Những hạt tuyết li ti dính vào tóc đen của thiếu niên, tuyết ở Mạn sơn trắng ngần, giống như đang tẩy đi mọi phong trần của thiếu niên.
Mục Trú cắn chặt khoé môi, từng bước dọc theo dòng sông đi tới, dòng sông đang chảy rất chậm chạp, những lớp băng mỏng đang kết lại ở gần bờ biển, ta không thể nhìn thấy nó di chuyển, cũng chả phân được đầu và cuối.
Cậu không có vội vàng chạy, bởi vì cảm giác háo hức khi phát hiện chân tướng đã bị hoảng sợ làm cho lặng yên rồi.
Cậu bình yên mà bước đi, như một cái bóng không hồn.
Mục Trú trong lòng không nghĩ gì, nhưng lại như có bóng dáng vô số người đang xẹt qua tâm trí.
Bạch Lộc vuốt ve tóc của cậu, trên đốt ngón tay còn dính thuốc màu vàng sáng.
“Đây là mẹ dùng để vẽ phản quang trên mặt biển.”
Khi đó cậu còn nhỏ, không nhớ rõ được bộ dạng lúc vẽ tranh của bà, chỉ nhớ được mùi hương dâu thông ấm áp quanh chóp mũi.
Thật giống mùi hương bức vẽ nhỏ trong nhật ký của Lục Thích.
Sau đó, cùng hắn đi biển một lần, hai người trên boong tàu cùng ngắm hoàng hôn và bình minh, nhìn mặt biển lóng lánh sóng nước, nhìn ngôi sang sáng trên bầu trời đêm.
Gió trên núi rất lớn, những hạt tuyết bay tứ tung đầy trời. Mục Trú không thấy rõ con đường phía trước, làn da trong gió bị lạnh tới mất đi cảm giác, nhưng kỳ lạ làm sao, cậu có thể cảm nhận hơi lạnh nơi làn da phía sau vòng tay sóng biển.
Dưới vòng tay ấy, có một vết sẹo đẹp đẽ, đã được hắn hôn qua.
Mục Trú đột nhiên rất muốn cười, mà nó lại xuất phát từ trong tâm, giống như dây đằng mềm mại quấn lên, loại bỏ đi những bài xích cùng sợ hãi của dĩ vãng trong sinh mệnh của chàng trai ấy.
Cậu tựa như một hạt bụi phiêu lãng khắp nơi, mênh mang trong hạnh phúc và đau khổ, với cực khổ trần ai, với trái tim hàng vạn người, hiện giờ cuối cũng đã dừng lại phía trên lông mi của người ấy.
Bước chân của Mục Trú ngày càng nhẹ càng nhanh, ống kính camera vẫn luôn đồng bộ không bỏ lỡ mỗi một biểu tình nhỏ của cậu.
Võ đạo trầm mặc nhìn hình ảnh trên màn hình từ máy quay truyền tới, trà đã lạnh, nhưng khoé miệng thiếu niên vẫn cong như cũ.
Sự vui mừng khôn siết như có như không.
Thì ra lúc một người quay đầu nhìn lại, cũng không chỉ có mỗi dục vọng được thoát đi và bi thảm, mà còn có sự mỹ lệ xinh đẹp một cách thong dong như thế.
Võ đạo thừa nhận, lúc chọn Mục Trú cho bộ phim này là có sự ích kỷ của riêng mình, tuy rằng không biết tình huống cụ thể, như hoàn cảnh trưởng thành của Mục Trú ông có biết một ít. Cho nên giai điệu đầu của bộ phim này đã là một màu đen, là câu chuyện kinh dị của tâm một con người.
Nhưng Mục Trú giờ phút này, lại bỏ thêm một tầng ánh sáng dịu nhẹ cho bộ phim điện ảnh, không có máu tươi đầm đìa tới đau cắt, mà cậu ấy đã nói cho chúng ta biết rằng, thời gian không chỉ trên bàn tay của kẻ giết người, mà cũng có thể trong tay của những người yêu nhau.
Có vẻ như bất kể khi nào bạn quay đầu lại, ở đoạn cuối cùng của sinh mệnh, cũng có một người ôn nhu đứng chờ.
Bông tuyết rơi trên đầu vai, lướt nhẹ qua vẫn là có chủ ý.
Vẫn có những thứ tàn nhẫn bên ngoài, rơi vào tầm mắt của chúng ta.
Sau khi quay xong bộ phim này, Mục Trú đã nghỉ một kỳ nghỉ dài, dự định cùng Lục Thích sẽ đi nhiều nơi hơn nữa.
Bọn họ đứng dưới mặt trời ấm áp ở Paris, đi tới trường của Bạch Lộc, tìm cái cây Bạch Lộc đã từng gieo hạt.
Đó một gốc cây bạch dương, cao và thẳng tắp, trên cây treo một tấm bảng ghi rằng, người trồng: LuBai, tên cây: Freedom.
Cây lớn lên rất cao, lá cây vừa xanh vừa to lớn, lưu luyến dưới ánh mặt trời, gió thổi qua ánh vàng rực rỡ, như là không biết ưu phiền gì.
Gần cửa trường học là con sông Seine, trưa ấy bọn họ ngồi ở trong một quán cà phê gần biển, ánh mặt trời lười biếng chiếu rọi xuống, dòng sông lóng lánh mặt nước, lộng lẫy mà loá mắt.
Sau đó bọn họ cùng ngồi du thuyền đi đường dài, đến Iceland.
Trên đường thấy được một loại trái cây giống như biển, lam lam lục lục, nhiệt độ trên biển khá ôn hoà, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng của cá voi kêu.
Mục Trú đứng trên boong tàu với Lục Thích, gió biển ẩm ướt thổi qua mái tóc, nơi xa xa thấy một con cá heo nhảy lên khỏi mặt biển.
“Em hiện tại biết vì sao mẹ em lại thích biển rồi.” Mục Trú nói.
“Vì sao?”
“Bởi vì ở đây không có ai có thể tìm được bà,” Mục Trú nói, “Bất kể lúc nào, nó cũng mở rộng vòng tay ôm lấy bà ấy, cũng không ép buộc bà, chỉ lẳng lặng mà chờ đợi bà. Linh hồn của bà có thể theo dòng nước biển đi tới những nơi rất xa, đó là tự do của bà.”
Iceland, Milidas Ice Original.
Tiếng gió gào thét đập mạnh vào tai, giống như con dao nhốt thổi mạnh vào làn da không được che chắn.
Những nơi kết băng và khe rãnh xen kẽ nhau, đất đen bị đông cứng bởi lớp băng màu xanh lam, tạo nên màu sắc xám xịt của than đất. Tiếng vang lớn của sông băng đang di chuyển hoà vào tiếng gió, làm lòng người kính sợ.
“Lục Thích, anh xem cái này.” Mục Trú nhấc một tảng băng lớn lên, để nó trước mắt hắn.
“Em đào từ đâu ra thế?” Lục Thích có chút dở khóc dở cười.
“Ở bên đường đó, em tiện tay cầm theo, em không có bị nó đóng băng đâu.” Mục Trú đeo bao tay rất dày, nhưng thật ra thì cũng không thấy khối băng lạnh, “Em muốn mang nó về.”
“Được, anh cầm giúp em.” Lục Thích nhận lấy, “Nhưng mà, hiện tại thì không thấy lạnh gì, nhưng chờ lát nữa về khách sạn bảo đảm sẽ bị tan.”
“Không sao, nhưng mà em không cho phép nó tan sạch trên xe đâu.” Mục Trú chẳng để ý nói.
“Vậy vẫn muốn mang theo?”
“Ừ, mang theo.” Mục Trú chắc chắn nói.
Tan trong sự ấm áp của anh, cũng là tự do của em.