Sau buổi tắm vừa ầm ĩ vừa mệt người này, xương sống thắt lưng cánh tay Vương Cẩm Tài càng mỏi hơn. Đường đường là một đại tài chủ mà lại chà lưng cho người ta, hì hục quên cả trời đất thì không nói, đã vậy còn chẳng có tiền công, như vậy sao được?!
"Không tắm nữa, ngâm nước cả người đều phình lên rồi!" Hầm hừ ném xơ mướp đi, Vương Cẩm Tài lồm cồm bò lên bờ.
Tô Thảo Nhi dễ dàng nhảy vọt một cái lên theo, "Sao lại phình, chỗ nào của ngươi phình lên?"
"Phình cái đầu ngươi á!" Vương Cẩm Tài vừa mắng vừa mặc đồ, đột nhiên linh cảm xấu lại dâng lên trong lòng, y vội vã nói: "Giờ là lúc nào rồi, mau mặc đồ về nhà nấu cơm đi."
"Được được được." Tô Thảo Nhi nhảy tại chỗ mấy cái xem như làm ráo nước rồi vớ lấy quần áo mặc vào, động tác còn nhanh hơn cả y.
"Hử?" Vương Cẩm Tài thắc mắc, "Sao ngươi vội vã thế?"
"Ta cũng không vội lắm đâu," Tô Thảo Nhi cười ngượng ngùng rồi đưa tay chỉ vào sau lưng Vương Cẩm Tài, "Ngươi xem bên kia có phải cháy rồi không?"
Vương Cẩm Tài chậm chạp quay đầu lại, quả nhiên trông thấy từ phía thị trấn đang bốc lên một đám khói ngút trời.
Tất cả linh cảm xấu trong thời khắc này bùng lên mức cao nhất, Vương Cẩm Tài không kịp kêu một tiếng mà guồng chân bắt đầu phi nước đại!
Nhìn bộ dạng như bị lửa đốt mông của y, Tô Thảo Nhi cũng chạy theo, còn hỏi bên tai y:
"Có cần ta mang ngươi bay không?"
Vương Cẩm Tài há miệng mắng to, "Bay cái...... Đúng đó đúng đó! Mau mang ta bay đi!" Suýt nữa quên mất còn có thể nhờ vả tên này, biết võ công thật hữu ích!
"Vậy thì bám chặt vào." Tô Thảo Nhi cười ôm Vương Cẩm Tài rồi thi triển khinh công bay lên.
Nhưng tư thế ôm hình như không đúng lắm, hai chân Vương Cẩm Tài chĩa lên trời còn đầu thì chúi xuống, máu đều dồn hết xuống trán, "Ngược rồi ngược rồi!"
"Xin lỗi xin lỗi." Tô Thảo Nhi vội vàng trở tay sửa y lại rồi tiếp tục bay.
Chỉ giây lát sau đã đến thị trấn, ánh lửa càng lúc càng gần thì sắc mặt Vương Cẩm Tài càng lúc càng trắng.
Chờ đến chỗ cháy, cả khuôn mặt Vương Cẩm Tài đã trắng xanh, ánh lửa đỏ rực chiếu vào khiến người ta không khỏi sợ hãi.
Không sai, chính là Vương gia bị cháy.
Đám lửa bùng lên dữ dội không thể cứu vãn được nữa, đứng xa mà cũng thấy nóng cháy người. Mọi người xúm vào chỉ trỏ, nha hoàn dìu Vương quản gia đứng một bên nhìn tới, xem ra đã bình an thoát khỏi đám cháy.
"Lão gia về rồi ạ?" Lúc này nha hoàn mới thấy Vương Cẩm Tài, vội vàng nói với vẻ mặt cầu khẩn, "Lửa này không phải do ta, ta không có lén nướng thịt đâu!"
Vương Cẩm Tài đờ đẫn quay sang nhìn nàng rồi lại đờ đẫn quay đi, hai dòng lệ trong veo trào ra khóe mắt, "Tài sản tính mạng của ta......"
"Ta lấy ra rồi thiếu gia," Vương quản gia chỉ vào cái bao nhỏ vác trên lưng, "Cũng may trong nhà chẳng có gì đáng giá, bạc cũng để hết ở tiền trang, ngân phiếu và khế đất ta đều mang ra ngoài rồi."
"Vương bá!" Vương Cẩm Tài cảm động hỏi, "Vậy đồ trong tủ của ta thì sao?"
"Ta đâu có chìa khoá đâu thiếu gia."
"......"
Bạc thu vào mấy tháng nay, thỏi vàng, thậm chí còn có bát vàng của Tô Thảo Nhi đều ở trong tủ! Trong đầu Vương Cẩm Tài lập tức rung động ầm ầm như có cái búa lớn đang gõ. Không màng đến đám cháy hừng hực, y nhấc chân định xông vào nhà.
"Ngươi muốn làm gì?" Tô Thảo Nhi nãy giờ không lên tiếng đưa tay níu y lại, "Lửa lớn thế kia ngươi vào tìm chết à."
Vương Cẩm Tài giãy dụa muốn hất ra bàn tay giữ chặt vai mình, nhưng nhìn thấy cái tay kia y lại sực nhớ ra!
"Đúng rồi! Tô Thảo Nhi, chẳng phải ngươi biết thuật dùng lửa đó sao? Ngươi không sợ lửa đúng không?" Vương Cẩm Tài kích động nắm chặt tay Tô Thảo Nhi như tìm thấy cọng cỏ cứu mạng, "Vậy ngươi mau nghĩ cách đi, bát vàng của ngươi cũng ở trong tủ đấy!"
"Ta có thể nhóm lửa đâu có nghĩa là ta chịu được lửa đốt," Tô Thảo Nhi bật cười rồi lau mặt cho y, "Ngươi gấp cái gì, vàng thật không sợ lửa, chờ cháy xong vào nhặt không phải là được rồi sao?"
Vừa dứt lời, Vương Cẩm Tài còn chưa nhảy dựng lên mắng người thì trong đám cháy hình như có bóng đen lóe lên.
"Ngươi chờ chút," Tô Thảo Nhi lập tức đổi giọng, "Ta sẽ về ngay."
"Hả?"
Vương Cẩm Tài sửng sốt chưa kịp phản ứng thì đã thấy Tô Thảo Nhi lách người biến mất trong đám lửa.
"Tô Thảo Nhi ——!"
Vương Cẩm Tài hét lớn, "Nhớ đem thịt khô trong bếp và bầy heo ở sân sau ra luôn nhé!"
Trong lửa không có bất kỳ thanh âm nào vọng ra, còn hàng xóm láng giềng đều ngã oạch.
Nha hoàn và Vương bá nhìn mãi thành quen, đành đứng cạnh Vương Cẩm Tài ở cổng nóng lòng chờ đợi. Lửa càng lúc càng lớn, thỉnh thoảng còn có tiếng xà nhà sụp xuống và cột gỗ gãy lìa. Thấy cả tòa nhà sắp bị thiêu rụi, Vương Cẩm Tài chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, sao người vẫn chưa ra?!
Vương bá thấy y cuống cuồng xoay quanh thì vội trấn an, "Yên tâm đi thiếu gia, không sao đâu."
"Ừ." Vương Cẩm Tài gật đầu, tựa như đang nói cho Vương bá và cả mình cùng nghe, "Hắn lợi hại như vậy, ở hiền sẽ gặp lành thôi."
Vừa nói xong, cổng lớn Vương gia "rầm" một tiếng sập xuống.
Giờ biết ra thế nào đây?! Chân Vương Cẩm Tài mềm nhũn, y ngồi phịch xuống đất, sớm biết thế này thì đã không cho hắn vào, Tô Thảo Nhi......
Vương Cẩm Tài gào lên, "Tô Thảo Nhi!!"
"Gọi ta à?" Một bóng người bay lên nhảy vọt ra khỏi đám cháy, mặc dù trên mặt dính đầy lọ nghẹ còn tóc bị đốt cháy khét nhưng không phải Tô Thảo Nhi thì còn ai vào đây?
Vương Cẩm Tài thở phào một hơi, "May quá, cuối cùng ngươi cũng ra rồi!"
"Đương nhiên, không ra thì ở trong đó ăn Tết à." Trước ngực Tô Thảo Nhi bằng phẳng nhìn có vẻ không nhét được bao nhiêu thứ, tay trái một xâu thịt khô còn tay phải một con heo nướng.
"Này, thịt khô ở đây, heo ở sân sau thì chạy hết rồi, chắc con mập này bị mắc kẹt lúc nhảy chuồng heo nên bị nướng chín luôn, ta đem ra rồi đây." Tô Thảo Nhi cười hì hì nói, "Lần này có cơm tối để ăn nhưng tiền của ngươi và bát của ta trong tủ thì mất rồi."
"Mất mất mất mất mất mất rồi?" Vương Cẩm Tài bỗng chốc hụt hơi, "Vì, vì, vì sao lại mất?"
"Thì mất là mất thôi," Tô Thảo Nhi lắc đầu, "Ta cũng đâu biết sao."
"......"
Kích thích quá lớn khiến Vương Cẩm Tài trợn mắt xỉu ngay tại chỗ.
Trước khi chìm vào bóng tối, y còn loáng thoáng nghe thấy Tô Thảo Nhi nói với nha hoàn, "Thì ra lão gia của các ngươi thường xuyên tức xỉu nhỉ."