì bây giờ sẽ như thế nào?”
Đàm Tích cụp mắt xuống, giọng nói rất khẽ: “Nghĩ đến mấy thứ này thì có nghĩa lý gì đâu.”
Cô từ trước tới này không bao giờ lãng phí thời gian nghĩ đến những chuyện chắc chắn không có khả năng. Ôn Uyển thường nói cô lý trí một cách đáng sợ, nhưng cô lại nghĩ đây cũng coi như là một lợi thế.
“Chỉ nghĩ một lần này thôi được không?” Hoắc Kỳ cười bất lực, "Gạt bỏ đi sự lý trí của em.”
Đàm Tích không tiếp tục nhìn anh, cô nhìn mặt biển ửng đỏ ráng chiều, tia sáng rực rỡ như mang theo vầng sáng hoài niệm, cũng đưa Đàm Tích trở về quá khứ.
“Chúng ta ấy à." Cô xoa xoa gò má rồi nở nụ cười nhẹ, “Dựa theo tính cách của anh thì có lẽ bây giờ chúng ta đã kết hôn rồi, nhưng đại khái tôi không muốn kết hôn sớm như vậy, song vẫn không thể thay đổi được ý định của anh.”
“Chúng ta sẽ có một căn nhà xinh đẹp, không cần quá rộng, nếu như có một vườn hoa nhỏ thì bên trong nhất định sẽ trồng toàn tử la lan, những chuyện này đều không cần tôi dặn dò anh cũng sẽ giúp tôi sắp xếp. Nếu như không có vườn hoa, vậy thì ban công chắc hẳn cũng sẽ tràn đầy hoa tử la lan, còn có một chiếc ghế treo nữa. Có những lúc tôi cũng thích những thứ lãng mạn không thực tế này.”
“Có lẽ là mỗi cô gái đều sẽ thích.”
Ráng chiều lẳng lặng như dòng sông trôi, ánh sáng nhẹ nhàng chiếu lên gương mặt Đàm Tích, chiếu rọi gương mặt dịu dàng điềm tĩnh của cô: “Căn nhà của chúng ta sẽ thật ấm áp, tay nghề nấu nướng của tôi không tốt bằng anh, làm việc nhà cũng không giỏi như anh, nhưng cho dù anh luôn mắng tôi, buổi tối cũng sẽ ôm tôi vào lòng, còn chuẩn bị bữa ăn nóng hổi vào buổi sáng.”
Ánh mắt Hoắc Kỳ dừng lại trên gương mặt Đàm Tích rất lâu, thời gian như ngưng đọng lại.
Vẻ mặt anh có chút thay đổi: “Khi đó chúng ta chia tay, em đã nói em không yêu anh, trong đầu em cũng chưa từng phác họa cuộc sống tương lai của chúng ta.”
“Em gạt anh, rõ ràng em rất thuần thục, đây hẳn là cảnh tượng mà em đã nghĩ tới nhiều lần mới đúng chứ?” Hoắc Kỳ nhướng mày cười khổ, “Những điều này không sai chút nào so với sự tưởng tượng của anh.”
Tương lai mà anh muốn, chỉ có cô.
“Đàm Tích, tại sao em lại nói dối anh?”
“Hoắc Kỳ, chuyện đã qua lâu rồi, anh đừng mãi vướng mắc về chuyện đó nữa, con người luôn phải hướng về phía trước.” Đàm Tích thở dài, "Những năm chúng ta chia tay, tôi đã sống rất tốt ”
“Nhưng anh sống rất không tốt.” Đôi mắt Hoắc Kỳ nhìn cô, hốc mắt dần dần đỏ hồng lên.
“Tích Tích, em nói rằng không có ai cứ ôm mãi quá khứ không buông, đó là bởi vì em không có trái tim.”
Hoắc Kỳ từng bước đến gần cô, âm thầm nắm lấy tay cô, hơi ấm từ lòng bàn tay anh khiến cô cảm thấy trái tim mình khẽ run lên. Hoắc Kỳ đặt tay cô lên ngực mình: “Anh sẽ, anh sẽ không quên em.”
Thanh âm của Hoắc Kỳ lạnh lẽo, lời nói như đâm trúng cô bảy tấc, khiến cô không có chút dũng khí để cựa quậy.
“Ở đây sẽ rất đau.”
Đàm Tích nhắm mắt lại, cười tự giễu: “Tôi xin lỗi”
Hoắc Kỳ nhẹ nhàng buông tay cô xuống.
Biển cả vô tận, trên mặt Hoắc Kỳ lộ ra nét cười nhàn nhạt, nhưng chỉ là nụ cười thoáng qua: “Từ khi chúng ta gặp lại nhau, anh luôn tìm em hỏi tội, anh không hề biết những nỗ lực mà em đã làm. Nếu như anh biết, ngay từ đầu anh sẽ không bao giờ đối xử với em như vậy.”
“Để chúng ta trở về năm ấy, em xem như anh đã đọc bức thư ấy, có được không?”